Chương 43: Thử váy cưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Jeon Jungkook dẫn Park Chaeyoung đến tiệm áo cưới, sớm hơn thời gian hẹn 5 phút.

Trong lúc đó, anh tạt ngang qua tiệm bánh kem lần trước, đặc biệt đạp thắng xe, đem xe vững vàng dừng ngay cửa tiệm, đi mua cùng loại bánh kem dâu tây trở về, dỗ dành bạn gái nhỏ.

Bởi vì anh biết, cô gái nhỏ đem bánh kem anh tặng lần trước vẽ xuống, đăng lên weibo, đối với nó cười khúc khích.

Có lẽ là rất thích đi, anh đoán.

Nhưng mà Park Chaeyoung mới không mắc mưu, lập tức từ chối viên đạn bọc đường của kẻ địch, trong lòng đều là muốn trở về tìm cơ hội kiểm tra vết thương của anh.

Jeon Jungkook tự biết tránh không được, dứt khoát mặc kệ ánh mắt nóng hổi của cô đang đặt trên người, lại xoay người sờ đầu cô.

"Đi thử váy cưới nào." Anh chậm rãi nhắc chở.

Lúc Park Chaeyoung nhảy xuống xe được anh trợ giúp, hai người đi lên trên bậc thang, lập tức có nhân viên mỉm cười qua mở cửa.

"Xin hỏi hai vị có hẹn trước không?" Nhân viên trong tiệm đoán sắc mặt hỏi.

"Có, chúng tôi hẹn 10 giờ." Jeon Jungkook gật đầu.

"Vâng, mời hai vị đi theo tôi.'"

Nhân viên mỉm cười làm động tác tay mời, phát hiện ra bạn gái ở phía sau đang dựa vào trên tay bạn trai, đi vô cùng chậm. Vì vậy cô ấy cũng theo nhịp chân của người đàn ông đang ôm cô gái mà tận lực chậm lại tốc độ.

Park Chaeyoung tiến vào bên trong, lúc này mới nhìn xung quanh thưởng thức mặt tiền của cửa hàng.

Con đường hành lang dài, rất nhiều nơi đều treo lên bong bóng màu hồng, hai bên là ảnh váy cưới của người mẫu, có phóng khoáng, tinh tế tỉ mỉ cũng có.

Lại từ xa nhìn về hướng đại sảnh cuối hành lang, bất luận khu vực nghỉ ngơi hay là khu vực tiếp khách, trên bàn ghế đều quấn những sợi dây ruy băng màu xanh lục nhạt cùng với những đóa hoa màu trắng hồng làm người khác cảm thấy vô cùng tươi mát và vui vẻ.

Park Chaeyoung cho rằng đó là những bông hoa giả cao cấp một chút, lại gần mới phát hiện, những đóa hoa được dây ruy băng màu xanh lục nhạt buộc lại vậy mà lại là hoa hồng. Cánh hoa rất tươi, nhìn ra được là được đổi trong ngày, thậm chí nhụy hoa vẫn còn hạt sương.

Không cần để sát lại, hương hoa nhàn nhạt liền đánh ụp tới, làm cho người khác cảm thấy bản thân đang ở trong vườn hoa.

Park Chaeyoung có hơi cảm thán, nhìn từ cảnh vật xung quanh mà xem, tiệm này làm thật sự có tâm, là phong cách mà cô thích, cô đã có chút mong đợi nhìn thấy bộ dáng mang váy cưới rồi.

Jeon Jungkook ôm lấy cô đi vào trong.

Anh tuy rằng trên người mặc quần áo thường che dấu đi một phần khí phách, nhưng khi anh vừa bước vào, vai rộng eo hẹp, từng bước chân sinh ra uy nghiêm. Gần như lập tức, những nhân viên hoặc đang bận rộn hoặc đang tiếp đãi đều xoay đầu qua đây.

Người đàn ông toàn thân đầy hormone nam tính dắt theo một em gái dễ thương!

Mọi người chớp chớp mắt.

Từ thị giác đến xem, thật sự quá đẹp đôi rồi.

"Jeon tiên sinh, chào anh, tôi là tiểu Lee mà trước đó đã hẹn trước cho anh." Ngay sau đó, có một cô gái trẻ nhanh chân chạy qua, mời bọn họ đến một chiếc ghế da dài rộng.

Chờ sau khi bọn họ ngồi vào ghế dài, tiểu Lee lại kêu trợ lý lấy tập ảnh cùng nước chanh đến.

"Xin hỏi hôn lễ của hai vị đã quyết định là kiểu phương tây hay trung hoa rồi chưa?" Tiểu Lee khách sáo hỏi Park Chaeyoung, "Còn có tiên sinh nhà cô bên này là âu phục hay là...." Cô ấy muốn trước tiên dựa theo kiểu hôn lễ giới thiệu cho khách hàng phạm vi đại khái.

"Tiên sinh nhà tôi..."

Park Chaeyoung vừa nói ra mặt liền đỏ lên, cô trước giờ chưa từng nói như vậy, liền nói lắp.

Tiểu Lee tiếp theo đó nghe thấy người đàn ông bất luận tư thế ngồi hay vẻ mặt đều có chút sắc bén hình như cười thành tiếng, bởi vì lúc cô ấy ngẩng đầu, khóe miệng người đàn ông này gần như còn có chút vểnh lên.

"Tiên sinh nhà tôi.... mặc lễ phục, là lễ phục vũ cảnh." Park Chaeyoung lại lần nữa nhẹ giọng trả lời.

Khí chất như vậy, khó trách! Tiểu Lee cười thành tiếng: "Vậy quả thật quá đẹp trai rồi."

"Vậy cô đối với váy cưới có yêu cầu đại khái nào không?" Tiểu Lee hỏi tiếp.

"Ừm....Một bộ váy cưới màu trắng, một bộ áo váy long phượng."

"Được." Tiểu Lee nói, lại để trợ lý cầm một tập hình khác cho Park Chaeyoung xem.

Cuối cùng quyết định xuống, Park Chaeyoung tiến vào phòng thay đồ đi thử kiểu dáng trước.

Tiểu Lee đang muốn đi qua theo, chân nâng lên vừa rơi xuống một bước, liền bị Jeon Jungkook ở phía sau kêu lại. Lúc cô xoay đầu lại, Jeon Jungkook vừa vặn đứng lên.

Kỳ thật, từ lúc ngồi vào ghế dài bắt đầu, tiểu Lee liền không quá dám nhìn thẳng vào vị khách này. Tự nhiên mà vậy, đủ loại ý kiến liên quan đến váy cưới, cô liền trực tiếp hỏi cô gái thoạt nhìn dễ trao đổi hơn.

Không lẽ vị khách này còn có yêu cầu gì?

Hoặc nói....vừa nãy không có chú ý đến ý kiến của anh ta, nên anh ta không vui? Có một vài người thật sự có chủ nghĩa đàn ông khá lớn, cho dù đối phương yêu thích, cũng phải hỏi qua ý kiến của anh ta mới được.

Vừa nghĩ như vậy, tiểu Lee cảm thấy bản thân thật sự thất trách.

Nhưng ai bảo vị khách này vừa đi qua, cô liền tự giác có chút căng thẳng chứ!

Cô đang nhanh chóng suy nghĩ cách giải quyết, vừa mới đẩy ra nụ cười trên mặt vô cùng thất trách, vị khách đang đi qua liền mở miệng trước một bước.

"Tiểu Lee." Tuy rằng giống như điểm danh, nhưng may mà Jeon Jungkook vô cùng khách khí, "Phiền cô giúp tôi một việc."

"Ah! Đừng khách sáo, anh cứ việc nói là được rồi." Tiểu Lee vừa kinh ngạc, sau khi phản ứng lại trước tiên lặng lẽ thở ra một hơi dài.

Ánh mắt Jeon Jungkook dừng trên căn phòng thay đồ tô vẽ đầy những bông hoa hồng nhỏ ở phía sau chiếc gương to có ba mặt: "Chân bà xã tôi có chút không thuận tiện, phiền cô chăm sóc một chút."

Thì ra là như vậy!

Vừa nghe như vậy, tiểu Lee đột nhiên phát hiện, ánh mắt vị vũ cảnh này nhìn đến phòng thay đồ, một chút cũng không sắc bén như lúc cô quan sát, nhưng lại dịu dàng mà quan tâm.

Trời ơi! Cô còn đi xằng bậy phỏng đoán người khác, lúc này quả thật cho anh ta điểm tối đa.

"Anh yên tâm, nên vậy." Cùng lúc cảm khái, tiểu Lee nhanh chóng đáp ứng xuống, chạy vào trong phòng thay đồ.

Thời gian cũng không lâu.

Chiếc rèm màu xanh lục nhạt của cửa phòng thay đồ soạt một tiếng mở ra.

Cửa phòng thay đồ này đối diện nghiêng với chiếc ghế dài, tiểu Lee trước tiên lùi lại đi ra, cô đối với bên trong duỗi tay, tỏ ý cẩn thận dưới chân. Lập tức, một vị trợ lý cũng chạy chậm vào trong, giúp đỡ xách lấy làn váy.

Jeon Jungkook buông xuống ly thủy tinh, đứng lên đi qua.

Park Chaeyoung mặc lên váy cưới từ bên trong cẩn thận di chuyển ra ngoài, cô cúi đầu, hai tay cầm váy.

Chiếc váy cưới này là kiểu dáng cúp ngực, từ hông bắt đầu, từng lớp từng lớp trăm nếp gấp lụa mỏng xoắn lại hướng xuống dưới, cho đến đuôi váy.

Phần trên lại lộ ra bờ vai nhỏ trắng nõn của Park Chaeyoung, hai dải băng cột lên cánh tay, mà những hạt đá quý sáng long lanh đang dán lên trên cúp ngực.

Mái tóc của cô đã xử lý xong ở bên trong.

Mái tóc cũng không có búi lên, mà là dùng hơn mười cái kẹp bươm bướm, nhẹ nhàng kẹp lại ở sau lưng, trên đỉnh đầu đeo một vòng hoa.

Ánh sáng ngay cửa phòng thay đồ vô cùng sáng, lại thêm vào sự khúc xạ của mặt kính, phối với những đóa hoa hồng màu xanh hồng ở xung quanh, Park Chaeyoung thoạt nhìn giống như cô gái đi ra từ trong rừng sâu tươi mát như vậy.

Cô trông thấy có một đôi giày màu đen đang đến gần, đến gần...

Là Jeon Jungkook.

Park Chaeyoung có chút ngại ngùng ngẩng đầu lên, trên tai là một đôi khuyên tai nhỏ hình con bướm, cùng với động tác nghiêng mặt của cô, lắc lư qua lại, cả người càng thêm dễ thương.

Liền ngay cả tiểu Lee cũng có chút dời không mắt được.

Jeon Jungkook từng bước đi tới, đứng ngay trước mặt Park Chaeyoung, trước tiên nâng tay đỡ cô.

"Được không?" Park Chaeyoung đột nhiên nhỏ giọng hỏi anh.

"Vô cùng xinh đẹp." Jeon Jungkook hướng về đôi môi phấn nộn của cô, nhẹ giọng đáp.

Nếu như không có người ở đây, anh sẽ cúi đầu cắn lấy môi cô.... nghĩ như vậy, bên trong hầu kết vậy mà vô cùng khô rát.

"Thật sao?" Park Chaeyoung xoay người nhìn lên gương, duỗi tay lén chọc vào người anh, "Vậy anh nhanh lấy di động chụp xuống, em đã đáp ứng với dì phải cho dì xem."

Mẹ anh? Jeon Jungkook cười, từ trong túi áo mò ra di động.

Hai người bọn cô từ lúc nào đạt thành nhất trí, làm cho không có việc của anh.

Lúc Jeon Jungkook quay về phía cô chụp xuống, Park Chaeyoung vừa vặn nghiêng mặt lên cười. Bức ảnh này, anh xem rất lâu, sau đó ngón cái ấn xuống, cẩn thận lưu lại dàng riêng.

"Vậy, bây giờ thử bộ khác sao?" Tiểu Lee vừa nhìn thấy khách hàng vừa ý, nhưng lúc chọn váy cưới lại do dự hai bộ váy. Kỳ thật cô ấy cảm thấy bộ này vô cùng xinh đẹp, nhưng cô vẫn vô cùng chuyên nghiệp hỏi một câu.

Jeon Jungkook dùng ánh mắt hỏi Park Chaeyoung.

Park Chaeyoung cảm thấy không cần thiết, vì vậy Jeon Jungkook mở miệng: "Không cần nữa, bộ này đi."

"Được, vậy tôi cần phải ước lượng một chút số đo của cô, mới đem chiếc váy này sửa cho hợp với dáng người cô." Tiểu Lee nói xong, lập tức có trợ lý cầm dụng cụ chạy đến.

Sau đó, Park Chaeyoung lại thử lại áo váy long phượng màu đỏ, vẫn như cũ một bộ quyết định xuống.

. . . . .

Đưa xong tiền cọc, lần nữa xác định số đo xong, lúc hai người rời khỏi, tiểu Lee vẫn ngây người ở chỗ cũ nước mắt như mưa mà cảm thán: "Vị khách này quá sảng khoái rồi!"

"Chị Lee," Lúc này, bàn làm việc có người xoay đầu lại, "Đôi khách hàng này của chị nhưng thật là đẹp mắt, khí chất của người đàn ông đó, lúc mặc âu phục tuyệt đối cấm dục nha."

"So với cái này càng cấm dục." Tiểu Lee xua tay.

"Như thế nào?"

"Lễ phục vũ cảnh biết không!" Cô ấy dĩ nhiên kích động, lấy minh họa ra so sánh: "Chính là.... giống như kiểu quân đội nha, đủ đẹp trai không!"

. . . . .

Bọn họ vừa nghĩ tới.

Lúc này, đều không thể bình tĩnh được.

Lúc Jeon Jungkook chở Park Chaeyoung đến cửa đại viện, cách thời gian bản thân phải về đội vô cùng gần. Vốn là anh muốn đi vào, nhưng Park Chaeyoung rõ ràng thời gian anh đến đây có hạn, sống chết không cho anh đi vào.

Đều đến địa bàn của mình rồi, còn muốn làm thế nào nữa! Nói xong liền đuổi anh trở về.

Jeon Jungkook nhìn theo cô tiến vào cửa, xoay người, biết rằng cô gái nhỏ lại chạy trở lại, liền chậm rãi bước đi thong thả.

Quả nhiên, đếm đến mười.

Đôi tay nhỏ đó vòng lấy eo anh.

"Anh có phải sớm đã biết?" Park Chaeyoung ghé vào lưng anh, nhẹ nhàng cười lầu bầu.

Jeon Jungkook "ừm", sờ tay nhỏ đó, đem cô kéo qua.

"Thời gian trôi qua thật chậm." Cô vẫn cười nhẹ.

"Ừm."

Jeon Jungkook ôm cô một lát, cằm liền tựa lên đỉnh đầu cô, kỳ thật.... anh cũng nghĩ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro