44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Chaeyoung sững người một chút, hồi lâu sau mới chớp mắt, đáp: "Em không có gì muốn nói đâu ạ. Chỉ là sợ anh bị nhiệt, nên em mới khuyên anh uống nhiều nước một chút thôi."

Jeon JungKook đánh giá cô một cái, sau đó nhăn mi không nói gì. Ngồi được một lát, anh đứng dậy, "Em cứ ăn đi, tôi đi rửa tay."

Nói xong, anh trực tiếp rời đi, cả người Park Chaeyoung thở phào một hơi.

Nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Jeon JungKook, đợi khi anh biến mất ở góc rẽ, cô liền luống cuống tay chân lấy thư tình trong balo của mình ra, gấp như sét đánh tới nơi nhét vào balo laptop của Jeon JungKook, sau đó lại giả bộ như không có gì tự ăn thịt nướng của mình.

Lúc Jeon JungKook từ phòng vệ sinh trở lại, Park Chaeyoung đang say sưa ăn ngon lành, chỉ vào thịt tôm vừa nướng xong, "Ăn ngon lắm ạ, anh có muốn ăn thêm một chút không?"
"Tôi no rồi, em ăn đi." Jeon JungKook tuỳ ý ngồi xuống, hai chân bắt chéo lại, bên trong khí chất ôn nhuận lộ ra vẻ ung dung.

Giải quyết xong vụ thư tình, Park Chaeyoung buông mớ tâm sự trong lòng xuống. Mặc kệ anh có ăn hay không, tự cô cũng ăn say sưa ngon lành.

Park Chaeyoung thuận tay tìm một chủ đề, "Con trai như anh khi ăn cái gì cũng nhanh, cho nên thời gian ngồi ăn cũng ngắn. Em là con gái, ăn chậm rãi từ tốn nên mới hao phí thời gian dài. Nhưng thật ra em không có ăn hết bao nhiêu đâu, chỉ khoảng... một phần ba những gì anh đã ăn thôi."

Jeon JungKook nín cười, chủ động giúp cô nướng thịt, "Bên ngoài chắc còn mưa nữa, em cứ ăn từ từ, không cần phải vội."

Park Chaeyoung không hiểu sao lại hơi chột dạ, ủ rũ cúi thấp đầu một chút.

Chờ đến khi cô ăn no rồi, mưa bên ngoài vẫn rơi không ngừng, trái lại còn lớn hơn vừa nãy một chút.
Thời gian dùng buffet là hai giờ, hết giờ hai người đi ra khỏi nhà hàng, đứng dưới mái hiên trú mưa.

Jeon JungKook thẳng người đứng đó, ánh mắt nhìn về phương xa, khiến cho giữa hai người gần như không có gì để nói.

Park Chaeyoung bắt chuyện một câu, "Mưa này không biết khi nào mới tạnh, sớm biết vậy thì em đã mang theo cái ô rồi..."

Jeon JungKook quay đầu liếc cô một cái, sau đó chỉ về hướng những người chạy trên đường cho cô nhìn, "Mưa lớn như vậy dù có mang ô theo cũng sẽ bị xối. Em chờ một lát đi, có thể sẽ tạnh mưa."

"Dạ." Park Chaeyoung cũng an tĩnh lại.
Cô cầm điện thoại chơi rắn săn mồi, trong lòng lại suy nghĩ đến khi Jeon JungKook nhìn thấy thư tình của cô, biểu lộ sẽ như thế nào nhỉ? Trong lòng cô không nhịn được có hơi chờ mong.

Có lẽ là do tưởng tượng đến nhập tâm, con rắn của Park Chaeyoung cắn đuôi chết, game over. Cô ảo não chu mỏ một cái, lại nhấn reset game.
Jeon JungKook đứng bên cạnh, yên tĩnh nhìn cô, cảm thấy Park Chaeyoung hôm nay không giống với dự đoán của anh lắm.

Anh chủ động mời cô ăn cơm, nếu theo tác phong trước kia của cô, hẳn là cô sẽ càng chủ động với anh mới đúng, thậm chí là tỏ tình với anh lần nữa.

Jeon JungKook đã nghĩ kỹ rồi, nếu lần này cô lại tỏ tình, anh lập tức nhận lời.

Nhưng bây giờ Park Chaeyoung lại không nói gì như thế, anh liền có hơi không thể quyết định chắc chắn được...

Nhìn cô khả năng sẽ mãi chơi trò rắn săn mồi, không giống ngày thường nói chuyện với mình, Jeon JungKook đứng đó đợi một hồi, sau đó chủ động gọi cô, "Park Chaeyoung."

"Dạ?" Park Chaeyoung ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại tiếp tục cúi đầu chơi game, "Sao thế ạ?"

"Em..." Jeon JungKook mấp máy môi, "Em không có gì muốn nói với tôi à?"
Park Chaeyoung ngây ra một lát.

Cô tắt trò chơi đi, không hiểu nhìn anh, "Không có ạ."

Cẩn thận suy nghĩ một chút, Park Chaeyoung lại nói thêm một câu, "Trời còn mưa nữa, anh đứng chờ cẩn thận bị ướt balo đựng laptop đấy ạ."

"..." Jeon JungKook dừng một chút, "Còn gì nữa không?"

"Không ạ."

Jeon JungKook mím môi, trầm mặt một lát mới lấy dũng khí ra nói: "Lúc còn nghỉ hè, em nói muốn theo đuổi tôi, tôi chỉ muốn nói là bây giờ tôi..."

"Là chuyện này à?" Park Chaeyoung lập tức hiểu ra. Chuyện hồi nghỉ hè, cô vẫn còn thiếu người ta một câu xin lỗi.

Thế là, thái độ của cô rất thành khẩn, "Con người của em vốn ham chơi, cái gì thích đều muốn thử. Em biết hồi nghỉ hè, em làm như vậy đã khiến anh chịu nhiều phiền phức. Em xin lỗi ạ, anh đừng để ý. Anh yên tâm đi, sau này em nhất định không theo đuổi anh nữa ạ!"
"..." Lời chưa nói xong của Jeon JungKook lập tức như xương mắc ở cổ họng, nhất thời nuốt không được nhả không xong.

Vành tai của anh hồng lên, môi mỏng nhấp nhấp, muốn nói lại thôi.

Park Chaeyoung ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt tràn đầy nghi hoặc, "Anh sao thế ạ? Vẫn còn chỗ nào chưa hài lòng sao?"

"Không có." Jeon JungKook bình tĩnh đáp, trong lòng lại không nhịn được gợn sóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro