77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Jimin cười, ngắt lời cô, "Chọn anh họ của tôi cũng tốt mà, ánh mắt của cô ấy cũng không đến nỗi tệ!"

Lisa mím môi, "Anh có dự định gì không?"

"Không có, tạm thời tôi sẽ không nhận kịch bản, trở về trường học tập cho giỏi đã. Chẳng lẽ tôi lại vì chuyện này mà sống lên chết xuống, tự làm mình không sao?"

"Cũng đúng, tố chất tâm lý của Park đại minh tinh vẫn là rất mạnh, nhất định là anh chịu được từng ấy đả kích."
Park Jimin nhìn cô, chế nhạo nói: "Con gái lớn tuổi sẽ khó tìm đối tượng đấy. Park Chaeyoung có thể tự mình tìm được rồi, em cũng tìm cho mình một người đi. Miễn cưỡng mà nhìn thì em cũng được, tranh thủ thời gian đi, hẳn là Đại học Z vẫn có soái ca nhỉ? Trước tiên em phải hạ thủ vi cường, có biết không?"

Lisa sững người hai giây, cười nhạo: "Không cần anh lo!"

Park Jimin không đáp, quay người đi vào phòng.

Lisa đứng đó, trong lòng nhói lên một cái.

Park Jimin, tại sao em đã lựa chọn rời khỏi thành phố C để tác hợp cho hai người, nhưng hai người lại không thành đôi...

...

Sau khi lên xe, Park Chaeyoung nhìn về phía Jeon JungKook, "Chúng ta đi đâu thế ạ?"

"..."

"Em có muốn đi đâu không, chiều nay anh có thể dẫn em đi." Jeon JungKook nói.

Đôi mắt của Park Chaeyoung đảo một cái, hỏi: "Ngày mai thì sao? Sẽ làm hạng mục tiếp ạ?"
"Ừm."

Park Chaeyoung nhíu mày, có hơi không vui. Cô suy nghĩ một chút, đột nhiên đôi mắt sáng lên, hỏi: "Các anh khi lập trình có phải chỉ cần có máy tính thôi không? Công việc hoàn thành ở đâu cũng được ạ?"

Jeon JungKook không biết vì sao cô lại hỏi vậy, chỉ nhẹ gật đầu.

Park Chaeyoung vỗ đùi, "Vậy mấy ngày nghỉ này anh tới biệt thự phía Nam ngoại ô với em đi. Nơi đó không có ai, bình thường em chỉ ở một mình. Nếu như anh đến, em bao ăn bao ở cho. Mà lúc anh làm việc, em nhất định sẽ không quấy rầy anh luôn!"

Jeon JungKook dựa lên lưng ghế, nghiêng mắt nhìn cô, như có gì suy nghĩ, "Em đang muốn... bao nuôi anh đấy à?"

"À..." Park Chaeyoung ấp úng, "Anh cũng không cần phải nói khó nghe như vậy. Anh quá nhạy cảm rồi, như thế sao tính là bao nuôi được ạ? Cung cấp chỗ làm việc và đồ ăn thức uống cho anh là chức trách của bạn gái đó nha! Chuyện này quá lắm chỉ là... giúp đỡ thôi ạ."
"Đúng, chính là giúp đỡ ạ!" Park Chaeyoung bô bô nhìn anh.
Thấy Jeon JungKook không nói câu gì, cô có hơi khẩn trương, sợ lòng tự trọng của anh quá cao, sẽ không chịu đồng ý. Trong lúc cô đang do dự có nên miễn cưỡng thu chút tiền hay không, Jeon JungKook lại gật đầu, "Cũng được."

Park Chaeyoung mừng như điên, kìm chế kích động mà tròn mắt nhìn anh, "Thật ạ?"

"Ừm."

Park Chaeyoung nhào qua, ôm lấy cổ của anh, "Em cung cấp môi trường làm việc tốt như vậy, anh cảm động không?"

Jeon JungKook: "??"

Park Chaeyoung: "Nếu cảm động thì anh hôn em một cái đi, coi như bù đắp cho em?" Sau đó, cô nhắm mắt lại.

"..."

Thấy anh bất động, Park Chaeyoung mở mắt ra, có hơi khó chịu, "Anh không vui ạ?"

Jeon JungKook xoa đầu cô, lẩm bẩm cười cười, "Bạn gái nhà anh sao lại đáng yêu thế nhỉ? Còn cướp mất lời thoại của anh nữa."
Jeon JungKook giữ gáy cô lại, nghiêng người qua, ép xuống môi của cô, càng hôn càng sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro