19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng xuyên thấu qua tấm rèm cửa mỏng manh chiếu lên giường, Trương Nguyên Ánh ngủ một giấc vô cùng thỏa mãn, nên thức dậy từ rất sớm, khi tỉnh lại đã thấy bị An Hữu Trân ôm cứng ngắc từ phía sau, hô hấp của cô phả đến vai, loại tư thế thân mật như thế này khiến Trương Nguyên Ánh có chút hoảng hốt. Tay của nàng nhẹ nhàng chạm đến tay An Hữu Trân, nhu hòa vuốt ve ngón tay của cô, hồi tưởng lại đêm qua.

Trong giấc mộng Trương Nguyên Ánh cảm giác ngực bị quấy rối, nàng cố gắng phân biệt, là tay An Hữu Trân đang tác quái! Thế nhưng cũng không phải vuốt ve thuần túy, mà là thỉnh thoảng cách áo ngủ nặn một cái, ấn nhấn một cái. Trương Nguyên Ánh có chút lạnh lùng, kêu một tiếng An Hữu Trân, nhưng ngoại trừ nghe thấy tiếng hít thở đều đều, động tác "Quấy rối" Thỉnh thoảng lại tiếp tục, cũng không có hồi âm gì. Lại hô hoán thêm mấy lần, An Hữu Trân vẫn mặc kệ. Trương Nguyên Ánh cẩn thận phân biệt một lát, mới xác định An Hữu Trân vẫn đang ngủ. Điều này khiến Trương Nguyên Ánh phải dở khóc dở cười!

Nàng gạt tay đang đặt trên ngực mình ra, An Hữu Trân cũng thuận theo mà xoay người đưa lưng về phía nàng. Thế nhưng nàng vừa muốn ngủ, An Hữu Trân đã lật người lại, tay còn đang vuốt cái gì, đụng phải Trương Nguyên Ánh, lại theo thói quen ôm nàng vào lòng, chỉ chốc lát sau tay lại nổi hứng! Trương Nguyên Ánh tức muốn đạp cô xuống giường! Thói quen bại hoại gì vậy!? Bình thường khi ngủ cô sờ ai chứ?! Trương Nguyên Ánh lại hất tay cô ra, sau đó quay người đưa lưng về phía An Hữu Trân.

An Hữu Trân bị động tác của nàng làm tỉnh lại, mơ hồ hỏi:

''Sao vậy?''

Trương Nguyên Ánh không có lên tiếng. An Hữu Trân không nghe thấy động tĩnh, miễn cưỡng mở mắt, nhẹ nhàng lay Trương Nguyên Ánh.

"Nguyên Ánh à?''

Trương Nguyên Ánh giữ nguyên trạng thái không thèm trả lời, An Hữu Trân lầu bầu:

''Đi ngủ rồi còn không yên!''

Sau đó kéo một góc chăn đắp cho Trương Nguyên Ánh, từ phía sau ôm sát nàng, rất nhanh lại ngủ say. Trương Nguyên Ánh nghe thấy cô nói nàng ngủ không yên, thì vừa bất đắc dĩ vừa uất ức! Là ai ngủ không yên! Trong lúc ngủ mơ còn đối với người ta quấy rối tình dục!? Nhưng khi vừa nghĩ đến An Hữu Trân từ công ty trở về, chỉ sợ cực kỳ mệt mỏi, nàng cũng không so đo, nép vào lòng cô ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, phát hiện tay An Hữu Trân vẫn không đứng đắn, nếu không phải nàng bản tính hiền lành thì đã cắn cô một phát cho đỡ ghét!

Nàng nhẹ nhàng di chuyển tay An Hữu Trân, rời giường đi rửa mặt, sau đó làm điểm tâm.

An Hữu Trân ngửi được mùi cơm chín nên tỉnh lại, vừa sờ bên cạnh, lại không thấy người đâu. An Hữu Trân có chút không vui, nhưng khi biết Trương Nguyên Ánh đang làm điểm tâm, thì lại chợt cảm thấy ấm áp. Buổi sáng thức dậy đã có thể ăn bữa sáng ngon miệng nóng hổi, thật tốt. Nhất là do người trong lòng làm vì mình, một cảm giác hạnh phúc tự nhiên mà sinh ra.

An Hữu Trân không tiếp tục ngủ nướng, đứng dậy đi vào bếp, ở phía sau lưng Trương Nguyên Ánh, ôm lấy eo nàng, hôn một hơi vào má.

''Tạ ơn Trương tiếp viên trưởng!''

''Chị bẩn quá đi! Mau đi rửa mặt!''

An Hữu Trân sờ mũi cười cười. Sau đó nghe lời đi tắm rửa.

Sau khi chỉnh chu xong quay trở lại, bữa sáng phong phú đã được dọn lên bàn. Trương Nguyên Ánh ở phòng ngủ gọn giường, An Hữu Trân cười nói,
"Thật sự là hiền lành! Nhất định phải cưới em về nhà!"

"Lấy về nhà làm gì? Thay chị xếp chăn nấu cơm?"

''Chị sao nở lòng chứ! Lấy về nhà phải hảo hảo thương, hảo hảo yêu! Để em thỉnh thoảng phải nhìn chị sững sờ, sau đó tự cảm khái: 'Sao tôi lại hạnh phúc như thế!''

''Do chị tự nói thôi!''

''Em có muốn thử không?''

Trương Nguyên Ánh cười, trừng cô một cái, rồi đi lướt qua người cô,

"Nhanh ăn cơm đi! Mới sáng sớm đã lảm nhảm!''
An Hữu Trân cười cười không nói chuyện, ngồi đối diện Trương Nguyên Ánh, cách một bàn gắp thức ăn đưa nước cho Trương Nguyên Ánh, sau đó mới bắt đầu lấp đầy bao tử.

''Mười giờ chị phải bay đến Đài Bắc.''

''Hả?''

Trương Nguyên Ánh bị tin tức này làm cho sững sờ,
''Mười giờ sáng hôm nay?''

''Ừm. Hạng mục xảy ra chút vấn đề, chị phải nắm chắc thời gian đến báo cáo với tập đoàn. Báo cáo xong chị lập tức quay lại, ở đây còn rất nhiều chuyện phải làm. Vốn tưởng có thời gian dư dả, kết quả bây giờ biến thành thi chạy với thời gian.''

''Vậy em phải ở lại Thành phố T chờ một đoạn thời gian rồi?''

An Hữu Trân có chút kỳ quái nhìn Trương Nguyên Ánh, khiến nàng bị nhìn đến khó hiểu,

''Sao vậy?''

''Em ở Thành phố T, chị đương nhiên phải ở đây, không có liên quan đến hạng mục. Dù cho không có hạng mục này, chị vẫn sẽ xin đến đây làm việc. Bây giờ chị đang theo đuổi em mà! Mỗi người một nơi làm sao mà theo đuổi?''

Trương Nguyên Ánh nghe được những lời này cảm thấy thật cao hứng, nhưng vẫn lạnh lùng đáp một câu:

''Vì theo đuổi mà không chịu làm việc, không biết chị theo đuổi kiểu gì!''

An Hữu Trân không nói chuyện, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Ăn được hai miếng lại đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Trương Nguyên Ánh, nghiêm túc nói:

"Nguyên Ánh, chị nói thật. Một khi chị đã quyết định làm chuyện gì, thì sẽ không bỏ dở nửa chừng, càng sẽ không vì mục đích cá nhân mà làm những thứ không phù hợp với phong cách của mình. Tiền hậu bất nhất*, bốn chữ này tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong từ điển của chị. Chị đã quyết định theo đuổi em, thì sẽ có lòng tin mang lại hạnh phúc cho em. Chị đã qua cái thời tuổi trẻ điên cuồng, dễ dàng xúc động lâu lắm rồi, bây giờ chị dám nói lời hứa hẹn với em thì sẽ có năng lực đi thực hiện.''

* Tiền hậu bất nhất: đầu đuôi không rõ ràng

Rõ ràng chỉ là nói đùa, thế nhưng An Hữu Trân lại trả lời nghiêm túc, khiến người ta thật sự cảm động, Trương Nguyên Ánh cảm thấy An Hữu Trân như thế này rất đáng yêu, cố ý nói:

"Tốt, vậy chị nhớ kỹ lời hôm nay chị nói. Nếu có một ngày chị vi phạm lời hứa, em liền đuổi chị ra khỏi nhà!''

"Ác như vậy?"

''Thì do chị nói mà, tiền hậu bất nhất không xuất hiện trong từ điển của chị!''

"Há, dựa vào cách em nói, chắc chắn em sẽ không nỡ đuổi chị ra khỏi cửa!''

An Hữu Trân nghe xong rất tự tin mà trả lời, sau đó vui vẻ gắp thức ăn.

''Xem ra lúc tuổi còn trẻ chị đã thề không ít!''

''....''

An Hữu Trân có chút ngu ngơ nhìn Trương Nguyên Ánh, nói không ra lời... Trương Nguyên Ánh không nhìn cô, chỉ mỉm cười tiếp tục ăn cơm.

Trương Nguyên Ánh tiễn An Hữu Trân đến sân bay, An Hữu Trân lái xe.

''Kỳ thật em cũng không cần tiễn chị, thật vất vả mới được nghỉ ngơi, buổi sáng còn dậy sớm nấu cơm, lúc này nên ở nhà ngủ bù mới phải.''

Từ khi Trương Nguyên Ánh nói muốn đưa An Hữu Trân đến sân bay, An Hữu Trân đã lải nhải cả một buổi sáng. Mặc dù An Hữu Trân cũng hy vọng có thể ở cạnh Trương Nguyên Ánh lâu hơn một chút, nhưng cô không nỡ để Trương Nguyên Ánh nhìn thấy mình rời đi, sau đó lại về nhà một mình. Nhưng Trương Nguyên Ánh nói nàng cũng muốn đến hãng hàng không, tiện đường nên mới đưa An Hữu Trân đi.

"An Hữu Trân, kỳ thật em không phải có ý muốn tiễn chị, em chỉ đang đợi chị trả chìa khoá nhà lại cho em.''

"..."

An Hữu Trân không lên tiếng, cũng không tiếp tục càm ràm. Trương Nguyên Ánh cố nén không cười, nói tiếp:

''Chị đã ở lại một ngày một đêm rồi, sao còn chưa chịu chủ động trả lại chìa khoá!''

''Chìa khoá nào?''

''Chìa khóa của em.''

''Không phải vẫn nằm trong túi của em à!?''

"..."

Trương Nguyên Ánh một lần nữa bị An Hữu Trân da mặt dày làm cho bó tay rồi. An Hữu Trân nịnh nọt cười cười, tiếp tục nói:

"Nếu như báo cáo thuận lợi, trễ nhất ngày mai chị có thể trở về.''

''Ngày mai em phải bay đến Thượng Hải.''

''Mấy giờ bay?''

''Hơn 9 giờ sáng, 5 giờ đã phải xuất phát.''

''Vậy buổi sáng em ăn gì?''

"Không ăn, đến sân bay rồi tính tiếp."

''Mua sẵn một chút đồ ăn để trong tủ lạnh, trước khi đi thì dùng lò viba hâm nóng lại ăn. Trời lạnh, buổi sáng ăn chút đồ ăn nóng hổi, dạ dày cũng ấm hơn. Em lên máy bay thì còn đâu thời gian mà ăn nữa!''

"Không kịp. Kỳ thật sáng nào em cũng không nguyện ý rời giường, sáng nay là trường hợp ngoại lệ. Bởi vì có thêm một người xa lạ ở bên cạnh!''

"..."

An Hữu Trân bị nghẹn nói không ra lời, Trương Nguyên Ánh ở một bên cười trộm! Nhìn thấy dáng vẻ phách lối của nàng, An Hữu Trân tức đến cắn răng, thừa dịp đèn đỏ, kéo Trương Nguyên Ánh qua, hung hăng hôn một cái.

Trương Nguyên Ánh bị giật nảy mình, trừng mắt nhìn An Hữu Trân với vẻ mặt có chút đỏ. An Hữu Trân lại đang lái xe nên không có cách, chỉ có thể hung ác đập cô một cái.

An Hữu Trân cũng không thèm để ý, còn đắc ý tấm tắc khen:

"Thật ngọt!"

"Lưu manh!"

''Vị chanh?''

"..."

Trương Nguyên Ánh quyết định không đấu võ mồm với An Hữu Trân, kết quả chỉ có mình bị thua thiệt!
Thấy Trương Nguyên Ánh tức giận nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ không nói lời nào, An Hữu Trân không mềm lòng không được. Tay phải nắm chặt lấy tay trái Trương Nguyên Ánh, mười ngón giao nhau.

Trương Nguyên Ánh ánh mắt dần dần nhu hòa hơn, giờ khắc này nàng có chút không nỡ để An Hữu Trân đi. Hai người không tiếp tục nói chuyện, nhưng không khí ngọt ngào yên tĩnh vẫn không ngừng quẩn quanh trong xe.

Đến sân bay, Trương Nguyên Ánh cùng An Hữu Trân sóng vai đi vào trong, trên đường gặp người quen Trương Nguyên Ánh chỉ mỉm cười chào hỏi, An Hữu Trân cố ý nhỏ giọng nói,

''Em có dám cùng chị tay trong tay chào hỏi với người khác không?!''

''Vì sao em phải cùng chị tay trong tay?''

''Em cùng chị tay trong tay thì chị sẽ trả chìa khoá nhà lại cho em.''

"Không muốn!"

"Ha ha!"

Sau khi làm xong thủ tục cũng rất nhanh đã đến thời gian lên máy bay, An Hữu Trân dặn dò vài câu, sau đó nhét vào trong tay Trương Nguyên Ánh một cái túi.

"Cẩm nang thần ký! Khi nào về hãy mở ra xem!'' An Hữu Trân nháy mắt mấy cái nói.

"Thần thần bí bí!" Trương Nguyên Ánh cười nói, nhưng vẫn rất thận trọng bỏ túi vào trong giỏ.

Nhìn thấy động tác của nàng, An Hữu Trân thật muốn ôm lấy Trương Nguyên Ánh vuốt ve an ủi một phen, nhưng xung quanh có rất nhiều người, bản thân cô cũng không phải người tùy tiện, huống chi Trương Nguyên Ánh vẫn chưa thật sự trả lời, An Hữu Trân thật muốn làm như vậy, như sợ rằng sẽ chọc giận Trương Nguyên Ánh. An Hữu Trân cảm thấy bản thân trong tương lai khẳng định sẽ bị Trương Nguyên Ánh ăn sạch!

''Em về đi. Chị sẽ sớm trở lại Thành phố T, sau đó ở nhà chờ em.'' An Hữu Trân lôi kéo hai tay Trương Nguyên Ánh, thấp giọng nói.

Đôi mắt An Hữu Trân lại như nước hồ thâm trầm, Trương Nguyên Ánh cảm thấy bản thân vừa nhìn đã lún rất sâu. Nàng gật gật đầu, hơi cười.

''Đừng làm biểu tình này, chị không nhịn được sẽ hôn em mất.'' An Hữu Trân nói nhỏ vào tai Trương Nguyên Ánh.

Lần này Trương Nguyên Ánh không có né tránh, cũng không oán trách cô. Nàng hiểu An Hữu Trân thật sự không nỡ rời xa nàng, nhưng lý trí sẽ dẫn dắt cô nên làm những gì và không nên làm những gì. Mặc dù thời gian tiếp xúc giữa hai người không lâu lắm, nhưng về điểm này, Trương Nguyên Ánh rất tín nhiệm An Hữu Trân.

Nàng nhìn An Hữu Trân ôn nhu nói:
''Chớ nóng vội muốn về, giữ gìn sức khỏe.''

''Em cũng vậy, giữ gìn sức khỏe.''

Trương Nguyên Ánh gật gật đầu, giờ phút này nàng không nỡ, lại sợ bản thân quá đa tình gò bó lẫn nhau, quấy nhiễu lòng nàng có chút loạn.

An Hữu Trân tựa hồ biết ý nghĩ của Trương Nguyên Ánh, cô vuốt tóc Trương Nguyên Ánh nói:

"Chớ suy nghĩ lung tung. Chị sẽ gọi điện thoại cho em, em rãnh thì cũng nhớ gọi cho chị, bận thì gởi tin nhắn cũng được, hai mươi bốn giờ chị đều luôn mở máy.''

Nói xong An Hữu Trân quay người lên phi cơ. Trương Nguyên Ánh nhìn bóng lưng của cô mà có chút xuất thần, rõ ràng cũng là phụ nữ, nhưng ở trong mắt nàng, tấm lưng kia luôn mang lại cho người ta một loại cảm giác kiên định và đáng tin. Nếu như đối tượng người yêu là An Hữu Trân, tựa hồ cũng không tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro