60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Trương Nguyên Ánh thức dậy, đã là giữa trưa. Sáng sớm hôm nay, An Hữu Trân có trở về, kỳ thật nàng biết. Tiếng thở dài đó nàng cũng nghe được rất rõ ràng, lúc An Hữu Trân kéo chăn ra nằm xuống giường, nhịp tim Trương Nguyên Ánh đột nhiên tăng gia tốc, thân thể đang rất mong muốn nhận được cái ôm ấp áp, nhưng thời điểm An Hữu Trân chỉ nhẹ nhàng đặt tay cô lên lưng nàng, tâm Trương Nguyên Ánh giống như bị đứng lại. An Hữu Trân thận trọng tiếp cận, làm cho tâm nàng rất rất đau, nàng nhắm mắt lại chờ An Hữu Trân có động tác tiếp theo, nhưng mà không có.

Lúc sau lưng nàng, hô hấp của An Hữu Trân nặng nhọc, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, nàng thật sự rất muốn quay lưng ôm lấy An Hữu Trân, nhưng nàng sợ cô tỉnh lại. Sau khi cùng An Hữu Trân sống chung, thời gian dần trôi Trương Nguyên Ánh cũng bắt đầu bộc lộ mình, thường xuyên ở trước mặt An Hữu Trân lộ ra dáng tiểu nữ nhân, ngẫu nhiên nũng nịu, ngẫu nhiên cũng sẽ trêu chọc. Nhưng hiện tại, nàng tựa hồ trở về với tính cách lạnh lùng trước kia.

Về sau, Trương Nguyên Ánh có từng cùng An Hữu Trân nhắc đến chuyện này, An Hữu Trân nói một câu thức tỉnh nàng, cô nói " Nếu như chị cùng Trịnh Tuyết Lan có cái gì, đã trễ như vậy, hôm đó chị còn về nhà làm gì.", nhưng ngay tại thời điểm đó Trương Nguyên Ánh sao nghĩ nhiều được như vậy. Nàng vẫn hãm sâu vào trong cái lưới chính mình đặt ra, không thoát ra được.

An Hữu Trân làm điểm tâm, không có nhắn lại. Trương Nguyên Ánh hâm nóng lại ăn.

Điện thoại vang lên

"Nguyên Ánh, chúc mừng khôi phục chức vụ."

"Ha ha, cám ơn."

"Thế nào, điều chỉnh ổn chưa? Ngày mai có thể bay không? Nếu như vẫn muốn nghỉ ngơi thêm một chút, anh sẽ an bài giúp em."

"Cám ơn, ngày mai có thể bay, em sẽ chuẩn bị."

"Tốt, 9h30 bay đến thành phố J, 4 ngày."

"Vâng, ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp."

Buổi tối, An Hữu Trân hẹn khách hàng đi ăn cơm, nhắn cho Trương Nguyên Ánh.

"Ban đêm có bữa tiệc."

Trương Nguyên Ánh trả lời

"Ừm, ngày mai em bay đến thành phố J, 4 ngày."

An Hữu Trân nhìn chằm chằn điện thoại, 4 ngày sao?

"Vậy em chú ý an toàn, mấy giờ đi, chị đưa em đi."

"Không cần, ban đêm em đến nhà Hiền Thư, ngày mai cùng bay với em ấy."

Hiện tại ở cùng cô một đêm Trương Nguyên Ánh cũng không nguyện ý? An Hữu Trân khổ sở nghĩ, thế nhưng tối hôm qua nàng vẫn ôm chặt áo của cô ngủ a

"Ừm, gói đồ của Hiền Thư trên kệ CD, em đưa cho em ấy đi."

"Vâng."

Hai người cầm điện thoại, đều mong đối phương nói gì đó, nhưng mà không có.

Vài ngày sau, Trương Nguyên Ánh trở lại thành phố T

"Chị Nguyên Ánh."

Trương Nguyên Ánh vừa xuống cửa phi cơ, Tồ Thiền liền gọi

Trương Nguyên Ánh hơi ngạc nhiên khi ngoài ý muốn nhìn thấy cô ấy

"Tô, sao em lại ở đây?"

"Em đi tìm anh họ."

"A."

"Chị Nguyên Ánh, ban đêm có chuyện gì không?"

"Thế nào?"

"Hôm trước sinh nhật em, chị không có tới. Hôm nay mọi người họp mặt, tới chơi a! Đều là bạn tốt cùng thế hệ, đi đi chị Nguyên Ánh, chị coi như đáp ứng em hôm sinh nhật đi."

"Chị cũng không phải không muốn nhận lời a, hôm nào chị mời em ăn cơm thế nào?"

"Không muốn! Phải là hôm nay a, lại nói đều là người tuổi trẻ, quen biết thêm cũng tốt mà."

Trương Nguyên Ánh không thích cùng người tụ hội, nhưng Tô đã quấn rầy mình nhiều ngày, cơ hồ mỗi ngày đều gọi mấy cuộc điện thoại.

Vừa rồi An Hữu Trân nói bữa tối có việc, muốn đi gặp người đàm phán hạng mục, nói đúng hơn là cô có vẻ chán về nhà.

Trương Nguyên Ánh trong lòng rất khó chịu, hai người đã nhiều ngày không gặp mặt, liên hệ cũng coi như không nhiều. Chỉ là theo lệ nói ăn cơm, ngủ ngon, mà lại dùng tin nhắn, không có gọi điện thoại. Còn thời gian còn lại ai cũng bận rộn.

Hiền Thư hỏi nàng có phải vẫn chưa bỏ xuống được chuyện hôm đó hay không? Trương Nguyên Ánh cũng không nói chính xác. Nàng nói cho Hiền Thư nàng che dấu An Hữu Trân chuyện cùng Hứa Phóng Nhân ăn cơm, Hiền Thư mở to hai mắt nhìn, cô mười phần không hiểu vì sao Trương Nguyên Ánh che dấu An Hữu Trân, Trương Nguyên Ánh bực bội nói không biết. Hiền Thư rất nghiêm túc nói cho nàng hay, trong tình yêu sợ nhất là hiểu lầm do sự che dấu.

Kỳ thật mọi đạo lý Trương Nguyên Ánh đều hiểu, nhưng lời đã ra miệng, cũng không thể chủ động đi thừa nhận a! Hiền Thư nói không dối không có chuyện, nếu có một ngày An Hữu Trân biết được, lấy tính tình của cô chắc chắn sẽ một mình tự chịu khổ không nói với ai, nhưng lòng sẽ lưu lại vết thương, về sau có phát sinh chuyện gì cũng sẽ chạm đến vết thương này, sau đó vết thương càng lúc càng sâu. Giữa hai người mất đi tín nhiệm, ngày chia tay e rằng sẽ không còn cách xa.

Nghe Hiền Thư nói, trong lòng Trương Nguyên Ánh càng bực bội cùng bất an. Nhưng nàng cảm thấy sự tình sẽ không trùng hợp đến bị An Hữu Trân trông thấy, tuy lúc ấy nàng không tốt, nhưng cũng không cố ý làm vậy. Nàng nghĩ chờ trở về thành phố T, vẫn là nên cùng An Hữu Trân một chỗ nói chuyện rõ.

Những ngày không gặp nhau, nhớ nhung mỗi khắc đều giày vò Trương Nguyên Ánh đề cho nàng làm cái gì cũng không có hứng nổi. Một khi đêm đến, một thân một mình nằm trên giường nhớ An Hữu Trân, nhớ cô đối tốt với nàng. Sau đó xoắn xuýt có nên gọi điện cho An Hữu Trân hay không, nhưng lòng tự trọng lại cản trở hết thảy mỗi khi nàng chuẩn bị gọi, đến cuối cùng lại từ bỏ ý định.

Những ngày này nàng hay cùng Vân Khánh Ly liên lạc, Vân Khánh Ly hỏi nàng có phải cãi nhau với An Hữu Trân hay không, An Hữu Trân mấy ngày nay cảm xúc không tốt, trở về bộ mặt lúc trước, khí tràng lãnh đạm để cho mọi người làm chung đều cảm thấy khó chịu.

Trương Nguyên Ánh lại hỏi nàng về thân thể An Hữu Trân, có còn khó chịu không, Vân Khánh Ly nói không có. Nhưng cô suốt ngày bận bịu làm việc, người gầy càng thêm gầy, lại nói thêm Trịnh Tuyết Lan mỗi ngày đều nấu canh bổ cho cô uống, nhưng cô đều nói không uống, có lần tức giận Trịnh Tuyết Lan đến nỗi ném đi bình giữ nhiệt.

Cuối cùng về thành phố T, thời điểm máy bay vừa hạ cánh chạm đất, Trương Nguyên Ánh cảm thấy đã nhớ nhung cô đến cực điểm, không kịp chờ đợi liền muốn lập tức được gặp cô, nghe thanh âm của cô

Thế nhưng lúc nàng nói cho An Hữu Trân nghe nàng đã trở về, lại chỉ nhận được tin nhắn

"Ừm, ban đêm có hẹn với người tìm luận chứng mới cho hạng mục, muộn mới có thể trở về."

Trương Nguyên Ánh nhìn tin nhắn, trong lòng ngũ vị lẫn lộn, chán ghét đến cực điểm.

"Đi đi chị Nguyên Ánh, coi như biết thêm vài người bạn cũng tốt mà. Nếu như chị không thích, cũng có thể sớm đi về, em cùng các bằng hữu nói có một người chị lớn, lại phi thường xinh đẹp! Nếu hôm nay chị không đến, em nhất định sẽ bị cười nhạo!"

Trương Nguyên Ánh khó xử nhìn Tô Thiền, thôi vậy cứ đi đi. Cũng không thể lần nào cũng cự tuyệt lời mời của tiểu cô nương này. Sau khi đem đồ dùng về nhà, liền bị Tô Thiền kéo đi dạo phố, trang điểm, làm tóc... các loại, sau đó lúc ngồi xe đi đến chỗ tụ hội cũng đã gần sáu giờ.

Đêm nay Trương Nguyên Ánh bận bộ sườn xám cách tân màu trắng, tóc búi cao lên, mặt trang điểm nhẹ, cả người như tiên nữ, duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp tuyệt trần làm cho người ta không thể rời mắt.

Tô Thiền chọn cái váy liền màu hồng, hoạt bát lại có chút ít gợi cảm. Tô Thiền kiêu ngạo dắt Trương Nguyên Ánh đi đến chỗ bằng hữu. Người đến tối hôm nay đích thật đều là người trẻ tuổi, Tô gia, Trịnh gia đều là đại gia tộc nổi danh ở thành phố T, hai nhà lại là thân thích, nên người trẻ tuổi cũng không ít. Mọi người đến tụ hội hôm nay, đều mang theo bạn nữ hoặc nam, nên bầu không khí rất náo nhiệt.

Đêm nay Hứa Phóng Nhân cũng đến, Hứa gia là đại gia tộc ở thành phố B, cũng là họ hàng xa của Ngô gia. Bởi vì Hứa Phóng Nhân làm ở Anh Hàng nên cũng rất hay liên hệ với bên này.

Trương Nguyên Ánh vừa xuất hiện, trước đó đã biết Tô Thiền sẽ đưa Trương Nguyên Ánh đến, nhưng là đến khi nhìn thấy lúc này, Hứa Phóng Nhân vẫn bị kinh diễm. Anh ta lần đầu tiên thấy Trương Nguyên Ánh bận sườn xám, phảng phất loại khí chất chỉ xuất hiện trong sách của tiểu thư khuê các thời dân quốc, mỹ lệ đến không thể dời đi ánh mắt.

Mà người đồng thời bị kinh diễm, còn có An Hữu Trân.

Hôm nay cô bị Trịnh Tuyết Lan kéo đến, lần trước ở bệnh viện Trịnh Tuyết Lan nói để cho em họ của nàng cùng tham gia tìm luận chứng cho hạng mục, hôm nay tụ hội vừa vặn là gia tộc tụ hội, vừa vặn có thể giới thiệu cho An Hữu Trân.

Vốn dĩ An Hữu Trân muốn để Lưu Gia Vân đến thay cô, bởi vì hôm nay Trương Nguyên Ánh về thành phố T, mấy ngày không gặp, An Hữu Trân đã nhớ nàng muốn điên rồi. Mặc dù cô tận lực không gọi điện hay nhắn tin cho nàng, nhưng thật ra là cô sợ mình lộ ra cảm xúc không tốt.

Cô một bên nhớ nhung Trương Nguyên Ánh, muốn thân cận với nàng, một bên thỉnh thoảng lại nhớ lại sự tình nàng cùng Hứa Phóng Nhân kia. An Hữu Trân nhận thêm công việc để phân tán sự chú ý của mình, nhưng hiệu quả cực kỳ nhỏ.

Cô cảm thấy không thể cứ như vậy ngồi chờ chết, kỳ thật An Hữu Trân biết Trương Nguyên Ánh không phải người tùy tiện vì áp lực mà thỏa hiệp với người khác. Cho nên tỉnh táo suy nghĩ, quyết định ngày nàng trở về, cùng nàng thẳng thắng nói rõ chuyện này. Nhưng giữa đường Lưu Gia Vân gọi đến nói bị viêm ruột thừa, cô đành tự mình đến đây.

An Hữu Trân nhìn thấy Trương Nguyên Ánh, tim như bị dao cắt. Trương Nguyên Ánh nhắn tin nói ban đêm cùng Tô Thiền ra ngoài, cũng không nói là tham gia tụ hội của Tô gia. Nàng đâu phải không biết, Hứa Phóng Nhân cũng sẽ xuất hiện, lấy tin đồn giữa nàng và Hứa Phóng Nhân, hiện tại lại tham gia tụ hội gia đình, nàng không biết sự lợi hại của mối quan hệ này sao? An Hữu Trân lạnh run cả người, lạnh từ trong ra ngoài.

Cô đem mình ẩn ở bên trong góc khuất, lấy ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm Trương Nguyên Ánh của Hứa Phóng Nhân, nhìn thấy Tô Thiền dắt Trương Nguyên Ánh đi ở giữa đám người.... Trương Nguyên Ánh một mực duy trì nụ cười, lần đầu tiên An Hữu Trân cảm thấy nụ cười kia thật chướng mắt. Trước lúc Tô Thiền kéo Trương Nguyên Ánh đến trước mặt Hứa Phóng Nhân, An Hữu Trân quay người rời đi, cô không cách nào tiếp tục nhìn thêm phút giây nào nữa.

Trịnh Tuyết Lan từ bên ngoài vào đến, đi tìm An Hữu Trân. Trịnh Tuyết Lan vừa rồi tất chân bị vướng rách, nên đi ra xe thay đổi một đôi khác.

"Chờ lâu rồi hả?"

An Hữu Trân lắc đầu

"Nhàm chán? Sao không đi tìm bằng hữu của cô trò chuyện."

Trịnh Tuyết Lan kéo An Hữu Trân đi tới phía trước sảnh, phát hiện có rất nhiều người An Hữu Trân đều biết.

"Hơi mệt, nghĩ một hồi."

"Tôi giúp cô lấy ít thức ăn?"

"Không cần, ăn không vô."

"Giữa trưa cô ăn rất ít a, An Hữu Trân dạo này cô rất gầy, như vậy không được."

Hai người đang nói chuyện, bằng hữu nghe thấy cuộc trò chuyện trêu ghẹo nói

"Ai ui, Tuyết Lan như thế nào sẽ quan tâm người khác a! Chúng ta từ nhỏ đều bị khi dễ, nguyên lai Tuyết Lan còn có một mặt ôn nhu như vậy a!"

Mọi người nghe vậy cười ha hả, tiếng cười làm phía bên kia cách đó không xa Trương Nguyên Ánh, Hứa Phóng Nhân, Tô Thiền đều chú ý.

Trong tích tắc nhìn thấy An Hữu Trân, Trương Nguyên Ánh cả người tê dại, An Hữu Trân một thân tây trang màu đen, tóc chải ngược lên, trên tai đeo một cái hoa tai kim cương, ngẫu nhiên phát ra ánh sáng, cả người lộ ra vẻ lạnh lẽo, thần bí. An Hữu Trân như vậy trong đêm tối phảng chiếu tính cách vừa chính vừa tà, gương mặt thon gầy, ngũ quan càng thêm rõ ràng, tim Trương Nguyên Ánh trong nháy mắt bị trật nhịp. Yêu một người, kiểu gì thì trong đám đông vẫn nhìn thấy người mình yêu đầu tiên. Một khắc tâm động này có thể làm cho người hưng phấn đến phát run

"Chị Nguyên Ánh!"

Tô Thiền kêu

"Hả?"

"Bên kia là An Hữu Trân sao?"

"Chị nghĩ như thế."

"Vậy chị có muốn đi qua chào hỏi hay không? Hình như chị ấy không thấy chị."

Lúc do dự, An Hữu Trân chuyển ánh mắt qua nhìn bên này, ánh mắt hai người chạm nhau. Nhiều ngày không gặp, nhớ nhung vô cùng, giờ phút này lại không cách nào nói ra. Hai người từ ánh mắt đối phương nhìn thấy, chỉ có khoảng cách lạnh lùng.

Trương Nguyên Ánh thấy Trịnh Tuyết Lan thân mật kéo tay An Hữu Trân, cười một cách ngượng ngùng. Hai người như vậy đứng cùng một chỗ, ngay cả Trương Nguyên Ánh cũng cảm thấy rất xứng đôi. Một màn kia ở khu mua sắm, nay thêm màn trước mắt, đả kích song song làm cho chân Trương Nguyên Ánh như nhũn ra, nhưng nàng không nhúc nhích thẳng tắp nhìn chằm chằm An Hữu Trân cách đó không xa.

Mà An Hữu Trân lại nhìn thấy là Trương Nguyên Ánh mỹ lệ bị Hứa Phóng Nhân cùng Tô Thiền vay ở giữa, chiếu cố cùng che chở, nhìn họ như người một nhà. Ý nghĩ như vậy làm cho mặt An Hữu Trân càng thêm băng lãnh, cô chuyển ánh mắt, không muốn tiếp tục nhìn bên kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro