Chương 49: Không đáng tin cậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc bệnh cảm của Park Chaeyoung lề mề khỏi hoàn toàn, đã là một tuần sau đó. 

Mr.Dean gửi email, mời cô đi tham gia triển lãm thiết kế tranh của sinh viên, địa chỉ sảnh triển lãm viết ở phía dưới email. 

Kỳ thật, công việc ở bên đây của Park Chaeyoung đã kết thúc, nếu là triển lãm tranh.... điện thoại ở trên bàn đột nhiên reo lên, cô cầm lấy nhận máy, là Kim Jisoo. 

"Chaeyoung, tớ cảm thấy cậu vẫn là trở về một chuyến đi!" 

Cảm xúc phức tạp của Kim Jisoo từ trong điện thoại truyền đến: "Vốn là muốn đến cho nổ đội đặc nhiệm cho cậu, kết quả lặng lẽ nhìn thấy đội trưởng nhà cậu, anh ta ở trong băng huấn luyện.... dù sao tớ chưa từng gặp qua người sắp hỏng đến nơi lại mạnh mẽ như vậy. 

Kim Jisoo lại trầm ngâm một hồi.

 "Kim Taehyung cùng tớ nói, khoảng thời gian này, anh ta đại khái đem sự không tự tin cả đời này của Jeon Jungkook đều thấy hết rồi. Kỳ thật bỏ đi chức đội trưởng mạnh mẽ, anh ta cũng là một người đàn ông bình thường sẽ biết sợ hãi chậm trễ cậu."

 . . . . .  

Cúp điện thoại xong, Park Chaeyoung có chút chấn động mà ngây ngốc một hồi. 

Sau đó, cô bắt đầu từ trên giường chậm chạp đứng dậy, mở máy tính lên, lướt xem tin tức chuyến bay. 

Sau khi đặt vé sau, Park Chaeyoung trả lời email của Mr.Dean, liền lặng lẽ thu dọn đồ đạc, lưu lại một tờ giấy cho chủ nhà. Chủ nhà là bạn thân của Mr.Dean, người đang ở Ba Lan. 

Cô đem chìa khóa giao cho chỗ trợ lý của Mr.Dean, gọi xe đi đến sân bay. 

Ở trên máy bay, Park Chaeyoung xuyên qua hành lang nhỏ, tìm đến ghế ngồi, lúc thắt đai an toàn, xoay đầu nhìn thấy thân ảnh quen thuộc ở phía sau bên trái. 

Bởi vì diện mạo người này thật sự quá chói mắt, cô rất nhanh nhớ lại, anh ta là vị thân sĩ con lai tuần trước ở trên phố hỏi đường.

Lúc Park Chaeyoung xoay đầu, Hoshi rõ ràng cũng nhìn thấy cô, có một chút kinh ngạc, liền gật đầu mỉm cười, sau đó ánh mắt lần nữa rơi trên trang sách trên tay. 

Anh ta chuẩn bị đến Trung quốc? 

Park Chaeyoung cũng chỉ gật đầu một cái, đeo lên đồ bịt mắt với mũ lớn của áo khoác, vẫn ngủ một giấc. 

Khi về đến nhà, đã là đêm khuya. 

Không quấy rầy cha mẹ, Park Chaeyoung nhẹ tay nhẹ chân trở về phòng mình, vọt vào tắm nước nóng. Sau khi mặc lên chiếc áo ngủ hình mèo máy Doraemon đi ra, khăn tắm cầm ở trên tay, cô cũng không có sức lực đi lau mái tóc đang bốc lên hơi nước, liền nằm lên trên giường, để mái tóc ướt sũng như vậy buông xuống dưới giường. 

Ngây người một lúc, Park Chaeyoung nhìn chằm chằm trần nhà, duỗi tay ở trên giường mò lấy di động. 

"Bằng không..... mở máy gọi điện thoại?"

 Cô chú ý tới đồng hồ ở trên giường đã gần tới 4 giờ, nhưng ngón tay vẫn chưa ấn mở máy, liền lập tức nhụt chí, tức khắc phản bác bản thân: "Muộn như vậy, thôi vậy...." 

"Park Chaeyoung, đồ nhát gan." Cô giận hờn đem di động ném lên trên gối, soạt một cái tắt đèn bàn. 

Liền như vậy, ngay cả tư thế cũng không đổi, ngủ ngay nửa đêm. 

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại đã là gần trưa, Park Chaeyoung mở to đôi mắt như đang dán lại với nhau, nâng tay lên dụi. Vừa mới giơ tay lên, cô phát hiện bản thân có chút động đậy không được. 

Bởi vì cổ duỗi ra bên ngoài liền bị cứng lại rồi. 

Cô ngây người một lúc, cuối cùng mới đem bản thân giống như một tiểu cương thi cứng rắn trở mình ngồi dậy.

 Chậm chạp một hồi, Park Chaeyoung có chút đáng thương xuống giường, đơn giản rửa mặt, thay xong quần áo, sau đó đội lên một cái mũ lưỡi trai màu đen lên đỉnh đầu ra ngoài. 

Cô nhớ lại lúc ở Italy, từ chối năm lần hẹn gặp của Lee Jung đại nhân bên xuất bản. Vì để ngăn ngừa bị đại nhân truy giết, do dự nửa ngày, cô vẫn là quyết định hôm nay tự mình đi một chuyến. 

Park Chaeyoung vịn tường trực tiếp xuống lầu, cảm nhận được ở trong tai có thể nghe thấy được nơi khớp cổ không ngừng phát ra âm thanh rắc rắc, vì vậy không chú ý đến bên cạnh vậy mà có một người đang đứng. 

Liền lúc lướt qua, cô bị một cánh tay chặn lại.

 "Lúc nào đã trở về vậy?" Park Jihoon một tay cầm ly nước, giống như nhìn thấy quỷ mà hỏi. 

"Nửa đêm." Park Chaeyoung chậm chạp mới đem đầu ngẩng lên trả lời. 

"Trốn hai tháng, có chuyện gì vậy chị?" Cậu lại hỏi. 

Park Chaeyoung xua tay, tỏ ý biết rõ còn hỏi, không để ý cậu mà đi ra. 

Park Jihoon đưa mắt nhìn theo cô ra cửa, nghe thấy âm thanh khép cửa xong nhanh chóng cầm lấy di động, lặng lẽ gửi tin nhắn, hơn nữa không chú ý đến một cánh tay từ sau lưng vỗ qua. 

"Jihoon, con nói cùng mẹ, chị con có phải có chuyện gì không?" Mẹ Park nghi hoặc hỏi. 

Park Jihoon sợ đến suýt nữa không cầm chắc ly nước, phản ứng lại liền lập tức ôm lấy mẹ Park: "Mẹ, không có chuyện gì, yên tâm đi!" Cậu liếc nhìn tin nhắn hồi âm trong di động. 

. . . .  . 

Lúc Park Jihoon lấy chiếc Con Bọ cool ngầu đi đến cửa đội đặc chiến, Jeon Jungkook đã ở cửa đợi cậu. 

Nửa ngày không thấy trong xe có động tĩnh, Jeon Jungkook đi qua gõ lên cửa sổ xe. 

Lại qua hai phút, Park Jihoon mới đẩy mở cửa xe, khăn quàng cổ quấn lấy đầu và mặt, lén lút đi ra: "Giúp tôi chắn lại, để anh trai tôi nhìn thấy liền không tốt." 

Cậu kéo Jeon Jungkook.

 Anh trai của Park Jihoon làm việc tại một sở nghiên cứu hạt nhân cách căn cứ đặc chiến một bức tường, đều là đơn bị bảo mật, hai bên quan hệ cũng không tệ. 

Sợ anh trai gặp được, cậu kêu Jeon Jungkook nhanh tiến vào. Nhưng không ngờ rằng ánh mắt như vậy lơ đãng liếc qua Jeon Jungkook, liền bị dọa một cái, suýt nữa cho rằng bản thân bị hoa mắt rồi. 

Như thế nào uể oải như vậy, nếu không phải trong xương cốt của Jeon Jungkook có loại khí tràng không gì sánh được, cậu còn cho rằng đây là tên điên cơ. 

"Rất yêu chị tôi sao?" Park Jihoon hỏi. 

Jeon Jungkook “ừm" một tiếng, để Park Jihoon theo anh vào trong, sau đó lại có chút sa sút hỏi: "Vợ tôi có phải lại lén khóc rồi?" 

"Vẫn còn vợ cơ!" Park Jihoon nhỏ giọng lầu bầu. 

"Cô ấy..... không muốn để ý tôi rồi." Jeon Jungkook nhìn phía trước mặt, rất nghiêm túc nói. 

"Tôi biết làm sao tìm được chị ấy." Park Jihoon tựa hồ cuối cùng có được cảm giác cao hơn anh một bậc: "Nếu không tôi dạy anh một chiêu." 

"Ừm." 

"Tôi nghĩ đã...." Park Jihoon ngại ngùng cười, liếc nhìn Jeon Jungkook, người sau im lặng không lên tiếng, giống như thật sự đang chờ cách của cậu. 

Hai người từ trạm gác cửa làm đăng ký, đi vào trong căn cứ đặc chiến, Park Jihoon cuối cùng mới dám đem khăn choàng lấy xuống, như vậy lúc xoay đầu vứt ra, nhìn thấy nơi lan can cửa lớn gãy vài thanh, vừa nhìn liền biết là bị tông vào. 

"Các anh bị khủng bố tập kích rồi?" Park Jihoon kinh ngạc hỏi.

 "Không phải, đêm qua bị người không cẩn thận lái xe đâm vào."

 "Ai mà ngầu như vậy, dám đâm các anh?" Park Jihoon gần như kêu thành tiếng, Jeon Jungkook lại từ đầu đến cuối không có tâm tình gì, dứt khoát không đáp. 

Hai người tiến vào tòa làm việc hướng đến văn phòng của Jeon Jungkook. 

Park Jihoon ở bên cạnh anh, phát hiện tâm tình của anh thật sự tệ đến cực điểm, quả thật ở trong lòng không nhịn được cười : "Tôi đang nghĩ nha, anh rể." Làm sao đem chị gái lừa về đây? 

Jeon Jungkook cầm lấy chìa khóa mở cửa, cậu theo sau đi vào. 

Hả? Ở trên sô pha ngoài 10 bước chân có người..... vô cùng cao, chân cũng dài, bóng người quen thuộc. 

Kết quả người đó không nghiêm chỉnh ngồi trong sô pha, sau nghe thấy có tiếng động cũng xoay đầu lại. 

Park Jihoon vừa nhìn. 

"Có cách rồi." Cậu cả người kích động suýt nữa nhảy cẫng lên, nhanh chóng nghiêng mặt hỏi Jeon Jungkook,"Soo Hyun làm sao lại ở chỗ này? Chị tôi thích nhất anh ta."

Soo Hyun là dân mê bóng đối với vị kia của Thập Nhị Cung, là vua đạt điểm mê người nhất, là biệt danh của Kim Soo Hyun. 

Anh ta cũng là tiểu thần tượng của Park Chaeyoung. 

"Cách gì?" Jeon Jungkook hỏi, lại đi đến bên bàn từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy, đặt lên bàn đẩy cho Kim Soo Hyun, "Ký tên, sự việc điều tra kỹ càng rồi, không phải ác ý va chạm. Chúng tôi đã liên hệ đội bóng của cậu, đội trưởng của cậu rất nhanh sẽ cho người tới đón cậu." 

"Đội trưởng Jeon, anh thật anh minh." Kim Soo Hyun lười biếng cầm lấy bút, bàn tay to vung lên kí tên lên giấy. 

Jeon Jungkook đem giấy rút về: "Nhưng mà cánh cửa mà cậu đâm hư còn cần bồi thường." 

"Ok, người đến liền bồi thường cho các anh." 

. . . . . 

Park Jihoon cuối cùng nghe hiểu, không ngờ cửa lớn của đội đặc chiến là do vị đại minh tinh bóng rổ này đâm vào. 

"Cậu vừa nãy nói cách gì?" Jeon Jungkook đem cất văn bản xong xoay đầu hỏi cậu ta. 

Cậu chỉ vào Kim Soo Hyun đang dựa trên sô pha. 

"Làm gì vậy, tiểu bá vương?" Kim Soo Hyun chậm rì rì gõ lên dây cột tóc màu đỏ ở trên trán, tượng trưng cho chào hỏi một tiếng với cậu. 

"Soo Hyun ca, anh giúp một việc." Park Jihoon cười híp mắt. 

. . . . . 

Cuối cùng, Jeon Jungkook cầm lấy số điện thoại của Lee Jung, gửi tin nhắn đến bên kia, để cô ấy thay anh chuyển lời cho Park Chaeyoung. 

"Đội trưởng Jeon." Kim Soo Hyun nhón chân nhìn thấy, nở nụ cười tức chết người không đền mạng mà hỏi:"Anh dỗ vợ mình, tại sao muốn tôi ra mặt? Chủ ý của tiểu bá vương đưa ra, đáng tin không?" 

"Thử xem, cũng không nhất định dùng được." Jeon Jungkook tương đối có chút nghiêm túc trả lời, sau đó liền không có tâm tình mở miệng, ngồi vào một chiếc ghế, nhìn chằm vào di động. 

Thế là, ở bữa ăn của một nhà hàng, Lee Jung sắc mặt phức tạp đem di động đưa cho Park Chaeyoung, Park Chaeyoung vừa nhìn thấy Jeon Jungkook ở trong tin nhắn nói. 

"Vợ ơi, ngôi sao bóng rổ em thích nhất ở chỗ anh, giúp em lấy được chữ ký rồi, em.... muốn đến nhìn người thật không?"

Park Chaeyoung trong lòng thầm đọc ba lần, bất đắc dĩ cười thành tiếng lại muốn khóc, ai muốn đi xem người khác! 

Cô đem di động vứt cho Lee Jung.

Bởi vì hôm nay Lee Jung kéo cô đến một bữa tiệc do một ông chủ bên xuất bản tổ chức, ông chủ nghe nói về Park Chaeyoung ở chỗ Lee Jung, liền kêu Lee Jung nhất định đem vị họa sĩ này mời đến. 

Không đến giống như không cho mặt mũi. 

Bữa tiệc được sắp xếp ở một ghế lô tầng ba một khách sạn, làm vô cùng có phong cách, ông chủ mời đến hơn mười người quen biết. Park Chaeyoung vừa liếc nhìn qua, ngoại trừ Lee Jung, cô ai cũng không quen biết. 

Thức ăn vừa lên, mọi người đang vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, cô liền cũng không tốt lấy cớ rời đi. 

Ngồi ở chỗ này đại đa số là những nữ sĩ thành công qua tuổi ba mươi hoặc bốn mươi, vì vậy, chủ đề tự nhiên vây quanh gia đình và sự nghiệp. Ví dụ như nói ai là chủ nghĩa không kết hôn, một lòng làm xuất bản, ai lại là thê nô cùng hài nô. 

"Cái đó lão Bae ly hôn rồi, mọi người biết chưa?" Đột nhiên có người thở dài, "Nghe nói là phá sản rồi, hàng ngày bị chủ nợ truy đuổi..."

 "Ừm, chủ nợ tuyên bố muốn cả nhà anh ta sống không tốt." Một người khác cũng theo đó thở dài, "Anh ta đem vợ con đều đuổi đi rồi."

. . . . . 

Park Chaeyoung dùng đũa chọc vào tôm ở trong đĩa, đáng ghét, đáng ghét,.... cô càng thêm giận dỗi rồi. 

Ông chủ ngồi ở vị trí chủ trì, Park Chaeyoung là người Lee Jung dẫn tới, tự nhiên ngồi bên cạnh cô ấy. 

Mà ngồi bên trái Park Chaeyoung là một người đàn ông thoạt nhìn 23 tuổi, ăn mặc khá hiện đại. Không biết là người thân ai dẫn tới, anh ta cứ tóm được cơ hội liền ồn ào không ngừng. 

Park Chaeyoung nghe thấy, anh ta từng làm qua hai năm vũ cảnh, cuối cùng sau khi xuất ngũ về nhà mở công ty. 

"Chào cô, tôi tên Lee Do-hyun." Người đàn ông thấy Park Chaeyoung khá trầm mặc, liền đội lên mái tóc mào gà thời thượng, trước tiên giới thiệu tốt bản thân: "Trước kia là một vũ cảnh, lúc đó ở trong đội đánh nhau vô cùng lợi hại, tuyệt đối tung hoành ngang ngược." 

Vũ cảnh, đánh nhau? Park Chaeyoung trong lòng nhàn nhạt cười. 

"Đương nhiên, bây giờ thành lập công ty, liền lấy kiếm tiền làm chính, cô xem, tổng tài bên kia là dì tôi." người đàn ông lại giới thiệu. 

"Ừm, tôi họ Park." Cô chỉ đơn giản nói, chậm rãi ăn rau xanh ở trong dĩa.

Không dễ dàng chờ bữa tiệc kết thúc, cô đang muốn thừa dịp lúc mọi người sôi nổi đi ra mà rời đi, ai biết ông chủ hai tay vỗ một cái, quyết định dẫn mọi người đi giải trí, Park Chaeyoung nhanh chóng lấy cớ cự tuyệt. 

"Đều tối như vậy rồi, không ai đưa em về." Lee Jung biết Park Chaeyoung không lái xe.

 "Em gọi xe." Cô nhanh chóng tiếp lời. 

"Vậy em tự mình cẩn thận." Lee Jung dặn dò.

 Park Chaeyoung sau khi thoát thân liền đứng ở cửa khách sạn, vừa vặn nhìn thấy một chiếc taxi, cô tiến về phía trước một bước đang vẫy tay, một chiếc xe hơi màu đen dừng ở trước mặt cô, chắn ánh mắt cô lại. 

"Tiễn cô?" Người đàn ông tóc mào gà ở trong bữa ăn mở cửa xuống xe, đi vòng đến ghế phụ, ánh mắt nóng rực đánh giá cô một vòng.

"Không cần." Park Chaeyoung lắc đầu. 

Anh ta đi theo cô: "Sợ không an toàn?" 

"Không phải, chồng tôi lập tức đến đón tôi." Cô nói bừa, tay trong túi nắm chặt lấy di động, sớm biết lúc ăn cơm liền trả lời tin nhắn của Jeon Jungkook.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro