54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị! Chị làm gì ở chỗ này vậy?"

Tô Thiền hơi kinh ngạc khi thấy Trịnh Tuyết Lan và An Hữu Trân. Sáng sớm đã đến khách sạn trong nhà khách, còn vừa nói vừa cười ăn điểm tâm. Trịnh Tuyết Lan nhìn thấy Tô Thiền cũng thấy bất ngờ, nhưng nàng quan tâm chuyện khác hơn, nàng nói:

"Ừh, đừng nói cho người khác biết!"

Tô Thiền càng kinh ngạc. Không lẽ hai người bọn họ...

An Hữu Trân nhìn ra được Tô Thiền đang nghi ngờ cái gì, vội đứng dậy kéo ghế bên cạnh ra để cho nàng ngồi, rồi nói:

"Tôi tới tìm chị của em có chút việc."

Tô Thiền vẫn có chút hoài nghi nhìn Trịnh Tuyết Lan một chút.

Trịnh Tuyết Lan phản ứng lại,

"Chị là vì cùng cha chị cãi nhau mới dọn ra ngoài!"

Tô Thiền nháy mắt mấy cái, giờ mới hiểu được.

"Nghiêm trọng vậy? Sao bỏ nhà đi ra ngoài?"

"Cho nên không cho phép nói cho ai cả, có biết không?"

"Biết rồi! Chị đã lớn như vậy, làm sao còn có thể làm chuyện tùy hứng như vậy."

"..."

An Hữu Trân nhịn cười, nhấp một hớp nước trái cây.

"Cô sao ở chỗ này?"

"Bạn của tôi từ nơi khác tới chơi, tôi liền sắp đặt ở chỗ này!"

Trịnh Tuyết Lan gật gật đầu, hướng về phía An Hữu Trân nói ra:

"Quên chưa giới thiệu cho cô, đây là em họ của tôi, Tô Thiền. À, em ấy không thích tên của em ấy, cô có thể gọi em ấy là Tô. Chúng tôi đều gọi như vậy."

An Hữu Trân nhìn Tô Thiền gật gật đầu, cười nói:

"Tôi nhớ rõ cô, ở party sinh nhật của Nguyên Ánh, cô đi cùng Hứa tổng."

Tô Thiền mở to hai mắt nhìn,

"Chị trí nhớ thật tốt!"

"Cám ơn đã khen."

Nhìn An Hữu Trân ở khoảng cách gần, Tô Thiền cảm thấy cô rất có khí chất. Có loại khí lực mơ hồ nói không ra được, toàn thân thoát ra một tác phong, để người ta không dám xem thường. Hơn nữa sắc mặt ung dung, ngũ quan không được coi là rất đẹp, nhưng nhìn chung tổng hợp lại làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái. Khi cô mỉm cười có chút mê hoặc người khác, ánh mắt rất đặc biệt, giống như... như cái gì đây? Tô Thiền trong một lúc không nghĩ ra được từ ngữ nào để diễn tả.

"Êh, nhìn chằm chằm vào người ta như vậy là không lễ phép nha!"

Trịnh Tuyết Lan thấy mắt Tô Thiền say sưa nhìn chằm chằm An Hữu Trân, vội lên tiếng nhắc nhở.

Tô Thiền chớp mắt với Trịnh Tuyết Lan, nàng xoay qua hỏi An Hữu Trân:

"Chị Nguyên Ánh đâu?"

Không đợi An Hữu Trân trả lời, Trịnh Tuyết Lan ngạc nhiên hỏi:

"Em biết Trương Nguyên Ánh?"

"Đúng vậy!"

"Các em làm sao lại biết nhau?"

"Bởi vì anh họ đó!"

Trịnh Tuyết Lan và An Hữu Trân đều không nói chuyện.

An Hữu Trân nhìn ra được, Tô Thiền cố ý nói như vậy. Cô nhìn Tô Thiền trong mắt như cười châm biến, nhưng ánh mắt biểu cảm như vậy, lại để Tô Thiền cảm thấy có chút đỏ mặt. Dù sao đối với nàng mà nói, sự tồn tại của An Hữu Trân rất đặc biệt. Nàng thấy trong vòng tình cảm phức tạp này có liên quan đến anh họ và chị họ của mình, mà trong vòng tình cảm này, An Hữu Trân lại tuyệt đối đứng cao nhất ở bên thắng cuộc.

Hứa Phóng Nhân, Trịnh Tuyết Lan đều là những người cực kỳ xuất sắc. Thế nhưng về mặt tình cảm, bọn họ đều thua. An Hữu Trân và Trương Nguyên Ánh là một đôi. Tô Thiền đối với Trương Nguyên Ánh có ấn tượng rất tốt, còn với An Hữu Trân, thì nàng có nhiều chuyện tò mò về cô. Nàng thừa nhận, An Hữu Trân là người phụ nữ có sức hấp dẫn, mà về sau nàng mới biết được sự hấp dẫn kia đang đến gần nàng.

"Em ăn điểm tâm rồi sao?"

Trịnh Tuyết Lan hỏi.

"Vẫn chưa, em đợi mấy người bạn đến rồi cùng nhau ăn. Mọi người đang trên đường đến đây."

Thừa dịp hai người nói chuyện An Hữu Trân nhắn tin cho Trương Nguyên Ánh:

"Gặp phải em họ của Hứa Phóng Nhân, Tô Thiền."

"Trùng hợp vậy?"

"Cô ấy hỏi chị, em đang làm gì?"

"Ha ha, em gái dễ thương quá."

"Vậy em nói chị phải trả lời cô bé này sao đây?"

"Không cho phép cợt nhã, không cho phép làm mặt khó chịu. Phải giữ hình tượng cho bản thân."

"Đòi hỏi cao thật!"

"Xử lý không tốt, tổ chức sẽ khiển trách. Haha"

An Hữu Trân để điện thoại di động xuống, quay qua bên Tô Thiền, mỉm cười nói:

"Nguyên Ánh kêu chị thay cô ấy gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến em."

Tô Thiền sững sờ một chút, không nói được gì.

Trịnh Tuyết Lan ngồi kế bên, nhìn thấy Tô Thiền như vậy cũng không biết làm gì. An Hữu Trân là ai? Cô không phải là một cô gái nhỏ có thể đối phó? An Hữu Trân nói câu này, cho thấy cô và mình không có quan hệ gì đặc biệt. Nguyên Ánh mới là người yêu của người ta. Thứ hai, dùng câu Trương Nguyên Ánh ân cần thăm hỏi, nhắm thẳng phản kích vừa rồi Tô Thiền cố ý nâng lên Hứa Phóng Nhân. Lần nữa thanh minh cô mới là chính chủ nhân

"Tô, em đi làm việc đi. Chị và Hữu Trân có chút việc, đi trước."

"Àh, được. Hữu Trân, gặp lại sau."

Tô Thiền cố ý quay qua phía An Hữu Trân, đưa tay ra nói.

An Hữu Trân là người làm ăn vội bắt tay Tô Thiền, mỉm cười nói:

"Gặp lại."

Trịnh Tuyết Lan cùng An Hữu Trân một trước một sau rời đi.

"Có lỗi với cô, Tô bản tính rất trẻ con."

Bước vào thang máy, Trịnh Tuyết Lan nói để giải thích.

"Không sao đâu. Em gái nhỏ thật đáng yêu mà."

Trịnh Tuyết Lan cảm thấy từ miệng An Hữu Trân đánh giá như nhưng giọng điệu nghe không có không cảm giác như vậy, nàng kỳ quái nhìn thoáng qua An Hữu Trân.

Đương nhiên An Hữu Trân hiểu ý nàng, mỉm cười không nói chuyện. Bởi vì cô cảm thấy đây ngôn ngữ giữa là cô và Trương Nguyên Ánh,có một cảm giác tự hào nhỏ.

An Hữu Trân lái xe chở Trịnh Tuyết Lan đi cửa hàng shopping.

Ngồi trên xe, Trịnh Tuyết Lan nhìn đông, nhìn tây,

"Hữu Trân, đây là xe của cô sao?"

"Công ty giao cho đó. Sao vậy?"

"Không giống phong cách của cô."

"Há, tôi đối với mấy cái đồ vật này không quá coi trọng. Dùng được và dễ chịu là tốt rồi."

Trịnh Tuyết Lan gật gật đầu, An Hữu Trân nói đúng hoàn toàn, không phải là người để ý vật chất hưởng thụ, cô là không thèm để ý, không phải vì keo kiệt. Trịnh Tuyết Lan có chút tò mò, không biết An Hữu Trân rốt cuộc để ý cái gì nhất.

"Hữu Trân, cô tiếp theo có tính toán gì không?"

An Hữu Trân chợt cười,

"Còn cô thì sao?"

"Tôi? Tôi tính cùng cô làm"

"Bậy bạ. Tân Nguyên ở đó không đi, cùng tôi ở chỗ này xem náo nhiệt cái gì?"

"Sao vậy? Coi thường tôi?"

"Tôi chỗ này miếu nhỏ, chứa không nổi phật lớn cô a."

"Hữu Trân cô có thể nói chuyện đàng hoàng một chút không?"

"Ha ha, cô gấp cái gì?"

"Tôi nghiêm túc nói cho cô nghe đây! Tôi cảm thấy cô không thể ở Hành Nhất làm tiếp được nữa."

"Ừh, tôi đang suy nghĩ."

"Cô cũng không đến Tân Nguyên phải không?"

An Hữu Trân nhìn xe ở phía trước, không trả lời.

Hai người đến cửa hàng, rất nhanh chóng lấy quần áo. Rất may cho An Hữu Trân, trên người Trịnh Tuyết Lan không mắc bệnh tiểu thư con nhà giàu. Nàng cũng không bắt bẻ, người như vậy trong việc làm cũng như thế, tính bao dung rất mạnh.

"Đồ vật đều mua đủ rồi sao?"

"Ừh."

"Cô thật không có tính về nhà ở?"

"Không quay về."

"Ngô thúc không phái người tìm cô sao?"

"Không có."

An Hữu Trân không nói tiếp, Trịnh Trung cho dù không hỏi, cũng nhất định sẽ biết được bước đi của Trịnh Tuyết Lan. Mục đích của ông là ép cô đến Tân Nguyên, về việc dùng thủ đoạn nào cũng không quan trọng. Cho nên Trịnh Tuyết Lan ở chung một chỗ với cô, ông ấy hẳn cũng yên tâm.

An Hữu Trân hiểu được Trịnh Trung tính toán điều gì. Nhưng Trịnh Trung là Trịnh Trung, Trịnh Tuyết Lan là Trịnh Tuyết Lan. Hiện giờ, An Hữu Trân bắt đầu xem Trịnh Tuyết Lan như một người bạn.

Mua đồ xong, hai người đi xuống lầu dưới. Trên đường, Trịnh Tuyết Lan không nhịn được hỏi:

"Hữu Trân, cô hãy nói thật, có phải cô đã quyết định không đến Tân Nguyên?"

"Ừh."

"Là do trước kia tôi thích cô?"

"Không phải."

"Bởi vì cha tôi?"

"Không phải."

"Vậy thì vì cái gì?"

"Tôi muốn làm một mình."

Trịnh Tuyết Lan nghe được điều này kinh ngạc nhìn về phía An Hữu Trân.

"Một mình chính cô làm?"

"Còn có mấy người bạn nữa."

Trịnh Tuyết Lan hiểu rõ gật đầu. Bạn bè có thể đi theo An Hữu Trân cùng cô xông pha, chắc chắn không thể thiếu A Tả và Vân Khánh Ly.

Hai người không ai nói chuyện.

"Tự mình làm, có mục tiêu rồi sao?"

"Hiện đang ở giai đoạn bàn bạc. Dù sao, gần đây những chuyện này đều đến cùng một lúc. Từ lâu tôi cũng đã chuẩn bị trước, cũng là phải gặp đến việc này."

"Thật ra thì tôi cũng ủng hộ cô làm việc một mình."

"Đừng để cha cô biết cô nói lời này."

An Hữu Trân vừa cười vừa nói.

"Ông ấy sớm muộn cũng sẽ biết. Hữu Trân, tôi sẽ không làm chuyện cô không thích. Tôi hi vọng chúng ta có thể trở thành bạn thân, và trong tương lai sẽ cùng cô qua lại."

"Cám ơn cô."

"Trong tay của tôi có một khoản tiền không dùng đến, cho dù cô làm cái gì, tôi cũng sẽ giúp đỡ."

Cảm xúc trong lòng An Hữu Trân trong lẫn lộn. Rõ ràng đối với cô tình hình rất gấp gáp, nhưng người bên cạnh đều ra tay giúp đỡ, hơn nữa lại đem mọi thứ đều chuẩn bị tốt. Có những người này ở đây, An Hữu Trân cảm thấy rất biết ơn và cũng rất tự hào. Đời người không chỉ cần phải tình yêu, cũng cần tình bạn.

Lúc này, An Hữu Trân cảm thấy không chỉ vì riêng mình và Trương Nguyên Ánh, cũng nên vì đám bạn này, dũng cảm bước ra một bước.

Thấy An Hữu Trân không nói lời nào, trong lòng Trịnh Tuyết Lan có chút không chắc.

"Hữu Trân, tôi là thật lòng muốn cùng cô làm chút việc vì tôi tin tưởng cô nhất định sẽ thành công. Tôi cam đoan, việc này không có âm mưu hay tính toán gì cả."

An Hữu Trân nghe xong cười, cô chăm chú nhìn Trịnh Tuyết Lan nói:

"Tuyết Lan, thật ra cô đối với tôi không bỏ xuống được chuyện trên tạp chí sao?"

"Hữu Trân, tôi cho là mình có thể có khả năng đối xử với cô mọi thứ. Nhưng khi đến lúc có kết quả, tôi lại hối hận. Nhìn thấy cô bị ảnh hưởng, trong lòng tôi cực kỳ khó chịu..."

"Tuyết Lan, "

An Hữu Trân ngắt lời Trịnh Tuyết Lan ,

"Chuyện đã là quá khứ rồi, chúng ta đều cho nó qua đi. Bây giờ lại, tôi coi cô như bạn bè, cô cũng coi tôi là bạn bè đi. Cô nói cô muốn tham gia cuộc sống sau này trong tương lai của tôi, tôi rất cảm kích, thật lòng cảm kích. Tôi muốn ra ngoài làm việc cho chính mình, thú thực nguyên nhân lớn là vì Nguyên Ánh.

Tôi và Nguyên Ánh nếu muốn ở cùng một chỗ, nếu muốn có tương lai, tôi phải cố gắng đi dọn sạch chướng ngại phía trước. Nếu làm công, tôi vĩnh viễn chịu cảnh mọi người đàm tiếu. Còn tôi tự làm, tôi và Nguyên Ánh đã ở chung một chỗ, tôi sẽ không làm em ấy cảm thấy tủi thân. Đây là lý do chính tôi quyết tâm rời Hành Nhất. Tôi không nghĩ đến, bạn bè bên cạnh tôi sẽ ủng hộ tôi như vậy, bọn họ chuẩn bị tốt hạng mục cho tôi, chuẩn bị xong nguồn khách hàng chính, bọn họ mỗi người đều là tốt nhất trong nghề. Khi họ đem những tư liệu này để ở trước mặt tôi, tôi thật xúc động. Còn có cô, vì chuyện của tôi không ngại cùng cha gây gỗ. Bây giờ còn đầu tư tiền cho tôi, tôi cảm thấy vì mọi người, tôi cũng muốn cố gắng làm thành chuyện này."

Lời nói của An Hữu Trân lần này rất giản dị nhưng có chứ sự chân thật. Trịnh Tuyết Lan hiểu, cô lần này thật coi mình như bạn bè. Nhưng cô ngăn nàng, cũng muốn nhắc nhở nàng lần nữa, mọi người là bạn tốt, là nhóm bạn tốt, nhưng nàng nghe thấy người An Hữu Trân yêu, chỉ có Trương Nguyên Ánh, và một mình Trương Nguyên Ánh.

Trong lòng Trịnh Tuyết Lan rất chua, rất rất chua. Nhưng nàng thấy chỉ cần có thể ở bên cạn An Hữu Trân, coi như làm bạn bè cũng tốt. Rất nhiều việc càng là muốn có, lại càng không có được. Càng nghĩ là được, càng không chiếm được. Không bằng hãy để tự nhiên. Trịnh Tuyết Lan chờ An Hữu Trân nhiều năm như vậy, bây giờ, nàng vẫn như vậy chờ. Mà lần này so với trước tốt hơn nhiều, chí ít bây giờ nàng rốt cục có thể lấy thân phận là bạn bè ở bên cạnh An Hữu Trân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro