Chương mở đầu: Quá khứ mà tôi muốn quên đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dành cả tuổi thơ chỉ để chơi đùa trong khi trí não và cơ thể đang phát triển vượt bậc là một hành động hết sức ngu ngốc. Cháu có thể có được nhiều kỹ năng xã hội như cháu muốn sau này. Điều quan trọng nhất cháu cần làm bây giờ đó chính là phát huy tài năng của mình càng nhiều càng tốt. Nhiều người ngu ngốc chỉ nhận ra được điều này khi họ đã trở thành người lớn và ngừng phát triển. Khi điều đó xảy ra thì đã quá muộn đối với họ. Cháu hiểu phải không? Masachika."

Ojii-sama thường nói điều ấy như thể nó đã trở thành một thói quen. Ông ấy nói với tôi rằng đừng lãng phí thời gian quý báu này khi tôi có thể cải thiện bản thân nhiều nhất có thể. Ông ấy cũng nói với tôi rằng nếu tôi làm việc chăm chỉ bây giờ, tôi có thể tránh được những rắc rối không cần thiết sau này.

"Ông sẽ cung cấp môi trường tốt nhất và giáo viên tốt nhất cho cháu. Cháu có tài năng, một tài năng hiếm có và hơn bất kỳ ai. Ông sẵn sàng làm bất cứ điều gì để phát triển tài năng của cháu."

Không hề có lời nói dối trong lời nói của mình. Tôi biết rằng tôi càng được giảng dạy, tôi càng trưởng thành hơn, cho dù đó là về học thuật, văn hóa nghệ thuật hay võ thuật. Tôi cũng cảm thấy tự hào về bản thân khi được thầy cô và gia đình khen ngợi.

"Này Suou, cậu có muốn đi cùng không?"

"Tốt hơn là không. Cho dù có mời cậu ta, cậu ta cũng sẽ chẳng tới, nên có mời như vậy cũng vô dụng."

Không thể khác được, vì hôm nay tôi có buổi tập dương cầm. Trò chơi điện tử ư? Giỏi về nó để làm gì cơ chứ?

Tôi khác mấy cậu. Người có tài phải nỗ lực rất nhiều. Họ phải tiếp tục cố gắng cho đến khi nhìn thấy giới hạn tài năng của mình. Tôi phải sống theo mong đợi của ông tôi.

"Con đã có thể nói tiếng Anh lưu loát từ khi nào vậy? Điều đó thật tuyệt, Masachika-san."

Cảm ơn. Nhưng điều này vẫn chưa đủ, Kaa-sama. Con vẫn có thể cải thiện kỹ năng của mình. con sẽ tiếp tục học để có thể nói trôi chảy hơn, vỉ vậy hãy khen ngợi con, được chứ? Kaa-sama.

"Em xin lỗi, Nii-san. Vì em luôn luôn ngủ, Nii-sama chắc hẳn phải có một khoảng thời gian khó khăn, phải không?"

Em đang nói cái gì vậy Yuki. Cơ thể của em thực sự yếu, vì vậy em không thể làm gì, phải không? Đừng lo lắng cho anh, anh cũng sẽ cố gắng hết sức vì em. Anh sẽ trở thành người thừa kế xứng đáng của gia đình Suou, vì vậy em không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì, được chứ?

"Con không sao chứ, Masachika? Con không cảm thấy khó khăn với tất cả những bài học con đã học đấy chứ?  Con có thể vui chơi xung quanh như hầu hết những đứa trẻ khác, con biết không?"

Vui chơi xung quanh? Con chỉ chơi bài với Yuki và Ayano thôi, Tou-sama. Vì con đã chơi được một tiếng rồi nên con phải quay lại học sớm.

Gần đây, nụ cười của Kaa-sama trở nên gượng gạo. Tôi cảm thấy như bà ấy đang ép bản thân phải khen tôi. Tôi cần phải cố gắng hơn nữa để bà ấy không phải thúc ép mình như vậy nữa.

"Chà, đai đen karate à? Con hẳn đã rất chăm chỉ. Thật đáng ngạc nhiên."

Đúng như dự đoán, bà ấy đã cố gắng quá sức. Trên thực tế, bà ấy chắc chắn vẫn chưa hài lòng. Bởi vì Kaa-sama đã không nói điều đó một cách chân thành, nên Kaa-sama đã nhìn đi chỗ khác để cảm xúc thật của Kaa-sama sẽ không bị phát hiện, phải không?

Con xin lỗi, Kaa-sama. Con sẽ cố gắng hơn nữa để Kaa-sama không còn phải nói dối. Để Kaa-sama có thể khen ngợi con một cách chân thành một lần nữa.

"Masachika-sama? Tôi nghĩ đã đến lúc cậu nên nghỉ ngơi rồi ạ..."

Đừng lo lắng, Ayano. Tôi vẫn chưa thể thấy được giới hạn của mình. Vì vậy tôi phải học tập chăm chỉ hơn nữa.

Thay vào đó, hãy trông chừng Yuki. Tôi sẽ không sao đâu, vậy nên hãy chăm sóc Yuki thật tốt nhé?

"Cậu nhất thiết phải đánh thấp chúng tôi sao?"

"Đừng nghĩ rằng vì cậu là con nhà giàu nên cậu có thể hành động như vậy, tên ngốc."

Ồn ào, đừng có mà làm phiền tôi, mấy người các cậu thật là phiền phức, các cậu biết đấy.  Đừng tốn công tốn sức cho những thứ nhỏ nhặt đó và hãy để tôi yên!

"Suou-kun, hãy cư xử thân thiện hơn với bạn của con một chút nhé?"

Ngay cả Sensei cũng vậy, đây không phải việc của Sensei. Rốt cuộc, những người đó chẳng phải là bạn của tôi. Họ chẳng là gì ngoài những kẻ rác rưởi chẳng làm được gì ngoài việc ngáng đường và dìm người khác xuống.

Tôi không có thời gian để giải quyết chúng. Thật ra, tôi thậm chí không muốn đến trường. Tôi không có nhiều thời gian rảnh, nếu tôi không học tập chăm chỉ hơn, Kaa-sama sẽ không mỉm cười từ tận đáy lòng đâu!

"Đừng đến trường học nữa."

"Đúng vậy. Ngoài ra, tại sao cậu lại ở đây?"

Câm miệng lại, lũ khốn. Em gái tôi thậm chí còn không thể đến trường theo ý muốn.

Chỉ một chút vận động thôi cũng khiến em ấy ho dữ dội. Em ấy thậm chí còn không thể ra ngoài chứ đừng nói đến việc đến trường.

『Cô ấy bị hen suyễn từ nhỏ. Các triệu chúng cũng khá nghiêm trọng. Không chỉ do môi trường, nhiệt độ thay đổi mà các triệu chứng cũng có thể xuất hiện do rối loạn cảm xúc, mọi người lưu ý nhé.』

Bạn có thể tin được không? Yuki không thể tức giận, khóc hay thậm chí là cười thành tiếng. Không chỉ sự tự do về thân thể mà ngay cả tự do về cảm xúc cũng bị bệnh tật lấy đi.

Dù vậy, em ấy chưa bao giờ nói điều gì ích kỷ. Nhỏ gượng cưởi để không phải làm phiền người khác.

Ai khác muốn ở bên em ấy? Nếu có bất cứ điều gì, tôi muốn ở bên cạnh Yuki. Nhưng vì Yuki đang lo lắng cho tôi... Tôi không thể trốn học vì cô ấy được!

"Lại đi làm? Anh chưa bao giờ về nhà cả!"

"Xin lỗi, thực ra anh cũng muốn dành nhiều thời gian hơn cho gia đình mình..."

"A a, hừ, anh lúc nào cũng như vậy! Anh nghĩ xin lỗi là đủ à?"

Tại sao, tại sao Kaa-sama trông rất tức giận? Xin hãy dùng lại, hãy mỉm cười như trước.

Tôi sẽ làm những gì tốt nhất. Vì vậy, làm ơn, đừng giận Tou-sama nữa. Ồ đúng rồi, hãy chơi một bản nhạc mà Kaa-sama nói rằng bà ấy thích. Nếu tôi không nhầm, Chopin... bài nào của Chopin, huh? Đó là một bản nhạc rất khó, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để luyện tập nó.

Nếu tôi có thể chơi hết mình, tôi chắc chắn rằng Kaa-sama sẽ...

"Đủ rồi, dùng lại đi!!"

Tôi chắc chắn... tôi chắc chắn bà ấy sẽ hài lòng.

Tại sao, tại sao, tại sao! Tôi đã làm việc chăm chỉ suốt thời gian qua! Ngay cả khi tôi không có thời gian để chơi vì tôi có rất nhiều bài học cần phải học, hoặc bị bắt nạt ở trường vì hành động kiêu ngạo, tôi không cảm thấy khó khăn chút nào! Miễn là Kaa-sama không ngừng ca ngợi tôi. Miễn là Yuki còn ngưỡng mộ tôi.

Tại sao không ai công nhận những nỗ lực của tôi! Hãy khen ngợi tôi! Nhẹ nhàng xoa đầu tôi! Giống như trước đây đã từng!

"Về Yumi... Đừng lo lắng về mẹ của cháu. Cháu nên tiếp tục học tập chăm chỉ như thường lệ."

Như thường lệ? Ojii-sama vẫn muốn... Tôi cứ cố gắng chăm chỉ như trước? Không thể nào tôi có thế làm được điều đó... tại sao, tại sao ông ngoại chẳng thể hiểu được nỗi khổ của tôi!

Đau đớn. Nó thực sự rất đau đớn. Kỳ vọng của Ojii-sama thật đau đớn. Sống với Kaa-sama thực sự rất đau khổ. Ánh mắt ngây thơ của Yuki và Ayano thật... đau đớn. Tôi chán ngấy với điều này rồi. Tôi.... không muốn sống trong ngôi nhà này nữa.

"Như vậy thật kỳ lạ đấy Suou, cậu không về nhà à ~?"

"Này này, cậu cúp tiết à ~? Cậu không có bài học nào cần phải tham gia sao ~?"

Ồn ào... đám trẻ lắm lời. Luôn luôn, luôn luôn, luôn luôn......... Chỉ một lần thôi, tôi sẽ dạy cho chúng một bài học −− không, đừng. Họ không xứng đáng với tôi. Mặc kệ họ, tôi nên mặc kệ họ...

"Chậc, thật nhàm chán. Lúc nào cũng hành động tự mãn."

"Thay vì thằng nhóc này, bắt nạt em gái của nó vui hơn đấy, biết không?"

"Em gái của cậu ta?"

"Ừ ~, mặc dù gần đây cậu ta không đến trường nữa."

Mặc kệ, mặc kệ......

"Em gái của cậu ta cũng cư xử như công chúa và điều đó làm mình phát ốm ~. Khi mình lấy hộp bút chì của anh ấy trong một giây, anh ấy rên rỉ, [Trả lại đây, trả lại đây]. Sau đó, nhỏ đột ngột ngất đi ~"

"Hahaha cái quái gì vậy? Người giàu thường rất yếu đuối ha~"

"Sau cùng thì~ cậu ta vẫn tiếp tục chơi piano trong phòng của mình ~"

"Ahahahahahahahaha!"

Phớt lờ chúng đi ... ... ... ...!!!

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

"Chào mừng Masachika-chan, đã lâu rồi con mới đến đây ~"

"Ồ, cháu đến rồi, Masachika! Ông đã nghe nói về chuyện ấy rồi đó ~? Cháu nói rằng cháu đã đánh bại bốn người bạn cùng lớp của cháu đúng chứ? Rất tốt! Đó là điều mà một người đàn ông nên làm!"

"Đợi đã Ojii-san, tại sao ông lại ca ngợi thằng bé thay vì mắng nó chứ?"

"Ta tưởng thằng bé đã bị mắng đủ rồi chứ? Và theo ta, Masachika không sử dụng bạo lực một cách vô cớ. Khi một người đàn ông nắm chặt bàn tay, nhất định phải có điều gì đó mà anh ta không thể bỏ qua. Phải chứ, Masachika?"

"Trời ạ... dù sao thì, con có thể ghé vào đây bất cứ lúc nào con muốn, được chứ? Masachika-chan."

"Nếu muốn, cháu cũng có thể ở nhà của người ông nội này của cháu? Đúng vậy, ông sẽ cho cháu xem bộ sưu tập tiếng Nga của ông!"

... Tại sao tôi đột nhiên được khen ngợi? Tôi không biết... Nó quá khác với gia đình Suou, tôi cảm thấy rất bối rối.

.......

"Cháu đã có thể hiều tiếng Nga tốt được như vậy sao? Haaa~~ Cháu đúng là con trai của Kyoutaro."

Nó không phải là một việc lớn. Tôi không cảm thấy hạnh phúc chút nào mặc dù tôi được khen ngợi chỉ vì một điều gì đó như thế này. Người mà tôi muốn khen ngợi tôi.... không ai có thể thay thế bà ấy. Những lời khen ngợi từ người khác là hoàn toàn vô ích.

【Ơ, cậu có thể nói được tiếng Nga à? Tuyệt, thật tuyệt!】

Không có gì, nhưng nó vô dụng...

【Wow, cậu thực sự có thể làm được bất cứ điều gì! Rất tuyệt!】

Chuyện như vậy... tôi...

【Cậu có thể chơi piano không? Mình muốn nghe nó! Mình muốn nghe nó! Này, lần sau mình có thể nghe thấy nó, được chứ? Hứa với mình!】

Không có .... ai thay được....

【Masaaachika!】

−−−− −−−− −−−−...... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro