17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Áo tắm bởi vì nụ hôn lúc nãy có chút lỏng ra, từ góc độ An Hữu Trân thấp thoáng thấy được chỗ đó, nửa kín nửa hở, An Hữu Trân cảm giác như có đôi bàn tay nhỏ ở đáy lòng nhẹ nhàng gãi. Tay cô từ vạt áo tắm tiến vào bên trong vuốt ve, trực tiếp đặt trên eo Trương Nguyên Ánh.

Làn da của Trương Nguyên Ánh tiếp xúc với tay An Hữu Trân cảm giác tốt đến mức khiến cô thoải mái thở dài, Trương Nguyên Ánh vừa ổn định lại, trong chớp mắt thân thể lại khẩn trương. Nàng căng thẳng nắm lấy bàn tay bên hông, nhìn An Hữu Trân, trong mắt lộ ra một tia luống cuống.

Hai người nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng. Tay của An Hữu Trân đã bị Trương Nguyên Ánh đè chặt, không động đậy được. Nhưng vì nàng đè lên nên tay cô càng dán sát hơn vào làn da mềm mại, An Hữu Trân nghịch ngợm dùng ngón út duy nhất không bị khống chế vuốt eo Trương Nguyên Ánh một hồi, Trương Nguyên Ánh cả người run lên, mặt trong nháy mắt đỏ ửng.

Nhưng nàng không có dời đi tầm mắt nhìn An Hữu Trân, nhìn Trương Nguyên Ánh có chút quật cường, An Hữu Trân nhịn cười không được. Trương Nguyên Ánh như vậy để tâm An Hữu Trân nhuyễn theo, cô rút tay ra, ôm Trương Nguyên Ánh vào trong lòng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói:

"Đừng sợ, chị sẽ không ép em làm chuyện em không muốn."

Câu nói này thành công khiến Trương Nguyên Ánh yên tâm, dần dần buông lỏng thân thể dựa vào trong lòng An Hữu Trân. Một lát sau, nàng mới ôn nhu nói:

"Em còn chưa chuẩn bị xong, chúng ta đừng đi nhanh quá được chứ?"

"Ừ, chúng ta sẽ từ từ. Chỉ là em quá mê người, chị bị em đầu độc, thiếu chút nữa kiềm chế không được."

Trương Nguyên Ánh nghe xong không nhịn được mặt càng đỏ hơn, nàng tựa đầu vào cổ An Hữu Trân. An Hữu Trân cười ra tiếng, Trương Nguyên Ánh đấm cô một hồi.

Cô nắm thật chặt cánh tay Trương Nguyên Ánh, quay đầu hôn lỗ tai nhỏ đỏ bừng của nàng một cái, lại khiến thân thể nàng run lên. Trong lúc vô tình tìm ra được hai điểm mẫn cảm của Trương Nguyên Ánh, tâm trạng An Hữu Trân lại càng vui sướng.

"Nguyên Ánh, chị thật sự thích em, vì thế chị sẽ tôn trọng em. Chị biết em cần thời gian làm rõ những cảm xúc đột ngột này, chị có thể chờ em. Thế nhưng đừng từ chối chị đối xử tốt em, được không? Chị chỉ cần nhìn em, liền không nhịn được muốn đối xử tốt với em, muốn che chở em, muốn cưng chìu em. Ở bên cạnh em, cho dù không làm gì, chị cũng cảm thấy hạnh phúc."

An Hữu Trân thì thầm nói lời yêu thương, Trương Nguyên Ánh bỗng nhiên cảm thấy khoảnh khắc tốt đẹp này thật không chân thực. Nàng đột nhiên sợ hãi, nếu như An Hữu Trân rời đi, có phải tất cả sẽ trở nên cô đơn như trước đây?

"An Hữu Trân, thành thật mà nói, em chưa chuẩn bị tâm lý tốt. Chị hôn em, em không chán ghét, nhưng mà em cũng không chắc chắn đây chính là tình yêu."

An Hữu Trân không lên tiếng, một lát sau nói rằng:

"Còn gì nữa không? Em nói tiếp đi."

"Cho em chút thời gian, để em suy nghĩ kỹ, em sẽ nói cho chị biết quyết định của mình, được chứ?"

"Được."

An Hữu Trân dễ dàng đáp ứng nói. Không đáp ứng thì cũng không làm được gì, huống hồ An Hữu Trân cũng biết dành thời gian để suy nghĩ chuyện tương lai giữa hai người là chuyện vô cùng quan trọng, ngay cả bản thân cô cũng cần thời gian.

"Nguyên Ánh, chúng ta từ từ tiến tới, chị cũng không muốn quyết định bất cứ chuyện gì lúc xúc động. Duyên phận giữa chúng ta đến rất bất ngờ, hơn nữa hai chúng ta đều đã đi qua thời kỳ tùy hứng dễ xúc động, hiện tại quyết định đều sẽ thận trọng hơn rất nhiều. Đặc biệt là đối với tình cảm, chị là người rất nghiêm túc. Chị nhận ra em cũng rất nghiêm túc, nếu có một ngày chúng ta lựa chọn ở bên nhau, thì đừng dễ dàng xa cách."

Trương Nguyên Ánh gật đầu, lời An Hữu Trân nói cũng là lời nàng muốn nói.

"Nguyên Ánh, chúng ta đừng lo lắng, thuận theo trái tim của mình là tốt rồi, chị tin tưởng thời gian sẽ giúp chúng ta quyết định."

"Vậy quan hệ hiện tại của chúng ta rốt cuộc là gì đây?" Trương Nguyên Ánh dựa vào ngực An Hữu Trân hỏi.

"Em hy vọng là gì?"

"Em không biết."

An Hữu Trân buồn cười, Trương Nguyên Ánh cảm thấy kỳ quái hỏi:

"Chị sao vậy?"

"Vậy hiện tại chị đã thuộc lực lượng đông đảo đang theo đuổi em, chị sẽ cùng bọn họ cạnh tranh công bằng!"

"Lại nói bậy!" Trương Nguyên Ánh sẵng giọng.

"Đừng suy nghĩ chuyện tình cảm quá phức tạp, kỳ thực người yêu cũng có thể là bạn bè, đúng không. Hai người cùng nhau, không thể luôn luôn có cảm xúc mãnh liệt, cả ngày dính vào nhau. Trong cuộc sống ngoại trừ tình cảm còn có rất nhiều chuyện khác, vì thế vai trò giữa chúng ta cũng sẽ có thay đổi. Chị hi vọng lúc em cần, chị có thể là người yêu cũng có thể là bạn bè của em."

An Hữu Trân cảm giác được đôi tay ôm hông mình siết chặt lại. Cô vuốt tóc Trương Nguyên Ánh, tiếp tục nói:

"Nguyên Ánh, bất luận khi nào em cần, vòng tay của chị vĩnh viễn sẽ rộng mở vì em."

"Đừng hứa hẹn dễ dàng như vậy."

"Ha ha, được."

Thật ra An Hữu Trân cũng không hay hứa hẹn với người khác. Về tình cảm cô chỉ từng hứa hẹn với Tỉnh Liên, thế nhưng không có cơ hội đi thực hiện. Nhưng lời hứa lúc nãy, An Hữu Trân rất chắc chắn. Bởi vì trên người Trương Nguyên Ánh luôn toả ra cảm giác cô đơn khiến cô đau lòng, dù có chuyện gì xảy ra An Hữu Trân thật tâm muốn chăm sóc, quan tâm người phụ nữ bề ngoài lạnh lùng, nội tâm mẫn cảm này. Thời khắc này cô vô cùng tin tưởng tình cảm của mình đối với Trương Nguyên Ánh không phải xúc động nhất thời.

Nghe An Hữu Trân nói xong, nói không cảm động là nói dối. Không vì điều gì khác, chỉ vì sự thành thật của An Hữu Trân.

Xã hội bây giờ, tất cả mọi người đã quen mang mặt nạ cùng người khác giao tiếp, nói dối thường xuyên đến ngay cả chính họ cũng tin vào điều đó. Nhưng khi quay người nhìn lại, tất cả đều giống như kết thúc một màn kịch, không kịp xúc động liền phải đổi một mặt nạ lặp lại tất cả nhưng chuyện đã xảy ra.

Từ lúc quen biết An Hữu Trân cho tới lúc phát sinh tình cảm, Trương Nguyên Ánh biết An Hữu Trân không phải là người do dự thiếu quyết đoán. Ngược lại, cô là một người không ngại khó khăn hay mâu thuẫn. Hơn nữa cô rất có chính kiến, cũng dám nghĩ dám làm. Những tố chất đặc biệt này, rất phù hợp đối với tiêu chuẩn người yêu của nàng. Đặc biệt là An Hữu Trân rất chân thành, cái khó tìm nhất trên đời chỉ sợ là điều này.

An Hữu Trân ôm chặt Trương Nguyên Ánh, hít sâu mùi thơm trên người nàng, sau đó buông lỏng vòng tay. Cô mỉm cười nhìn Trương Nguyên Ánh, giúp nàng sửa lại vạt áo, rồi nói:

"Chị tiếp tục làm việc, em tiếp tục đọc sách. Nếu mệt mỏi em ngủ trước đi."

"Ừ."

"Không cần khách sáo, theo ý em là tốt rồi."

". . . Nơi này hình như là nhà em."

"Ha ha, phải ha."

Hai người đùa giỡn vài câu, sau đó mỗi người tự làm chuyện của mình. Một lát sau, điện thoại An Hữu Trân vang lên. Lại là về công việc. Cuộc điện thoại rất lâu, nhìn vẻ mặt nàng càng lúc càng nghiêm túc, Trương Nguyên Ánh cảm thấy sự tình tựa hồ rất rắc rối, mà An Hữu Trân giờ khắc này rất khó chịu. Quả nhiên, vừa cúp điện thoại, An Hữu Trân liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.

"Làm sao vậy?"

"Công ty có chút việc."

"Chị phải đi bây giờ?"

"Ừ."

Trương Nguyên Ánh không có hỏi nhiều, đứng dậy phụ cô thu dọn.

"Chị cũng không biết bao giờ có thể hết bận. Em nghỉ ngơi đi, nếu quá trễ chị sẽ không trở về, sẽ không ảnh hưởng em nghỉ ngơi."

"Vậy chị sẽ ở đâu?"

"Chắc chị sẽ tìm khách sạn ở tạm một đêm."

"Đồ của chị đều mang đi sao?"

"Không cần, một hồi chị gọi taxi lại đây, sau đó trực tiếp đi họp, mang đồ không tiện. Ngày mai sắp xếp công tác xong chị liền đến tìm em, được không?"

"Ừ, nếu không em đưa chìa khóa cho chị, buổi tối hết bận chị liền trở về tự mình mở cửa."

"Nhanh như vậy liền tin tưởng chị à?"

"Không muốn thì thôi."

"Ai nói không muốn! Không chỉ là muốn, mà còn sẽ giữ gìn vô cùng cẩn thận! Đồng thời cam đoan với tổ chức, nhất định đi sớm về sớm!"

"Dẻo miệng!"

Trương Nguyên Ánh lấy chìa khóa dự bị đưa cho An Hữu Trân, sau đó tiễn cô ra ngoài.

Đến công ty, An Hữu Trân cấp tốc đến phòng hội nghị tham gia cuộc họp. Lần này dự án mới là dựa vào nguồn tài nguyên dồi dào của Đại học T để thành lập viện nghiên cứu phát triển và thiết kế nền tảng. Việc phân tích tính khả thi của dự án này đã được tiến hành và đang tiến vào giai đoạn kết thúc, trải qua nghiên cứu, nếu như xây dựng nền tảng thành công, có thể cùng Nhật Bản mang danh hiệu là nước duy nhất trong khu vực châu Á chống lại các tập đoàn nghiên cứu khổng lồ về phát triển và thiết kế nền tảng trên thế giới. Tổng tiền đầu tư dự án hơn ba trăm triệu, đem một phần tư nhân tài ưu tú trong nghề tụ hộp lại. Nếu như hạng mục này thành công, An Hữu Trân cũng có hy vọng lớn tiếp nhận chức tổng giám đốc phân khu Trung Quốc. Lúc đầu An Hữu Trân đối với sự tiến triển của gia đoạn này rất hài lòng, cũng rất có lòng tin. Ai biết nửa đường lòi ra Trình Giảo Kim*, nguyên bản kế hoạch tiếp theo là cùng Đại học T đàm phán về thành quả nghiên cứu khoa học để mua lại, kết quả truyền đến tin tức nói Đại học T đã bán một trong những thành quả đó cho công ty khác! Chuyện quan trọng như vậy tại sao không có ai biết trước? An Hữu Trân nghĩ đến đau đầu!

*Trình Giảo Kim: Trình giảo kim theo ưu lão nói, thì đó là một người hơi ngốc, đi đâu cũng hay cản mũi vào chuyện của người khác. Nên người xưa lấy tên Trình Giảo Kim để chỉ những kẻ hay chen chân vào chuyện người khác.

Bên trong phòng họp đèn đóm sáng choang, người phụ trách của từng bộ ngành chính đều mang vẻ mặt nghiêm túc đợi An Hữu Trân chỉ đạo.

"Đầu tiên ai có thể giải thích một chút tại sao chuyện quan trọng như vậy chút tin tức cũng không có? Các người cả ngày cùng Đại học T tiếp xúc cuối cùng để làm gì?"

. . . . . . Phía dưới không người lên tiếng.

"Lưu tổng, liên kết với đại học T đều là do anh phụ trách, trước nói một chút về tình huống hiện tại đi."

Lưu Gia Vân đẩy kính mắt, tầm mắt nhìn về phía An Hữu Trân, bình tĩnh mở miệng nói:

"Tôi trước tiên nói một chút về đối thủ của chúng ta đi. Lần này đối thủ là Tân Nguyên khoa học kỹ thuật, công ty cổ phần số một Thâm Quyến. Ba năm trước cùng chúng ta cũng từng tiếp xúc một lần, lúc đó là cùng chúng ta cạnh tranh hạng mục Song Tử ở thành phố B. Đáng ra là giá của họ thấp hơn chúng ta 0.4%, nhờ An tổng chỉ đạo mọi người dùng chất xúc tác kỹ thuật mới nên đã thuyết phục được chính phủ thành phố B, chúng ta mới thắng được dự án này. Sau đó chúng ta cùng Tân Nguyên cũng không còn tiếp xúc gì nữa. Tôi cho người tra xét một hồi, đại khái sau này, Tân Nguyên thay đổi người phụ trách phòng kỹ thuật cùng phòng thị trường, đồng thời tập trung vào đầu tư phát triển nghiên cứu, hơn nữa con gái của Ngô Trung, tổng giám đốc Tân Nguyên, năm ngoái mới từ Anh trở về, sau khi trở về liền tiến vào Tân Nguyên, tiếp nhận chức vụ ở phòng kỹ thuật cùng phòng thị trường, tháng 6 năm nay mới vừa lên chức phó tổng Tân Nguyên, chủ yếu phụ trách phòng thị trường.

Chúng ta từ tháng 10 năm trước bắt đầu liên kết lãnh đạo Đại học T, đồng thời còn liên kết với đại học A, hai trường này là những trường đại học mạnh nhất trong nước về khả năng nghiên cứu và phát minh trong lĩnh vực. Liên kết trước kia vẫn rất thuận lợi, đại học T lần này bán ra hạng mục HYI, vốn là mục tiêu xác định trước của chúng ta, lúc hợp tác đều tiến hành rất thuận lợi, lần này đại học T đột nhiên đem HYI bán cho người khác, chúng ta thực sự không biết chuyện."

"Đại diện đại học T nói thế nào?"

"Theo sự giải thích của họ, là lãnh đạo bộ xx quốc gia tìm đại học T, ngắn ngủi 3 ngày liền thúc đẩy Tân Nguyên cùng đại học T hợp tác. Quan trọng là, chúng ta điều tra một hồi, phát hiện Tân Nguyên tựa hồ cũng không có kế hoạch xây dựng viện nghiên cứu phát triển nền tảng. Nếu như không xây viện nghiên cứu phát triển nền tảng, như vậy mua HYI là không có ý nghĩa gì với họ cả ."

"Giá cả của họ đã biết chưa?"

"Chỉ so với chúng ta có hơn một chút."

An Hữu Trân gõ gõ ngón trỏ trên tay vịn ghế dựa, cô nhìn Lưu Gia Vân, Lưu Gia Vân nhìn lại An Hữu Trân.

"Bây giờ mọi người nghỉ ngơi trước, sau mười phút trở về tiếp tục họp. Lưu tổng, đến phòng làm việc của tôi."

Lưu Gia Vân lớn hơn An Hữu Trân 2 tuổi, năng lực rất tốt. Làm việc được một hai năm liền thăng chức đến phó tổng phòng phát triển, đương nhiên cũng là nhờ An Hữu Trân hết lòng tiến cử. Lưu Gia Vân có thể nói là người đáng tin tưởng nhất của An Hữu Trân ở thành phố S, dự án thành phố B ba năm trước, chính là An Hữu Trân tìm anh ta, hai người hợp tác mới thuận lợi thành công.

Kỳ thực hai người đã sớm quen biết nhau, Lưu Gia Vân là học trưởng của Tỉnh Liên, lúc đại học đã từng theo đuổi Tỉnh Liên quyết liệt một quãng thời gian, lúc đó An Hữu Trân thường xuyên trốn học đi tìm Tỉnh Liên, đối với Lưu Gia Vân cũng tự nhiên là biết đến. Với đối thủ cạnh tranh, An Hữu Trân luôn biết người biết ta. Bởi vậy lúc đó tuy rằng cô chán ghét Lưu Gia Vân, thế nhưng cũng không khỏi không khâm phục trình độ của anh ta.

Sau khi tốt nghiệp Lưu Gia Vân đáp ứng yêu cầu của cha, vào công ty bác làm việc. Tỉnh Liên vẫn cứ như trước kia cự tuyệt anh ta, thế nhưng hai người cùng một công ty, Lưu Gia Vân cũng không phải là nam nhân hẹp hòi, vẫn đối xử rất tốt với Tỉnh Liên, bởi vậy hai người sau khi tốt nghiệp cũng không mất liên lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro