94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Chaeyoung nhìn dĩa bò bít tết mà Jihoon đưa qua, không hề nhận, "Chị tự làm được rồi."

Jihoon cưỡng ép đưa cho cô, lúc này cô mới nói "cảm ơn", sau đó quay người ra phòng ăn.

Không bao lâu sau, Jihoon bưng một dĩa khác đi ra, lại chia cho cô một quả ốp la nửa sống.

Park Chaeyoung không ngờ cậu được nuông chiều từ bé mà lớn lên, năm nay chỉ mới mười lăm, thế mà có thể tự nấu đồ ăn, thực tế không ai nghĩ đến.

Dường như đoán được nghi hoặc của cô, Jihoon nói: "Trước đây em thích thức khuya chơi game, đói bụng nhưng không muốn làm phiền người khác, cho nên tuỳ ý tự làm vài món. Mẹ em nói "áo đến đưa tay, cơm đến há miệng" là thói quen không tốt, nói em không được trở thành thằng nhóc lớn xác không có năng lực tự chăm sóc bản thân."

Park Chaeyoung gật đầu, ăn một miếng bò bít tết trong mân, "Em làm rất ngon."
Hai người không nói gì nữa, trong sảnh yên lặng, bầu không khí có hơi mất tự nhiên.

Thấy cô cúi đầu, Jihoon nói: "Những lời em nói vừa nãy, chị đừng để trong lòng nhé."

Park Chaeyoung im lặng một chút, sau đó nhẹ giọng mở miệng, "Chị không nghĩ tới em có thể nói ra như vậy, khả năng hùng biện rất tốt."

"Em đã giữ nó trong lòng rất lâu, vẫn luôn không dám nói với chị, hôm nay là trùng hợp thôi ạ," Jihoon trả lời.

Dừng một chút, cậu lại nói: "Thật ra, mẹ em ăn nói vụng về, không biết cách trò chuyện, nhưng mẹ thật sự thích chị. Mẹ dặn em sau này lớn lên phải đối xử với chị thật tốt. Nếu chị đã có thể chung đụng với dì Lee hoà hợp như vậy, tại sao không thử tiếp nhận mẹ em một lần đi?"

Park Chaeyoung cúi đầu cắt bò bít tết, không hề trả lời.

Jihoon nhìn cô một cái, cũng không hỏi lại nữa.
Sau khi ăn xong, Park Chaeyoung dùng khăn tay lau miệng. Cô đứng lên, thấy dĩa không trước mặt Jihoon thì chủ động cầm lấy, "Em ngủ trước đi, để chị rửa cho."

Park Chaeyoung gom dĩa vào phòng bếp, Jihoon đứng dựa cửa nhìn cô, muốn nói lại thôi.

Một lúc lâu sau, cậu mới mở miệng, "Năm nào chị về đón Tết cũng giống như đi qua sân khấu vậy, giao thừa tuổi mới xong lập tức trở về biệt thự phía Nam ngoại ô. Năm nay chị ở lại đi, đừng trở về."

Bàn tay rửa dĩa của Park Chaeyoung hơi khựng lại, dòng nước ấm áp lặng lẽ chảy xuống. Cô cụp mắt, lông mi run rẩy, lại nghe thấy Jihoon nói: "Thật ra chị ở lâu sẽ phát hiện thôi, không khí trong ngôi nhà này cũng không khó xử như chị đã nghĩ đâu mà."
Park Chaeyoung im lặng nửa ngày, sau đó ngẩng đầu, cười với cậu, "Ừm, được rồi."
Jihoon gần như nhẹ thở ra một hơi, khoé môi cong lên mấy phần, quay người lên lầu.

...

Park Chaeyoung ở lại Park gia đến hết Tết Nguyên Tiêu, sau đó, Đại học C khai giảng, cô trực tiếp trở lại trường, không có về biệt thự phía Nam ngoại ô.

Thật ra, nếu như nói rằng hồi nghỉ đông, ở nhà với mẹ kế Mina và Jihoon là tốt, cũng không hẳn là như vậy.

Năm hai tuổi cô đã rời nhà, năm tám tuổi cô từ nước ngoài trở về, vẫn luôn đi theo ông nội. Cảm tình của cô đối với Mina thật ra rất nhạt, không phải là khúc mắc một sớm một chiều liền có thể gỡ bỏ.

Chỉ là, cô có thể cảm nhận được thiện ý của Mina khi tiếp cận mình, bởi vì trái tim của cô cũng không phải làm bằng gỗ mà vô cảm xúc.

Nhưng cô lại sớm mất dũng khí để tiếp nhận một người rồi, cho nên đôi khi ứng xử với Mina, cô rất cố gắng. Nếu phải so sánh, cô vẫn thấy ở trường thoải mái hơn.
Jihoon nói mấy năm nay, cô luôn giam trái tim của mình lại, kháng cự tất cả mọi người. Nhưng sự thật thì cô đã từng chủ động đi ra một bước để theo đuổi thứ mình muốn.

Ví dụ như Jeon JungKook.

Lần đầu tiên nhìn thấy anh, Park Chaeyoung đã cảm thấy cuộc sống ảm đạm mà đơn điệu của mình có một tia hi vọng.

Vì muốn giữ lấy hi vọng đó, cô gần như được ăn cả, ngã về không.

Lần đầu tiên thích một người, lần đầu tiên nghĩa vô phản cố như vậy theo đuổi anh, thậm chí cô còn không biết Jeon JungKook có phụ cô hay không, có làm cô phải nếm trải nỗi đau bị vứt bỏ một lần nữa hay không...

Có đôi khi, Park Chaeyoung cũng do dự, cũng bất lực mà tự nghi ngờ sâu sắc về bản thân.

Nhưng cô cảm thấy mình đã rất dũng cảm rồi!

...

Hôm nay là cuối tuần, tâm trạng của Park Chaeyoung không tệ. Cô tới căn hộ tìm Jeon JungKook.
Gần đây, anh làm hạng mục đến tối muộn, bình thường ký túc xá đều đã khoá cửa, anh lại không muốn về nhà quấy nhiễu ba mẹ đang nghỉ ngơi, cho nên đến ở căn hộ của mình.

Park Chaeyoung từng qua đó mấy lần, cũng có thẻ từ mở phòng, càng thuộc đường quen xe.

Trên đường tới chung cư, cô nhìn thấy một tiệm hoa liền đi vào mua một bó hoa hồng, trong lòng tràn đầy ý muốn tặng Jeon JungKook một bất ngờ.

Quét thẻ vào nhà, Park Chaeyoung liếc nhìn một vòng, không thấy Jeon JungKook đâu. Cô nghi hoặc một chút, lặng lẽ vòng qua tấm bình phong ngăn cách phòng ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro