Chương 16: Làm sao để dỗ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có sự uy hiếp của bom, đội đặc chiến nhanh chóng quả quyết bắt lấy bọn tội phạm, còng lại lên xe.

Báo cáo đội trưởng, nhiệm vụ hoàn thành!

Hoàn thành!

Trong bộ đàm, âm thanh báo cáo từ các hướng truyền tới.

Jeon Jungkook nghe xong, bảo bọn họ đi lên xách tên mặt râu xuống, sau đó anh tắt đi bộ đàm, qua một hồi chậm rãi buông lỏng Park Chaeyoung ra, phức tạp nhìn chăm chú vào mắt cô.

Park Chaeyoung ngoan ngoãn đứng yên, đang khóc nấc lên, hơi trước không theo kịp hơi sau.

Từ lúc bước vào, nhìn thấy cô bị dao chỉ vào, trong cổ họng của Jeon Jungkook đang đè nén một ngọn lửa. Anh chậm rãi duỗi ra năm ngón tay, lúc mở miệng lần nữa giọng nói có chút trầm, giống như vực sâu nguy hiểm: "Biết là có bom, tại sao không đi ra?"

Park Chaeyoung: "Em, em muốn nói cho anh..."

 "Vậy nói xong rồi, tại sao vẫn chưa đi?" Anh càng nghiêm nghị mà hỏi.

Cô nhỏ giọng: "Em... dự định đi, nhưng mà..."

"Park Chaeyoung." Anh ngắt lời, sau đó nhịn rồi lại nhịn không vạch trần cô, giọng nói phát ra càng trầm, "Em không muốn đi."

Park Chaeyoung bị chọc thủng tâm tư ngửa mặt lên, quật cường nhìn lại anh, nâng tay lau đi nước mắt.

Ánh mắt Jeon Jungkook một mực rơi lên mặt cô, nhìn vành mắt do bị bắt nạt tới khóc mà hồng lên của cô trong vài giây, thật sự chịu không được nữa, nâng tay giữ lấy sau gáy của cô, kéo cô lên phía trước.

Park Chaeyoung đập vào ngực anh đứng vững, cổ cô buộc phải ngửa theo một vòng cung tuyệt đẹp.

Jeon Jungkook rũ mắt xuống, bốn mắt chạm nhau, hai người dường như gần tới nỗi nghe thấy hô hấp của nhau.

Cứ như vậy im lặng thật lâu.

Lúc này, Park Chaeyoung nhận ra anh thật sự tức giận rồi, là một loại tức giận bĩnh tĩnh đến đông chết người, cô thậm chí cho rằng Jeon Jungkook sẽ giống như đối với tội phạm mà lạnh lùng cảnh cáo cô. 

Nhưng Jeon Jungkook chỉ chậm chậm lại gần tai cô, hơi thở của anh hòa lẫn sự sợ hãi cùng với khát vọng nguy hiểm, anh cố gắng khắc chế loại xúc động muốn cắn nhẹ xuống, thấp giọng hỏi: "Sợ hãi rồi?" 

Cô ngụy biện: "Em không có sợ." 

Jeon Jungkook bình phục hô hấp, cuối cùng, nghiêm túc thả xuống vài chữ: "Lần sau tuyệt đối không cho phép."

Bị giọng nói trầm thấp của anh thổi qua màng tai, tai Park Chaeyoung ngứa đến hô hấp dồn dập mà khẩn trương, cô nghiêng đầu lờ đi. Chuyện gì vậy, đã nói, lúc này đều nên nói chuyện tử tế sao.

Lúc hai người đang trầm mặc, vừa lúc tiểu đội viên bị gọi lên không kịp hãm phanh, xông thẳng vào trong.

Cậu ta trái phải liếc nhìn vào khung cảnh đang bốc hỏa, trong lòng nghĩ xong rồi! Vì vậy, cậu ta chạy nhanh qua nhặt lấy tên mặt râu, thức thời cúi thấp đầu rời khỏi.

Chờ đến khi chạy tới trước đội ngũ, đem tên mặt râu ném vào trong xe, cậu ta mới nặng nề thở ra một hơi.

Lúc này, Min Yoongi trên lưng đeo súng từ mái nhà đi xuống, trong bóng đêm đi về phía xe, thấy lông mày tiểu đội viên đang nhăn lại, cười hỏi: "Làm sao vậy, đây là?"

"Phía trên hình như cãi lộn rồi."

Kim Taehyung đang ngồi xổm bên cạnh xe nghe thấy, cười: "Không có khả năng nha?" 

Vài đôi mắt bắt đầu không tiếng động giao lưu. 

... 

Cuối cùng, bọn họ cười lên mấy tiếng ha ha ha, đội trưởng nhất định đã vô cùng lo lắng. Kim Taehyung cạn lời vò tóc: "Vậy thì, ai đi lên hỏi đội trưởng... chừng nào đi?"

Lập tức, xung quanh đều lắc đầu.

Kim Taehyung chầm chậm liếc một vòng, khóa chặt vào Choi Yeonjun: "Em trai nhỏ, cậu đi?"

Lần đầu làm nhiệm vụ, Choi Yeonjun đối với Jeon Jungkook vô cùng tin phục, không dám: "Không được đâu, kêu tôi anh trai lớn.... tôi cũng không đi đâu."

Đang nói lời này, hai bóng người một trước một sau từ trong sảnh tiệc đi ra.

Tất cả bọn họ vèo một tiếng đều đứng lên.

Hai người đi đến bên xe, Jeon Jungkook một tay kéo mở cửa xe phía sau để Park Chaeyoung lên xe, cô cúi đầu không lên tiếng ngồi vào. Các đội viên khác nhìn thấy vậy, biết điều khóa lại miệng, nhanh chóng ôm trang bị cút lên xe.

Sau đó, Jeon Jungkook đi tới phía trước, ngồi lên ghế phụ.

Tiểu đội viên ngồi ở ghế lái dè dặt, chờ Jeon Jungkook bịch một tiếng đóng lại cửa xe, cậu ta một mực đạp chân ga. Chiếc xe vững vàng khởi động, lái xe tiến vào đường cái trong bóng đêm lóe lên ánh sáng đèn neon.

Trong xe hơi tối, bầu không khí lại thật sự quá kì dị.

Các đội viên âm thầm liếc nhìn sườn mặt bị ánh đèn ngoài cửa kính chiếu đến lúc tối lúc sáng của Jeon Jungkook, đuôi lông mày của anh nhăn lại, rõ ràng là đang khó chịu.

Bọn họ nhất thời rùng mình, xoay mặt nhìn Park Chaeyoung.

Cô thành thật ngồi ở đó, cúi đầu móc ngón tay, mấy vòng tay liền đỏ lên, cũng không có dũng cảm nói chuyện với Jeon Jungkook.

Chiến tranh lạnh...

Tuyệt đối!

Sau khi trở về, trong vài ngày, thành viên đội đặc chiến nhanh chóng tụ lại phân tích, Jeon Jungkook tuyệt đối tức giận rồi, sự tức giận này có lẽ là vì Park Chaeyoung gặp nguy hiểm. Lẽ ra trường hợp này, Park Chaeyoung đều sẽ ngoan ngoãn theo sau, nhưng cô phần lớn cũng chịu oan ức, sau đó trong sự oan ức cô mới ý thức được bản thân đã dọa anh sợ hãi rồi. 

Cho nên cô liền không có sức chiến đấu nữa!

Vậy.... Jeon Jungkook mua con Doraemon vô cùng to đó, là cảm thấy bản thân làm người ta tức giận rồi, chuẩn bị đi dỗ sao?

Ngày hôm sau, bọn họ ở sau lưng Jeon Jungkook, lập tức mò lấy di động đi gọi điện.

Park Chaeyoung đang ngồi trên thảm cầm lấy hai chân của Sôcôla, cúi đầu ủ rũ, đột nhiên phát hiện di động trên giường vang lên, cô cầm lấy xem, là số lạ?

"Alo, xin chào?" Park Chaeyoung thấp giọng hỏi.

"Chị dâu!" Đầu bên kia kích động, "Ngày mai đến đội đặc chiến của bọn tôi đi."

"Chị dâu?" Trong đầu Park Chaeyoung chậm rãi xoay chuyển hai vòng, phản ứng được là tiếng của Kim Taehyung.

Cô muốn nói, ngày mai cô có hẹn với Kim Jisoo đi sân bóng rổ, đi xem ngôi sao bóng rổ vừa mới về nước đánh trận mở đầu. Nhưng lại nghĩ lại, Kim Taehyung đột nhiên gọi điện cho cô, lẽ nào là có chuyện?

Thế là, Park Chaeyoung gấp gáp hỏi: "Có phải là Jeon Jungkook..."

"Phải, phải, phải! Chính là đội trưởng của bọn tôi!" Kim Taehyung giả vờ lo sợ, "Ngày mai là ngày 8 tháng 3, ngày quốc tế phụ nữ cấp trên tổ chức bữa tiệc xem mắt hữu nghị, nhằm giải quyết vấn đề tình yêu và hôn nhân của các cán bộ lớn tuổi." 

"Hả?..." Park Chaeyoung trong đầu xoay chuyển cực nhanh, anh làm sao lại, lại muốn xem mắt?

Kim Taehyung hắng giọng, cuối cùng nghiêm túc hỏi: "Tới không, chị dâu?"

Park Chaeyoung: "Tới..."

"Vậy được."

Kim Taehyung tỏ vẻ lo lắng cúp điện thoại, không tới nửa giây, anh ta nhếch miệng cười, cùng vài người bên cạnh tùy ý vỗ vai vài cái, liền nhanh chóng đứng dậy, chạy không ngừng đến văn phòng của đội trưởng .

"Báo cáo!"

Jeon Jungkook đang bận viết báo cáo hành động nâng mắt nhìn cậu ta, tỏ ý tiến vào. Ngày tháng ba, Jeon Jungkook mở rộng cửa sổ, gió thổi vào làm đống tài liệu trên bàn vang lên tiếng xào xạc không ngừng.

Kim Taehyung bước vào, đứng nghiêm.

"Có chuyện?" Tay trái Lục Sơ giương kẹp lấy điếu thuốc, bận bịu không ngẩng đầu lên, giọng có chút trầm.

"Đương nhiên có chuyện."

Nhưng qua hai giây không có động tĩnh.

"Nói." Jeon Jungkook nghi hoặc dựa về lưng ghế, gió có chút lớn, anh lấy điếu thuốc xuống dập tắt, rõ ràng là không có không tâm tình.

Kim Taehyung hai chân nghiêm lại: "Báo cáo đội trưởng, quốc tế phụ nữ ngày mai anh tham gia không?"

Là chuyện này?

Jeon Jungkook quăng cho cậu ta một ánh mắt, tiếp tục đánh báo cáo: "Không đi, ngày mai tôi đi Trung đoàn họp."

"À, cái gì?"

Kim Taehyung trợn tròn mắt, đi họp? Không có ở trong đội? Vậy..... Chị dâu đến làm sao để nói đây?

Kết quả, ngày hôm sau, lúc Park Chaeyoung lo lắng tìm đến đội đặc chiến, một bóng dáng đội viên trong đội cũng tìm không thấy. Cô chỉ có thể không có gì làm mà vừa đi vừa nhìn xung quanh trên đường chính ở cửa cơ quan.

Không phải nói là tiệc xem mắt hữu nghị sao? Ở đâu vậy?

Cách đó mười mét, Park Chaeyoung ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc thấy Jeon Jungkook đi xuống từ cầu thang bên ngoài tòa nhà, đi về hướng xe jeep quân dụng.

 Chiến sĩ nhỏ bên cạnh chiếc xe jeep nhìn thấy anh, vội vàng thay anh mở cửa ghế phụ. Jeon Jungkook gật đầu, lúc này anh xoay người lên xe, biến thành đối diện về phía Park Chaeyoung.

Park Chaeyoung khẩn trương cuống quýt nâng hai tay che mặt, cảm thấy như vậy.... Anh có lẽ sẽ không nhìn thấy cô.

Nhưng ngón tay của cô lặng lẽ lộ ra một khe hở, lại đứng giữa đường, lén nhìn anh.

Anh mặc một thân thường phục vũ cảnh, rất đẹp trai.

Chờ chút! 

Nữ sĩ quan mặc thường phục chạy đến bên cạnh anh là ai? Park Chaeyoung trong lòng có chút chua xót, anh thật sự đi xem mắt rồi?

Cô lặng lẽ núp phía sau một cây dương, dùng lưng dựa vào thân cây rũ đầu xuống, tuy rằng rất không muốn nghe lén, nhưng vẫn mơ hồ nghe được, nữ sĩ quan đang xin số điện thoại của anh.

Cô thất vọng dùng mũi chân đá cục đá trên đất.

Sau đó một chân đá lên một đôi giày da màu đen, giày da hướng lên, là ống quần màu xanh quân đội thẳng tắp.

Park Chaeyoung bối rối ngẩng đầu.

Vừa nhìn thấy Jeon Jungkook, khóe mắt không ý thức lại có chút ẩm ướt, cô nghiêng đầu sang một bên hít hít mũi. Jeon Jungkook nhìn thấy môi cô đang mân mê, đơn giản nói: "Tôi phải đi họp rồi."

Park Chaeyoung: "Ừm..."

"Chưa từng gặp qua, không đưa cho cô ấy."

Park Chaeyoung: "Ừm..."

Hả? Sau đó cô mới nhanh chóng phản ứng lại, cái gì không đưa cho cô ấy, số điện thoại? Cho nên, anh vốn không có đi tiệc xem mắt hữu nghị đúng không? Vậy, nhưng cô cũng... không có số của anh nha.

Jeon Jungkook dường như đoán được cô đang nghĩ gì, sau đó nói ra một dãy số: " 150XXXXXX01."

. . . . .

Anh vừa nói gì?

Sau 2 giây, Park Chaeyoung mới tỉnh ngộ, nắm chặt góc áo dùng ánh mắt đáng thương yêu cầu anh: "Em, em không nghe rõ"

Jeon Jungkook nhìn đồng hồ, trực tiếp lấy di động của cô, đứng ngay trước mặt cô, ấn vào màn hình nhập số xong khóa màn hình trả lại cô, tiếp tục hỏi: "Kim Taehyung lừa em tới?"

Cô: "Không phải..."

Jeon Jungkook gật đầu, xoay người vừa đi vừa nói: "Tôi để cậu ta đưa em về."

Park Chaeyoung nhanh chóng theo phía sau anh, nỗ lực đấu tranh một phen: "Nhưng em không muốn anh ta đưa về." Không ngờ rằng cô vừa nói xong, Jeon Jungkook lập tức dừng lại bước chân, quay đầu.

Cô vội vàng lùi lại một bước.

Ánh mắt Jeon Jungkook chỉ di chuyển một vòng trên khuôn mặt nhỏ đầy mong chờ của cô, vì vậy khoanh tay cười một tiếng, xốc tay cô hướng về chiếc jeep quân dụng của anh mà đi: "Có thể, nhưng em nhất định phải nhanh chút."

Park Chaeyoung lập tức nhảy lên xe.

Xe vọt ra bên ngoài, chạy hơn nửa vòng thành phố, lúc Park Chaeyoung xuống xe vẫn lưu luyến mà cùng anh vẫy tay.

Jeon Jungkook dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu với chiến sĩ nhỏ lái xe, cậu ta giống như đang vội mà một chân đạp chân ga, lái xe vọt đi. Trên đường, Jeon Jungkook cân nhắc một chút, hỏi cậu ta: "Cậu có bạn gái chưa?"

Chiến sĩ nhỏ ngạc nhiên: "Báo cáo! có, có ạ."

Jeon Jungkook dường như có chút đăm chiêu gật đầu: "Bình thường làm thế nào dỗ bạn gái."

Chiến sĩ nhỏ sợ tới mức suýt nữa lái xe bay đi.

Jeon Jungkook nhìn cậu ta, bật cười: "Đừng khẩn trương, tôi chỉ tùy tiện hỏi chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro