Chương 31: Chuyện ghê gớm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này bên ngoài cửa thang máy, fan hâm mộ trong một giây liền bùng nổ. 

"Ah......" 

"Park Jihoon...." 

. . . . . 

Park Chaeyoung thật sự không ngờ tới Park Jihoon vậy mà có sức hấp dẫn lớn đến như vậy, ngay cả thang máy giống như bị động tĩnh này rung động đến lung lay. Park Jihoon nhướng mày, cười gượng hai tiếng, tiếp thu ánh mắt rửa tội tràn đầy hưng phấn ở bên ngoài. 

Sau cùng, bởi vì sự an toàn của fan hâm mộ, cậu vẫn là đi ra khỏi thang máy, tựa hồ trong nháy mắt, bị vây chật đến con kiến cũng chui không lọt. 

Trong âm thanh của mọi người, Park Jihoon lúng túng nói với bên kia điện thoại: "Nhờ vào anh rồi..." 

Park Chaeyoung cùng với cô gái kia bị dồn sang một bên, hai người loạng choạng vài bước. 

Chờ bọn họ không dễ dàng đứng vững, Park Chaeyoung liếc mắt nhìn thấy trên trán cô gái đó bị bảng tên trong tay fan hâm mộ sượt qua tạo thành một vết đỏ lớn, mà mắt thường có thể nhìn thấy nó đang dần sưng đỏ lên. 

Cô gấp gấp luôn miệng nói xin lỗi, nếu không phải em trai cô.... Sau đó, lại cuống quít mở balo nhỏ ra tìm túi thuốc, nhưng không có thứ có thể dùng. 

Cô gái vuốt trán, xua tay ra hiệu Park Chaeyoung không có gì, cô ấy có chút bùi ngùi, lúc này cũng y chang với vị trí bị thương của Kim Hyun Bin. Sau đó, cô ấy im lặng kéo Park Chaeyoung chen vào nhóm fan hâm mộ, bắt đầu đi về phía nơi ít người. 

Bởi vì bọn họ không phải là mục tiêu của nhóm fan, rất nhanh bốn phía đều yên lặng trở lại. 

Nhưng Park Chaeyoung cảm thấy kỳ quái là, đối với bố cục xung quanh nơi này, cô gái này đi lại giống như rất thông thạo. Thậm chí có vài cánh cửa lớn thoạt nhìn người bình thường khó có thể đi vào, cô ấy đều trực tiếp mở ra đi qua. 

Thập Nhị Cung có tiền, một đường đi tới, trang hoàng xa hoa, sàn nhà lót thảm màu nhạt, có đan logo của đội bóng ở phía trên. 

10 phút sau, cô gái dẫn Park Chaeyoung đến trước một căn phòng có ghi rõ là phòng y tế. 

"Đi vào đi, bọn họ đang làm kiểm tra đơn giản." Cô gái dùng tay ra hiệu mời vào,"Bây giờ chắc là có thể ký tên." 

"À! không phải đâu." Park Chaeyoung vội vàng xua tay giải thích,"Tôi không phải đến xin chữ ký, là em trai tôi..."

Cô ấy hơi trầm ngâm: "Chính là cậu con trai lúc nãy, muốn đến xem thần tượng." 

"Ừm...vậy nó có thể không thấy được rồi." 

"Không sao! Hôm nay cảm ơn cô, hơn nữa thật sự xin lỗi." Park Chaeyoung chỉ về phía sau,"Vậy.... Tôi đi trước." Cô dự định trước tiên đi xuống tìm Jeon Jungkook. 

Cô gái dường như muốn tiễn cô, đang thu cánh tay cầm nắm tay cửa trở về, cánh cửa phút chốc từ bên trong mở ra, một cầu thủ mặt em bé vội vàng chạy ra ngoài. 

Lúc cô gái nhìn thấy cậu ta, cậu ta đang ngẩng đầu cũng nhìn thấy cô gái đó, ngây người một lát chớp chớp mắt, "Chị dâu, tôi đang muốn tìm chị đây."

 "Có chuyện gì sao?" Cô gái căng thẳng. 

Cầu thủ nhỏ ngón trỏ bởi vì bị thương nên vẫn đeo bảo vệ tay: "Không có không có, đừng lo lắng, chính là Kim ca gọi điện cho chị nhưng chị không bắt máy." 

Cô gái nhanh chóng liếc nhìn điện thoại. 

Ở bên cạnh, Park Chaeyoung vừa xoay được nửa người sững sờ nghe thấy bọn họ nói chuyện, chị dâu, Kim ca? 

Kim Hyun Bin?! 

Cho nên, cách xưng hô này ý nghĩa không cần nói cũng biết! Khó trách cô gái này ở trong nhà thi đấu này đều đi lại quen thuộc không chút trở ngại. 

Bởi vì cuộc nói chuyện ngay cửa, bên trong phòng đột nhiên có động tĩnh. Vị đại thần bóng rổ này hot tới mức ngay cả bên trong giới truyện tranh của Park Chaeyoung cũng thường liếm màn hình, không nói một lời liền đi ra. 

"Son Ye Jin." Anh ta thấp giọng gọi người con gái trước mặt, lúc anh ta gọi tên cô ấy, quả thật thâm tình đến muốn mạng. 

Rõ ràng là, hình tượng cao lãnh lạnh nhạt ở trước TV đâu? 

Park Chaeyoung chớp chớp mắt, hình như biết được một chuyện vô cùng ghê gớm. 

Trời ơi! 

Vị đại thần này đem bạn gái bảo vệ thật sự quá tốt rồi, người trong ngoài giới vậy mà một chút thông tin cũng không tóm được. 

Tuyệt đối, thật sự... lợi hại! 

Ngừng lại hai giây, vị đại thần này nhìn thấy vết sưng đỏ trên trán của bạn gái, chân mày lập tức nhăn lại, "Làm sao bị thương?" Anh ta nâng tay nhẹ nhàng sờ vào, đồng thời cô gái cũng nhón mũi chân lên, xem vết thương trên trán của anh ta. 

"Còn đau không?" Cô gái nhẹ giọng hỏi.

Đại thần thuận thế đem cánh tay khoác lên eo cô ấy. 

Làm những động tác này, bọn họ vô cùng tự nhiên, giống như là ở bên cạnh không có thứ quấy nhiễu tồn tại. Park Chaeyoung xúc động, hai vị thương binh gặp nhau, bắt đầu hình thức đau lòng..... 

"Đi vào trong để đội y tế xử lý vết thương cho em." Đại thần đem cô gái tiến vào trong phòng. 

Cô gái ra hiệu chờ một chút, quay đầu nhìn thấy Park Chaeyoung, nói với đại thần: "Kim Hyun Bin, em trước tiên đưa cô gái này đi xuống, nhà thi đấu này của bọn anh đường không dễ đi." 

Park Chaeyoung vừa nghe xong, ngay lập tức xua tay: "Không cần không cần! Thật sự không làm phiền nữa, yên tâm đi tôi có thể nhận biết đường." 

"Chị dâu." Lúc này, cầu thủ mặt em bé đầu tiên giơ tay,"Để tôi đi, chị cùng Kim Ca vào bên trong đi." 

Sau đó, cậu ta thủ thế lịch thiệp với Park Chaeyoung, ngại ngùng cười một chút: "Đại Đại tôi biết cô nha, từng xem qua cô ở trên báo quân sự bày tỏ, cô thật lợi hại." 

"..." 

À! Lại là chuyện xấu hổ lần trước. 

Park Chaeyoung cùng vài người bọn họ vẫy tay tạm biệt, mặt cô đang theo tốc độ chậm rãi mà đỏ lên. Thế là, cô chạy tới dưới lầu, nhìn thấy Jeon Jungkook đang ở bên cạnh xe cầm lấy ống nhòm, cùng Park Jihoon nói chuyện qua điện thoại, liền mơ hồ đùng một cái nhào vào trong lòng anh. 

Jeon Jungkook dùng vai kẹp lấy điện thoại, thuận thế vươn tay tiếp lấy cô. Mái tóc cô mềm mại, gió lạnh ban đêm vừa thổi, có một mùi hương trái cây ngọt ngào truyền tới, anh cúi đầu hôn lên. 

Park Chaeyoung ở trước người anh cười: "Như thế nào rồi?" 

Jeon Jungkook đem di động để vào bên tai cô, để cô nghe một chút. 

Trong điện thoại, Park Jihoon đang ẩn nấp mà thở .dốc, giống như lúc cậu ngượng ngùng nhảy ở trên sân khấu. Park Chaeyoung nghe thấy liền năn nỉ Jeon Jungkook nhanh chóng ghi âm lại cho cô, nếu như cậu lại ấu trĩ, cô liền đem đoạn ghi âm này gửi cho fan hâm mộ của cậu. 

Kết quả, Park Jihoon đã ở bên kia điện thoại thở dốc nói. 

"Cũng may tôi khá cao, lại vừa ốm thân hình lại tốt, bình thường còn tập luyện, nếu không.... thật sự tin cách của anh, làm sao có thể sống sót bước ra từ con đường của anh."

Jeon Jungkook rất bình tĩnh nhìn ống nhòm, vỗ lưng Park Chaeyoung, để cô đứng vững, lại nói với bên trong điện thoại: "Cậu đừng động đậy, phía trước cầu thang có hơn 10 người đi xuống." 

"Hả?" 

"Lùi lại, đi xuống cầu thang lúc nãy vừa đi qua, trong nửa phút lại đi ra." 

"Nửa phút..." 

Jeon Jungkook đơn giản "ừm" một câu, không nói nữa, chờ sau khi xác định không có vấn đề, anh nhìn vào bên trong ngẫu nhiên đánh giá. Sau đó, đột nhiên anh nhìn thấy một màn. 

Park Jihoon đang muốn đi ra, sờ lấy khẩu trang lại lo lắng vòng lại góc đại sảnh, trong góc dựng một tấm bảng tay, là của fan hâm mộ cậu. Cậu cầm lấy trái phải nhìn hai giây, khóe môi nhếch lên, nhặt lên cây bút mực ở trên bàn, vung tay ký xuống một hàng chữ. 

Jeon Jungkook cười thành tiếng, duỗi tay ôm Park Chaeyoung ra phía trước, để cô đem lưng dựa vào mình, sau đó đem ống nhòm gác lên sống mũi cô: "Em trai em đang viết thư." 

Park Chaeyoung im lặng, lại nói: "Em không nhìn thấy..." 

Jeon Jungkook nhìn đỉnh đầu mềm mại của cô, duỗi tay bế cô lên, cô tự mình cầm ống nhòm nhìn, càng nhìn càng rõ: "Đại khái là viết: Chú ý an toàn, Park Jihoon đi cũng.....vân vân." 

Vì vậy, hai người dứt khoát không có việc gì dựa vào bên xe, chậm rãi trò chuyện chờ cậu. 

Jeon Jungkook ở trong điện thoại nói Park Jihoon là nửa phút, nhưng chờ đến khi cậu dừng ở phía trước chiếc việt dã to màu xanh quân đội thở dốc, đã là 3 phút sau. 

Park Jihoon liếc mắt nhìn hai người đang cúi đầu nói chuyện, cậu kéo mở cửa xe phía sau ngồi vào, duỗi cặp chân dài ra, thoải mái dựa vào phía sau lưng, bản thân liền chiếm lấy cả khu ghế phía sau. 

"Lái xe!" Cậu lên tiếng. 

Không có ai để ý cậu. 

Park Jihoon không biết làm sao, nhịn lại nhịn: "Mời lái xe!" 

. . . . . 

Jeon Jungkook kéo mở cánh cửa ghế phụ cho Park Chaeyoung, cô ngồi lên xe, lúc anh cúi đầu thay cô thắt dây an toàn, đánh giá sắc mặt anh, hơi chút căng thẳng lặng lẽ hỏi: "Ấu trĩ phải không?" 

Jeon Jungkook cười ở bên tai cô: "Anh cảm thấy đứa nhỏ này người vẫn được, em không cần lo lắng." Sau đó, anh vòng qua ghế lái, đem xe vững vàng lái đi. 

Trên đường, Park Jihoon duỗi hay cánh tay ra, nhìn thẳng vào Jeon Jungkook trầm tĩnh lái xe ở phía trước. Cậu không ngờ rằng Jeon Jungkook là loại người này, thậm chí nói, là loại người mà ngồi ở đây cho dù chẳng nói câu nào, xung quanh cũng vì thế mà yên tĩnh xuống. 

Park Jihoon mở miệng: "Bình thường lúc anh làm nhiệm vụ cũng như vậy sao?" 

"Như thế nào?" 

"Chính là... giống như vừa nãy ngầu như thế, chính là như vậy nha."

 Lúc làm nhiệm vụ? Jeon Jungkook thong thả cười: "Như vậy? Vẫn còn cách xa." 

Park Jihoon kì lạ "Wow" ra tiếng. 

Cuối cùng, cậu vỗ ghế dựa: "Ok! Ở ngay giao lộ phía trước dừng xe, để tôi đi xuống." 

"Cậu muốn tự mình về nhà?" Jeon Jungkook liếc một cái giao lộ mà cậu nói, xe giống như gió mà lái qua. 

"Này! Hai người muốn đem tôi cùng đi hẹn hò sao?" 

. . . . .  

Park Chaeyoung cảm thấy mặt mình đang dần nóng lên, cô xoay đầu trừng mắt với Park Jihoon. Jeon Jungkook vừa vặn đạp phanh xe, chiếc xe liền dừng lại bên đường. 

Anh xoay đầu lại cười: "Vậy cậu xuống xe." 

Rất nhanh, trong xe chỉ còn lại hai người họ. Park Chaeyoung xoay người lại, giống như tiếp sau đó là một việc lớn vô cùng đáng mong đợi: "Đêm hôm nay anh không cần về căn cứ sao?" 

"Không cần." Jeon Jungkook nhìn thấy cô cầm chai nước suối trong tay xoay đi xoay lại, thuận tay mở nắp ra cho cô,"Dẫn em đi chơi một chút?" 

"Xem phim! Vậy đi xem phim đi, được không?" Park Chaeyoung gần như buột miệng. 

Cô biết gần đây có chiếu vài bộ phim lớn, vẫn chưa từng cùng anh đi xem phim.... Cảm giác này thật sự không thể tốt hơn được.

Jeon Jungkook cúi tầm mắt, nhìn thấy mấy cọng tóc bên ngoài tai nhỏ của cô, nhịn không được duỗi tay, dùng ngón tay xoắn lại. Sau đó, trước khi cô phản kháng, đạp xuống chân ga, lái chiếc việt dã về hướng rạp chiếu phim. 

Park Chaeyoung liền quay đầu lại lấy di động ra đặt vé, nhưng cô lại bị hạnh phúc xông tới đến đầu óc mơ hồ, chọn nhầm phim!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro