62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về phía sinh viên nam, họ cũng chuyển mục tiêu sang người Nancy không có bạn trai này, một lần nữa bỏ phiếu cho cô ta.

Cuối cùng, Nancy của khoa Khoa học máy tính chiếm được số phiếu bầu kinh người mà đứng nhất bảng, trở thành hoa khôi giảng đường khoá mới này.

Mặc dù như thế, độ hot của những topic về Jeon JungKook và Park Chaeyoung vẫn cao như cũ không hề hạ nhiệt.

Hằng năm, khi kết quả bầu chọn hoa khôi giảng đường mỗi năm được công bố, diễn đàn kiểu gì cũng sẽ náo nhiệt một phen. Nhưng năm nay, diễn đàn lại bị danh tiếng của Park Chaeyoung lất át, cho nên Nancy bị xem như là hoa khôi giảng đường không gây được chú ý trong lịch sử Đại học C.
Trong ký túc xá, Jisoo lướt diễn đàn, nhớ đến hồi huấn luyện quân sự, Nancy đắc ý huênh hoang, lúc này chỉ thấy cô ta đáng đời.

Cô nàng lại nhìn qua Park Chaeyoung đang chống cằm nằm lì trên giường, cái chân đạp tới đạp tới đạp lui. Park Chaeyoung đang say sưa ngon lành đọc một quyển tiểu thuyết vừa mượn ở thư viện.

Jisoo bồn chồn nhìn cô, "Buổi tối thế này là thời gian vàng để hẹn hò đấy! Jennie cũng đi hẹn hò rồi, cậu còn ở ký túc xá làm gì?"

Park Chaeyoung ủ dột thở dài, "Đại thần nhà mình có hơi bận rộn."

Gần đây, Jeon JungKook giống như đang bận hạng mục lớn nào đó, đến thời gian ăn cơm với cô đôi khi còn không có, càng đừng nói đến thời gian hẹn hò.

Jisoo thương hại nhìn cô, "Quả nhiên là yêu đương với học bá vất vả quá ha? Chỉ là kiểu người này cũng rất tốt mà, thời Đại học cố gắng nhiều một chút, sau khi tốt nghiệp liền có thể bớt khổ một chút. Có những người khi còn học Đại học luôn phóng túng, sống không đứng đắn, vừa mới tốt nghiệp lập tức cảm nhân sâu sắc xã hội tàn khốc đó."
"Đại thần nhà cậu có hoài bão, có theo đuổi, là một người đàn ông trưởng thành nha. Sau này nhất định anh ấy sẽ cho cậu một cuộc sống tốt đẹp!" Jisoo giơ ngón tay cái lên.

"..." Park Chaeyoung mới không cần anh nuôi. Nếu sau này Jeon JungKook cần cô nuôi, ngược lại cô rất đồng ý nữa kìa.

Park Chaeyoung ăn khoai tây chiên trong tay, lắc đầu tiếp tục xem tiểu thuyết của mình.

Jisoo thay một bộ đồ thể thao, nhìn cô rồi hỏi: "Mình tới thao trường chạy bộ, cậu muốn đi cùng không?"

Park Chaeyoung không ngẩng đầu, "Cậu đi đi, tiểu thuyết đang hồi gây cấn rồi."
"Được thôi tiểu cá ướp muối , muốn mua gì thì nhớ nhắn Wechat cho mình, lúc về mình mua giúp cậu." Jisoo nhún vai, mở cửa ra khỏi ký túc xá.

Park Chaeyoung lại đọc vài trang tiểu thuyết, nhìn thấy điện thoại bên gối sáng đèn, cô thuận tay mở lên, là tin nhắn Wechat của Jeon JungKook: 【Em có rảnh không? Có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?】
Park Chaeyoung sững sờ, trả lời: 【Anh không bận ạ?】

Jeon JungKook: 【Anh đang ăn cơm ở căn - tin số 2, cách ký túc xá của em cũng gần. Em tới đây nói chuyện một lát đi, rồi chút nữa anh cùng em đi dạo.】

Park Chaeyoung nhìn thời gian, đã chín giờ rưỡi tối.

Giờ này anh mới ăn cơm...

Park Chaeyoung: 【Được ạ, anh chờ em chút, em lập tức đến!】

Cô vội leo từ giường xuống, lấy quần áo trong tủ ra thay, thuận tiện nói với Somi đang trong nhà vệ sinh tắm rửa, "Somi, mình đi hẹn hò, Jisoo đi chạy bộ nên nói với cậu một tiếng nhé."

Somi trong phòng tắm đáp lại, "Mình biết rồi."

Vừa dứt lời, đột nhiên Somi kêu lên một tiếng, bên trong còn truyền tới một tràng thanh âm của đồ vật bị rơi xuống đất.

Park Chaeyoung giật mình, cấp tốc vọt tới cửa phòng tắm, "Cậu có sao không?"

"Mình không sao, bị ngã một chút thôi." Giọng của Somi như đang cố nhịn.
Park Chaeyoung cảm thấy không đúng, vô thức muốn mở cửa phòng tắm, nhưng bên trong bị khoá trái.

Cô sốt ruột hỏi: "Somi, cậu không sao chứ?"

"Mình trật chân thôi..."

"Cậu mở cửa cho mình." Park Chaeyoung nắm lấy tay vịn.

Bên trong không có động tĩnh.

Park Chaeyoung đợi một hồi, gõ cửa, "Somi? Cậu mở cửa đi, chúng ta đều chung một phòng ký túc, có gì không thể nhìn chứ? Mở cửa ra đi."

Qua một hồi lâu, cửa phòng tắm mới bị mở ra. Park Chaeyoung nhìn thấy Somi ngồi dưới đất, hai tay ôm mắt cá chân, hốc mắt rưng rưng.

Khăn tắm che kín thân thể của Somi, nhưng cặp đùi vẫn lộ ra bên ngoài, trên đùi phải còn có một vết sẹo rất lớn, giống như bị phỏng lửa để lại.

Thấy Park Chaeyoung đến, Somi cắn môi, nước mắt rơi xuống, bối rối đưa tay che đi vết sẹo, cực kỳ chật vật.

Park Chaeyoung không nói gì, kéo tay giúp Somi đứng dậy, ra khỏi phòng tắm.
Nhìn mắt cá chân của Somi, cô nhíu mày, "Sưng lên cả rồi, có lẽ phải đi bệnh viện thôi."

Somi lắc đầu, "Không sao đâu mà, thói quen bị trật chân thôi, mình bôi thuốc là được. Trong ngăn tủ của mình có thuốc lưu thông máu, cậu lấy giúp mình với."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro