96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau năm đầu Đại học, mọi người dường như thuận lợi vượt qua.

Hạng mục người máy của Jeon JungKook đi vào quỹ đạo, mỗi ngày anh đều bận tối mày tối mặt, còn phải đối phó với các kỳ thi cuối học phần, cho nên Park Chaeyoung muốn gặp anh cũng khó.

Cũng may, tuy cô thích dán chặt lấy Jeon JungKook nhưng khi anh bận rộn, cô vẫn biết tự tìm chuyện để làm.

Mỗi ngày, ngoài trừ lên lớp, cô liền đăng nhiều tập truyện tranh lên mạng, thuận tay tra một chút đề thi thử tiếng Anh cấp bốn. Sau đó, đôi khi cô sẽ trở về Park gia một chuyến, tuy quan hệ giữa cô với Mina và Jihoon không thể nói là tốt, nhưng vẫn là có điểm hoà thuận.

Nghỉ hè, Jeon JungKook và Kim Taehyung tới Đại học A thăm hỏi giáo sư Tưởng để học hỏi ông một chút vấn đề về lĩnh vực người máy. Park Chaeyoung tiễn hai người ra sân bay.
Bởi vì đi sớm nên thời gian đăng ký vẫn chưa bắt đầu, Park Chaeyoung kéo tay Jeon JungKook trò chuyện một chút, còn Kim Taehyung rất hiểu chuyện mà lảng đi chỗ khác.

Park Chaeyoung nhìn đồng hồ, nói với anh, "Thật ra em cảm thấy việc mua máy bay cho anh là cần thiết nha. Có sẽ rất thuận tiện mà, đúng không?"

Lần trước nói mua xe hơi thể thao và căn hộ chung cư cho anh, sau đó cô đã mua thật. Lúc đầu, Park Chaeyoung còn liệu rằng nếu anh không chịu, cô sẽ nói là cho anh mượn.

Kết quả chính là, Jeon JungKook không nhiều lời, trực tiếp nhận hết, đặc biệt ăn bám đến mức vui vẻ!

Chỉ là anh chưa từng động tới chiếc xe thể thao kia, nhưng căn hộ chung cư mới thì có ở. Lúc anh dọn qua đó còn chủ động nhường cô mua sắm nội thất.

Lúc này, nghe cô nói như vậy, Jeon JungKook nghiêm túc suy nghĩ, "Thật ra anh cảm thấy lời em nói rất hợp lý. Bao giờ thì em mua máy bay tư nhân cho anh?"
"..." Sặc, anh thật sự xem bản thân là tiểu bạch kiểm nhà cô mất rồi!

Nhưng Jeon JungKook giác ngộ như vậy, Park Chaeyoung lại cảm thấy rất vui vẻ.

Cô vỗ vỗ vai anh, "Trở về em sẽ hỏi quản gia rồi chuẩn bị một chiếc cho anh nhé!"

Jeon JungKook nhướn mày, "Em hào phóng nhỉ? Chẳng qua cái này... có lẽ anh trả không nổi đâu."

Anh e ngại nhìn qua cô, "Em cũng thấy đó, anh chỉ là một sinh viên nghèo. Mặc dù có làm thêm bên ngoài nhưng số tiền ấy có lẽ không sánh nổi với một sợi tóc của em. Nếu em cứ đầu tư vào anh như vậy, rất có thể sẽ lỗ vốn, vậy em phải làm sao bây giờ?
Park Chaeyoung trừng mắt, "Em không cho phép anh trả đấy, chỉ là nếu anh thực sự muốn trả... Vậy thì lấy thịt ra trả, có được không ạ?"

Cô ngả ngớn vươn tay ngoắc ngoắc cái cằm của anh.

"..." Jeon JungKook bắt lấy bàn tay của cô, nhìn xung quanh một chút rồi nói khẽ, "Ở đây nhiều người, em đừng nói lung tung nào."
Park Chaeyoung rút tay về, cười nói: "Em thấy sự nhắc nhở vừa rồi của anh cũng có lý đấy ạ. Đúng là em dễ lỗ vốn lắm, nếu như vậy thì máy bay tư nhân khoan cho anh đi. Bao giờ anh dỗ em thật tốt rồi em lại cho, như thế em sẽ không bị lỗ."

Jeon JungKook cười cười, "Dỗ thế nào?"

Park Chaeyoung vòng hai tay qua cổ anh, kề sát bên tai anh rồi nhỏ giọng nói: "Lấy sắc hầu người đi ạ."

Nhìn vành tay đỏ bừng của Jeon JungKook, cô đứng dậy khỏi lồng ngực của anh, mặt mày mang theo ý cười, đôi mắt lộ ra sự ranh mãnh.

Sân bay đông người, Park Chaeyoung chắc chắn anh sẽ không dám làm gì cô, cho nên trên mặt cô càng nồng đậm ý khiêu khích.

"Chae Chae." Giọng nói của Jeon JungKook trầm đi rất nhiều.

"Dạ?" Park Chaeyoung giả vờ vô tội nhìn anh.

Đồng tử của Jeon JungKook xưa nay vẫn luôn ôn thuận nhu hoà, lúc này chợt thâm thuý hơn mấy phần, đặc biệt mãnh liệt.
Từ trước đến giờ, anh vẫn luôn không phơi bày bản thân trước mặt cô. Nhưng lần này, du͙© vọиɠ nơi đáy mắt của anh không hề che giấu, thậm chí còn bùng nổ sự xâm lược.

Rất lâu sau, Jeon JungKook cười khẽ, "Đừng trêu anh, nếu không em sẽ hối hận đấy."

Đột nhiên Park Chaeyoung ngửi được mùi nguy hiểm, trong lòng có hơi hồi hộp một chút, hai gò má cũng đỏ bừng lên.

"Em, em về nhà đây!" Cô quay đầu bỏ chạy ra bên ngoài.

Jeon JungKook nhìn dáng vẻ hốt hoảng bỏ chạy của cô, chỉ nhếch miệng cười khẽ.

Lúc anh quay đầu tìm Kim Taehyung thì phát hiện cậu đang đứng giữa đám người, tìm kiếm bốn phía, sắc mặt rất lo lắng.

Jeon JungKook đi qua, "Sao vậy? Cậu tìm ai à?"

Kim Taehyung hoàn hồn, thần sắc lạnh nhạt, "Không có gì ạ, em hoa mắt thôi."

Hai người sóng vai đi cạnh nhau, Jeon JungKook nói: "Cậu đã vượt qua kỳ thi rồi, tháng chín có thể nhập học năm nhất Đại học. Thật ra kỳ nghỉ hè này cậu có thể về nhà một chuyến, tại sao lại không về?"
"Em về nhà cũng không có làm gì."

Jeon JungKook cười, "Anh lại cho rằng cậu sẽ về cơ đấy. Dù sao, đối với cậu, Cần Nam vẫn rất có sức hấp dẫn mà."

Khoé miệng của Kim Taehyung hơi co rút, không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro