Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe đi vào một biệt thự có hoa viên vô cùng rộng lớn ở trung tâm Banghwa-dong, Park Chaeyoung và bố đang xuống xe, từ cửa lớn có thể loáng thoáng nghe được tiếng cười đùa truyền đến, phía trong buổi tiệc đèn sáng huy hoàng, ánh sáng truyền ra đến bên ngoài.

Dạ hội được cử hành ở đại sảnh rộng lớn, vì sở thích và thói quen của Jeon Jungkook nên buổi tiệc này được tổ chức theo phương thức châu âu, buffet.

Trong đại sảnh xếp hai dãy bàn dài phủ nhung điểm trang bằng hoa hồng ti, trên bàn đã sớm bày nhiều loài thức ăn, mặn có ngọt có, mùi vị rất thơm, màu sắc rất đẹp.

Park Chaeyoung đứng ở lối vào đại sảnh, tay trái khoác lấy tay của bố, cô hít vào một hơi thật sâu, cô cảm giác như mình sắp bước vào nơi hang hùm miệng sói tương tự như chiến trường thời xưa, cô tạo ra một bộ dáng tự tin tao nhã, cười tươi diễm lệ nhìn mọi người, cùng bố chậm rãi bước vào đại sảnh.

Cô ngẩng đầu nhanh chóng xem xét quang cảnh của đại sảnh, hội trường bố trí cực kì xa hoa, khách mời đều là những người có tiếng tăm trong giới thượng lưu Hàn Quốc, đàn ông đều vận âu phục thật phong độ, phụ nữ phục trang cũng thật diễm lệ, tất cả đều phô ra dáng vẻ đẹp nhất của mình.

Như vậy đủ để thấy tầng lớp thượng lưu Hàn Quốc xem trọng Jeon Jungkook đến mức nào.

Đây là sự thật tàn khốc, trên thương trường người gian ta trá, đấu đá lẫn nhau, nhưng bao bọc bên ngoài lúc nào cũng là vẻ đường mật hoa lệ.

Đối với những việc này Park Chaeyoung đã không xa lạ và cô cũng đã sớm học được những điều hay ở đó, vận dụng đủ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.

Cô đã sử dụng bản thân mình làm vũ khí lợi hại.

Park Chaeyoung đã rất quen thuộc các quy tắc của trò chơi.

Nhưng đêm nay, trong lòng cô xuất hiện một nỗi bất an không hiểu được, lòng bàn tay thấm mồ hôi, thần kinh căng thẳng, mỗi bước đi khủng hoảng trong lòng ít nhiều lan tỏa.

Cái cảm giác này thật khó chịu, từ trước đến nay cô chưa từng hãi sợ điều gì nhưng đây là lần đầu cô không nắm chắc bản thân mình, nỗi chán chường thế giới phù hoa ẩn giấu trong lòng lâu nay có cơ hội mà bộc phát.

“Park tổng, Chaeyoung, cám ơn hai người đã nể mặt.” Park Chaeyoung cùng bố bước vào đại sảnh không lâu,  Lee tổng vẻ mặt lịch thiệp chạy đến tiếp đón.

“Lee tổng, ông cũng thật tài tình, có thể tổ chức một buổi tiệc linh đình như vậy.” Park In Sung cũng cười nói.

“Quá khen, quá khen!” Lee tổng khiêm tốn trả lời, trên mặt không hề che dấu vẻ đắc ý.

“Chaeyoung, con đúng là càng lớn càng xinh đẹp, lát nữa con nhất định phải cùng bác khiêu vũ một bài nhé.”

Lee tổng chuyển sang nhìn Chaeyoung, vẻ mặt thân mật cười hiền.

Park Chaeyoung cũng cười lại nhưng không nói gì, cô nhìn ngắm quang cảnh của buổi tiệc, xem ra vì lấy lòng Jeon Jungkook, Lee tổng đúng là đã bỏ ra nhiều công sức.

....

Dạ tiệc tiến hành thuận lợi, cả đại sảnh tràn ngập ánh đèn lần lượt đổi màu, duy chỉ có nhân vật chủ yếu của buổi tiệc là chưa xuất hiện.

Đột nhiên cả gian đại sảnh náo nhiệt lại trở nên tĩnh lặng, mọi người nhanh chóng hướng ra cửa đại sảnh, Park Chaeyoung vẫn đứng yên một bên nhìn từ phía xa.

Một tràng những lời chào hỏi, tiếp đón, hàn huyên vang lên tràn ngập cả đại sảnh, mọi người đang tụ tập nhanh chóng rẽ ra thành một con đường.

Park Chaeyoung nhìn lên xuất thần, Jeon Jungkook trong bộ Tuxedo màu xanh than, dáng người cao lớn làm cho người ta có cảm giác bị áp bức, nhưng cử chỉ của anh lại tao nhã, hành động nhanh nhẹn, vẻ thu hút chết người.


Bên cạnh Jungkook là một cô gái có đôi mắt thông minh, khuôn mặt mang nét lai phương Tây.


~ Em gái Jeon Jungkook - Jeon Somi

.

Park Chaeyoung nhíu mày, cô chưa từng gặp cô gái kia ở trong giới xã giao.

Đang lúc Park Chaeyoung suy nghĩ thì một bóng dáng lao đến khoác vai cô gái đi cạnh Jeon Jungkook kia.

Cô định thần nhìn lại, thì ra cô gái mặc lễ phục màu hồng kia chính là viên ngọc minh châu của Lee tổng – Lee Ji Eun.


“Cô gái ở bên cạnh Jungkook chính là em gái của anh ta, lại là bạn học của của Lee Ji Eun ở bên Mỹ, hai người họ rất thân thiết.” Không biết từ khi nào Park In Sung đến gần con gái, lên tiếng giải thích.

Park Chaeyoung không có phản ứng gì, chỉ là trong lòng bàn tay cô đã ẩm mồ hôi.

Park Chaeyoung lại thấp giọng cảnh báo. “Con mau tìm cách đến gần Jeon Jungkook đi, có rất nhiều cô gái danh môn nhanh tay nhanh chân, con nhất định đừng được để vụt mất miếng mồi béo bở này.”

Park Chaeyoung có chút đứng dạy, cô đi về phía một nhóm đàn ông, đồng loạt nhóm đàn ông này mắt sáng rực đứng lên, vẻ mặt vô cùng hưng phấn không giấu nổi sự ái mộ lộ liễu.

Cô tự nhiên cười cười nói nói cùng họ, dáng vẻ yêu kiều phong tình, nhìn động lòng người nhưng lại mang vẻ lãnh đạm tựa như không thể với tới.

Một người con gái tràn ngập mâu thuẫn như vậy lại làm cho đàn ông khát vọng tìm tòi đến tột cùng để đạt được cô.
Đây cũng chính là lý do khiến cho Park Chaeyoung ở một đẳng cấp khác so với các vị tiểu thư giới thượng lưu.

Cả đại sảnh vô tình hình thành làm hai nhóm, một là lấy Jeon Jungkook làm trung tâm, vây quanh là những cô gái xinh đẹp lộng lẫy. Nhóm còn lại Park Chaeyoung là trung tâm có các chàng trai vây quanh.

Jeon Jungkook vừa bước vào liền chú ý đến Park Chaeyoung, chiếc váy dáng dài cổ điển ôm lấy dáng người đẹp đẽ mê người của cô.

Eo nhỏ, đôi chân thon dài trắng nõn cùng thần thái kiêu sa tựa nữ thần của cô khiêu khích ánh mắt đàn ông, khuôn mặt toát ra vẻ lạnh nhạt tựa như mọi chuyện trước mặt đều không quan hệ đến cô.

Jungkook yên lặng khiến cho cô em gái nhỏ chú ý, cô nhìn theo ánh mắt của anh trai liền thấy Park Chaeyoung bị một đám đàn ông hồ hởi vây quanh.

“Cô gái kia là ai vậy? Phong lưu cũng không thua gì anh trai mình!” Cô hất cằm về phía Park Chaeyoung ra ý hỏi Lee Ji Eun ở bên cạnh.

“Cô ấy tên là Park Chaeyoung, là con gái của chú Park, bạn thân của ba mình.” Lee Ji Eun hiền lành trả lời.

“Là một con bướm nổi danh trong giới xã giao, chuyên môn quyến rũ đàn ông!” Một giọng nói khinh miệt khác vang lên.

Chủ nhân của giọng nói là Lee Jin, là chị họ của Lee Ji Eun, cô ta luôn đối đầu với Park Chaeyoung.

Lee Jin nhìn thấy ánh mắt của Jeon Jungkook dành cho Park Chaeyoung, trong lòng lửa ghen tức không ngừng thiêu đốt, Park Chaeyoung đáng chết, luôn có thể dễ dàng thu hút đàn ông.

Bỗng nhiên trong lòng cô ta có ý gian, khóe miệng mỉm cười ác ý quỷ quyệt.

“Thôi thì như vậy đi, chúng ta cũng giới thiệu cho Jeon tiên sinh quen biết, Chaeyoung cùng chúng ta cũng khá thân mà!”

Lee Jin nói với Jeon Jungkook rồi lập tức dẫn mọi người đi về phía Park Chaeyoung.

Chaeyoung liếc mắt nhìn thấy Lee Jin cùng mọi người tiến về phía mình, không cần suy nghĩ, cô đương nhiên biết cô ta là nhắm vào mình.

Cô rất hiểu Lee Jin cô ta tìm đến nhất định là không có chuyện tốt, cũng có thể cô ta muốn trước mặt mọi người đem cô ra làm trò cười.

“Chaeyoung, đã lâu không gặp, cô vẫn luôn được hoan nghênh nhỉ.” Lee Jin nửa thật nửa giả nói. “Tôi nghĩ cô chưa biết Jeon tiên sinh và em gái anh ấy phải không?” Trong giọng nói có phần dương dương tự đắc.

Park Chaeyoung thản nhiên nói. “Tôi chờ cô giới thiệu ấy mà!”

“Jeon tiên sinh, cô đây chính là Park tiểu thư, cô ấy rất nổi tiếng trong giới xã giao. Không biết có bao nhiêu đàn ông vì muốn lấy lòng của cô đây mà sứt đầu mẻ trán, cũng vì vậy mà thân tàn ma dại.”

Trong lời nói của Lee Jin ý châm biếm đã quá rõ ràng.

“Lee đại tiểu thư đề cao tôi quá rồi, tôi làm gì có năng lực lớn như vậy.” Park Chaeyoung duy trì vẻ lạnh lùng, ngữ khí bình thản.

“Kim thiếu gia đối với cô vẫn si tình không thôi, hiện tại không biết như thế nào rồi? Nghe nói anh ta uống thuốc ngủ quá liều thì phải?” Lee Jin pha trò một cách ác ý.

Lee Ji Eun lấy khuỷu tay khẽ chạm Lee Jin, vẻ mặt không đồng ý hô: “Chị … đừng nói!”

Cô tuy không thân lắm với Park Chaeyoung nhưng bản tính hiền lành, không thích nói chuyện thị phi, huống hồ Park Chaeyoung xinh đẹp lại có tài làm cho cô có thiện cảm.

Chaeyoung nhìn Lee Ji Eun mỉm cười thân thiện, sau đó chuyển hướng sang Lee, nếu cô ta muốn tấn công, cô sẽ không cho cô ta thỏa mãn, đối với những người có ý khích bác người khác tốt nhất là lấy thủ làm tiến.

Park Chaeyoung chậm rãi trả lời: “Cho tới bây giờ chỉ nghe phụ nữ vì đàn ông mà tự sát, chứ chưa ai thấy đàn ông vì phụ nữ mà không muốn sống. Tôi thật không dám tin tưởng mình có khả năng lớn như vậy, có lẽ Kim tiên sinh vì mất ngủ nên uống thuốc hơi quá liều mà thôi!”

Mọi người vừa nghe ồ lên một hồi, bởi vì theo tin tức mọi người biết được, Kim thiếu gia lúc tự sát có để lại một di thư, bên trong kể lại anh có tình cảm đơn phương với Park Chaeyoung.

May mắn thay anh sớm được người giúp việc phát hiện mà giữ được tính mạng.

Park Chaeyoung trong giới xã giao có biệt hiệu “người đẹp băng giá”, xem ra mỹ danh này là thực.

Lee Jin tức giận nhìn Park Chaeyoung vẻ mặt bình tĩnh, ngay cả khi cô ta khích bác đều không thể khiến gương mặt hoàn mỹ biến sắc, vẫn cười tươi như hoa.

Lee Jin không tự chủ được, dữ tợn đứng lên.

“Cô cũng thật vô tình! Vậy còn chuyện của anh tôi cô nói thế nào? Anh tôi đã vì cô mà uống rượu gây tai nạn xe làm mình bị thương, cô một câu an ủi cũng không có!”

Lee Jin phẩn uất trách cứ.

Vẻ mặt Park Chaeyoung trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, giống như có một tầng sương lạnh bao phủ, ánh mắt nhìn thẳng Lee Jin, cô nói rõ ràng:

“Trong giới này mọi người ai cũng biết anh cô thích uống rượu, lái xe lại nhanh, đụng xe gây thương tích cho người khác sao không thấy ai truy cứu mà lại đổ mọi tội lỗi cho tôi.”

Ánh mắt cô sáng tỏ mà thản nhiên, giọng nói lạnh như băng mà lợi hại, làm khí thế của Lee Jin giảm đi phân nửa.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người xung quanh không ai lên tiếng, chỉ thấy Park Chaeyoung không hề e dè nhìn mọi người rồi bỗng dưng nở một nụ cười thân thiện, tiếng cười như tiếng nhạc vang lên.

"Chúng ta đừng nói chuyện nhàm chán đó nữa! Nào, chúng ta làm cho khách quý chê cười rồi.”

Cô vừa nói vừa nhìn Jungkook, mắt hạnh xinh đẹp ánh lên nét cười.

Cô nói xong, mọi người lộ vẻ thích thú mỉm cười, chậm rãi tản ra, Lee Ji Eun cùng chị họ cũng đi về phía bàn tiệc khác

Trong nháy mắt chỉ còn lại Chaeyoung đối mặt với Jungkook cùng Somi đang cười tươi, mặt mày sáng láng.

“Ôi! Cô thật là thẳng thắn, cô là người đầu tiên làm cho tôi thấy thú vị nhất kể từ khi quay về Hàn.”

Jeon Somi tròn hai mắt, vẻ mặt hứng khởi kêu lên.

Chaeyoung ra vẻ kinh ngạc, nhún vai, “Thật vậy sao? Mình cứ tưởng người giống như mình ở Hàn Quốc đầy đường ấy.”

Hai cô gái linh hoạt nhìn nhau đánh giá đối phương rồi không hẹn đồng loạt mỉm cười.

“Mình xin giới thiệu, mình tên là Jeon Somi, là em gái của vị Jeon tiên sinh sinh nổi tiếng này.”

Cô vừa nói vừa đưa tay ra cho Chaeyoung, lời nói không quên nhắc đến anh trai mình.

“Bạn cũng họ Jeon? Hai người là anh em ruột sao?” Phương Tử Cầm nghi hoặc hỏi.

“Nói đến chuyện này thật dài, Bố mình là người Hàn Quốc, mẹ mình là người Mỹ, ông ngoại cho bố được cưới mẹ với điều kiện bố mẹ mình phải cho con trai lớn kế thừa tên họ và sự nghiệp của ông ngoại.”

Somi nói một hơi, biểu hiện thật hứng khởi và sinh động.

“Thực sự thú vị, mình nghĩ toàn bộ câu chuyện chắc lại càng hấp dẫn hơn.” Chaeyoung hơi tò mò nói.

Đối với cô, kiểu hôn nhân khác sắc tộc này cũng tràn ngập ảo tưởng lãng mạn.

Jungkook đứng bên cạnh không nói một câu, chỉ lấy ánh mắt bao trùm lên người Park Chaeyoung.

Chaeyoung bắt buộc chính mình không chú ý đến ánh mắt của anh nhưng dường như nó tỏa nhiệt làm cả người cô nhộn nhạo không thôi.

Ngay lúc đó, Lee tổng đi tới mời Jungkook cùng Somi ra giới thiệu cùng mọi người.

Khi hai người rời đi, Chaeyoung bất giác thở dài nhẹ nhõm, sự tồn tại mạnh mẽ của Jeon Jungkook là một loại cảm giác mà cô chưa từng trải qua. Tốt nhất là tạo một ít khoảng cách với anh!

Dạ tiệc tiến hành được một nửa, Lee tổng vỗ tay cho mọi người chú ý, khi ánh mắt mọi người hoàn toàn tập trung vào ông, ông mỉm cười nói: “Đêm nay tôi đã đặc biệt chuẩn bị một dàn nhạc cho mọi người, còn có sàn khiêu vũ lớn, hy vọng mọi người khiêu vũ thật vui vẻ, chúng tôi xin mời Jeon tiên sinh mở màn.”

Jungkook hơi vuốt cằm, chậm rãi đi vào giữa sàn, gương mặt anh tuấn cương nghị, dáng vẻ phong lưu, khí chất quý tộc, thu hút ánh nhìn của mọi người ở đây.

Park Chaeyoung không thể không thừa nhận, anh quả thật không giống người thường...

“Mời Jeon tiên sinh lựa chọn một bạn gái để khiêu vũ mở màn.” Lee tổng vừa nói, vừa ngắm tới hướng con gái của mình, hy vọng cô có thể được chọn.

Jungkook quét mắt nhìn một vòng, khóe miệng nhếch cười thật gợi cảm rồi cất bước kiên định đi về phía cô.

Cô là.....

.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro