56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám đông dần dần tản đi, Jisoo kéo tay Somi chuẩn bị trở về ký túc xá. Đột nhiên, Mingyu ngăn trước mặt hai người, nhìn chằm chằm Somi.

Jisoo lập tức phát hiện bản thân là người thừa, vội vàng cười nói: "Vậy mình... Tiền bối Jeon JungKook không vào ký túc xá nữ được, mình đi qua đỡ Park Chaeyoung đây."

Nói xong, cô nàng nhanh chóng chạy đi.

Lúc này chỉ còn hai người bọn họ, Somi cúi đầu rất thấp, tay nắm chặt ống tay áo, không nói một lời.

Mingyu nhìn cô, một hồi lâu sau, anh hỏi: "Em thi vào Đại học C, tại sao không nói cho anh biết?"

Somi không trả lời.

Anh lẳng lặng chờ đợi cô.

Sau mười phút, sự kiên nhẫn của Mingyu bị mài mòn hết. Anh giơ tay nắm lại hai vai của Somi, khiến cô ngẩng đầu nhìn mình, trong ngữ khí mang theo lửa giận cực kỳ khắc chế, "Lúc đó em bỏ đi, tại sao cũng không nói cho anh biết?"
"Somi!" Anh gầm nhẹ một tiếng, gương mặt nhiều hơn một tia oán hận.

Rốt cục, Somi cũng ngẩng đầu, trong đôi mắt là một mảnh tang thương, "Mingyu, anh là thiên chi kiêu tử , có gia thế tốt, có xuất thân tốt, có vẻ ngoài tốt, tính cách cũng tốt, còn học giỏi... Anh sống dưới ánh dương rực rỡ, là nhân vật muôn trượng hào quang, mà tôi..."

Somi cười khổ, "Trong thế giới của tôi chỉ có một màu xám trắng, không có sắc thái."

Lực tay của Mingyu đang nắm bả vai của cô dần thả lỏng. Trên mặt anh thoáng qua một tia thương yêu, nhưng chỉ có thể há hốc mồm, không nói được gì.

Bởi vì Somi đã quay người rời đi.

...

Somi đứng bên ngoài để lấy lại bình tĩnh rất lâu, đến khi khoé mắt thôi ướt, cô mới cất bước trở về ký túc xá.

Park Chaeyoung đã nằm lỳ trên giường, ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Jisoo và Jennie còn lướt diễn đàn, trò chuyện bát quái.
Trên diễn đàn bây giờ, topic về Jeon JungKook và Park Chaeyoung đã hoành bá.

Nhìn thấy Somi trở về, Jisoo cười mập mờ, "Quan hệ giữa cậu và tiền bối Mingyu là thế nào hả?"

Somi cởϊ áσ khoác xuống rồi treo vào tủ quần áo, thuận miệng đáp: "Là bạn học thời Cao trung, chỉ như thế thôi."

Jennie suy nghĩ, "Vậy cậu và anh ấy học cùng một khoá à?"

"Ừ." Cánh tay vịn cửa tủ quần áo của Somi hơi khựng lại, ngữ khí vân đạm phong khinh nói: "Mình đã từng bỏ học một năm."

Cô quay đầu cười với hai người, "Cho nên mình lớn hơn các cậu một tuổi đó."
Hồi mới khai giảng, mọi người nói cho nhau về tuổi tác nhưng Somi không có mở miệng, mấy người Jennie liền ngầm cho rằng tuổi của cô là nhỏ nhất trong ký túc, cho nên thích gọi cô là Somi.

Jisoo nhún vai, "Bây giờ mới nói chuyện này thì muộn rồi! Dù sao cậu cũng là Somi, còn mình là chị đại."
...

Sau khi đưa Park Chaeyoung trở về ký túc xá, Jeon JungKook đón xe quay lại nhà hàng để lấy hành lý về.

Anh vừa xuống máy bay đã chạy tới nhà hàng, cho nên hành lý lúc này vẫn còn gửi ở quầy tiếp tân.

Khi anh về tới nhà, giáo sư Jeon đang thu dọn rác bên trong. Nhớ đến mấy bức thư tình mà hôm đó đã ném vào thúng rác, lông mày của Jeon JungKook nhảy lên một cái, "Ba!"

Giáo sư Jeon ngẩn ra một lát, "Không phải con nói ngày mai mới trở về sao?"

"Vừa mới về ạ." Anh thuận miệng trả lời, vội vàng đi tới cầm lấy túi rác trong tay giáo sư Jeon, "Để con vứt cho."

Giáo sư Jeon tránh đi, "Ba cầm cả rồi, con mới trở về thì nghỉ ngơi chút đi." Nói xong, ông khịt khịt mũi, "Sao con uống rượu?"

"Con ăn cơm với bạn cùng phòng ạ."

Biết anh có chừng mực, giáo sư Jeon cũng không quản nhiều nữa, "Đúng rồi, rác trong phòng con ba còn chưa vứt. Con gom đi rồi đi vứt với ba."
Trái tim của Jeon JungKook rốt cục cũng buông xuống, "Không cần đâu ạ, tự con dọn là được. Trong đó toàn là giấy nháp thôi, không cần bỏ gấp."

Giáo sư Jeon "ừ" một tiếng rồi xách bao rác, mở cửa ra ngoài.

Jeon JungKook vội vã trở về phòng ngủ, mở đèn lên, từ trong thùng rác tìm được bức thư mà Park Chaeyoung đã nói, bức màu xanh lam.

Anh mở phong bìa ra, bên trong là một tờ giấy màu hồng phấn, chữ viết trên đó rất xinh đẹp, như đang tâm sự mấy câu:

Jeon JungKook, em thích anh — từ tóc, dung mạo, đôi mắt, sống mũi, cái miệng, lỗ tai, vai rộng, eo nhỏ, chân dài. Em thích làn da trắng nõn của anh, thích khí chất thanh nhã của anh, nói chung là thích anh rất nhiều.

Nhưng điều em thích nhất chính là anh cũng sẽ thích em. Đúng rồi, em là Park Chaeyoung, còn có, em là chân thành đó!
Jeon JungKook đọc bức thư này, khoé miệng có hơi co rút một cái.

So với tưởng tượng của anh, bức thư này không giống chút nào, đến cách thức trình bày tối thiểu cũng không có.

"Ấu trĩ!" Jeon JungKook cười nhẹ một tiếng, lắc đầu đặt bức thư lên bàn, sau đó cầm quần áo để thay đi vào phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro