48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cho nên, chúng ta dùng đến những thứ này để tự làm chủ đi."

Vân Khánh Ly nháy mắt với An Hữu Trân mấy cái, nói:

"Amy cùng A Thành nhờ chúng mình nhắn cho cậu, bọn họ đã viết xong thư từ chức, tùy thời có thể gửi."

An Hữu Trân ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng, trong không khí phảng phất tràn đầy khoái hoạt, để cho tâm tình không nhịn được bay bổng lên.

"Cám ơn mọi người. Thật phi thường cảm tạ."

"Ngày mai đối mặt ban giám đốc, em sẽ không trực tiếp đưa ra thư từ chức chứ?"

A Tả trêu chọc nói.

"Sẽ không, em sẽ tận lực trình bày sự thật. Đối với vấn đề thừa thãi, em cũng sẽ giữ yên lặng. Nhưng sẽ không để mâu thuẫn trở nên gay gắt, điểm này tất cả mọi người xin yên tâm."

"Vậy nếu như ban giám đốc lần này ủng hộ em thì sao? Em sẽ tiếp nhận chức bộ trưởng hạng mục sao?"

"Đúng vậy a, dù sao Lam tỷ thực lực rất mạnh."

"Nếu như nhất định phải để em tiếp, em có tiếp hay không?"

An Hữu Trân lắc đầu,

"Khả năng như vậy cực kỳ bé nhỏ."

"Lại nhỏ, không phải là không có khả năng a!"

"Hiện tại em không phí tâm tư đi suy nghĩ vấn đề như vậy. Còn có rất nhiều chuyện phải làm. Nếu như ta chủ động rời khỏi, cũng phải làm tốt sự chuẩn bị. Nhất là Lam tỷ bên kia, em không thể để cho nàng thất vọng."

"Hữu Trân, cậu gánh trách nhiệm nhiều như vậy, có mệt hay không?"

Vân Khánh Ly nhịn không được nói ra.

"Mệt mỏi a, nhưng vì vậy có thể làm cho người bên cạnh cảm thấy vui vẻ, mình lại cảm thấy mệt mỏi như vậy cùng với nỗ lực đều đáng giá."

Mọi người không nói tiếp, năng lực mỗi người đang ngồi đều có thể một mình giải quyết được, thế nhưng mọi người cùng nguyện ý tụ tập tại bên người An Hữu Trân, bởi vì khả năng đảm đương cùng dũng khí của cô có thể truyền đến nhiệt huyết dưới đáy lòng người ta.

"Vậy trước tiên việc này, mình một hồi còn có việc, chúng ta trước giải tán. Giữ liên lạc."

An Hữu Trân đem đồ giao cho Lưu Gia Vân, đứng dậy rời đi trước. Cô muốn gặp một người, hiện tại tạm thời không tiện nói cho người khác biết.

An Hữu Trân dựa theo địa chỉ đi vào một khu nhà trọ tư nhân, lên tầng 6, có hai hộ A và B. Cô nhấn chuông cửa căn hộ A, rất nhanh, cửa mở. Trịnh Tuyết Lan khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng nhìn An Hữu Trân,

"Cô tới rồi! Mau vào!"

An Hữu Trân mỉm cười gật đầu, vào cửa sau đó đưa cho Trịnh Tuyết Lan một hộp quà,

"Tặng cho cô."

"Cảm tạ!"

An Hữu Trân không cần đánh giá gian phòng, đổi giày đi thẳng tới sofa ngồi xuống. Trịnh Tuyết Lan vào phòng bếp lắc qua lắc lại một trận, mang ra hai chén nước táo cùng một đĩa bánh ngọt nhỏ.

"Đoán chừng cô uống không ít trà, thay đổi khẩu vị đi!"

"Cảm ơn."

An Hữu Trân cầm lấy bánh ngọt ăn một miếng, là mứt thơm.

"Ăn rất ngon, không ngọt."

An Hữu Trân không phải rất ưa thích đồ ngọt, mứt thơm Đài Bắc nếu không biết làm sẽ vô cùng ngọt, cho nên An Hữu Trân rất ưa thích. Về điểm này Trịnh Tuyết Lan đã biết.

"Món này chính tôi làm."

An Hữu Trân cười gật đầu,

"Rất lợi hại!"

"Dĩ nhiên rồi!"

Hai người đều không nói tiếp, không khí trầm mặc để cho người ta có chút co quắp. Trịnh Tuyết Lan biết, nàng ở trước mặt An Hữu Trân mãi mãi đều như trước không giữ được bình tĩnh. Nàng nhấp một hớp nước trái cây, nghĩ nghĩ, mở miệng nói ra:

"Hữu Trân, tôi đã biết tập đoàn bên này liên quan tới cô có một số lời đồn đãi. Thật xin lỗi, bởi vì sự tình trên tạp chí..."

"Không sao. Đời sống tình cảm của tôi nhất định không thể như vậy thuận buồm xuôi gió, chỉ tiếc là đem cô cũng bị liên luỵ."

"Tôi không nên tự cho là đúng lợi dụng cô như vậy."

"Ha ha, được, hôm nay cô mời tôi đến là?"

Trịnh Tuyết Lan ngượng ngùng cười.

Kỳ thật Trịnh Tuyết Lan lúc đầu đã đến Đài Bắc, trước đó An Hữu Trân định đi thành phố D tìm Trương Nguyên Ánh, Trịnh Tuyết Lan liền nói cho cô ở lại Đài Bắc đợi cô, nàng muốn giới thiệu một người cho An Hữu Trân biết. Cũng nói cho cô địa chỉ, để cho cô sau đó tới tìm mình.

"Tuyết Lan, cô định giới thiệu người nào cho tôi vậy?"

"Đừng nóng vội, người đó lập tức sẽ đến."

"Trương Nguyên Ánh về thành phố T rồi?"

"Đúng vậy a."

"Hai người các cô bị ngăn cách ở hai địa phương như thế, đối với tình cảm mà nói rất nguy hiểm."

"Tôi hiểu rõ."

Trịnh Tuyết Lan nhìn lại cô cười khổ một cái:

"Hữu Trân, thật không rõ vì sao lúc trước cô nhìn không thấy tôi?"

"Khi đó trong lòng đều nghĩ sau khi tốt nghiệp phải làm gì để trở nên nổi bật."

"Nói dối!"

"Thật."

"Vậy bạn tốt Tỉnh Liên của cô đâu?"

"Tuyết Lan, cô rốt cục là biết bao nhiêu chuyện của tôi vậy?"

"Rất nhiều!"

An Hữu Trân gật đầu, từ chối cho ý kiến.

"Khi đó, đặc biệt không cam tâm. Chỉ hy vọng có một ngày cô có thể chú ý đến tôi, phát hiện được tôi không tệ. Tôi luôn luôn tưởng tượng như vậy."

Trịnh Tuyết Lan bưng lấy ly pha lê, sâu kín nói ra.

Không đợi An Hữu Trân đáp lời, chuông cửa vang lên. An Hữu Trân cùng Trịnh Tuyết Lan cùng lúc đứng dậy đi ra mở cửa. Người tới thì ra là cha của Trịnh Tuyết Lan, Trịnh Trung!

"Trịnh thúc."

An Hữu Trân cung kính kêu một tiếng.

Trịnh Trung cười ha hả hưởng ứng, ba người vào nhà ngồi xuống. An Hữu Trân có chút buồn bực, hai cha con Trịnh gia trong bụng muốn gì đây?

"Ha ha, An Hữu Trân a! Tuổi trẻ tài cao, không dễ dàng, không dễ dàng a!"

"Trịnh thúc, ngài quá khen."

"Hữu Trân a, ta tự nhận nhìn người vẫn là rất chuẩn. Năm đó hạng mục Song Tử Thành ở thành phố B hoàn thành, ta đã thua tâm phục khẩu phục. Hơn nữa về sau, biểu hiện của cô cũng làm cho người ta phải rửa mắt mà nhìn a!"

"Trịnh thúc, khi đó tuổi còn trẻ, làm việc quá xông xáo, hi vọng ngài ở nơi đó sẽ thông cảm!"

Trịnh Trung liên tục khoát tay, cười ha hả nói:

"Không có, không có! Cô đừng suy nghĩ nhiều. Hữu Trân a, cô là người thông minh, chúng ta liền không vòng vèo nữa. Cô cũng buồn bực vì sao ta lại ở chỗ này đúng không?"

An Hữu Trân gật đầu.

"Ta nói thẳng. Vương Dược Văn-Vương Tổng trước đây đã đi tìm ta, biết được Tân Nguyên cùng cô hợp tác một mực rất ngạc nhiên. Con người hắn rất gian xảo ghê gớm, lúc tuổi còn trẻ chúng ta có làm qua mấy vụ, nhưng chỉ làm một lần, sau đó qua đi không có giao tiếp. Gã này không phải là người lương thiện gì, nếu hắn nhắm đến ai, thì ít khả năng nhắm không thành. Chức quan Hạng mục bộ trưởng qua thời gian trở nên béo bở, xem ra hắn sẽ dốc hết sức phải lấy được tận tay. Ta phải nhắc nhở cô nhất định cẩn thận, hắn đã ra tay sớm hơn cô, cô nhất định phải có sự phòng bị."

"Tạ ơn Trịnh thúc nhắc nhở."

"Hữu Trân, trong lời của ta không trộn nước phân. Tin hay không, tin bao nhiêu chính cô cân nhắc. Ta là bởi vì coi trọng cô, cho nên cảnh tỉnh cô một câu."

An Hữu Trân đầu óc chuyển nhanh chóng, Trịnh Trung xuất hiện lúc này, còn chỉ ra điểm mấu chốt mâu thuẫn, hiển nhiên ông ấy đối với tình trạng Hành Nhất hiểu rất sâu. Hơn nữa cố ý thất hẹn với người khác để gặp mặt cô, vừa đến liền đàm luận việc này. Nghĩ đến nội tâm của Trịnh Trung, sẽ không đơn giản như vậy.

"Trịnh thúc, con gọi ngài một tiếng thúc, là thật kính trọng tài làm người của ngài. Con dù sao cũng là một tiểu bối, thúc ăn muối còn nhiều hơn con đi đường. Lời nói thật thông suốt, tình hình trước mắt hoàn toàn chính xác và vô cùng phức tạp, trong lòng con cũng không chắc. Không bằng Trịnh thúc giúp con chỉ điểm một chút?"

"Chỉ điểm không dám nhận. Nếu như cô nguyện ý nghe lão nhân gia ta lải nhải, ta ngược lại thật ra nguyện ý hàn huyên tán gẫu với cô hơn."

"Thực vinh hạnh."

Trịnh Trung cười gật đầu, để Trịnh Tuyết Lan đi pha trà.

"Hữu Trân a, cô ở Hành Nhất, muốn vào ban giám đốc, tỷ lệ gần như bằng không. Cố gắng nhất thì cũng phải đến tám năm mười năm mới có thể lên đến cấp cao của tập đoàn. Khi đó, mặc dù trên không lo thì dưới lo làm quái gì. Nhưng mà, hôm nay cô tranh cử bộ trưởng xảy ra sự tình, để lại hậu quả theo cô cả một đời. Cô một ngày không rời khỏi Hành Nhất, mấy lời đồn đãi nhảm nhí này một ngày không tiêu tan. Cái này cô phải có chuẩn bị tâm lý."

An Hữu Trân gật đầu.

"Ta cảm thấy một nữ nhân dựa vào năng lực bản thân đi lên hiện tại không dễ dàng. Đối mặt với loại công kích ác ý này, khách quan mà nói, dù có thắng, cũng là bại."

An Hữu Trân y nguyên gật đầu.

Trịnh Trung nói, An Hữu Trân trong tâm khảm nghĩ đến, cho dù cô tranh cử thành công, thế nhưng trong quá trình này, tình cảm của cô, xu hướng tính dục của cô đều sẽ bị mọi người bàn ra tán vào. Tương lai cũng giống như quả bom vô hình, nói không chừng lúc nào đó sẽ bạo phát. Vị trí của cô cũng không nhất định có thể ngồi vững như vậy. Để có thể giữ vững địa vị, An Hữu Trân phải không ngừng giấu diếm những các loại sự tình không thể bị "thấy hết", phải che giấu chân chính bản thân, phải thường xuyên phòng bị người khác. Nghĩ đến những thứ này, An Hữu Trân đã cảm thấy đặc biệt chán ghét.

Trịnh Trung là người từng trải, ông ấy biết rõ trên thương trường nước sâu bao nhiêu. Lời nói hôm nay tuy thấu tâm, nhưng câu chữ đều có lý. An Hữu Trân tò mò Trịnh Trung có biện pháp nào để làm dịu đi mâu thuẫn như vậy.

Trịnh Trung nhìn An Hữu Trân, ông ưa thích cực kỳ biểu hiện bình tĩnh của An Hữu Trân. Gặp không sợ hãi, có thể thành đại sự.

Trịnh Tuyết Lan bưng bàn trà tới, quỳ chân ngồi trên thảm thay hai người pha trà. Tay nghề pha trà của Trịnh Tuyết Lan rất không tệ, động tác ăn khớp ưu mỹ, An Hữu Trân nhìn trong tâm âm thầm tán thưởng.

"Hữu Trân a. Cô có suy nghĩ qua việc rời khỏi Hành Nhất không?"

An Hữu Trân bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía Trịnh Trung, trong ánh mắt hiện lên nghi hoặc.

Trịnh Trung cười ha hả nói:

"Chớ khẩn trương. Đường là do cô chọn. Trước đây không nghĩ tới, hiện tại suy nghĩ một chút."

An Hữu Trân nhìn chằm chằm Trịnh Trung, không nói chuyện. Trịnh Trung phảng phất không để ý, tự mình thưởng trà. An Hữu Trân miệng chậm rãi, cũng cầm lấy chén thưởng thức trà. Hai người đều không nói tiếp.

Nửa ngày qua đi, An Hữu Trân hỏi:

"Trịnh thúc tại Đài Bắc ở bao lâu?"

"Ngày kia trở về."

An Hữu Trân gật đầu, lại là trầm mặc.

An Hữu Trân minh bạch Trịnh Trung ý tứ là mời mình. Gừng càng già càng cay, Trịnh Trung chọn chuẩn thời cơ. Lúc này An Hữu Trân đang lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, liền hướng An Hữu Trân ngỏ ý mời là không thể thích hợp hơn. Dù cho An Hữu Trân trước đó không có cân nhắc rời Hành Nhất, nhưng hiện tại có nhiều hơn một lựa chọn, An Hữu Trân không có lý do không cân nhắc. Nhưng là An Hữu Trân cũng minh bạch, thiên hạ không có phát cơm miễn phí, Trịnh Trung đến cùng còn nhìn trúng cái gì ở cô, hiện tại đoán không được, cho nên An Hữu Trân cố ý làm bộ dáng giật mình.

Trịnh Trung đặt chén trà xuống, nói ra:

"Hữu Trân a, Hành Nhất có gì, Tân Nguyên cũng có nhiều hơn chứ không ít. Ta cho cô vị trí phó tổng giám đốc, nếu như cô ký hợp đồng 10 năm, ta sẽ cho cô 8% cổ phần công ty."

An Hữu Trân quả thực có chút giật mình, điều kiện như vậy không thể nói là không hấp dẫn.

"Cô đừng lo lắng là ta tính toán cô. Nói thật ra, ta hi vọng Tân Nguyên có thể tiến thêm một bước. Ta chỉ có một đứa con gái là Tuyết Lan, tương lai nàng muốn tiếp nhận Tân Nguyên, nhưng là nàng không có khả năng một mình chống lại một đám người lớn như vậy. Cho nên ta hi vọng cô có thể tới Tân Nguyên, tương lai cô cũng là cổ đông của Tân Nguyên. 8% cổ phần cũng không phải là ít, Tân Nguyên mặc dù quy mô lớn không bằng Hành Nhất, nhưng cũng chỉ là tạm thời. Hành Nhất nhiều năm như vậy đã bắt đầu đi xuống dốc. Tân Nguyên không giống như vậy, làm chủ trên thị trường nội địa biểu hiện là một xí nghiệp mạnh mẽ, Tân Nguyên phát triển tiền cảnh phi thường tốt. Nhưng mà hiện tại kinh tế chuyển biến, áp lực lớn như vậy, hoàn cảnh kinh tế cũng phát sinh biến hóa, Tân Nguyên đồng dạng gặp phải chuyển đổi, áp lực gia tăng. Chúng ta đều là những tiền bối đã già, làm không được, cần có hậu phương vững chắc là những người trẻ tuổi các cô. Cải cách không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành, cần phải có thời gian, cần nhân tài, cần phải có lực chấp hành. Những thứ này, ta cảm thấy không có người nào so với cô thích hợp hơn con"

"Trịnh thúc, ngài quá đề cao co rồi. Con không có tốt như ngài nói vậy đâu."

"Cô tốt hay không tốt, ta đều biết. Không cần biết kẻ nào nói. Cô chỉ cần cân nhắc, con đường này thích hợp hay không thích hợp thì tốt. Hơn nữa, tại Tân Nguyên, ta cam đoan không ai rảnh đi tìm tòi nghiên cứu cô *, về phương diện này Tân Nguyên không khí phi thường tốt. Thực không dám giấu giếm, Tuyết Lan đời sống tình cảm của nó cũng không phải thuận lợi. Ta già rồi, không quản được nó, nghĩ thông suốt rồi hi vọng hài tử hạnh phúc vui vẻ là được. Bởi vậy, cô cũng có thể không cần hao tâm tổn trí che giấu tình cảm của mình, hoặc là chân thực bản thân. Những lời ta nói như vậy cô có thể cảm thấy buồn cười hoặc là không thể tưởng tượng nổi, nhưng là, ta cho cô biết, Tân Nguyên như thế nhưng là một xí nghiệp có tính bao dung cực mạnh, tựa như La Mã cổ đại tại sao có thể xưng bá thế giới, Tân Nguyên có tốc độ phát triển như thế cũng là do lòng bao dung. Cô minh bạch ý tứ của ta chứ?"

An Hữu Trân gật đầu. Cô nhìn chằm chằm hoa văn nước trong ly trà, đầu óc càng không ngừng biến chuyển. Tin tức này đến quá đột nhiên, mà lượng tin tức lại rất lớn, An Hữu Trân nhất thời tiêu hóa không được. Cô cần thời gian suy nghĩ tỉ mỉ, nửa ngày, An Hữu Trân ngẩng đầu, nói ra:

"Trịnh thúc, tạ ơn ngài đối với con coi trọng. Nhưng là tin tức này quá đột nhiên, con nghĩ con cần thời gian nghiêm túc suy nghĩ một chút."

"Hiện tại ta sẽ đồng ý cho cô thời gian suy nghĩ, khẳng định cô cuối cùng sẽ chọn cự tuyệt, vì Cao Lam."

An Hữu Trân tâm khẩn trương một chút. Hoàn toàn chính xác, An Hữu Trân không thể vì lợi ích nhất thời mà cô phụ Cao Lam.

Cô nhìn về phía Trịnh Trung, chờ ông nói tiếp.

"Cao Lam kỳ thật cùng ta quen biết đã lâu, quan hệ chúng ta có chút đặc thù. Lúc cần thiết ta sẽ nói cho cô biết. Trước mắt, ta chỉ có thể nói quan hệ chúng ta rất tốt, ta hoàn toàn có lòng tin thuyết phục nàng hiểu chuyện này."

An Hữu Trân gật đầu.

"Trịnh thúc, cho con chút thời gian. Con suy nghĩ một chút. Chờ con bên này xong việc, trở lại thành phố T, con nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời chắc chắn, được chứ?"

"Không cần về thành phố T mới đáp lại, chờ cô bên này kết thúc tranh cử rồi trả lời chắc chắn là được rồi. Ta tin tưởng, sự tình tốt đều cần thời gian cùng kiên nhẫn."

"Tạ ơn Trịnh thúc."

Chính sự nói chuyện phiếm xong, Trịnh Tuyết Lan mới gia nhập nói chuyện, ba người vừa nói vừa cười hàn huyên một hồi. Buổi chiều An Hữu Trân còn có việc, đứng dậy cáo từ. Trịnh Tuyết Lan đưa An Hữu Trân xuống lầu, trước lúc tạm biệt, nàng nhịn không được nói ra:

"Hữu Trân, tôi hi vọng cô đến Tân Nguyên, chúng ta cùng một chỗ cố gắng, có thể khai sáng một vùng trời mới."

An Hữu Trân cười gật đầu một cái nói:

"Tôi hiểu, Tuyết Lan, cám ơn cô tín nhiệm và tin tưởng. Tôi sẽ nghiêm túc suy tính."

Nói xong, An Hữu Trân lên xe rời đi. Trịnh Tuyết Lan nhìn xe An Hữu Trân thẳng đến không thấy mới quay người trở về. Nàng nhìn ra được An Hữu Trân có chút động tâm, cái này khiến nàng cảm thấy phi thường cao hứng. Nếu như An Hữu Trân thật sự có thể đến Tân Nguyên, như vậy hết thảy đều có thể bắt đầu lại từ đầu, bao gồm cả duyên phận hai người.

An Hữu Trân vừa về tới khách sạn liền nằm xuống trên giường, hôm nay lượng thông tin từ nhóm Vân Khánh Ly cùng cha con Trịnh gia quá lớn, An Hữu Trân có chút ứng phó không được. Giờ phút này cô cảm thấy đầu óc đã mệt không cách nào vận động nổi, cô chỉ muốn ngủ một giấc, hết thảy chờ tỉnh lại rồi tính tiếp.

Chờ An Hữu Trân tỉnh lại lần nữa, bên ngoài trời đã tối. Cô cầm lên điện thoại, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ từ Trương Nguyên Ánh, An Hữu Trân nhanh chóng gọi lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro