Chương 23: Trở về - Niềm vui liên tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đang nói cho Jeon Jungkook: Em đợi anh trở về.

Chỉ có bọn họ biết được.

"Tiểu vô lại?" Jeon Jungkook phát ra một chút tiếng cười, ngồi bên trong ghế lạnh nhạt không tiếp tục nói chuyện. Nhưng anh mặt không đổi sắc hình như trong phút chốc căng lại, bởi vì Park Chaeyoung ngồi trên đùi anh cảm nhận được, cơ bắp trên chân anh đang cứng lại mà trở nên rắn chắc.

Sức kiềm chế của Jeon Jungkook thật sự rất tốt, nhưng Park Chaeyoung cũng tận lực để bản thân nhìn giống như đang căng thẳng mà run lên.

Ngồi một bên, tên thủ lĩnh đã quen nhìn cảnh chơi đùa đàn bà, rút ra điếu thuốc thứ hai, sau khi đem điếu thuốc dập tắt, lại để cho thủ hạ của hắn ta đổi thành tẩu thuốc lá, cười lên một bộ mặt hung tợn hỏi: "Làm sao vậy, ông chủ Baek?"

Tên thủ lĩnh thong thả thêm sợi thuốc lá vào trong tẩu thuốc.

Hắn ta vừa nhìn liền biết, con chim tước này căn bản chả có gì để chơi đùa, một nụ hôn bình thường cũng không biết, chỉ biết ngây ngốc ngồi ở đó, còn căng thẳng đến run lên.

Mất hứng!

Quả nhiên, Jeon Jungkook vỗ eo nhỏ của Park Chaeyoung để cô đứng dậy, lạnh nhạt tổng kết: "Không thú vị."

Tên thủ lĩnh cười lên.

Chaeyoung cố gắng sợ hãi đứng ở chỗ cũ, cúi thấp đầu nhìn chằm chằm mũi chân của bản thân. Sau đó, tai này lọt tai kia mà nghe tên thủ lĩnh hưng phấn nhớ lại chuyện cũ.

"Loại gà mờ này, tôi chơi một lần liền ngán rồi." Ánh mắt tên thủ lĩnh lóe qua ánh sáng, để thủ hạ quẹt diêm châm lửa cho tẩu thuốc, hắn ta hít một hơi, lại nhả ra một làn khói,"Chờ cuộc buôn bán của chúng ta kết thúc, trở về đưa cậu đi đến chỗ bọn tôi, đàn bà cậu tùy ý lựa chọn, hai người, ba người.....Tư vị đó nha!

Hắn ta cắn lấy miệng tẩu thuốc, nâng mắt nhìn Park Chaeyoung, ngả ngớn quét lên người cô một lần, bất mãn lắc đầu, bản thân nhắm mắt ngâm nga bài hát lại tiếp tục nhớ lại hồi ức.

Park Chaeyoung đem đầu cúi càng thấp.

Lúc này, cô thoạt nhìn đang nơm nớp lo sợ càng thêm thấp thỏm, nhưng trong lòng cô lại nắm hai tay thành quả đấm nhỏ vô cùng phản đối, mới không nói cho hắn biết, vừa nãy cô cùng Jeon Jungkook hạnh phúc bao nhiêu.

Lúc này bốn phía yên tĩnh, không khí dần dần xuống thấp.

Jeon Jungkook cong tay gõ lên tay vịn ghế xếp, trầm giọng "ừm" một câu, đôi mắt của anh lơ đáng liếc nhìn tên thủ lĩnh, đôi con ngươi màu đen đó giống như màn đêm sâu thẳm.

Làm ăn kết thúc? Tên thủ lĩnh này, không còn cơ hội rồi.

"Còn đứng ra đấy làm gì?" Tên thủ lĩnh bỗng nhiên trừng mắt hỏi Park Chaeyoung.

Cô sợ tới mức run lên: "Tôi, tôi không dám đi...." Cô cố gắng nhìn chằm chằm mũi chân, rơi nước mắt giọng yếu ớt trả lời.

"Cút ra ngoài." Tên thủ lĩnh không kiên nhẫn.

"Baek, ông chủ Baek..."

Park Chaeyoung khó khăn nặn ra vài chữ, để vẻ mặt của bản thân thoạt nhìn vô cùng sợ hãi, giống như một con kiến bất cứ lúc này cũng có khả năng bị bóp chết, không đến mức làm cho người khác nhìn ra trong lòng cô đang lưu luyến mãnh liệt.

Jeon Jungkook tay đang đùa với con dao, lúc thờ ơ lướt nhìn ánh mắt của cô, "soạt" một tiếng ném đi con dao, sau đó thuận miệng hỏi: "Em là người nơi nào?"

"Thị trấn H..."

Anh gật đầu: "Tới cùng bạn trai đây?"

"Không, cùng bạn..."

"Ở đâu?"

"Sát, sát vách..."

Tiếp sau đó, Jeon Jungkook từ ghế xếp đứng dậy, lại gần cô.

"Đừng vọng tưởng báo cảnh sát." Ngón trỏ và ngón giữa của anh chậm rãi nặn lấy cằm của cô, nâng mặt cô lên. Khuôn mặt nhỏ bị nước mắt làm mờ đi đường nét, anh tốt bụng dùng ngón cái lau đi, trầm giọng nói: "Bởi vì vô dụng."

Anh nói xong liền nghiêng đầu, lập tức có thủ hạ của tên thủ lĩnh mở cửa ra, đem Park Chaeyoung ném ra ngoài.

Bịch...

Cửa hung hăng đóng lại.

Park Chaeyoung cuối cùng chỉ nghe thấy, phía sau lưng truyền lại giọng nói của tên thủ lĩnh bởi vì hôm nay giải quyết được đối thủ mà phấn khích mang theo chút đẫm máu: "Ông chủ Baek, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

Jeon Jungkook phân phó: "Đem thành ý của chúng ta cho ông chủ Oh xem."

. . . . 

Park Chaeyoung dựa ngay trên cánh cửa, trượt người xuống, hai bàn tay đặt lên mặt che lại một hồi, vịn vào tường run rẩy trở về phòng. Ngày hôm sau cô giả bộ như cái gì cũng chưa từng xảy ra, cùng với đoàn du lịch rời khỏi nhà trọ.

"Chaeyoung, tối qua cậu có nghe thấy tiếng súng không?" Cô gái tóc đuôi ngựa đưa cô một cục kẹo, kề sát lại nhỏ giọng hỏi, "Tớ nghe thấy tiếng súng rồi."

Park Chaeyoung ngây người, duỗi tay nhận lấy.

Đương nhiên nghe thấy rồi, cô còn nhìn thấy Jeon Jungkook, cùng anh ấy hôn môi.....Cô liếm liếm môi, ở bên phải môi có một vết thương nhỏ, vừa liếm liền đau, là Jeon Jungkook cắn lên, răng của anh sao lại bén như vậy?

Còn có, tay của anh còn sờ khắp nơi, phía trước lẫn phía sau cô.

Với lại, cô hình như cũng chạm vào xương quai xanh của anh, đôi xương quai xanh rắn chắc...

Lồng ngực, làn da nóng hổi....

Đôi môi của anh, cả khi anh hô hấp không ổn định...

Dừng lại!

Chờ quay về, chờ quay về,...

Park Chaeyoung nâng hai tay bóp mặt, cô nhất định phải nói với anh.

Quá đau rồi.

Cuối cùng, Park Chaeyoung gián tiếp trở về nhà trọ nhỏ có bảng hiệu "Quy", chậm rãi thu dọn hành lý.

Lúc này, bầu trời tảng sáng, mặt trời lên không cao, ánh sáng xuyên qua đám sương mỏng buổi sớm. Từ bên trong cửa sổ nhìn ra ngoài, núi tuyết Ngọc Long cũng đang yên tĩnh ẩn nấp trong đám sương mỏng.

Park Chaeyoung cũng không đem nhiều hành lý đi ra, lúc xếp hành lý, ngón tay cô đột nhiên đụng phải một cuốn tập, là tập tranh cô vẽ câu chuyện của ông Byun. Cô cầm lên, nhanh chóng giẫm lên cầu thang gỗ chạy xuống dưới.

Ông Byun đang trong sân nhỏ ăn sáng, xung quanh là tiếng chim hót, trên mặt đất ướt sũng đều là sương sớm rơi xuống.

"Tặng ông." Park Chaeyoung hai tay đem tập tranh đưa qua.

Ông Byun nhận lấy, mở ra trang đầu tiên, nhìn thấy ông và đồng đội của mình lưng đeo súng đứng ngay trước mốc biên giới của Trung Quốc. Tay của ông đều run lên, đôi mắt ông bắt đầu ẩm ướt.

Ánh mắt đó là sự tưởng nhớ, hạnh phúc.

"Cám ơn." Ông nội Byun run giọng nói lời cảm ơn.

Lúc này, bên cạnh tay ông, máy radio cũ truyền đến giai điệu thong thả: "À la lá là la, a lá là lá."

"Nắm tay em trong làn gió nhẹ, hôn lên mặt em dưới trời mưa xuân."

. . . . .

Câu dân ca khẽ vang lên, Park Chaeyoung lại gần radio đùa nghịch: "Thật hay, đây là bài gì vậy ạ?"

"À bài này sao, Ngọc Long đệ tam quốc."

Cô gật đầu, yên lặng nghe ca từ của bài hát.

"Lời hứa hẹn trong mưa phùn gió nhẹ, liền không sợ mưa rền gió dữ sao"

. . . . . 

Park Chaeyoung rót đầy chén trà cho ông Byun, lại nhẹ nhàng hỏi: "Bài hát này, có phải là có câu chuyện không?"

"Có!" Ông nội Byun cười, "Tương truyền trên núi Ngọc Long, là một chốn bồng lai linh thiêng vô cùng xinh đẹp, ở nơi đó có một đôi tình nhân, người con gái gọi là Du Tổ A Chủ...."

. . . . .

Cô nghiêm túc nghe hết câu chuyện.

"Hả? Một cuộc tình bi thương như vậy!" Park Chaeyoung hai tay chống lấy cằm, híp mắt nhìn về đỉnh núi tuyết ở đằng xa. Qua một lúc, trong radio sau cùng vang lên: "Tin anh đi và đi cùng anh,  anh sẽ vì em làm tuyết liên nở đầy núi."

. . . . .

"Đương nhiên tin tưởng anh!" Park Chaeyoung đột nhiên bật người dậy, vểnh môi chạy về phòng tiếp tục thu xếp hành lý, "Phải bình an trở về, không được bị thương, bằng không em sẽ tức giận."

Mùng 10 tháng 5, Park Chaeyoung trở về đến nhà, mẹ Park lo lắng vuốt ve mái tóc cô, cô ôm chặt lấy bà: "Con trở về rồi ạ!"

Ngày 15 tháng 5, thời sự truyền hình đưa tin tức.

"Sáng sớm ngày 14 tháng 5, tổ chức khủng bố chiếm giữ ở nước ngoài, cùng với nhiều lần trù tính hành động khủng bố đối với quốc gia của chúng ta cuối cùng toàn bộ đã bị lọt lưới. Công an cùng vũ cảnh Trung Quốc thành lập một nhóm nhỏ đặc biệt trải qua 68 ngày....."

Tin thời sự này là một niềm vui cho tất cả mọi người.

Park Chaeyoung ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn, ngây ngốc nhìn màn hình TV, tổ chức khủng bố bị áp giải lên xe, cô vừa nhìn liền nhận ra tên thủ lĩnh có khuôn mặt béo phệ ở căn phòng đó.

Cho nên, nhiệm vụ của Jeon Jungkook kết thúc rồi?

Park Chaeyoung cắn môi suy nghĩ, ở phía sau rốt cuộc có bao nhiêu quân cảnh mang trọng trách đi trước, mọi người vốn không biết được, trong bản tin cũng không có bóng hình của bọn họ. Bởi vì cô ngồi sát vào TV cũng không nhìn thấy Jeon Jungkook.

Ngày 20 tháng 5, Jeon Jungkook trở về căn cứ đặc chiến, tham gia hội nghị tuyên dương trong đội.

Park Chaeyoung thật sự nhịn không được, lặng lẽ chờ ở ngoài cửa. Cô gấp gáp đi lại vài vòng, vỗ lên một gốc cây bạch dương lớn, lại đi vòng tới một gốc bạch dương lớn khác. Anh đã an toàn đúng không? Chắc sẽ không bị thương đi?

Đột nhiên, một thân ảnh quen mắt đang chạy nhanh về sảnh hội nghị ở cuối con đường.

Kim Taehyung!

Park Chaeyoung vừa kích động, phản xạ có điều kiện mà giơ tay lên, kéo lấy tay áo của anh ta. Nhưng bởi vì tốc độ của Kim Taehyung quá nhanh, cô liền bị kéo đến lảo đảo theo, hù Kim Taehyung mạnh mẽ phanh lại.

Anh ta lau mồ hôi: "À, chị dâu!"

"Jeon Jungkook trở về rồi sao?" Park Chaeyoung nhanh chóng hỏi.

Kim Taehyung thở dốc, gật đầu.

"Vậy anh ấy có bị thương không?" Park Chaeyoung càng thêm gấp rút hỏi tới.

Kim Taehyung vẫn như cũ gật đầu.

"...."

Park Chaeyoung cả người đều không tốt.

"Chị dâu, cụ thể để lát nữa lại nói, tôi phải tiến vào họp trước nha." Kim Taehyung nhấc chân chạy đi, rất nhanh lại lùi lại hai bước: "Đúng rồi chị dâu, em nhất thiết đừng rời đi, hội nghị tuyên dương này chút nữa liền kết thúc, đội trưởng lập tức có thể đi ra."

Park Chaeyoung vừa định hỏi một câu, Kim Taehyung đã không thấy bóng dáng.

"Em, em...." Park Chaeyoung nhỏ giọng lẩm bẩm, lúc này ngồi ở trên một tảng đá nâng tay lau nước mắt. Vừa lau đi, nước mắt lại lách tách rơi xuống, "Mình mới không đợi anh ấy, đã nói là bị thương sẽ tức giận rồi."

Trong lòng cô vô cùng đau lòng, dứt khoát không lau nước mắt, liền để nước mắt lách tách rơi xuống. Chẳng qua, cô khóc như vậy, chờ Jeon Jungkook đi ra nhìn thấy, có phải sẽ càng thêm không vui.

"Vậy mình bây giờ nên trở về thôi." Park Chaeyoung cực kỳ lưu luyến liếc nhìn sảnh hội nghị một chút, "Ai biểu anh lại để bản thân bị thương."

Cô đứng dậy, thật sự bước đi hai bước.
Nhưng rất nhanh, Park Chaeyoung lại chạy trở về, phản bác bản thân: "Mình liền chờ đến hội nghị kết thúc, tốt xấu nhìn một chút thương tích nằm ở đâu, có nghiêm trọng hay không?"

Cô không có sức lực ngồi xổm lên giữa con đường không một bóng người, hai tay chống cằm mắt đối diện với sảnh hội nghị khí thế vô cùng lớn của đội đặc chiến, Jeon Jungkook đang ở bên trong.

Park Chaeyoung nhắc nhở bản thân: "Nhìn thấy anh xong mình liền rời đi, không được khóc để cho anh nhìn thấy."

Một tiếng sau đó, cô liền ngồi xổm như vậy trên đất, giống như hòn vọng phu không động đậy, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân, lúc nhìn thấy anh, thứ nhất: phải uy phong hỏi thăm vết thương, thứ hai: trước khi khóc, xoay người nhanh chóng rút lui.

Sau đó, cửa lớn của sảnh hội nghị mở ra.

Park Chaeyoung khẩn trương nhìn chằm chằm vào cửa, sĩ quan thiếu úy, trung úy, thượng úy....Đủ loại màu sắc vàng lục từng người từng người thẳng tắp bước ra. Trong nháy mắt, cô liền trở nên nhát gan, lại vừa đau lòng vừa nhát gan!

"Mình, mình vẫn nên đi thôi,đừng khóc, đừng khóc nha..." Cô xoa đôi mắt, xong rồi, đứng lên không được.

Park Chaeyoung nhanh chóng ôm mình thành một cục cúi người giả chết.

Trên mặt đất lộp bộp rơi xuống nhiều giọt nước mắt, bởi vì trong mắt đầy nước mắt, cô phát hiện mặt đất trở nên xiêu vẹo. Sau đó, trên mặt đất xiêu vẹo, một đôi ủng quân đội dần dần lại gần cô.

Càng ngày càng gần...

Đã có thể nhìn thấy ống quần màu xanh ô liu của quân phục vũ cảnh, vô cùng thắng tắp.

Là anh, tuyệt đối là anh.

Bước chân đó, dừng ở ngay trước mặt của Park Chaeyoung.

"Làm sao lại khóc rồi?" Đỉnh đầu cô truyền đến giọng nói vừa êm tai vừa trầm thấp của Jeon Jungkook, theo đó anh khom người một cái, cả người đều gần sát đôi mắt của cô: "Đứng dậy trước đi."

"Jeon Jungkook..."

Anh vừa tới, Park Chaeyoung liền quên hết cái gì gọi là uy phong, chỉ nhỏ giọng trả lời: "Em, chân em bị tê rồi..."

Chờ trong chốc lát.

Jeon Jungkook thấp giọng hỏi: "Muốn anh bế?" Anh nhìn hai bên đường, chỗ này có rất nhiều người.

Bọn họ đang đứng ở ngay giữa đường.

Mà những đội viên đang đi qua đi lại, lên dùng ánh mắt kích động lại hưng phấn bắn sang, ah ah ah, đội trưởng Jeon hôm nay chuyện vui liên tiếp nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro