Chương 2:Gán nợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung kết thúc buổi làm ở một siêu thị tiện lợi, hai bước chân nặng nề tiến về căn nhà xập xệ, thoáng thấy vài chiếc xe đỗ sát vách, như linh cảm chuyện chẳng lành, cô ngay tức khắc chạy nhanh vào trong. Ba cô lại thế, lại bị bắt quỳ giữa nhà, đám đòi nợ lại tới, tưô bé tới giờ những tên này là vị khách ''thân thiết'' với gia đình cô. Dăm bữa nửa tháng là tới, mỗi lần tới là một lần khổ sở của hai cha con Chaeyoung , từ ngày mẹ cô mất chỉ còn một mình Chaeyoung phải học cách kiên cường đối đầu với bọn chúng. Thấy con gái về, ba cô đang quỳ rạp giữa nhà, chịu mấy cú đấm thúc vừa rồi cũng tóe loe máu bên mép, hớn hở kêu lên:

- Haha, con gái về rồi, nó về rồi.

Mễ Nhiên thở dài bước vào, tên sừng sỏ có cái biệt danh - Jihoon , hắn ve vẩy con dao ống trước mặt, khuôn mặt còn hằm hè nhìn con nợ, thấy cô liền tươi cười hoà nhã:

- Á à, Chaeyoung đấy sao?

Jihoon ra lệnh cho đám đàn em đang ngồi trên ghế lui ra cho Chaeyoung ngồi, nói thân thiết là đúng chứ từ khi Chaeyoung 4 tuổi cho tới bây giờ là 18, bọn chúng đã gắn bó với nhà cô được 14 năm rồi chứ đuà. Mỗi lần trả hết nợ rồi ba cô lại đi đánh thêm vài ván bạc, cá vài trận đấu, thế là sau cùng lại gặp đúng chủ nợ cũ. Chaeyoung bình thản ngồi xuống, đáp:

- Món nợ còn lại khoảng chục triệu, cháu cuối tháng này vài ngày nữa là nhận lương, chú và các anh thư thả cho

Cả đám nghe vậy nhìn nhau rồi bỗng chốc cười oà, một tên đàn em tóc tai hớt sạch, đi lại bá vai cô, đùa cợt:

- Con bé này, trông bọn anh tằn tiện đến độ vài triệu bạc cũng phải dẫn cả đám đến đòi như này à? Mà em cũng như em gái nhỏ của đám anh, yên tâm là bọn anh thư thả, chỗ lâu năm bọn anh còn giảm giá cho haha

Jihoon bật cười rồi sau cùng nghiêm túc, hắn giải thích:

- Chaeyoung , món nợ 10 triệu kia coi như chú bố thí cho mày.. Khổ, làm việc thì đến tối muộn, lương dăm ba triệu mà đi trả nợ hết. Đấy nhưng ba mày hôm qua lại đến chỗ chú xin vài ván gỡ thua.

Chaeyoung nghe đến đây liền hiểu vấn đề, chắc chắn lại sinh ra món nợ mới, cô thẳng thừng hỏi:

- Ông ta nợ bao nhiêu? Lại chục triệu nữa hay gom góp thành trăm triệu rồi chú?

Jihoon thở dài, giả bộ buồn rầu, đáp:

- Haiz, ba con hôm qua thánh chiến lắm, chơi đến tờ mờ sáng, vay nợ mỗi người vài trăm rồi giờ hoá ra nợ hơn tỷ thôi con à.

Chaeyoung nghe đến liền lảo đảo, đầu óc nghe xong có phần choáng váng, ánh mắt ghét bỏ nhìn ra phía ba mình, sau cùng cũng không thể làm gì, nỗi ức chế nghẹn lên tận họng, hai tay cuộn tròn thành nắm đấm, cấu vào da thịt mình. Jihoon sau cùng thẳng thắn trình bày:

- Nợ nhiều người, số tiền lớn, bọn chú không để mày thư thả được. Giờ có hai cách: một là mày trả đủ trong một tuần, hai là ba mày bảo định gán mày cho chú, đi theo chú, làm người của chú... Dù gì mày cũng quen thân hội bọn chú, các anh em hay tới đây cũng không xa lạ con nhóc như mày, chắc chắn đi làm nghề mày không lo ai bắt nạt, chú giao cho bọn anh kia quản lí mày, ai ức hiếp mày bọn nó lo.

Chaeyoung nghe đến đây liền thoảng thốt, cô đứng phắt dậy, hai ánh mắt mang hai sắc thái của sự bất ngờ lẫn tức giận. Ba cô lại có thể gán nợ cô như vậy sao? Chaeyoung gân cổ lên xỉ vả người đàn ông mà cô gọi là ba đang ru rú ở góc, từ nãy đến giờ lão chỉ biết im lặng như một con cún canh chủ. Sau cùng cô từ chối thẳng thừng lời gạ của Jihoon , vẻ mặt hắn không còn thân thiện như trước. Chaeyoung toan chạy đi liền bị hắn kéo vật lại, tay hắn nắm lấy búi tóc của cô, gằn lên:

- Mày đừng trách bọn này vô tình, mày trách số phận mày đi, ba mày có thương mày đâu?

Chaeyoung tóc bị giật ngược ra khá đau, tên Jihoon này hầm hố cao lớn, hắn từng lời chửi bới, còn ba cô cũng chỉ biết im lặng bên góc kia. Bất giác chửi đang hăng, Jihoon nhìn vào hốc cổ, chỗ xương quai xanh của Chaeyoung , một vết sẹo nhỏ hình tam giác. Hắn như hồi tưởng gì đó rồi thả Chaeyoung ra, bóp mạnh vào bả vai cô, hỏi:

- Nói mau, vết sẹo này tại sao mày có? Bị từ lúc nào, có phải 5 năm trước không? Vết dao khắc lên?

Chaeyoung hét lên:

- Chú buông ra, chú làm tôi đau đấy, tôi không nhớ gì 5 năm trước

Jihoon buông ra, hắn nghiêm túc đứng dậy, quay ra nhìn con nợ đang thu lu bên góc quan sát, hằm hè cảnh báo:

- Từ này trở đi Chaeyoung không có mối quan hệ nào với mày nữa, con bé theo bọn tao, món nợ hôm qua mày rống lên đi vay, ngay bây giờ tao xoá nợ cho mày. Và từ giờ trở đi mày nhớ lấy, Chaeyoung không trả nợ cho mày nữa, nếu mày còn đánh cờ bạc rồi cá độ, có thua có nợ bọn tao không khách khí.

Jihoon nhìn chằm chằm vào vết sẹo kia rồi ra lệnh cho cả đám rời đi, dĩ nhiên lôi theo Chaeyoung , hắn lên xe ra lệnh:

- Tới chỗ ngài ấy, mau lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro