Chương 45: Lĩnh chứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung đi đến cửa của văn phòng làm việc, từ phía xa nhìn thấy Choi Yeonjun nghỉ một ngày phép cuối cùng cũng trở lại. Choi Yeonjun xách lấy hai hộp giữ nhiệt, đang đi về hướng khu kí túc xá. 

Lúc Kim Taehyung nhìn thấy cậu ta, cậu ta cũng vừa xoay đầu lại nhìn thấy Kim Taehyung. 

"Kim ca, đến đây uống canh, là mẹ tôi tự tay nấu đó, nấu cả một đêm cơ!" Choi Yeonjun đem hộp giữ nhiệt đổi sang tay khác, giơ cánh tay lên trực tiếp vẫy tay. 

Kim Taehyung ung dung đi qua, đánh giá quần áo bình thường của cậu ta: "Ồ! rất có phong cách nha."

 Choi Yeonjun mặc là một bộ quần áo lao động cùng với đôi ủng quân đội. 

Bộ quần áo này vô cùng bình thường, nhưng ngoài ý muốn là, chiếc áo thun tay ngắn trên người cậu ta, ở chính giữa là một chú thỏ in hoa. 

Cảm nhận được ánh mắt của Kim Taehyung, cậu ta vò đầu cười. 

"Chính là chú thỏ đó mà tôi nuôi, dễ thương không?" Choi Yeonjun thẹn thùng hỏi. 

Kim Taehyung động khóe môi, thật sự nhịn xuống không đi trêu chọc cậu ta, một tên đàn ông lớn đầu ngày ngày đem một con thỏ đặt ở trên tim, chẳng lẽ còn có cái gì không thể nói? 

Choi Yeonjun biết đối phương tương đối chướng mắt tính cách này của cậu, bởi vì tính cách yêu ghét của Kim Taehyung từ trước đến giờ đều trực tiếp thể hiện ở trên mặt. 

Đàn ông thực thụ cũng không thích giả bộ. 

Nhìn thấy Kim Taehyung không tiếp lời, Choi Yeonjun đổi câu hỏi mà hỏi: "Đội trưởng có dặn dò chuyện gì đặc biệt không?" 

Nhưng vừa hỏi xong, cậu liền muốn cắn lấy đầu lưỡi của mình, đội trưởng là đơn độc kêu Kim Taehyung đi qua. Rất rõ ràng, liền tính là đặc biệt vậy cũng là dặn dò cho Kim Taehyung nghe, cậu nhiều chuyện làm gì.

Thật ngốc, từ nhỏ đến lớn đều không biết nói chuyện, cậu ta âm thầm nghĩ.

"Có!" Không ngờ rằng, đối phương lại trả lời. 

Choi Yeonjun đôi mắt trông mong nghiêng đầu, Kim Taehyung vỗ vai cậu: "Xốc lại tinh thần, nhất là...." 

"Nhất là cái gì?" 

"Nhất là...." Kim Taehyung xoay đầu híp mắt cười, "Quán quân cuộc thi máy móc lớn như cậu, còn có nha cái gì mà quán quân cuộc thi máy tính, đừng có luôn kiêu ngạo, chững chạc một chút." 

Chững chạc.

 Đây là thứ ngày đầu tiên vào đội, Jeon Jungkook dạy cậu. 

Lúc đó, cậu đem theo vầng sáng quán quân giải đấu máy tính lớn đi vào căn cứ, tự cao tự đại. Nhưng còn không có oai phong được một ngày, liền bị Jeon Jungkook ngược đến cơm cũng nuốt không nổi. 

Từ đấy, cậu liền tỉnh ngộ, chiến trường không giống như vậy. 

Hai người tiến vào khu ký túc xá, hướng về phía cầu thang đi lên. 

"Kim ca, anh không phải cao thủ máy tính sao, à đúng rồi, còn có Min ca, là quán quân ngắm bắn." 

"Yoongi...." Kim Taehyung cười, Min Yoongi còn không thể tính. 

Nếu như nói đến ngắm bắn, Jeon Jungkook hoàn toàn xứng là người đứng đầu, loại bình tĩnh cùng nắm chắc đó, là thứ mà bất luận ai trong đội cũng không học được. 

Nhưng Jeon Jungkook bồi dưỡng Min Yoongi, lấy động tác khó mà phát hiện thua cậu ta, đem cậu ta đi tham gia cuộc thi. Không những như vậy, đấu vật, thể năng, thi đấu quốc tế, Jeon Jungkook hết thảy đều lấy đội viên của anh làm trọng. 

Nhưng trong nhiệm vụ, Jeon Jungkook trong mắt của các đội viên lại là người không gì làm không được, đi đảm đương trách nhiệm. 

"Hả? Min ca không phải sao?" Nghe thấy nửa câu nói của Kim Taehyung, Choi Yeonjun tự mình nói thầm. 

Kim Taehyung chỉ cười mỉm mà đi về phía trước, dụng tâm của đội trưởng anh ta hiểu rõ, Min Yoongi cũng hiểu rõ, nhưng vẫn là không nên nói ra cũng tốt. 

Đây cũng chính là lý do anh ta vô điều kiện nghe lời Jeon Jungkook, cũng là phương hướng mà anh ta nỗ lực muốn đạt được. 

Ngày hôm sau.

Bọn Kim Taehyung lại lần nữa được nhấn mạnh một lần về nhiệm vụ trong phòng chỉ huy, mặc lên trang bị liền lên xe, lần này Jeon Jungkook chỉ cử đi sáu đội viên. 

Lúc Park Chaeyoung đến căn cứ đặc chiến, chỉ còn lại Choi Yeonjun còn chưa lên xe. 

Cậu ta đang đeo súng chạy về hướng xe. 

Kim Taehyung ngồi ở ngay cửa xe kêu cậu ta từ một bên khác lên xe, sau đó xoay đầu liền nhìn thấy Park Chaeyoung đang đứng tại chỗ, chào hỏi: "Chào chị dâu!" 

Anh ta vừa nói xong, lập tức, đội viên ở trong xe đem đầu vây quanh lại vẫy tay, Choi Yeonjun nhìn từ xa vô cùng hưng phấn. 

Nhìn thấy Jeon Jungkook không chú ý, Park Chaeyoung lén chạy qua, nhỏ giọng hỏi: "Mọi người tại sao so với tôi càng kích động vậy?" 

"Bởi vì...." 

"Bởi vì hai người cuối cùng cũng kết hôn rồi nha!" Đoàn người đều cười lên. 

.... 

Park Chaeyoung cảm khái nửa ngày, Kim Taehyung dựa tay lên cửa xe chuẩn bị đóng cửa: "Chị dâu, tân hôn vui vẻ nha, chúng tôi đi trước, chờ trở về phát kẹo cưới cho chúng tôi ăn."

 "Ừm, chú ý an toàn!" Park Chaeyoung nhanh chóng nhảy ra một bước, nhường cửa xe đóng lại. 

Nhìn chiếc xe vũ cảnh từ từ rời khỏi tầm mắt, sau đó, cô cùng Jeon Jungkook cầm lấy giấy tờ liền nhanh đi cục dân chính. 

"Ngày mấy vậy? Nhiều người như vậy? " Lúc xuống xe, Park Chaeyoung than lên, đều xếp hàng rồi. 

Liếc nhìn di động, ngày 17 tháng 8? 

"Thất tịch." Jeon Jungkook đáp, nắm lấy tay cô đi vào trong, hai người tiến vào bên trong đại sảnh cục dân chính. 

"Vậy chúng ta cũng quá trùng hợp rồi nha!" 

Jeon Jungkook cười cười, rõ ràng đã sớm đoán trước, dẫn cô đi đến nơi có ít người chờ đợi. Không qua vài phút, có một đôi người yêu trẻ tuổi khoác cánh tay cũng từ trong đám người né sang đây. 

Cô gái nhìn thấy hai người  bên cạnh. 

"Woa! Bao cổ tay của hai người rất dễ thương nha." Cô ấy chú ý đến thứ màu trắng trên cổ tay trái của đối phương, kinh ngạc lên, "Nhãn hiệu này tôi cũng rất thích, hả? Nhưng mà chưa gặp qua kiểu này, là phiên bản giới hạn sao?" 

Trên đôi tay đang nắm lấy nhau đang đeo lên một cặp bao cổ tay tình nhân. 

Vốn là không có gì đặc biệt, chỉ có điều Park Chaeyoung ở phía trên vẽ lên hai nhân vật chibi nhỏ, là phong cách vẽ độc đáo của cô. 

"À, không phải bản giới hạn, là tôi tự vẽ lên." Park Chaeyoung cười đáp. 

Trong ngày thường, Jeon Jungkook trong đội đặc chiến, cho dù một chiếc nhẫn cũng không được đeo lên. Hôm nay lúc ra cửa, cô bán manh, mới không dễ dàng đem bao cổ tay đeo lên tay anh. 

Nhưng mà.... nhẫn? 

Jeon Jungkook không có nhắc tới, không phải đã quên rồi, cô suy nghĩ. 

"Cô vẽ cũng thật đẹp quá đi, so với những người vẽ tranh tôi tìm còn lợi hại hơn." Cô gái kích động, hoàn toàn không biết ở trước mặt mình là một vị Đại Đại, hơn nữa... 

Lại nhìn người đàn ông lạnh lùng nghiêm túc không nói lời nào ở trước mặt, loại khí chất này sẽ đeo lên thứ dễ thương này sao? 

Park Chaeyoung bị ánh mắt nhìn thẳng của cô gái nhìn đến ngượng ngùng. Cô gái cũng cảm thấy như vậy không quá tốt, nhanh chóng từ trong túi lấy ra keo cưới đưa tới: "Cái đó.... Cô ăn kẹo không?"

 "Chúc mừng chúc mừng!" Park Chaeyoung nhận lấy. 

Sau đó, cô nhảy lên xoay người lại, đưa lưng về Jeon Jungkook, để anh từ trong túi cô lấy ra kẹo cưới để có qua có lại. Jeon Jungkook ôm lấy vai cô, lúc đem kẹo cưới đưa qua, cô gái đó còn có chút kinh hoàng lo sợ: "À... cùng chúc mừng cùng chúc mừng !"

 Cô gái cúi đầu vừa nhìn hộp kẹo cưới. 

Trời ơi! Quả thật là đẹp đến khóc luôn. 

Tuyệt đối không phải loại bán ở trong siêu thị, cô ấy tinh tế chọn lựa rất lâu, cũng không gặp qua hộp kẹp tinh xảo như vậy. Nhìn chằm chằm một hồi, cô gái đột nhiên có chút không thể chờ đợi mà mở hộp kẹo ra, đem kẹo lấy ra ngoài. 

...

 Một nắm kẹo liền ở trong lòng bàn tay.

 Lúc này, cô ấy ngơ người luôn. 

"Hộp kẹo cùng giấy gói kẹo, cũng là cô vẽ sao?" Cô gái ngẩn ngơ hỏi, hình vẽ trên mỗi viên kẹo trong tay đều không giống nhau. Nhưng cô ấy phát hiện ra, đem những viên kẹo này hợp lại sẽ thành một câu chuyện. 

Đây rốt cuộc là người như thế nào nha? 

"Ừm." Park Chaeyoung vẫn là mỉm cười, xoay đầu nhìn Jeon Jungkook, "Anh ăn không?" 

Jeon Jungkook cuối đầu nhìn thấy viên kẹo màu đỏ ở trong tay cô, trên vỏ kẹo, một người chibi nhỏ đang chỉnh tóc cho một người chibi khác. 

Anh cười thành tiếng, đi vuốt mái tóc cô: "Ăn." 

Lập tức, Park Chaeyoung vui vẻ mở vỏ kẹo ra, đưa đến bên miệng anh. Anh cũng không nhận lấy, chỉ là cúi đầu, nắm lấy tay cô, đem kẹo ăn vào trong miệng, đầu răng vẫn dừng lại ở trên ngón tay cô vài giây. 

Park Chaeyoung thoáng chốc tê dại hết cả người. 

"Anh cắn em làm gì." Cô nhỏ giọng lầu bầu, mặt cũng đỏ lên. 

Ăn kẹo thì ăn kẹo, còn.... 

Jeon Jungkook: "Ừm."

Anh vậy mà đương nhiên "ừm" một tiếng. 

Park Chaeyoung nhanh chóng liếc nhìn qua bên cạnh, may mà sự chú ý của đôi tình nhân trẻ bên cạnh đều đặt trên câu chuyện của kẹo cưới. Cô thở một hơi dài, câu được câu chăng cùng Jeon Jungkook đùa giỡn, chính là như vậy một mực chờ tới chiều. 

Rốt cuộc cầm lấy được hai quyển sổ nhỏ màu hồng, Park Chaeyoung ở bên xe giơ lên xem, thật sự nhịn không được giống như chú ong mật nhảy xung quanh hai vòng, sau đó thở dài. 

Jeon Jungkook chau mày, đi nâng mặt cô lên: "Làm sao vậy?" 

"Em...." 

Anh yên lặng chờ đợi.

 "Em, vô cùng thích anh nha." Park Chaeyoung ôm lấy anh, trộm cười.

 "Ừm, anh biết rồi." Jeon Jungkook hôn lên đỉnh tóc cô, chưa bao giờ có một khắc nào so với bây giờ hạnh phúc hơn. 

Sau đó, Park Chaeyoung kéo lấy tay anh chụp hình, lại chụp lên quyển sổ đỏ, mở weibo ra chỉnh sửa, nói rõ với fan hâm mộ nhỏ của cô. 

Park Chaeyoung: Anh ấy là vũ cảnh, tôi rất hạnh phúc. [ hình ảnh ][ hình ảnh ] 

. . . . .  

Gần như trong nháy mắt gửi đi, lượt chia sẻ cùng bình luận dùng tốc độ mà mắt thường không nhìn thấy được mà tăng lên. 

Người qua đường giáp: Đại Đại @Park Chaeyoung! Hôm nay không phải cá tháng tư phải không.... 

Người qua đường ất: Thất tịch lại một nắm cẩu lương, vậy mà còn là Đại Đại hâm mộ mấy năm cho ăn, ôm chặt lấy áo bông nhỏ của tôi khóc một hồi. 

Người qua đường bính: Ôm chặt lấy mặt khóc một hồi!!

 Người qua đường đinh: Ah ah ah! Vừa lướt mới nhìn thấy cái gì, quả thật là anh trai quân nhân, thật sự là.... Đại Đại @Park Chaeyoung, nhất định hạnh phúc! Fan hâm mộ nhà chúng ta vẫn luôn ở bên chị. 

Người qua đường mậu: Đại Đại nhất định hạnh phúc @Park Chaeyoung [ tim ] 

Người qua đường: Đại Đại nhất định hạnh phúc @Park Chaeyoung [ tim ]

 . . . . .  

Sau đó, rốt cuộc toàn là đội hình. 

Park Chaeyoung lướt xem, mới một lát liền cảm động đến vành mắt đỏ lên. Người dễ cảm động như cô lập tức bỏ điện thoại xuống, tự mình cắn môi không lên tiếng. 

Jeon Jungkook vừa lái xe, vừa cười an ủi cô, làm sao lại giống động vật nhỏ như vậy. 

Trong weibo chia sẻ vẫn tiếp tục.... 

Lúc mới đầu ở trong giới, dần dần, tin tức bất ngờ không kịp phòng bị này, liền giống như viên đá rơi vào hồ nước, nhanh như chớp từng tầng từng tầng lan tràn ra. 

Đặc biệt là những người lúc đầu nhìn thấy tập tranh chibi trên báo quân sự, quả thật vừa cảm động vừa cảm thán.

Cho nên, hai người cuối cùng tu thành chính quả rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro