56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi mua đồ xong, An Hữu Trân đưa Trịnh Tuyết Lan trở lại khách sạn sau đó liền đi tìm Vân Khánh Ly, Lưu Gia Vân và A Tả. Mọi người hẹn gặp nhau tại một nhà hàng cơm trưa.

An Hữu Trân mang việc của Trịnh Tuyết Lan kể cho ba người kia nghe

"Nha đầu đó là thật lòng ? Hay là lại đang diễn trò nữa?"

A Tả nghe xong có chút kinh ngạc hỏi

Lưu Gia Vân đáp:

"Chắc là không phải. Nàng không phải đã tỏ ý tiền này là cho Hữu Trân hay sao! Chỉ cần không lấy thân phận Tân Nguyên nhập cổ phần thì không được xem là có quan hệ với Tân Nguyên"

"Huống chi nếu nàng làm vậy để Hữu Trân đến Tân Nguyên thì không cần vẽ thêm chuyện. Còn có, khổ nhục kế này diễn cho ai xem chứ? Ta cảm thấy Trịnh Tuyết Lan lần này là thật."

Vân Khánh Ly phân tích.

"Nhưng tiểu nha đầu này đầu óc rất lợi hại, không thể không đề phòng nàng"

A Tả nhìn về phía An Hữu Trân nói.

An Hữu Trân giơ tay lấy tách trà uống một ngụm, không nói chuyện.

"Hữu Trân em nghĩ thế nào?"

Lưu Gia Văn hỏi. Anh ta nhìn thấy An Hữu Trân mấy ngày qua đã gầy đi rất nhiều và không đành lòng nhìn An Hữu Trân như vậy.

"Em tin Trịnh Tuyết Lan là thật lòng"

Mọi người đều không nói tiếp vấn đề này nữa.

Thẳng thắn mà nói Trịnh Tuyết Lan có năng lực rất tốt. Nhãn lực và tài năng đều có, đợi một thời gian, tất có thành tựu .Tân Nguyên tương lai sẽ không có vấn đề gì nếu có Trịnh Tuyết Lan thì sẽ dễ dàng phát triển hơn. Trên thương trường từ trước cho tới bây giờ thì thêm một người bạn sẽ tốt hơn rất nhiều so với thêm một kẻ thù.

Mấy ngày nay, việc khiến Vân Khánh Ly cùng A Tả chạy đi nhiều nhất đều liên quan đến tiền bạc. Bây giờ Trịnh Tuyết Lan chủ động đưa cho An Hữu Trân tiền, đây chính là một chuyện tốt. Không những thế An Hữu Trân cũng đã nói Trịnh Tuyết Lan là thật lòng, như vậy thì sẽ nhanh được một vố lớn. Còn có, tập đoàn bên kia đang chuẩn bị bắt đầu một đợt tranh cử kéo dài một tháng. Nếu như muốn một chiêu tất thắng, mọi người nhất định phải nắm chặt thời gian chuẩn bị sẵn sàng.

"Chuyện này nên nói thế nào đây. Muốn làm hay không nào? Hiện tại thời gian đang gấp rút"

A Tả sảng khoái nói chuyện, trực tiếp hỏi.

"Đúng vậy đó, nếu như muốn làm thì đầu tiên phải tìm chuyên gia luận chứng khả thi. Bên này đã hoàn thành phân tích báo cáo rất nhanh"

Lưu Gia Vân phụ họa nói.

An Hữu Trân nhìn mọi người.

"Mọi người sẽ hối hận chứ?"

Ba người nghe xong câu này đều cười. Không ai trả lời, ba người cầm lấy cái chén, cùng giơ lên trước mặt An Hữu Trân, mỉm cười nhìn cô.

An Hữu Trân hơi sửng sốt, nhìn ba người đối diện mỉm cười chân thành đến khi mắt mỏi nhừ. Cô cúi đầu mãnh liệt chớp mắt vài cái, cố gắng đem sương mù trong mắt biến đi. An Hữu Trân hít sâu một hơi, một lần nữa ngẩng đầu lên cầm lấy chén trà giơ lên:

"Cạn ly!"

Bốn người cười rộ lên đầy vui vẻ... Sao lại phải hối hận, không bao giờ hối hận đâu!

An Hữu Trân lấy văn bản tài liệu, đưa cho Lưu Gia Vân

"Tài liệu này là ta sai người tra ra, nó liên quan tới dữ liệu của loại kỹ thuật GM mới nhất mà các quốc gia trên thế giới đã khám phá và phát triển ra, mấu chốt là bên trong ghi chép những nơi đang được thí nghiệm cùng với danh sách của những người phụ trách."

Mọi người nghe xong đều cảm thấy hưng phấn! Ra sức a! Có danh sách chuyên môn thì sẽ không phải lo bước khai triển! Chỉ cần có thể thông qua luận chứng cầm đến bất kỳ phòng thí nghiệm trọng điểm nào đề cử cũng có thể đồng thời tiến hành đàm phám với ngân hàng để giúp công ti.

"Cái này lấy được từ đâu!"

Lưu Gia Vân hưng phấn liền không ngừng hỏi

"Hỏi nhiều như vậy làm gì!"

A Tả trêu chọc nói.

An Hữu Trân nhìn họ cười, cái này liền xem như bắt đầu rồi sao ? Cảm giác không tệ chút nào !

Nói chuyện thấy không có gì sai lệch, An Hữu Trân liền nói :

"Nếu không có việc gì thì trước hết chúng ta giải tán đi. Mọi người về công ty hết đi, dù sao giờ cũng là thời kỳ nhạy cảm, không ít người theo dõi chúng ta đâu."

Trương Nguyên Ánh nghe thấy động tĩnh bên ngoài, ung dung tỉnh dậy. Vừa rồi trong mơ thấy chính mình kiên quyết đuổi theo người đang chạy xe đạp nhưng dù như thế nào cũng không đuổi kịp, nàng nhìn không rõ người kia, chỉ nhớ bóng lưng đó có hơi gầy. Là An Hữu Trân? Hay là mối tình đầu của nàng với anh ấy? Nàng nhớ không rõ.

Nàng nằm trên giường nghe thấy phòng bếp có động tĩnh nhất định là An Hữu Trân đã trở về. Trương Nguyên Ánh đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn bốn giờ chiều. An Hữu Trân đi vào phòng nhìn thấy Trương Nguyên Ánh đang sững sờ nhìn trần nhà, cô đi tới hôn vào mắt của Trương Nguyên Ánh.

"Đồ ăn giữa trưa mang tới tại sao em không ăn chút nào? Có chỗ nào không khỏe sao?"

Trương Nguyên Ánh chớp mắt một cái rồi nhìn chằm chằm vào An Hữu Trân, trong mắt An Hữu Trân lộ ra một cỗ thương tiếc.

Nàng giơ tay lên vuốt ve mặt An Hữu Trân, đầu ngón tay đi qua mặt mày, mũi, bờ môi. Trương Nguyên Ánh hai tay ôm cổ An Hữu Trân hơi nhấc thân thể, chủ động hôn lên.

Nụ hôn này có hơi vội vàng giống như là muốn xác định việc gì đó, An Hữu Trân cảm thấy mội có chút đau. Trương Nguyên Ánh chủ động đưa lưỡi ra thăm dò vội vàng tìm lưỡi của An Hữu Trân sau khi tìm thấy liền dây dưa một hồi.

Trên tay An Hữu Trân có mùi cà rốt, cô dùng hai cánh tay ôm chặt Trương Nguyên Ánh mà đáp lại nàng. Chỉ mới một ngày không gặp mà cô đã nhớ nàng đến như vậy.

Vừa nãy khi vào nhà nhìn thấy thức ăn trên bàn chưa được đụng qua, An Hữu Trân nhíu mày đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Trương Nguyên Ánh đang ngủ. Cô đi đến bên cạnh giường thấy Trương Nguyên Ánh đang ngủ cũng không nỡ, lông mày nhíu chặt, lông mi thỉnh thoảng run rẩy. An Hữu Trân nhẹ nhàng nắm tay Trương Nguyên Ánh hôn lên lông mày đang nhíu lại, dần dần, Trương Nguyên Ánh tùng giương mi tâm, lâm sâu vào trong giấc mộng.

Bây giờ, Trương Nguyên Ánh vừa tỉnh lại, ánh mắt nhìn cô lộ ra một chút ủy khuất cùng bất an, An Hữu Trân nghĩ rằng nàng gặp ác mộng, cưng chiều đem nàng ôm vào trong lòng ngực trấn an.

Trương Nguyên Ánh tựa ở trên ngực, trên người An Hữu Trân có mùi của cà rốt, cô chắc là đang làm đồ ăn a. Cái hương vị gia đình này khiến cho Trương Nguyên Ánh giờ đây an tâm hơn rất nhiều.

"Chị làm lớn tương canh, còn có cả cơm nữa. Thế nhưng chị muốn ăn thịt mà chị lại không biết làm. Em sẽ làm cho chị chứ?"

Trương Nguyên Ánh nghe xong bỗng nhiên buồn bực nở nụ cười. An Hữu Trân không biết tại sao nàng lại cười, có hơi mờ mịt nhìn người trong lòng đang cười đến run người.

Lời nói của An Hữu Trân làm cho người ta liên tưởng tới một bức tranh : An Hữu Trân ở trong bếp đối với món thịt yêu thích lại không biết làm thế nào. Cô cầm điện thoại di động nhìn đi nhìn lại cái thực đơn thế nhưng lại không biết bắt đầu từ bước nào. Cuối cùng uể oải từ bỏ đến phòng ngủ đánh thức nàng để nhờ nàng hỗ trợ.

Trương Nguyên Ánh ở trong lòng bỗng nhiên trầm tĩnh lại, nàng vén chăn đứng dậy, thuận tay đem tóc cuộn lại thành một bím tóc đơn giản.

An Hữu Trân rất thích động tác nàng buộc tóc, ngón tay linh hoạt, lộ ra cái cổ làm cho người khác suy tư. Cổ Trương Nguyên Ánh dài, đường cong ưu mỹ. An Hữu Trân rất thích ôm nàng từ phía sau, hôn lên lỗ tai nàng, sau đó lưu luyến trên cổ nàng.

Nàng không để ý ánh mắt quyến luyến của An Hữu Trân đằng sau lưng mà trực tiếp đi đến bếp. Sau khi thanh tỉnh, nhớ lại hình ảnh trong cửa hàng vẫn giống như cái gai đâm trong lòng. Trương Nguyên Ánh có chút chán ghét bộ dạng này của mình, nàng cũng không hiểu vì sao mình luôn không bỏ xuống được. Mà An Hữu Trân, còn không biết việc nàng và Trịnh Tuyết Lan chạm mặt, cái này khiến Trương Nguyên Ánh trong lòng có hơi sinh khí.

Một bên suy đoán, một bên thuyết phục mình tín nhiệm An Hữu Trân, đang xoắn xuýt bên trong, cắt thịt có hơi lệch, lập tức liền cắt vào tay máu chảy ồ ạt. Trương Nguyên Ánh sửng sốt một chút, nhanh lấy ra khăn tay nhằm ngăn chặn vết thương, sau đó tiến phòng khách tìm băng gạc.

An Hữu Trân ở phòng khách nghe điện thoại, quay người trông thấy Trương Nguyên Ánh nắm ngón tay, nhíu mày tìm đồ. Nhìn kỹ mới phát hiện máu trên tay thấm vào khăn tay!

"Một lúc nữa ta gọi lại cho ngài, bên này có chút việc. Chào!"

Nói xong vứt điện thoại xuống, nhanh chạy tới cầm tay Trương Nguyên Ánh, tìm ra thuốc sát trùng cùng băng gạc. Cô kéo Trương Nguyên Ánh đến ghế sa lon ngồi xuống, dùng bông y tế thấm thuốc sát trùng xử lý vết thương.

"Tại sao lại không cẩn thận như vậy a!"

An Hữu Trân trong mắt tràn đầy đau thương, nhưng Trương Nguyên Ánh nhìn ánh mắt đó lại thành trách cứ. Mình thái thịt cắt trúng tay, An Hữu Trân cùng người kia chưa kịp nói chuyện xong đã phải tắt điện thoại rồi, cô muốn ăn thịt nàng cũng làm không được. . . Trương Nguyên Ánh lúc này cảm thấy mình như một gánh nặng, tâm tình càng thêm sa sút.

Thời điểm Trương Nguyên Ánh tâm tình không tốt biểu hiện liền băng lãnh làm cho không người nào có thể tiếp cận. An Hữu Trân tưởng rằng mình nặng lời. Đúng thế, lần đầu cắt trúng tay lưu lại nhiều máu như vậy liền cảm thấy đau, nhất là nghề nghiệp của Trương Nguyên Ánh, đối vết sẹo rất mẫn cảm, ngữ khí của mình còn gấp gáp như vậy, không phải là quá không quan tâm .

Nghĩ như vậy, An Hữu Trân trong lòng một trận đau lòng. Động tác trên tay gia tốc, băng bó xong, liền ôm chặt lấy Trương Nguyên Ánh. Dán mặt của nàng, cách tay hạ xuống khẽ vuốt cánh tay của nàng, an ủi.

Giờ phút này Trương Nguyên Ánh toàn thân có hơi cứng ngắc, cái ôm ấm áp của An Hữu Trân kiến nàng bỗng nhiên cảm thấy giống như đã trải qua một thời gian rất rất dài. Ấm áp như vậy khiến cho người ta hoài niệm, chung quanh tất cả đều là khí tức trên người nàng. . . Trong nháy mắt, nước mắt chảy xuống.

An Hữu Trân cảm giác được hai hàng nước mắt của nàng, cô buông lỏng đôi chút thì đã thấy có người mặt đầy nước mắt. An Hữu Trân tranh thủ thời gian dụ dỗ nói:

"Có phải đau lắm không? Chị thật có lỗi a! Đều tại chị không tốt, không nên để em làm thịt! Về sau chính chị học làm! Đừng khóc, chị thổi ngón tay cho em đỡ đau."

Trương Nguyên Ánh cũng không hiểu mình tại sao lại khóc, nhìn thấy dáng vẻ An Hữu Trân kinh hoảng, nước mắt càng rơi xuống.

An Hữu Trân đau lòng lau nước mắt trên mặt nàng, nhưng càng lau càng nhiều. An Hữu Trân gần sát Trương Nguyên Ánh, không ngừng hôn đôi mắt Trương Nguyên Ánh, trên tay nhu hòa vuốt ve sau lưng Trương Nguyên Ánh.

Trương Nguyên Ánh ôm lấy cổ An Hữu Trân, mặt vùi vào cổ cô, mặc cho nước mắt chảy ngang. Rất nhanh, An Hữu Trân cũng cảm giác được chỗ cổ ẩm ướt lành lạnh.

"Bảo bối, đừng khóc, nếu đau em hãy cắn chị, có được hay không? Chị với em cùng đau một chỗ!"

Nghe An Hữu Trân gọi mình bảo bối, Trương Nguyên Ánh càng khổ sở hơn. Liền khóc một hồi lâu, Trương Nguyên Ánh cảm thấy mình khóc đến không còn khí lực, thút thít từ trong lòng An Hữu Trân đứng dậy, muốn đi rửa mặt.

An Hữu Trân sững sờ nhìn Trương Nguyên Ánh, phu nhân đây là làm sao? Nói khóc liền khóc, còn khóc thương tâm như vậy. Khóc xong lại thay đổi biểu hiện không muốn người khác tới gần, giống như vừa rồi người tựa vào trong lồng ngực của mình khóc lớn không phải nàng !

Trương Nguyên Ánh nhìn lại mình trong gương thấy mình đã khóc đến đôi mắt, cái mũi đều đỏ bừng, rất là ảo não. Làm sao lại không khống chế lại! Thật sự là mất mặt! An Hữu Trân nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái, tay mình bị đứt tại sao lại khóc thành bộ dạng này.

Kỳ thật An Hữu Trân cảm thấy bộ dạng này của Trương Nguyên Ánh đặc biệt đáng yêu, yểu điệu đến khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng muốn che chở. Ngày thường nàng quá cô đơn, lạnh nhạt, và hờ hững với tất cả mọi thứ, cho dù là ôn nhu, cũng vẫn luôn mang theo một loại khí chất đầy trang nghiêm. Khó được nhìn thấy bộ dạng này của nàng, An Hữu Trân cảm thấy tâm can của chính mình như muốn tan chảy.

Rửa mặt xong đi ra, An Hữu Trân đã dọn xong cơm canh. Cô lại như yêu rau xanh, vừa bắt gặp Trương Nguyên Ánh đi ra, liền chợp thời cơ, bước tới ôm lấy nàng,

"Tay còn đau phải không?"

Trương Nguyên Ánh lắc đầu, trong mắt có một chút xấu hổ, cũng có chút ủy khuất. Nhìn thấy vậy tâm An Hữu Trân lại nhũn ra. Cô từ từ hôn chóp mũi Trương Nguyên Ánh, kéo nàng đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Bản thân cũng ngồi xuống, một tay nắm lấy tay Trương Nguyên Ánh, một tay thay nàng gắp thức ăn.

"Ăn nhiều một chút. Khóc lâu như vậy, cũng rất hao tổn thể lực!"

"Chị nói buổi trưa trở về, tại sao không có trở về?"

An Hữu Trân chớp mắt mấy cái, phu nhân nhà cô đây là oán cô nói không giữ lời a? An Hữu Trân cười để đũa xuống, rót chén nước cho Trương Nguyên Ánh, nhìn nàng uống hai ngụm, mới lên tiếng:

"Lúc đầu định trở về, Vân Khánh Ly gọi điện thoại, chị trở về còn chưa gặp nàng, có một số việc muốn làm. Liền hẹn nàng, Lưu Gia Vân, A Tả gặp mặt."

Trương Nguyên Ánh nghe xong, thì ra An Hữu Trân không cùng Trịnh Tuyết Lan ăn cơm, là cùng Vân Khánh Ly và mấy người kia, cảm thấy buông lỏng. Sau đó oán trách mình suy nghĩ lung tung nửa ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro