132

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Việc em gặp anh ở tập đoàn LYN không phải là trùng hợp, mà do mẹ anh sắp xếp. Mẹ muốn thúc đẩy chút tình cảm này cũng không hẳn là không có lòng riêng. Thật ra mẹ thấy em có thể giúp anh, cho nên mới làm như vậy, nhưng mẹ không có ác ý, càng không hề xem em là công cụ kết thành thông gia."

"Mẹ thật sự thương em, đau lòng vì em, cho nên muốn đưa một người cô đơn là em đến bên cạnh anh. Mẹ là vì muốn tốt cho anh, cũng vì muốn tốt cho em, hai chuyện này không hề mâu thuẫn với nhau, em đừng trách mẹ."

Jeon JungKook tiến lên mấy bước, đứng trước mặt cô, trong mắt chỉ nhìn cô, "Nhưng chuyện anh thích em và chuyện em có phải là người của Park gia hay không, chúng không hề liên quan đến nhau. Trừ phi em cảm thấy anh là kẻ bất tài, cần phải mượn đến thế lực của Park gia mới có thể ngồi vững ở tập đoàn LYN?"
Park Chaeyoung im lặng.

Còn anh thì gằn từng câu từng chữ, "Người mà Jeon JungKook này coi trọng, cho tới bây giờ vẫn luôn là Park Chaeyoung, không hề liên quan đến bất kỳ điều gì khác."

Trong lòng Park Chaeyoung gợn lên một cơn sóng, khoé môi cong lên.

Trầm mặc một lát, cô mới đường hoàng ngẩng đầu, "Hôm nay anh nói với em những chuyện này làm gì đâu ạ? Nếu anh không nói, em sẽ mãi mãi không hay biết chuyện ẩn sau hai gia đình Park – Lee, như vậy cũng tốt mà."

"Mãi mãi không hay biết?" Jeon JungKook nhướn mày, "Bây giờ em không biết, sau này sẽ biết vào một ngày nào đó thôi. Nếu như em nghe được những chuyện này từ trong miệng người khác, ý nghĩa lệch đi, anh nghe nói con gái suy diễn nhiều."

"Nói không chừng tới lúc đó, em còn giận anh luôn, cho rằng anh cố ý bẫy em, chỉ sợ hậu quả còn nghiêm trọng hơn. Anh thừa nhận trước, nói rõ ràng việc này, về sau sẽ không bị náo lên."
"Còn chuyện vì sao anh nhất định phải lĩnh chứng thì đợi sau này rồi nói đi," Jeon JungKook cười cười, nói nhỏ bên tai cô, "Anh còn sợ là nếu sớm nói chuyện này cho em thì nguyện vọng sinh nhật năm hai mươi hai tuổi sẽ thất bại mất."

"Dù sao, Chae Chae nhà anh lại khó dỗ như vậy. Nếu anh dỗ không tốt thì vợ mình chưa đến tay đã chạy rồi. Cho nên trước tiên phải lĩnh được giấy hôn thú về đã, như vậy tương đối an tâm hơn."

Park Chaeyoung nắm chặt tay đấm vào ngực anh.

Jeon JungKook để cô đấm mấy cái, sau đó kéo cô vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành, "Em đừng tức giận nữa được không?"
Park Chaeyoung "hừ hừ" cái mũi, không phục mở miệng, "Vậy anh cảm thấy bây giờ đã dỗ em tốt rồi à?"

Jeon JungKook khựng một cái, cười hỏi: "Vậy anh lại dỗ thêm lát nữa nhé?"

Anh nâng mặt Park Chaeyoung lên, cúi đầu hôn xuống môi cô.
Lập tức trên môi cảm thấy đau đớn, Jeon JungKook khẽ nhíu mày. Lúc mở mắt ra, anh thấy Park Chaeyoung đang khiêu khích cười với mình, "Thế này cũng hả giận đấy."

Jeon JungKook cười, xoa xoa đầu cô, thần sắc cưng chiều, "Chỉ cần Chae Chae nhà anh vui vẻ thì sao cũng được."

Park Chaeyoung ôm lấy anh, chậm rãi mở miệng, "Chồng ơi, em tin tưởng anh."

Jeon JungKook là người dịu dàng nhất thế giới này, cũng là người đối xử với cô tốt nhất, tình yêu của anh sao cô lại không tin được đây?

...

Tuy chuyện kết hôn của hai người tạm thời chưa công khai ra ngoài, nhưng cũng báo tin vui cho người thân thiết

Sau khi rời khỏi Lee gia, Jeon JungKook đưa cô đến nhà ông bà nội.

Lúc hai người đến thư hương môn đệ Jeon gia, trùng hợp Park Jimin đang đứng dưới gốc hoa lê. Cậu nghiêng đầu nhìn qua, lập tức cười hỏi: "Trùng hợp thế?"
Park Chaeyoung đã lâu chưa gặp lại Park Jimin, cũng không có nhắn tin với cậu, chỉ nghe nhóm bạn cùng phòng nói cậu mới nhận một bộ phim, danh tiếng vang dội, tiền đồ nghiệp diễn rất xán lạn.

Hôm nay, Park Jimin mặc rất đơn giản, một bộ sweater màu xanh đen, mang giày chơi bóng màu trắng. Tuy chỉ là cách ăn mặc của sinh viên bình thường nhưng vẫn không giấu được ngũ quan khôi ngô của Park Jimin. Lúc cậu cười lên, cặp mắt đào hoa hơi nhếch, vừa sạch vừa mát, thần thái sáng ngời.

Trước kia quan hệ giữa họ sâu sắc, vốn rất thân quen từ lâu, bây giờ đã lâu không gặp, Park Chaeyoung lần đầu tiên nhìn thẳng vào dung mạo của Park Jimin, đột nhiên cảm thấy cậu và Jeon JungKook rất giống nhau ở một vài chỗ, chỉ có khí chất là khác biệt.

Jeon JungKook đi qua, chào hỏi cậu, "Gần đây không bận à?"
Park Jimin đón lấy một cánh hoa rơi trên cây xuống, thổi một hơi rồi trêu chọc nói: "So với chủ tịch Jeon thì em cũng xem như là nhàn rỗi."

Park Chaeyoung đưa mắt nhìn bụi hoa sau lưng Park Jimin, "Trong đó có gì đang cử động vậy?"

Cẩn thận nhìn kỹ một lát, sắc mặt cô kinh ngạc, "Có người trong đó sao?"

Cô vừa dứt lời, trong bụi hoa truyền tới giọng con gái đang la lên, "Má ơi con giun! ! !"

Sau đó, cô bé trực tiếp nhảy ra, kéo lấy cánh tay của Park Jimin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro