33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em đang ở đâu?"

"Tại Mạn Hà" (tên cửa hàng)

"Mua đồ xong rồi sao?"

"Chiến lợi phẩm lớn"

"Um, hai người đây là thắng lợi cùng nhau hợp tác càn quét đại thắng hết Mạn Hà đúng không?"

Trương Nguyên Ánh nghe xong thì ha ha bật cười.

"Mệt chết được! Mau đến phụ tụi em một tay!"

Hiền Thư thò đầu sang một bên hét lớn

"Haha, chị nghe được Hiền Thư nói chuyện. Lập tức đi tìm hai người, nhưng đại khái cũng phải 40 phút nữa mới có thể tới nơi, hai người tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi chút đi"

"Ừm, chị lái xe cẩn thận một chút"

Nghĩ đến Trương Nguyên Ánh nói hai người mua rất nhiều đồ, An Hữu Trân trực tiếp lái xe xuống bãi đỗ xe. Đậu xe thật tốt, từ trong hộc xe lấy ra một hộp quà tặng, hỏi rõ ràng vị trí của hai người rồi trực tiếp đi lên lầu.

Vừa vào cửa, đã nhìn thấy hai vị mỹ nữ ngồi bên cạnh cửa sổ. An Hữu Trân mặt mỉm cười hướng hai người đi đến, Trương Nguyên Ánh nhìn thấy An Hữu Trân đi tới liền nhường một chỗ ngồi cho cô, An Hữu Trân ngồi vào vị trí Trương Nguyên Ánh nhường cho, ngồi đối diện Hiền Thư.

An Hữu Trân nhìn Hiền Thư cười lớn, Hiền Thư đồng dạng bắt chước An Hữu Trân giả bộ cười, sau đó quay đầu đi không nhìn cô nữa.Trương Nguyên Ánh nhìn dáng vẻ hai người như vậy cười đối An Hữu Trân nói.

"Cũng may chị tự giác gọi điện tìm tụi em trước! Nếu không một hồi Hiền Thư thật sự sẽ đem một bài "như thế nào quan tâm bạn gái" giảng cho chị"

An Hữu Trân mỉm cười nhìn Trương Nguyên Ánh, bàn tay ở dưới bàn kéo tay Trương Nguyên Ánh lại rồi nắm chặt.

"Nè nè, hai người đừng xem như không có ai ở đây mà ân ân ái ái được không?"

Trương Nguyên Ánh nghe xong lập tức rút tay ra, một tia ửng đỏ hiện lên trên khuôn mặt.

An Hữu Trân lung lay lễ vật trong tay, cười đối Hiền Thư nói.

"Chị từ Đài Bắc mua một món quà về cho em, nhìn xem có thích hay không?"

Nhìn Hiền Thư dáng vẻ cao hứng An Hữu Trân cũng cười híp mắt lại. Trương Nguyên Ánh nhìn Hiền Thư một bộ dáng đã bị mua chuộc, lại nhìn An Hữu Trân bộ dạng mưu kế thành công, thầm thở dài: gừng càng già càng cay a!

An Hữu Trân đứng dậy đi tính tiền, Hiền Thư thăm dò hỏi.

"Chị Ánh! Chị xác định An Hữu Trân chưa từng yêu đương qua sao?"

"Theo như lời chị ấy nói thì chưa từng có qua chân chính yêu đương"

"Chị ấy thật biết dỗ dành người khác vui vẻ, đối với chị lại nhất mực quan tâm. Sự nghiệp có thành tựu, trầm ổn lại nội liễm, lại thêm chị nói là người có tình có nghĩa, cơ hồ đã đạt đến tiêu chuẩn người yêu hoàn mỹ!"

"Một cái vòng tay liền mua chuộc được em a!"

An Hữu Trân tính tiền xong đi tới cầm mấy đồ vật nặng, ba người cùng đi về phía bãi đỗ xe. Trên đường đi, Trương Nguyên Ánh một mực cười, nghe hai người kia trêu chọc lẫn nhau. Ánh nắng chiếu vào trong xe, khiến nhiệt độ xung quanh trở nên ấm áp hơn. Bên cạnh là người yêu cùng bạn tốt, trong xe là bầu không khí hài hoà, Trương Nguyên Ánh bỗng nhiên nếm trải một loại cảm giác tâm tình hạnh phúc. Nàng hi vọng chiếc xe sẽ không ngừng lại, cứ như vậy tiếp tục đi...

Chở Hiền Thư về nhà, hai người lái xe đến bệnh viện. Đẩy cửa vào, chỉ nghe thấy Vân Khánh Ly hướng về phía A Thành "nổi giận", An Hữu Trân đóng cửa lại, nói.

"Như thế nào?"

Vân Khánh Ly phát hiện An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh đến, lập tức thay đổi một bộ dáng ôn nhu, trả lời

"Haha, không có việc gì. Mình muốn xuất viện"

A Thành đứng một bên nhìn thấy Vân Khánh Ly đang giả dạng một bộ dáng ôn nhu, không chịu được tránh sang một bên. An Hữu Trân nhìn biểu hiện của A Thành liền hiểu, nín cười, nói.

"Không được"

Vân Khánh Ly trừng mắt nhìn An Hữu Trân, cố gắng bình phục hô hấp. An Hữu Trân cũng nhìn lại Vân Khánh Ly, chờ xem nàng làm sao "diễn" tiếp
Vân Khánh Ly ổn định, thuỳ hạ cảm xúc, "ôn nhu" nói ra

"Mình đã không sao rồi. Huống hồ ngày kia vẫn phải thay thế cậu tham gia tiệc sinh nhật Trịnh Tuyết Lan"

"Cái đó không cần cậu lo lắng, mình sẽ đi cùng Nguyên Ánh"

"Hai người đi sao?"

An Hữu Trân gật đầu

"Bên trên thư mời không phải có viết có thể mang theo bạn hay sao?"

Vân Khánh Ly đem cặp mắt quét vài vòng trên người An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh, Trương Nguyên Ánh bị nàng nhìn có chút xấu hổ, xoay người đưa thuốc bổ trong tay cho A Thành, A Thành vội vàng đứng dậy tiếp nhận. Vân Khánh Ly tựa ở gối đầu, miễn cưỡng nói.

"Cậu quyết định muốn công khai?"

An Hữu Trân nhấp mấy ngụm nước, nhìn những gợn sóng trong cốc nước chốc lát, nói.

"Tình cảm là chuyện của hai người, ở cùng một chỗ đã là sự thật, người khác biết cũng tốt không biết cũng được, đó đều là chuyện của bọn họ, không liên quan gì đến tụi mình"

"Hữu Trân, có phải tập đoàn bên đó có động tĩnh gì hay không?"

Vân Khánh Ly đột nhiên hỏi

An Hữu Trân ngẩng đầu, cười cười đáp

"Đừng khẩn trương, không có"

Vân Khánh Ly nhìn chằm vào mắt An Hữu Trân, tựa hồ muốn từ ánh mắt của cô nhìn ra thứ gì. An Hữu Trân chỉ là mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh.

"Hữu Trân, có việc gì mọi người cùng nhau đối mặt, nhưng trước đó nếu cậu có ý định gì trước tiên phải nói cho mình biết. Chúng ta phải bảo trì nhất trí trong hành động mới được"

An Hữu Trân chuyển động cái ly trong tay, trầm mặc một hồi

"Chuyện này chờ sau khi cậu xuất viện bàn lại sau đi. Hiện tại cái gì cũng không cần nghĩ, hảo hảo điều trị thân thể mới là trọng yếu nhất. Ai cũng không biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bên cạnh mình thiếu cậu là không thể được." An Hữu Trân nói xong lại bổ sung một câu "Tửu lượng của mình không phải cậu không biết"

Mọi người liền bật cười

Từ trên nét mặt Vân Khánh Ly có thể nhìn ra được, An Hữu Trân làm ra một số quyết định khác với lúc trước, điều này khiến đồng nghiệp của cô rất khẩn trương.

Trương Nguyên Ánh hiểu được tất cả những điều An Hữu Trân làm đều vì suy tính cho tương lai hai người sau này. Tình cảm giữa hai người phụ nữ thật sự rất không dễ dàng, lúc nào cũng có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của cả hai.

Tại điểm này Trương Nguyên Ánh đã sớm nhận thức được, cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Tính cách chính mình tự mình hiểu rõ, chuyện đã quyết định tuyệt đối sẽ không dễ dàng thay đổi. Ngay tại giờ phút này lời nói của An Hữu Trân lại lộ ra một cỗ dũng khí cùng kiên định khiến Trương Nguyên Ánh cảm giác vô cùng an tâm.

Nàng nhẹ nhàng kéo tay An Hữu Trân, An Hữu Trân trở tay nắm chặt, hai người bèn nhìn nhau cười
Vào buổi chiều chủ nhật, A Thành đúng giờ đến đón Trương Nguyên Ánh.

"Trương tiểu thư"

A Thành mỉm cười cùng Trương Nguyên Ánh chào hỏi

"Gọi tôi Nguyên Ánh là được rồi"

A Thành cười gật gật đầu, thay Trương Nguyên Ánh mở cửa xe. Lần đầu tiếp xúc, A Thành cũng không nhiều lời, Trương Nguyên Ánh cũng không phải người thích nói nhiều. Bởi vậy trên đường đi, hai người ngoại trừ ngẫu nhiên nói vài câu, đại đa số thời điểm đều trầm mặc.

Đối với Trương Nguyên Ánh, A Thành rất có hảo cảm. Anh sớm đã biết xu hướng tính dục của An Hữu Trân, lại cũng nhận thức Tỉnh Liên. Nhưng nói thật, anh không quá ưa thích Tỉnh Liên. Bởi vì có thể nhìn ra được, sự nỗ lực trong tình cảm của An Hữu Trân và Tỉnh Liên không ngang bằng, An Hữu Trân nhất định chịu tổn thương.

Chỉ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, An Hữu Trân luôn giấu mọi chuyện trong lòng, vẫn hi vọng sẽ có may mắn xảy ra nhưng kết quả vẫn là không có.

Trương Nguyên Ánh không giống Trực Tỉnh Liên, nàng không chỉ có xinh đẹp, đoan trang, khí chất, dù là so về phương diện nào đều rất xứng đôi với An Hữu Trân. Mà điều trọng yếu chính là trong mắt Trương Nguyên Ánh thời thời khắc khắc đều tràn đầy tình ý với An Hữu Trân.

A Thành thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Trương Nguyên Ánh, liền xác định Trương Nguyên Ánh có thể "chế trụ" An Hữu Trân, vừa nghĩ đến về sau An Hữu Trân có người quản thúc, A Thành liền cảm thấy vui vẻ.

Thành Huy là hội quán nổi tiếng tại T thị, rất nhiều thương nhân nổi tiếng đều là hội viên của nơi này, phục vụ thì không cần phải bàn cãi. Trương Nguyên Ánh vừa vào cửa một người thanh niên trẻ tuổi tuấn tú liền đi đên

"Cô khoẻ chứ, Trương tiểu thư. Tôi là thợ trang điểm, Kevin, cô có thể gọi tôi là K"

Trương Nguyên Ánh gật đầu mỉm cười.

"Chào anh"

"Trương tiểu thư mời đi theo tôi"

Tắm rửa, sửa móng tay, làm tóc, thử trang phục, hai giờ đồng hồ liền trôi qua. Trương Nguyên Ánh đều muốn ngủ thiếp đi, nàng liếc nhìn điện thoại, An Hữu Trân còn không có tin tức, đoán chừng là chưa xong việc.

Kỳ thật tại độ tuổi này, có thể gặp mặt nhau thật sự đã rất tốt. Sẽ không giống như các cô gái trẻ vừa mới yêu đương hận không thể thời khắc nào cũng dính lấy nhau, ngược lại dựa theo tuổi tác cùng kinh nghiệm, hai người đều cần thời gian riêng tư, đồng thời cũng phải hiểu được tôn trọng không gian riêng của đối phương, cho đối phương đủ không gian cùng sự tự do. Dạng này đối với cả hai đều tự tại rất nhiều, mà tình cảm cũng trở nên càng ổn định.

Đang nghĩ ngợi, Kevin bỗng nhiên lên tiếng.

"Mời An tổng lên lầu, đến v5 trước, bên này lập tức xong ngay"

Trương Nguyên Ánh giương mắt nhìn về phía Kevin, Kevin cười giải thích

"An tổng đến, chúng ta một hồi liền đi lên lầu. Bên trong v5 có 2 gian phòng, cô có thể ở bên kia đợi An tổng"

Trương Nguyên Ánh gật gật đầu. Nhìn qua người trong gương, mắt ngọc mày ngài, dung mạo tuyệt lệ, sóng mắt lưu chuyển hiển thị rõ sự thanh nhã cao quý. Nghe nói An Hữu Trân đến, Trương Nguyên Ánh nhịp tim lập tức gia tốc, mơ hồ đang mong đợi.
Kevin hài lòng nhìn Trương Nguyên Ánh trong gương, vừa cười vừa nói.

"Trương tiểu thư có hài lòng hay không?"

Trương Nguyên Ánh cười gật đầu.

"Cám ơn, khổ cực rồi"

"Trương tiểu thư thực sự là thiên sinh lệ chất, chỉ cần trang điểm sơ đã xinh đẹp như vậy. Nếu không phải sớm nghe An tổng dặn dò không cần quá phô trương, tuyệt đối tôi có lòng tin giúp Trương tiểu thư trở thành nữ vương của bữa tiệc đêm nay!"

Trương Nguyên Ánh cười cười nói ra

"Tôi cũng như An tổng đều không thích quá phô trương, như thế này đã là rất tốt rồi"

"An tổng có dặn dò, nhất định khơi dậy vẻ đẹp tiềm ẩn của Trương tiểu thư!. Lúc trước chưa gặp qua Trương tiểu thư, tôi còn có chút bận tâm, đến tận hôm nay trông thấy Trương tiểu thư, tôi lập tức hiểu được ý tứ của An tổng. Dù An tổng không thường đến đây, nhưng ánh mắt của cô ấy rất độc đáo và sắc bén, ngay cả chúng tôi là những người chuyên nghiệp cũng phải bái phục!"

Kevin đỡ Trương Nguyên Ánh đứng dậy, anh thay Trương Nguyên Ánh chọn một chiếc váy dài kim sắc, toàn bộ phía sau lưng chỉ có hai sợi dây nhỏ bắt chéo giao nhau, lộ ra phần lớn phần lưng tuyết trắng làm cho người ta có cảm giác vừa cao quý lại vừa gợi cảm. Trương Nguyên Ánh vừa nghĩ đến sắp gặp An Hữu Trân, nhịp tim liền nhanh hơn.

Đẩy ra cửa phòng v5, bên trong không có người. Bên cạnh phòng thay quần áo truyền đến thanh âm của An Hữu Trân cùng một người khác, hình như là đang lựa chọn quần áo.

"An tổng, Trương tiểu thư đã tới"

Kevin nói vọng vào trong

Rất nhanh, cửa phòng thử đồ mở ra, An Hữu Trân từ bên trong đi ra. Thời điểm hai người nhìn thấy đối phương đều sững sờ một chỗ!

An Hữu Trân biết Trương Nguyên Ánh rất đẹp, nhưng lại không nghĩ đến thay đổi cách ăn mặc lại trở nên xinh đẹp đến mức nho nhã thoát tục, khí chất thanh nhã để người ta không thể rời đi ánh mắt.

Dưới tầm nhìn như lửa nóng của An Hữu Trân, gương mặt Trương Nguyên Ánh dần dần ửng đỏ như có ánh nắng chiều chiếu vào, lại như hoa đào rực rỡ nở rộ, nhìn An Hữu Trân khẩn trương, trong lòng lại như có cái gì đó nhẹ nhàng khiêu động.

Hai thợ trang điểm đứng một bên không nhịn được cười, Trương Nguyên Ánh ngượng ngùng trừng An Hữu Trân một chút. An Hữu Trân lúc này mới hoàn hồn, lộ ra một nụ cười thật lớn.

Cô đi lên phía trước, tay vịn trên eo Trương Nguyên Ánh, tới gần bên tai của nàng mà nói.

"Em thật đẹp!"

Nhiệt khí thở ra thổi bên tai khiến Trương Nguyên Ánh toàn thân nhịn không được run lên. An Hữu Trân cảm giác được sự mẫn cảm của Trương Nguyên Ánh, nhịn không được bật cười nắm chặt tay nàng.

Trương Nguyên Ánh bị cô ôm lấy vào ngực, tranh thủ thời gian duỗi tay đè chặt cô, giận dữ trừng mắt An Hữu Trân, tay cũng nhéo An Hữu Trân một chút
An Hữu Trân cười nhìn Trương Nguyên Ánh, trong mắt tràn đầy yêu thương. Trương Nguyên Ánh đưa tay sờ tóc An Hữu Trân, nói.

"Làm sao lại biến thành như vậy?"

"Em không phải đã nói chị thích hợp với tóc ngắn sao?"

Thì ra An Hữu Trân là vì điều này mà đem tóc của mình cắt ngắn. Thật ra nhìn như vậy rất tài trí lại xinh đẹp, Trương Nguyên Ánh tán thưởng gật đầu, kiểu tóc này rất hợp với An Hữu Trân. An Hữu Trân mặc trên người áo sơ mi màu xám, cổ áo hình chữ V, chiếc quần đen dài ống rộng, cảm giác cả người đều thay đổi. Già dặn, thẳn thắng, tài trí, xuất trần. Ngũ quan An Hữu Trân không tính là xuất chúng, nhưng khi tổ hợp cùng một chỗ lại rất thuận mắt. Khí chất ổn trọng làm cho người ta sinh ra hảo cảm. Mà An Hữu Trân để tóc ngắn nhìn qua càng lộ dáng vẻ thon gọn, nhìn qua hai người trong gương, Trương Nguyên Ánh không thể không thừa nhận hai người thật sự rất xứng đôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro