123

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã rất lâu rồi, Park Chaeyoung chưa nằm mơ thấy ác mộng, hôm nay người đàn bà kia tìm đến, ngược lại hại cô mơ thấy chúng.

Park Chaeyoung mơ thấy những đêm ngày còn ở nước ngoài kia.

Volant lại tới, ở bên ngoài không ngừng đập lên cửa phòng.

Cô bị doạ sợ, kéo căng màn cửa che lại ánh sáng bên ngoài, một mình co quắp trong góc tường, trong lòng gào thét:Mẹ ơi, cứu con!

Sau đó, cửa phòng bị đạp vỡ, cô bị doạ đến, bởi vì cửa phòng đã khoá trái rồi cơ mà? Cô đành tự giam mình trong tủ quần áo.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lẫn tiếng chửi mắng, chúng từ tốn lại gần cô, đồ dùng trong phòng hay trong nhà đều bị đập nát, vang lên tiếng rơi vỡ lốp bốp.

Cô co quắp người trong tủ quần áo, nín thở mà rơi nước mắt, ngay cả thở mạnh cũng không dám...

Trong màn đêm mà giơ tay cũng không thấy được năm ngón ấy, bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng động, tất cả sợ hãi và tuyệt vọng dần dần cắn nuốt cô.
Tiếng bước chân của Volant càng ngày càng gần, cuối cùng gã đạp cửa phòng ngủ ra.

Cô bị doạ đến cắn chặt cánh tay không để bản thân phát ra tiếng.

Cách tủ quần áo, cô nghe thấy thanh âm phát ra khi gã tìm đồ vật trong phòng.

Thời gian trôi qua, tiếng bước chân của Volant tới gần tủ quần áo. Cuối cùng, gã dừng lại, đe doạ nói: "Quỷ nhỏ, mày ra đây!"

Park Chaeyoung sợ run cả người, không dám lên tiếng.

Volane tiếp tục đứng bên ngoài tủ quần áo, đe doạ: "Mẹ mày bỏ mày lại mà đi, nhất định bà ta có để tiền cho mày đúng không? Ở đâu? Mày đưa tiền cho tao, tao sẽ không bắt nạt con nít."

Trong tủ quần áo là một khoảng tối tăm, hô hấp của Park Chaeyoung có hơi khó khăn. Cô run lẩy bẩy, quật cường không lên tiếng.

"Mày còn không ra thì tao mở cửa đấy!" Giọng nói của Volant dần mất đi kiên nhẫn, đạp vào tủ quần áo một cái.
Cuối cùng, cô không nhịn được bật khóc thút thít, trong lòng cực kỳ khát vọng mẹ sẽ trở về với gã, hay ba đến đây cứu mình.

Thế nhưng, hai người họ không đến, chỉ có cửa tủ quần áo là bị Volant mở ra.

Gã túm cánh tay của cô kéo ra ngoài, cô quật cường phản kháng lại, trong phút chốc, cô gào khóc kêu lên: "Jeon JungKook, cứu em với!"

Cô cắn lấy cánh tay của Volant, mơ hồ cứ lặp đi lặp lại cái tên "Jeon JungKook" này, cả người run lên như mất đi lý trí.

Volant đột nhiên dịu dàng trở lại, cúi người khẽ vuốt bờ vai của cô.
Trong đêm tối, cô nghe thấy giọng của Jeon JungKook, "Chae Chae à, đừng sợ nhé."

Lúc lấy lại ý thức rồi, Park Chaeyoung phát hiện bản thân đang ở trong phòng ngủ tại biệt thự phía Nam ngoại ô của mình. Giờ phút này, cô đang được Jeon JungKook ôm vào lòng, mà cô lại dùng hết sức lực mà cắn vào tay của anh.
Jeon JungKook không gỡ ra, chỉ nhẹ giọng dỗ dành, "Không sao rồi, chỉ là giấc mơ thôi, em đừng sợ nữa."

Park Chaeyoung hoàn hồn, buông lỏng cánh tay của anh ra, chợt thấy trên da thịt của anh bị cô cắn đến chảy máu.

Thấy thần sắc của cô như vậy, Jeon JungKook kéo ống tay áo xuống che đi cánh tay của mình. Anh bưng mặt cô lên, giúp cô lau nước mắt, "Không sao nữa rồi, anh đang ở đây."

Park Chaeyoung đã tỉnh táo lại, tầm mắt lại rơi xuống cánh tay của anh, áy náy nói: "Em... thật xin lỗi."

Không biết cô đã khóc bao lâu mà bây giờ, chất giọng vừa khô vừa mất tiếng.

"Anh để em nhìn nó đi," Park Chaeyoung vươn tay kéo ống tay áo của anh lên.

Jeon JungKook né tránh động tác của cô, chỉ kéo cô ôm vào lòng, "Cánh tay của anh không đau, nhưng em như thế khiến anh rất đau lòng."

Sống mũi Park Chaeyoung trào ra một sự chua xót, hai tay ôm chặt eo anh. Cô chôn mặt vào lòng anh, rất lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Em chỉ là... phản kháng như trong cơn ác mộng đó."
Jeon JungKook vuốt lưng của cô, dưới mi mắt toát lên mấy phần sắc lạnh, "Đã hai lần rồi, sau này anh không cho phép người đàn bà kia đến tìm em nữa."

Park Chaeyoung dựa vào lòng anh một lát rồi ngồi xuống, đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường.

Ba giờ sáng.

"Em không sao ạ, đã làm phiền đến giấc ngủ của anh rồi." Tối hôm nay Jeon JungKook ngủ ở phòng sách, chắc là anh nghe thấy động tĩnh nên mới bị đánh thức.

"Anh đi ngủ đi, em..."

Jeon JungKook khẽ hôn lêи đỉиɦ đầu của cô, ngắt lời: "Anh không đi đâu cả, anh trông nom em ngủ."

Park Chaeyoung suy nghĩ, xê dịch ra bên cạnh một chút, "Vậy anh ngủ ở đây cũng được. Dù sao không phải là anh chưa từng ngủ qua."

Jeon JungKook nhướn mày nhìn cô, bên trong ánh mắt lộ ra mấy phần nóng bỏng và dịu dàng, "Chae Chae, em như vậy sẽ khiến anh lầm tưởng đó là một lời mời đấy."
Vừa nói, anh vừa như có như không vuốt nhẹ chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay của cô một cái, như đang nhắc nhở cô cái gì.

"..."

Park Chaeyoung không nói chuyện, rút tay tắt đèn lớn trong phòng đi, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ đằng xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro