52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máy bay hạ cánh, An Hữu Trân liền gọi điện thoại cho Trương Nguyên Ánh.

"Phu nhân, chị đã đến."

"Đói bụng không?"

"Đói lắm! Chị ở trên máy bay chỉ được ăn một miếng bánh mì nhỏ."

"Haha. Em đem canh hâm nóng lên, chị về có thể uống liền. Em còn làm mấy món chị thích ăn nữa."

"Chị thích ăn chính là em, không phải đồ ăn."

"Không đứng đắng. Nói A Thành lái xe cẩn thận một chút."

"Được. Lát nữa gặp."

Buông điện thoại xuống, nghĩ đến việc An Hữu Trân sắp về nhà, nhịp tim nàng vội đập nhanh. Trương Nguyên Ánh chợt cười. Hai người đã ở chung với nhau lâu như vậy mà vẫn còn cảm giác tim đập nhộn nhịp.

An Hữu Trân trên xe gọi điện thoại cho Trịnh Tuyết Lan nói cho nàng biết mình đã đến thành phố T. Trịnh Tuyết Lan rất muốn gặp An Hữu Trân ngay lập tức. Nhưng bây giờ trời đã muộn mà An Hữu Trân mấy ngày nay nhất định rất vất vả. Quan trọng nhất chính là cô nói cô đang trên đường về nhà.

Là nhà của cô và Trương Nguyên Ánh sao? Trịnh Tuyết Lan để ý thấy trong lòng mình không được thoải mái. Nàng quan tâm An Hữu Trân nên đề nghị cô hãy về nghỉ ngơi sớm đi, có gì ngày mai gặp. An Hữu Trân một lần nữa nói cám ơn với nàng.

Trịnh Tuyết Lan và cha nàng gây nhau. Nàng không đến công ty chỉ ở lại trong nhà khách. Nàng đang đợi An Hữu Trân. Nàng cảm thấy cho dù An Hữu Trân không đến Tân Nguyên làm việc, chỉ cần cô tốt là nàng rất vui. Nàng sẽ dùng hết lực hỗ trợ cô. Vì An Hữu Trân rất rõ ràng nên nàng không thể khống chế cô. Nếu muốn ở cùng với cô, nàng chỉ có thể cùng cô hợp tác, và làm bạn. Nếu không, An Hữu Trân sẽ không chấp nhận bất kể những người nào quan liêu hoặc là muốn lợi dụng.

Nàng thừa nhận, mình trước đó không hiểu rõ An Hữu Trân. Nhưng nàng mong muốn từ bây giờ sẽ quen biết An Hữu Trân lại một lần nữa, sẽ hiểu rõ An Hữu Trân. Cho nên nàng phản đối cha dùng thủ đoạn như vậy ép An Hữu Trân.

"A Thành, Trịnh Trung bên kia có động tĩnh gì không?"

"Không. Hôm nay Trịnh Trung và Trịnh Tuyết Lan không có đi đến Tân Nguyên."

A Thành muốn nói chuyện riêng của mình với An Hữu Trân. Nhưng từ kính chiếu hậu bên trong nhìn thấy vẻ mặt An Hữu Trân rất mệt mỏi, anh cảm thấy bây giờ không phải là lúc nói.

Năm đó, A Thành là một nhân viên làm trong bãi đậu xe của một khách sạn mà An Hữu Trân thuê phòng ở đó. An Hữu Trân có mấy lần vì bàn bạc công việc mà thuê khách sạn ở đó. Hai người từ đó cũng dần dần quen biết nhau. Có một lần An Hữu Trân uống quá nhiều, một mình ngồi xổm ở dưới lầu ói. Trời lúc ấy rất tối, A Thành tan ca đang trên đường về nhà. Nhận ra là An Hữu Trân, cậu ta liền giúp đem cô đỡ về nhà. Kể từ đó, An Hữu Trân ngẫu nhiên từ bên ngoài mang thức ăn về, đều sẽ cho A Thành một ít.

Căn nhà nhỏ A Thành đang ở là cha mẹ anh để lại cho anh. Vào một ngày nọ, khi A Thành còn đang học trung học, đại bá đột nhiên đến trường học đón cậu ấy. Nói cho cậu ấy biết cha mẹ của cậu ấy đã mất vì tai nạn xe bên ngoài. Từ đó, A Thành trở thành một đứa trẻ mồ côi. Cha mẹ bên ngoài làm ăn, trả xong một số nợ nần, chỉ đế lại một ít tiền tiết kiệm và căn nhà nhỏ này. A Thành khi đó bắt đầu tự tìm cách sinh sống. Thi cử thất bại, khi đó anh mới học năm hai của đại học. Vì tiền học, cậu ta phải vừa học và đi làm thêm.

Có một lần A Thành gặp một vị khách điêu ngoa, nói chỗ vết trầy phía sau xe là do cậu ta làm trong lúc đậu xe. Ông ta nắm chặt A Thành không buông, nói nếu cậu ấy không bồi thường sẽ trình lên cho quản lý biết. A Thanh nổi giận muốn đánh người, cậu ấy luyện quyền đạo 8 năm. Mặc dù không có thành tích quá tốt, nhưng cũng coi là đứng nhất nhì trong lớp. Khi cậu ấy chuẩn bị ra tay thì An Hữu Trân xuất hiện. Cô nói mấy câu liền khiến cho vị khách đó câm miệng không trả lời được, cuối cùng hất tay bỏ đi.

Đêm hôm đó A Thành về đến nhà, nhìn thấy trong khe cửa kẹp lấy một mảnh giấy trên đó có ghi:" Ý chí là từ ủy khuất sinh ra, nhường nhịn nhiều một chút, thành thục một chút.---An." Sau khi cha mẹ mất, A Thành chưa bao giờ khóc. Đêm đó cậu ta lại khóc, không phải là vì oan ức. Mà là cậu ấy, một lần nữa, cảm nhận được sự ấm áp khi người khác quan tâm.

Sau này An Hữu Trân cầm một số tiền cho A Thành, để anh bỏ việc làm ở khách sạn, an tâm học hành. Nửa học kỳ sau của đại học năm thứ 4, trường học không có khoá nào, A Thành liền theo An Hữu Trân đi khắp nơi. Tốt nghiệp, A Thành không có việc làm, anh học nghiên cứu công trình bằng gỗ vừa vặn có thể giúp An Hữu Trân.

Về sau, cậu ta chủ động muốn làm tài xế lái xe cho An Hữu Trân, chưa thông qua các loại phỏng vấn như người khác. Anh đối với tin học cảm thấy không có hứng thú. Nhưng cậu ấy là dân chuyên nghiệp có thể giúp được An Hữu Trân. Việc này làm cậu ta rất vui. An Hữu Trân lớn hơn cậu ấy 3 tuổi, cậu ta coi An Hữu Trân như một người chị, An Hữu Trân quan tâm cậu ta như một người em trai. A Thành một lòng đi theo An Hữu Trân, xông pha lăn lộn đến ngày hôm nay. Về sau lại quen biết được bọn người Amy, Vân Khánh Ly, cậu ta mới biết được mình đang bắt đầu một cuộc sống mới.

A Thành thực tình cảm thấy rất hứng thú khi An Hữu Trân và Trương Nguyên Ánh ở cùng một chỗ. An Hữu Trân cười nhiều hơn, những người bên cạnh cười cũng nhiều hơn.

Mấy năm nay, An Hữu Trân được thăng chức. Mọi người theo nàng gặp phải tình thế càng ngày càng phức tạp. Áp lực cũng càng lúc càng lớn. Ít cười hơn, ít thời gian nói chuyện trời đất. Trước kia, sau khi tan ca mọi người đi các quán ven đường khắp nơi, uống rượu nói chuyện phiếm. Thời gian dần trôi qua, mọi người về sau đều bận rộn. Ngày thường không ngừng mở những cuộc họp lớn, nhỏ để nghiên cứu và thảo luận các hạng mục khác nhau, phương án giải quyết. An Hữu Trân thì bay tới bay lui, có đôi khi chỉ vội vàng gặp một lần, dọn dẹp đồ đạc lại muốn đi.

Trong khoảng thời gian này, khi An Hữu Trân gặp rất nhiều phiền phức, thật ra tất cả mọi người ngầm hiểu nhau, họ đều hy vọng An Hữu Trân thừa dịp lần này dứt khoát đi ra làm một mình. Mọi người ở cùng một chỗ, thừa dịp còn trẻ, vì một mộng tưởng cùng nhau phấn đấu một lần. Cho nên khi Lưu Gia Vân chuẩn bị xong hạng mục mới. Vân Khánh Ly liền danh sách khách hàng, thời điểm đó A Thành chọn một chiếc xe tốt. Dù sao nếu từ chức ở Hành Nhất, xe, văn phòng đều phải trả lại. A Thành còn muốn đi theo An Hữu Trân làm tài xế lái xe cho cô.

A Thành không biết nói gì, cậu ta thật ra có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi lời đến cửa miệng thì lại cảm thấy không nói ra được. Huống chi An Hữu Trân rất mệt mỏi. Hôm nào đi, hôm nào mình sẽ đem ý nghĩ nói với An Hữu Trân.

Xe dừng dưới lầu trước nhà Trương Nguyên Ánh. A Thành cầm chìa khoá xe đưa cho An Hữu Trân, xuống xe đi trở về. Vừa đi được hai bước An Hữu Trân gọi cậu ta lại:

"A Thành!"

A Thành quay đầu,

"Chuyện gì vậy An tổng?"

"Cám ơn cậu."

A Thành không biết lòng biết ơn này là gì, cậu chỉ đưa cô về nhà. Cậu ấy chỉ sững sờ gật đầu.

An Hữu Trân chợt cười,

"Cám ơn cậu tin tưởng tôi."

A Thành nhẹ nhàng thở phào, gãi đầu cười.

"Đi về cẩn thận. Hôm nào tìm một chỗ, hai chúng ta đã lâu không có cùng nhau ăn lẩu và uống rượu!"

"Được!"

An Hữu Trân gật đầu quay người đi lên lầu.

Vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi hương, An Hữu Trân hô to:

"Phu nhân! Chị đã về! Rất đói!"

Trương Nguyên Ánh đang trong phòng dọn dẹp lại tủ quần áo, nghe thấy tiếng người vội vàng đi ra.

An Hữu Trân đứng ở cửa trước, duỗi ra hai tay, mặt cười nhìn Trương Nguyên Ánh. Nhìn thấy người mình luôn luôn nghĩ tới rốt cuộc đứng ở trước mắt, Trương Nguyên Ánh cảm thấy toàn thận đều buông lỏng. Nàng đi qua, tiến đến dựa sát vào trong ngực An Hữu Trân. Trương Nguyên Ánh ôm chặt lấy An Hữu Trân, ngửi thấy mùi trà quen thuộc trên người cô.

An Hữu Trân ôm chặt người trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên đầu Trương Nguyên Ánh. Trong phòng ấm áp, âm thanh lộc cộc phát ra từ trên bếp đang hâm nóng lại canh, cả phòng ấm áp.

Ăn cơm, rửa mặt xong, hai người ngồi trên ghế sofa. An Hữu Trân trong tay bưng lấy chén sứ Trương Nguyên Ánh vừa mua, yêu thích không buông tay, liền khen Trương Nguyên Ánh có ánh mắt tốt.

"Phu nhân ánh mắt thật giỏi! Hèn gì nhìn trúng chị!"

Trương Nguyên Ánh nhìn tựa như cười nhưng không phải, lườm cô một chút, An Hữu Trân híp mắt nhích lại gần,

"Phu nhân, nhớ chị không"

"Mơ sao?"

"Trong điện thoại em còn nói nhớ nữa mà! Sao lúc này lại biến thành mơ!"

"Trông thấy chị thì nói chuyện như vậy thôi!"

An Hữu Trân không vui, ngồi trở lại.

"Phu nhâni tình yêu cuồng nhiệt của chúng ta đâu? Sao nhanh như vậy em đã vào thời kỳ thói quen!"

Trương Nguyên Ánh nở nụ cười không để ý đến cô An Hữu Trân ở trước mặt nàng cười cười nói nói, khiến Trương Nguyên Ánh cảm thấy đây mới là nhà, trong phòng mọi thứ đều đầy sự sống. Mấy ngày qua ở một mình Trương Nguyên Ánh cảm thấy không thoải mái, đến khi An Hữu Trân trở về, góc trống trong lòng rốt cuộc cũng bị lấp đầy.

Trương Nguyên Ánh nhìn thấy khuôn mặt An Hữu Trân tràn đầy mệt mỏi, nàng rất đau lòng. Nàng gãi mái tóc ngắn của An Hữu Trân và nói:

"Đừng làm, sớm nghỉ ngơi một chút đi."

An Hữu Trân không nhúc nhích, nhắy mắt mấy cái.

Trương Nguyên Ánh không để ý, đứng dậy đi vào trong phòng. Bỗng nhiên từ đằng sau có một lực dựa đè vào nàng. Trương Nguyên Ánh hoảng sợ la lên một tiếng, ngã vào một cái ôm ấp áp. Tiếp đến là một nụ hôn run rẩy nóng rực.

An Hữu Trân hôn triền miên khiến Trương Nguyên Ánh cảm thấy nhịp tim của mình càng lúc càng nhanh. Đôi môi quen thuộc, mùi vị quen thuộc, mọi thứ như vậy là vừa đúng. Môi cùng môi tinh tế ghiền lấy nhau, nhưng An Hữu Trân cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ. Cô ngậm lấy môi dưới của Trương Nguyên Ánh, rồi dùng sức nút.

Trong nháy mắt, một tiếng rên rỉ thoát ra như muốn cổ vũ cô.

Hơi thở của An Hữu Trân ngày càng nặng. Tay cô lướt nhẹ trên thân thể mềm mại của Trương Nguyên Ánh. Trên môi, nụ hôn ngày càng tiến sâu vào, lực ở bàn tay cũng dần tăng lên. Trương Nguyên Ánh nâng thân thể mình lên, trong đầu nàng thiết tha mong muốn thân thể An Hữu Trân nhiều hơn. Hai tay Trương Nguyên Ánh quấn lên cổ An Hữu Trân, từng đợt cảm giác tê tê khiến nàng muốn An Hữu Trân gần thêm một chút.

An Hữu Trân ôm lấy nàng. Hai chân Trương Nguyên Ánh quấn lên thân trên của An Hữu Trân. Môi hai người không vì vậy mà tách ra. Trong mắt Trương Nguyên Ánh còn một ít tỉnh táo, nàng có chút buồn bực An Hữu Trân, trông thân thể An Hữu Trân như thế mà sao lại có sức mạnh lớn như vậy, có thể tùy ý ôm một người con gái...

Một giây sau, nàng thấy mình bị An Hữu Trân đè bẹp trên giường, quần áo nhanh chóng bị lột ra, trên người cảm thấy cực kỳ nhạy cảm. Trương Nguyên Ánh cảm giác được mỗi nơi đầu ngón tay của An Hữu Trân lướt qua đều khiến nàng run động.

An Hữu Trân coi thân thể Trương Nguyên Ánh như bảo vật. Cô cẩn thận nhấm nháp tỉ mỉ trên người nàng. Mỗi phần trên thân thể tươi mát và đẹp đẽ của Trương Nguyên Ánh chỉ thuộc về duy nhất một mình cô. Nhìn người yêu mơn mởn, thân thể yêu mị đến cực điểm. An Hữu Trân bắt đầu cảm thấy hối hận. Cô nghĩ, cuối cùng là vì lý do gì làm cho cô quên mất sự hấp dẫn này, bỏ Trương Nguyên Ánh đi lâu như vậy!

Trương Nguyên Ánh cảm thấy hai tay đang vuốt ve nàng có chút run rẩy, nàng mở to mắt, thấy những giọt nước mắt ở trong mắt An Hữu Trân. Cô đang nhìn chằm chằm thân thể nàng không hề chớp mắt. Nàng nhịn xuống nhịp tim đang đập điên cuồng, đưa tay vuốt lên mặt An Hữu Trân, cong ngón tay, dùng đốt ngón tay lau chỗ nước mắt đang đọng lại.

An Hữu Trân giương mắt nhìn Trương Nguyên Ánh. Hai người cứ như vậy chị nhìn em, em nhìn chị. Không cần nói gì, cùng nhau trong ánh mắt tràn đầy yêu thương nồng nàn. Hình ảnh này vĩnh viễn khắc sâu vào trí nhớ của An Hữu Trân và Trương Nguyên Ánh.

An Hữu Trân cúi người, ở trên trán Trương Nguyên Ánh đặt xuống một nụ hôn. Sau đó nhích xuống phía dưới hôn con mắt, chiếc mũi, bờ môi, cái cổ, xương quai xanh... Rồi dần xuống, khi hơi lạnh của bờ môi chạm đến đỉnh điểm, toàn thân Trương Nguyên Ánh run lên.

An Hữu Trân ôm chặt Trương Nguyên Ánh, nóng rực hôn nàng trong cơn mê muội. Trương Nguyên Ánh cảm nhận được một cỗ lực lượng xâm lấn tới bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể, toàn bộ lực chú ý của nàng đều bị cỗ năng lực này nhấn chìm. Thân thể dường như không còn là của mình nữa. Nàng nhịn không được tuỳ ý lắc mình nhảy múa theo. Mãi đến khi, thân thể toàn bộ nhịn không được rung động, không ức chế được thanh âm xông ra yết hầu, Trương Nguyên Ánh nhắm chặt hai mắt, hai tay ôm chặt lấy An Hữu Trân. Nhìn lấy tại đầu ngón tay của mình làm Trương Nguyên Ánh nở rộ, sợi tóc hơi ẩm ướt dán tại trên mặt, cả người đẹp đến mức kinh tâm động phách. An Hữu Trân không khỏi hoảng hốt, đây là toàn bộ mỹ cảnh cho người ta thoáng như trong mộng. Cô chỉ một lần hôn môi, đụng chạm, đi cường hóa ý thức của mình, nói với chính mình, đây là sự thực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro