Chương 36: Kết hôn đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vâng." Cô đáp lại. 

Jeon Jungkook rũ mắt xuống, hôn cô, động tác nhỏ tự nhiên giữa những người yêu nhau, Park Chaeyoung yên lặng khẩn trương, lại có chút yết ớt đáp lại. Anh trong tiềm thức ôm lấy eo của cô, lòng bàn tay chậm rãi cọ xát, đôi môi mút lấy môi cô: "Tủi thân sao?" 

. . . . .  

Tủi thân cái gì? 

Trong đầu Park Chaeyoung bỗng nhiên trống rỗng, hôn lễ, tuần trăng mật mà tên đại lão nói.....Bởi vì những lời tên đó nói qua sao? 

Tóc của cô bởi vì hành động lúc nãy mà có chút buông lỏng ra, rơi xuống hai lọn tóc vắt lên sườn mặt, ánh mắt mềm mại, cả thân người ở trong ánh mắt của Jeon Jungkook giống như một chiếc bánh kem hương thảo. 

Mà chiếc bánh kem vừa đẹp vừa mềm mại này đang động đậy trước người anh, trong đầu Jeon Jungkook lập tức bắt đầu giật dây càng muốn tiến thêm một bước. Nhất là hơi thở thơm ngọt đó gần như phủ lên làn da ngay cổ của anh. 

"Anh tức giận rồi sao?" Cô nhỏ giọng hỏi. 

"Ừm." Jeon Jungkook ôm chặt lấy eo cô, một tay nâng đầu cô lên. 

Khoảng cách gần như vậy, đường cong khuôn mặt anh nhìn qua càng thêm cứng rắn đẹp trai. Không hề nghi ngờ, anh là kiểu đàn ông từ ánh mắt đầu tiên liền làm cho bạn nảy sinh cảm giác an toàn muốn gả cho anh, càng nhìn càng bị đắm chìm. 

Park Chaeyoung bị hô hấp của anh làm cho dần dần trở nên mơ màng, tim đập thình thịch, lại nóng lên: "Anh đừng vì loại người đó...." 

"Ưm" 

Cô vừa mới mở miệng, lại lần nữa bị Jeon Jungkook hôn xuống, trong căn phòng tối, chỉ còn thừa lại tiếng hít thở của hai người. 

Jeon Jungkook cúi người xuống, một tay nâng khuôn mặt của cô, chống mở miệng cô ngậm lấy đầu lưỡi nhỏ, dùng môi lưỡi không ngừng hút m.út, thậm chí cắn xuống. 

Bất ngờ không kịp phòng bị, cô nhẹ nhàng phát ra tiếng âm mũi "ưm". 

Anh đang giận bản thân mình, lúc nghe thấy lời của tên đại lão đó, liền giống như làm nổ tung bãi mìn trong lòng anh. Điều này càng khiến tâm tình vốn là không cách nào như những người bạn trai khác luôn luôn thỏa mãn cô bạn gái nhỏ của anh, càng trở nên tồi tệ. 

"Muốn một hôn lễ như thế nào?" Lúc nói câu này, Jeon Jungkook bế cô ngồi lên một chiếc bàn bi-a. 

. . . . . . 

Hôn lễ? Anh nói hôn lễ? 

Park Chaeyoung bây giờ dần dần thích ứng được bóng tối thình lình này, mới lờ mờ phát hiện đây là một phòng bao không bị chiếm dụng. Cùng với phòng bao của bọn họ không giống, nơi này hình như là thế giới truyện tranh. 

Ngoại trừ chiếc bàn bi-a ở chính giữa, bàn gỗ, sô pha ở bên trái, thảm sàn, giàn hoa ở bên phải.... Đều là tranh hoạt hình, ngay cả trên bốn bức tường đều vẽ đầy truyện tranh.

Park Chaeyoung thậm chí nhìn thấy ở trên trần nhà là chú chó tai dài mà cô tự tay vẽ trong cuốn truyện tranh kia. 

Cô khẩn trương co lại trong lồng n.gực anh. 

Hôn lễ, hôn lễ.... 

"Em...." 

"Ừm?" Tay Jeon Jungkook từ giữa eo cô dời xuống phía dưới. 

Park Chaeyoung mặc một chiếc vày, làn váy vốn là ở trên đầu gối một chút, lúc này ngồi trên bàn bi-a, đôi chân cô liền bởi vì làn váy sát lên trên mà lộ ra càng nhiều. 

Cô kéo chặt lưng, điều chỉnh hô hấp: "Em, em không thích kiểu giống như Lee Nancy..." 

Tay Jeon Jungkook tiếp tục đi xuống. 

Đột nhiên, lòng bàn tay của anh lơ đãng chạm vào làn da bên chân mà cô để lộ ra bên ngoài váy. 

Hai người đều trở nên căng cứng. 

Lòng bàn tay của Jeon Jungkook ấm áp mà hơi chút cảm giác thô ráp, không mềm mại như cô, anh sờ đến chỗ nào vậy..... Park Chaeyoung đến cả động đậy cũng không dám, hình như trong đầu đều biến thành hồ dán, không biết nên làm gì, chỉ biết nắm chặt lấy áo anh. 

Sau đó, ngửa mặt nhỏ lên hô hấp, tiếp tục khô nóng hô hấp. 

Hô hấp nóng bỏng đó toàn bộ đều quét lên xương quai xanh, lên cổ của anh,...Tất cả âm thanh đột nhiên im bặt, Jeon Jungkook đột nhiên cúi thấp đầu xuống, dùng sức hôn cô, từ môi trên mút cắn đến môi dưới. 

Từng ngụm từng ngụm. 

Nhưng rõ ràng anh cảm thấy không đủ, một tay lại ấn chặt sau gáy của cô, đem đầu lưỡi nhỏ của cô cuốn đến trong miệng mình mà mút. Hai người hơi nghiêng mặt, ma sát đầu mũi, hơi thở quấn vào nhau. 

Nhưng mà. 

Không thích kiểu giống như Lee Nancy.... là đang an ủi anh sao? 

Cô nhóc lãng mạn này, thậm chí ngay cả bên trong cuốn truyện tranh của cô cũng chiếu rọi ánh sáng mọi nơi trên thế gian. 

. . . . . 

Jeon Jungkook nhíu mày, đem tay trái đặt lên eo cô, từ độ cong nhỏ đó sờ tới sau lưng cô, dọc theo xương sống từng đốt từng đốt sờ xuống dưới, càng ngày càng thấp. 

Cho dù cách một lớp vải mỏng, lòng bàn tay này của anh cũng nóng đến làm cho Park Chaeyoung cứng lại hô hấp. 

Cô mơ mơ màng màng ôm lấy cổ anh, lúc tay nhỏ mềm mại của cô dán lên sau tai anh, lại trượt xuống cổ, ấn lên lồng ngực anh. Jeon Jungkook nhịn không được mà đi về phía trước một bước, dùng sức ôm chặt lấy cô. 

Lúc này, Park Chaeyoung bất ngờ không phòng bị mà cong người về phía sau. 

Mặt cô bị anh nâng lên. 

Môi Jeon Jungkook thuận theo đó hôn xuống đôi môi, chiếc cằm, vành tay, cần cổ,..... có độ cong xinh đẹp đó, nhẹ nhàng hôn, cuối cùng dừng lại ở làn da bên ngoài cổ váy của cô. 

Hai bên xương quai xanh nơi đó, giống như chiếc trâm cài tuyệt đẹp đang câu dẫn anh. 

Jeon Jungkook dùng đầu răng đụng vào, không chút lưu tình mà hôn xuống. 

Hô hấp của anh, môi của anh... 

Ngay tức khắc, cả người Park Chaeyoung giống như bị người dùng một chiếc lông vũ quét lên, xương cốt đều tê dại. Cô cúi xuống bên tai anh, căn bản không có cách nào làm cho giọng nói mình không run lên: "Jeon Jungkook..." 

Anh thấp giọng "ừm". 

Càng hôn càng đi xuống dưới.... 

Park Chaeyoung cảm giác được rõ ràng anh đang kiềm chế, hầu kết nhẹ nhàng động đậy, người đàn ông này đang dán lên người cô vô cùng nóng. Cô cảm nhận được, tim đập thình thịch đều nhanh sắp nổ tung rồi. 

Cuối cùng, Park Chaeyoung giống như quyết định ôm chặt lấy eo của Jeon Jungkook, đem hai tay nhỏ chậm rãi trượt xuống thắt lưng của anh. Cô đem tay từ vạt áo anh tiến vào thăm dò, căng thẳng đến lông mi đều đang run rẩy.  

......Đụng đến làn da ngay eo anh. 

Thoáng một cái. 

"Chaeyoung." Hầu kết của Jeon Jungkook cuối cùng cũng áp chế phát ra một tiếng, khàn khàn đến dày vò người khác, anh nắm lấy cổ tay cô, chậm rãi khắc chế ý muốn đang ùn ùn kéo đến. 

Sau đó nâng mặt của Park Chaeyoung lên, từ từ rời khỏi môi của cô, lúc này mới nhìn cô chăm chú. 

Cô gái nhỏ ở trước mặt, tán loạn ngổn ngang giống như vừa bị ức hiếp. 

Anh đã làm cái gì? 

. . . . . 

Jeon Jungkook cuối cùng cũng tỉnh táo lại, anh ấn người vào ngực, vuốt nhẹ lưng cô, nặng nề hít thở. Chờ lúc lần nữa mở miệng, giọng nói vẫn khàn khàn như trước: "Xin lỗi." 

Park Chaeyoung đang nằm ghé lên người anh, mặt đỏ đến nóng lên, tay cũng không dám đâm chọc vào người anh. 

Vừa nãy, vừa nãy.... 

Park Chaeyoung thở ra một hơi dài, trong đầu trống không, đến nỗi Jeon Jungkook đã nói cái gì, hoàn toàn không nghe thấy. Vì vậy, cô chậm rãi duỗi tay ra, nhẹ nhàng kéo góc áo của anh. 

"Được không?" Ở trên đỉnh đầu, anh lại lần nữa thấp giọng hỏi. 

"Hả?...." 

Cô đang cân nhắc? Jeon Jungkook trầm mặc, đem cằm đặt lên đỉnh đầu cô: "Kết hôn đi, anh để ông nội đến nhà chú dì nói chuyện, sau đó anh trở về đội viết báo cáo. Còn về hôn lễ, liền dựa theo sở thích của em mà làm." 

. . . . .  

Kết hôn?! 

Park Chaeyoung quả thật bị hai chữ này nện cho ngây người, căn bản không biết như thế nào trở lại chỗ tụ họp, như thế nào kết thúc, sau đó lại như thế nào ra cửa, đi đến bãi đỗ xe, lên xe. 

Jeon Jungkook giống như than nhẹ, sờ tóc cô, vặn chìa khóa lái xe. 

Đột nhiên ầm một tiếng, chiếc việt dã mạnh mẽ hãm phanh lại. 

Park Chaeyoung trong nháy mắt bị dây an toàn thắt chặt đến ho khan, chuyện gì vậy? Phản ứng đầu tiên của cô là nhìn Jeon Jungkook, thấy sắc mặt của anh lại thay đổi.... Ai lại chọc giận anh rồi?

Cô nhanh chóng hướng theo ánh mắt của Jeon Jungkook nhìn về phía trước. 

Một chiếc Coupe màu đen kiêu ngạo dừng lại ở ngay đường ra duy nhất của chiếc việt dã, chiếc Coupe này là phiên bản giới hạn. Lúc này, chủ của chiếc Coupe từ từ cho trượt xuống mui xe xuống. 

Park Chaeyoung nhìn chằm chằm vào cái mui xe đang gần trượt mở ra kia, chính là muốn biết rốt cuộc là ai sao lại quái gở đến vậy. 

Vài giây sau, mui xe mở rộng ra. 

Cách rất gần, ngồi trên ghế phụ là Lee Nancy không sai, người đàn ông bên cạnh cậu ta là ai? Park Chaeyoung cảm thấy rất quen mắt, nhíu mày suy nghĩ mới nhớ ra, đó là vị hôn phu trong ảnh cưới của Lee Nancy. 

Nhưng có điều người với trong ảnh có chút không khớp, hiện giờ anh ta xem ra càng thêm cường tráng, cơ bắp kéo căng quần áo, cánh tay to khỏe lộ ra bên ngoài cổ áo tay ngắn. 

Sẽ không.... Muốn đến đánh nhau chứ? 

Lee Nancy lúc này nghiêng đầu, cười khanh khách vừa vặn chạm với ánh mắt của Park Chaeyoung. Nhưng giây tiếp theo, Lee Nancy liền giống như không nhìn thấy cô, không chớp mắt mà nghiêng đầu trở lại, cùng vị hôn phu vừa cười vừa nói. 

Bọn họ chính là không lái xe đi. 

Sau đó, Lee Nancy từ trong túi lấy ra một hộp phấn trang điểm, đối diện với kính mát của vị hôn phu, dậm phấn bộp bộp lên trên mặt. Park Chaeyoung nhìn thấy vậy, lập tức cười thành tiếng, cô đáng yêu mà bóp mặt, khó hiểu tên đó tại sao ban đêm lại đeo kính mát nha. 

"Anh ta là vị hôn phu của Lee Nancy, học ở đại học thể thao." Park Chaeyoung nhẹ giọng cùng Jeon Jungkook giải thích một câu. 

"Ừm." Jeon Jungkook trầm giọng, nâng tay cầm di động. 

Ừm....là ý gì? Park Chaeyoung đột nhiên có một loại dự cảm, cô bắt lấy cánh tay của Jeon Jungkook: "Anh biết anh ta?"

"Biết." 

"Như thế nào.... quen biết vậy?" Cô nghiệm chứng dự đoán của bản thân. 

"Anh từng huấn luyện cậu ta một lần, sau đó là Kim Taehyung phụ trách." 

. . . . .  

Quả nhiên! 

Vậy lúc này dễ giải quyết rồi, Park Chaeyoung càng thêm manh manh mà nghĩ, chỉ cần xuống xe đuổi anh ta đi là được rồi. 

Cô nghiêng đầu, không nghĩ tới, Jeon Jungkook căn bản không có ý tứ tự mình xuống xe. Anh chẳng nói câu nào gọi vào một số điện thoại, bên kia ngay lập tức bắt máy: "Đội trưởng!" 

Là Kim Taehyung. 

. . . . . 

Lấy được số của người đàn ông đó, Jeon Jungkook không nói hai lời liền gọi điện qua. Park Chaeyoung lén liếc nhìn Jeon Jungkook, cảm thấy…Anh thật sự là tức giận rồi. 

Lời của anh họ Lee Nancy vẫn còn là cây gai trong lòng anh đấy. 

Bởi vì khoảng cách gần, Park Chaeyoung thậm chí nghe được bên trong chiếc Coupe màu đen truyền đến tiếng chuông cợt nhả, người đàn ông cầm điện thoại lên vừa nhìn là số lạ, có chút không nhận nại mà bắt máy "alo" một tiếng. 

Nhưng mà... 

Ngay sau đó, vừa nghe thấy giọng của Jeon Jungkook xong, lập tức ngồi thẳng khoát tay với Lee Nancy đang liên tục quấy rối, kính cẩn hỏi: "Đội trưởng Jeon, anh làm sao có số của tôi, có chuyện gì anh nói đi." 

Anh ta nghiêng sang phải, Jeon Jungkook nhàn nhạt nhìn chằm chằm anh ta: "Đem xe của cậu di chuyển đi." 

Anh ta hả một tiếng.

Anh ta hồn nhiên không biết xảy ra chuyện gì: "Xe? Tôi không rõ lắm, đội trưởng Jeon anh đang có chuyện gì sao?" 

"Ừ, xe của cậu chặn ở phía trước tôi." 

. . . . . 

Anh ta vừa nghe xong giật mình kinh hãi, động tác chậm chạp và xoay đầu về bên phải, trợn tròn mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro