Chương 47: Tiểu lão bà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay cửa phòng chăm sóc đặc biệt, có một đôi nam nữ trung niên đang đứng nghiêng với cửa kính thủy tinh, ở chính giữa vài đội viên đội đặc chiến. 

Người đàn ông mặc âu phục giày da, một dáng vẻ thương gia, nhưng thoạt nhìn vô cùng buồn phiền trầm mặc. Chỉ có người phụ nữ ông ta đang ôm lấy đồng dạng mặc quần áo khéo léo sang trọng, đang lau nước mắt truy hỏi: "Lãnh đạo của các cậu ở đâu? Tôi muốn gặp lãnh đạo của các cậu." 

Lúc này, Jeon Jungkook dắt Park Chaeyoung vừa ra khỏi góc cầu thang, đội viên đội đặc chiến nghe thấy âm thanh, dồn dập liếc mắt nhìn: "Đội trưởng." 

Người phụ nữ nghe thấy, cũng xoay đầu qua. 

Bây giờ, Park Chaeyoung nhìn thấy rõ ràng, bà ấy với Kim Taehyung có khuôn mặt vô cùng giống. Đôi vợ chồng trung niên đó là cha mẹ của Kim Taehyung không có gì nghi ngờ. 

Jeon Jungkook trầm ổn đi qua, duỗi tay ra : "Chào dì, cháu là đội trưởng của Kim Taehyung." 

Tiếng khóc nức nở của mẹ Kim càng thêm không nhịn được nữa, tay phải run rẩy duỗi ra chỉ bắt tay một chút: "Đội trưởng Jeon, tôi biết cháu, tiểu Tae bình thường luôn nhắc đến cháu." 

"Dì à, chuyện này...." 

"Không, tôi không muốn nghe cái gì quá trình, nguyên nhân." Mẹ Kim kích động ngắt lời anh, "Tôi chỉ biết con trai tôi toàn thân toàn là máu bị đưa vào đây, nó suýt nữa thì mất mạng, nó.... chỉ là con trai của tôi." 

. . . . . 

"Vâng." Jeon Jungkook mở miệng, lại cắn chặt lấy răng. 

Vừa nãy, anh rõ ràng bắt giữ được loại đau khổ trên khuôn mặt của mẹ Kim, đó là tình cảm của một người mẹ đối với con trai. 

Mẹ Kim không ngừng khóc thút thít, có chút đứng không vững mà được ba Lâm đỡ lấy, lúc Jeon Jungkook mời bọn họ ngồi xuống, bác sĩ lại thở dài: "Vừa nãy cãi nhau cái gì, nơi này cần yên tĩnh, đừng ồn đến bệnh nhân." 

"Người nhà đến rồi sao?" Bác sĩ lúc này nhìn quanh một vòng, ánh mắt tập trung vào đôi vợ chồng trung niên đang ngồi. 

"Vâng, là tôi." 

Lập tức, mẹ Kim nắm lấy cánh tay ba Kim kiên cường đứng lên. 

Bác sĩ gật đầu, bắt đầu lần nữa nói về bệnh tình của Kim Taehyung, mỗi vết thương đều ở mỗi nơi trọng yếu, ông đều giải thích vô cùng cặn kẽ mà chuyên nghiệp. Park Chaeyoung ở bên cạnh một chút cũng nghe không hiểu, chỉ nhìn chằm chằm vào miệng đang khép vào mở ra của ông ấy. 

Chỗ này rất nghiêm trọng, chỗ kia cũng không lạc quan..... 

Sau hơn mười phút. 

"Đương nhiên, phương án có thể chọn lựa tĩnh dưỡng một chút, cũng có thể làm phẫu thuật, nhưng phẫu thuật lần hai có nguy hiểm." Cuối cùng, bác sĩ nghiêm túc tổng kết. 

"Vậy anh ấy vẫn có thể lưu lại đội đặc chiến không?" Choi Yeonjun tiến về phía trước một bước, khẩn thiết hỏi. 

"Nếu như chỉ tịnh dưỡng, không làm phẫu thuật, không được." 

"Những lời vừa này của bác sĩ có ý là phẫu thuật cũng có thể không thành công..." Choi Yeonjun phản ứng lại, càng thêm bức thiết, "Cho nên nếu như không thành công, anh ấy liền.... rất không xong." 

Bác sĩ gật đầu, là vô cùng không xong. 

Bọn họ liền rõ ràng, mà cha mẹ của Kim Taehyung mãnh liệt ngẩng đầu.

"Chúng tôi không làm phẫu thuật, tĩnh dưỡng có thể, chúng tôi chăm sóc tiểu Tae không có vấn đề." Giống như chỉ sợ có người ngăn cản, mẹ Kim điên cuồng nắm lấy cánh tay của bác sĩ, "Nhanh để tôi ký tên đi." 

Bác sĩ đau đến nhíu mày, không có tức giận mà đi nhìn Jeon Jungkook, gần như muốn biết được ý kiến của vị đội trưởng này. 

Jeon Jungkook đứng thẳng tắp, chỉ có Park Chaeyoung được anh nắm lấy mới biết, toàn thân anh mỗi một cơ bắp đều đang căng lên. Bởi vì anh ở nơi này có một khí thế mạnh mẽ làm cho người khác không cách nào xem nhẹ, mẹ Kim không thể không thương tâm mà xoay người lại. 

"Đội trưởng Jeon, cậu đừng trách tôi giác ngộ không cao, trước khi tiểu Tae trở thành một đội viên đội đặc chiến, nó trước tiên là con trai tôi. Đội đặc chiến thiếu một mình nó có thể, nhưng chúng tôi thiếu nó, làm sao có thể sống tiếp đây. Tiểu Tae mới 27 tuổi, bạn gái của nó vẫn còn đang chờ nó kết hôn, hai đứa nhỏ từ nhỏ liền ở bên nhau, cậu nói tiểu Ngôn nếu như có chuyện gì bất trắc, đây làm cho bạn gái nó làm sao chịu được đây?" 

Mẹ Kim gắt gao nắm lấy cánh tay của Jeon Jungkook, cầu xin như vậy. 

Nhất định là bị cấu đỏ lên, Park Chaeyoung im lặng nhìn. 

"Dì, chúng cháu hiểu." Jeon Jungkook không động đậy, lên tiếng an ủi. 

"Được, đội trưởng Jeon cậu là người biết lẽ phải, tôi còn một yêu cầu." Mẹ Kim cuối cùng thấp giọng nói, "Tôi thay con trai mình đề nghị chuyển ngành." 

Bà chậm rãi buông Jeon Jungkook ra, nâng tay lên, học theo dáng vẻ của quân nhân, có chút run rẩy đối với anh cúi chào theo nghi thức quân đội. Vừa nhìn một cái, liền giống như một cọng rơm lẻ loi run rẩy ở trong gió lạnh. 

Jeon Jungkook nhanh chóng đỡ bà : “Dì đừng như vậy, chúng cháu.... tôn trọng quyết định của người nhà." 

"Cảm ơn." 

Khác với việc dời đội, chuyển ngành có nghĩa là triệt để cởi ra một thân quân trang. 

Park Chaeyoung lần này cũng nhịn không được, đem đầu xoay qua một bên, thông qua bức tường thủy tinh nhìn hai người một đứng một nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. 

Vừa nãy, ánh mắt cô lung lay liếc nhìn một cái, bạn gái Kim Taehyung sắc mặt cứng đờ, mà Kim Taehyung khó khăn xoay đầu đi. 

. . . . . 

Cửa phòng chăm sóc đặc biệt chậm rãi mở ra, Park Chaeyoung nhường đường, mắt nhìn thấy cô gái cao gầy lại có khí chất đang nhẹ nhàng lướt qua, sau đó không nói tiếng nào thông qua hành lang, xuống lầu. 

Park Chaeyoung dùng ánh mắt dặn dò Jeon Jungkook, cũng đi theo. 

Cuối cùng, cô ở trên bãi cỏ phía sau bệnh viện tìm thấy được bạn gái của Kim Taehyung. Park Chaeyoung ngừng bước chân một chút , tiến lên phía trước, song song ngồi xuống: "Cái đó, Kim Taehyung nhất định nói gì đó, ví dụ cô không cần quan tâm anh ta đi." 

"Đúng vậy, cô thấy tôi đau lòng đều trốn ở chỗ này rồi." Cô gái ôm lấy đầu gối than thở. 

Park Chaeyoung vốn cho rằng cô ấy nhất định sẽ vô cùng mất tinh thần, đem khăn tay ở trong balo cũng lấy ra rồi. 

Nhưng không ngờ cô ấy chỉ thống khoái mà đem Kim Taehyung mắng một trận, cuối cùng tỏ ra lạc quan, tuyệt đối sẽ cùng Kim Taehyung kết hôn, anh ta không kết hôn liền đánh anh ta, đánh đến anh ta chịu thì thôi. 

Nghe xong, Park Chaeyoung cuối cùng cười thành tiếng: "Jeon kết hôn, chúng tôi đều đến giúp đỡ." 

Hai người nhìn nhau, móc ngoéo. 

"Cái đó, tôi tên là Park Chaeyoung." 

"Kim Jennie." Cô ấy nói. 

Lần nữa trở lại trên lầu, bởi vì Kim Taehyung nơi này có người nhà chăm sóc, đội viên đội đặc chiến không thể không trở về đội. Jeon Jungkook trước tiên đưa Park Chaeyoung về nhà, nói với cô, mấy ngày này anh phải ở trong đội đặc chiến. 

Park Chaeyoung nghe lời đáp ứng. 

Kỳ thật căn nhà của hai người vẫn chưa trang trí xong, cô tạm thời cũng chỉ ở trong nhà mẹ. 

Park Chaeyoung vẫy tay với anh, xoay người đi vào trong bóng đêm, nhưng lập tức liền cảm nhận được cánh tay mình bị kéo lại, Jeon Jungkook vô cùng dùng lực đem cô kéo vào ngực, ôm lấy. 

Nghe thấy tiếng tim đập của anh, Park Chaeyoung dùng mặt cọ qua cọ lại. 

Thẳng đến khi cọ đến Jeon Jungkook nhịn không được nâng mặt cô lên, hôn xuống, mút lấy môi cô: "Không có cách nào đi du lịch rồi." 

Cô ôm lấy cổ anh, khẽ lắc đầu. 

"Có thể năm nay đều không có cách nào đi rồi." Jeon Jungkook chặn mở miệng cô, hôn sâu. 

Park Chaeyoung hít thở, vẫn nhẹ nhàng lắc đầu. 

"Vợ ơi..." Jeon Jungkook thấp giọng gọi cô. 

Cô: "Dạ." Jeon nghiêng đầu, đầu lưỡi nhỏ không cẩn thận cuốn lấy lưỡi anh, ngay sau đó bị anh áp chặt lưỡi mà mút vào. 

"Đừng khóc nha." Anh nhẹ giọng nói. 

"Em mới không khóc!" 

"Ừm." Jeon Jungkook đem cô vuốt ve ở trong lòng, "Anh sợ em khóc." 

Lúc này, Park Chaeyoung vốn là vừa nãy đã đi, lúc này dựa vào người anh không động đậy. Anh vừa nói câu "tiểu vô lại". cô liền dùng hai móng vuốt ôm lấy anh, bắt đầu giống như một tiểu lão bà dặn dò. 

Cái này không được có áp lực, cái kia không cho phép thức quá khuya..... lầu bầu một đống. 

Jeon Jungkook đáp ứng. 

Ngay sau đó, Jeon Jungkook vội về đội họp, phía trên đối với tình huống đột nhiên phát sinh này vô cùng coi trọng, đã từ trong miệng mấy tên bị đem về thẩm tra ra địa điểm hang ổ của nhóm tội phạm này, chuẩn bị thu lưới vây bắt. 

Nhưng thông qua phân tích của bọn họ, đây chưa phải là người thao túng ở phía sau. 

Bởi vậy, đối mặt với người phía sau màn không có một chút manh mối, phía trên cho đội đặc chiến áp lực vô cùng lớn. Bởi vì hoàn toàn không biết manh mối, bọn tội phạm có thể tùy lúc thực hiện các loại hành động khủng bố. 

Mà nhiệm vụ hàng đầu của đội đặc chiến là chống khủng bố, bảo vệ sự yên bình của thành phố này cùng người dân. 

Hội nghị liên quan liên tiếp tiến hành vài ngày, liền ngay cả đồng chí cục tình báo ở phía trên cũng vài đêm chưa chợp mắt qua. Bên trong cả căn cứ đặc chiến đi đi vào vào, lâm vào sự bận rộn ùn ùn kéo đến. 

Lúc này, lại không biết ai làm lộ ra phương án trị liệu cho Kim Taehyung.

 Bởi vì lần phẫu thuật thứ hai có thể lưu lại đội đặc chiến, anh ta thế nhưng tuyệt thực kháng nghị. Bác sĩ không biết làm sao, chỉ có thể tiêm vào cho anh ta dịch dinh dưỡng, cha mẹ anh ta cũng vài lần tìm tới Jeon Jungkook. 

Jeon Jungkook đang vì hai chuyện này mà tâm tình và sức lực vô cùng mệt mỏi, cúi đầu đi về phía phòng làm việc, kết quả vừa lấy chìa khóa mở cửa, phát hiện cửa cũng không có khóa. 

Có người đến? 

Anh nắm lấy nắm cửa, đi vào, ở trước bàn có một người đang ngồi đưa lưng về phía anh. 

Nghe thấy tiếng bước chân, người ngồi trên ghế xoay lại. 

"Ông nội." Không biết ông cụ lúc này đến để làm gì, nhưng Jeon Jungkook vẫn là vững vàng đi qua, "Ông có việc gọi điện, hoặc kêu tiểu Oh qua đây làm là được rồi." 

Tiểu Oh là cảnh vệ của ông cụ, đang dùng tư thế quân đội đứng ở bên cạnh. 

Jeon Jungkook muốn pha trà cho ông nội, cầm lấy ly trà mới phát hiện ông đã pha xong rồi, thế là bỏ ly trà xuống. Vừa nãy vừa đụng vào, nước trong ly cũng không có nóng, xem ra hai người họ đến được một lúc rồi. 

"Việc xử lý như thế nào rồi?" Ông cụ ngẩng đầu chau mày hỏi. 

"Có chút phiền phức." Jeon Jungkook trả lời. 

Ông cụ hơi gật đầu, vẫy tay với tiểu Oh, người phía sau láp tức từ trong túi công văn lấy ra một túi giấy da, bỏ lên trên bàn đẩy đến trước mặt Jeon Jungkook.

"Đây là cái gì?" Jeon Jungkook nhìn hỏi. 

"Đưa cháu báo cáo chuẩn bị rời đội, cháu kí tên đi, lần này ông tự mình đưa lên, cái khác cháu không cần quan tâm." Ông cụ truyền đạt mệnh lệnh. 

"Tại sao?" Jeon Jungkook bình ổn hỏi, nhìn chằm chằm đôi mắt của ông. 

"Việc này trong đội của cháu, cháu không cần tiếp tục tiếp nhận, chỉ quan tâm làm tốt giao nhận công việc, sau đó chuẩn bị đến đơn vị mới báo cáo." Ngữ khí của ông cụ không cho phép nghi ngờ. 

"Cháu không đồng ý." 

Jeon Jungkook vừa nói xong, một cái nắp bình trà liền nhanh chóng hướng về phía anh bay qua. Anh cũng không tránh đi, nắp bình trà sượt qua chân mày của anh, vỡ trên nền đất.

Ông cụ dùng gậy gõ lên mặt đất, nổi giận: "Cháu không đồng ý? Jeon trước cháu dày vò coi như như xong đi, bây giờ cháu lập gia đình rồi. Ông hỏi cháu, cháu đặt tiểu Young ở vị trí nào, từ đầu đến cuối còn từng hỏi qua cảm nhận của tiểu Young, một cô gái nhà người ta, gả cho cháu để đến lo lắng sợ hãi sao?" 

Jeon Jungkook sờ chân mày, rách rồi, nếu như cô gái nhỏ thấy lại đau lòng một trận. 

"Cháu nếu như ngay cả hỏi cũng không hỏi qua người ta, lúc đầu liền không nên cưới, bây giờ cưới rồi lại đem người ta gạt qua một bên, cháu đây là đang chậm trễ tiểu Young." Ông cụ càng nói càng tức giận. 

Jeon Jungkook cả người đều căng lên, xoay người rời đi. 

"Cháu đứng lại cho ông." Ông cụ tức đến đập bàn, đứng dậy. 

"Tên cháu sẽ không ký, vợ cháu cũng để ở trong lòng, ông nội, cháu đi trước." 

"Cháu...." 

Jeon Jungkook ra ngoài, trở tay đem cửa khép lại mới hít một hơi sâu. Nhưng lần nữa nâng mắt lên, liền nhìn thấy đội viên của anh đều chưa kịp chạy đi, toàn bộ đều bất ngờ không kịp đề phòng vù một cái căng người đứng thẳng dựa sát lên tường. 

Bọn họ vốn cho rằng lần này hành động thu lưới yêu cầu tham gia chiến đấu, vì Kim Taehyung trút giận, nhưng ai biết vậy mà nghe thấy những điều này. 

Lúc này, toàn bộ đội viên đều lâm vào sự tuyệt vọng sâu sắc. 

Khuôn mặt của mỗi người đều rõ ràng viết lên muốn đánh nhau, những trung đội khác nhìn thấy đều nhanh chóng đi đường vòng. Liền ngay cả đội trưởng trung đội ba Lee Jun Ki thích nhất là trêu mèo ghẹo chó cũng không dám đến bắt chuyện, nhiều nhất là cười hai tiếng khích lệ. 

Đặc biệt là ngay sau khi nhận mệnh lệnh của chi đội trưởng, đem hành động thu lưới lần này giao cho trung đội ba. Lee Jun Ki cả người đều sợ hãi rồi, lúc nhìn thấy đám tiểu tử này, đặc biệt muốn mặc lên quần áo chống đạn. 

Ánh mắt đó, giống như súng máy mà quét lên người anh ta, anh ta cũng rất oan uổng. 

Lee Jun Ki cảm nhận sâu sắc được sự tuyệt vọng của đám tiểu tử này, nhưng anh ta tốt xấu gì cũng là đội trưởng một đội. Đến khi cuối cùng chịu không được những ánh mắt rửa tội đó, anh ta điên cuồng nháy mắt với Jeon Jungkook. 

Kêu đội viên của cậu dịu dàng một chút! 

Lại chờ thêm hai ngày, Jeon Jungkook mới đem đội viên của anh tập hợp lại trên bãi tập, anh để tay sau lưng đứng thẳng, như một cọc ngắm: "Muốn xuất chiến, thay Kim Taehyung trút giận?" 

"Đội trưởng, tại sao không phải là chúng ta, hay là anh thật sự muốn...." 

"Không có tại sao." Jeon Jungkook cắt ngang, ánh mắt quét qua từng người, "Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức." 

. . . . .  

"Chi đội trưởng có phải cho rằng đội chúng ta không được không?" Choi Yeonjun ủ rũ hỏi. 

"Không được?" Jeon Jungkook vặn hỏi, "Từ ngày các cậu tham gia quân đội bắt đầu, liền không có hai chữ không được." 

"Nhưng mà...." 

"Nhưng mà cái gì?" 

"Các cậu chính là viên đạn lao ra từ nòng súng, không ra thì thôi, đã ra thì nhất định thắng. Không có nhưng mà, các cậu chờ chính là một tiếng ra lệnh, rõ chưa?" Jeon Jungkook trầm tĩnh ra lệnh, "Đều đi huấn luyện." 

Anh vô cùng rõ ràng ý đồ của chi đội trưởng, đội viên của anh có cảm xúc, nhưng cảm xúc này vẫn chưa kích thích đúng chỗ. 

Cung phải kéo căng, mới sắc bén. 

"Vâng!" 

 Âm thanh vang vọng trong không trung. 

Ở phía sau, Lee Jun Ki đi ra cảm khái: "Có thể nha, đủ mạnh mẽ." 

Jeon Jungkook liếc nhìn anh ta, cũng không muốn nói chuyện. 

"Ông cụ nhà các cậu thật sự kiên trì." Lee Jun Ki đụng vào vai anh, "Nhưng mà cậu càng bướng bỉnh, à đúng rồi, vài ngày không gặp nàng dâu rồi? Việc này của cậu ở trong căn cứ cũng được xem là truyền kì rồi, tân hôn ngày đầu tiên...." 

"Ai da! Cậu đừng dùng loại ánh mắt ác liệt đó nhìn tôi." Lee Jun Ki than thở, "Tôi cũng rất lâu không về nhà rồi, hy vọng lần này tập thể thu lưới trở về có thể bàn giao thứ có giá trị, nếu không trong lòng này thật sự không ổn định, áp lực của phía trên càng lớn." 

"Ừm." Jeon Jungkook gật đầu, cùng anh ta đi về phòng hội nghị, "Anh cẩn thận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro