68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gọi điện đến là Khâu bộ trưởng phòng nhân sự. Ông ấy nhận được tin tức mới nhất, cháu trai chủ tịch đột nhiên tuyên bố tham gia tranh cử bộ trưởng hạng mục lần này!

An Hữu Trân mang Trương Nguyên Ánh về lại khách sạn, đem bọn người Vân Khánh Ly gọi đến, mấy người tại gian phòng của An Hữu Trân mở hội nghị nhỏ. Trương Nguyên Ánh trong phòng ngủ đọc sách, biết An Hữu Trân có việc, hiện tại nàng tận lực không làm cho cô tăng thêm gánh nặng.

Vân Khánh Ly gõ cửa tiến vào

"Nguyên Ánh"

"Khánh Ly?"

"Lúc này Hữu Trân đang cùng Gia Vân trò chuyện, một hồi Trịnh Tuyết Lan cũng tới"

Trương Nguyên Ánh gật gật đầu

Vân Khánh Ly đi vào ngồi bên người Trương Nguyên Ánh, giữ chặt tay nàng, nói

"Hiện tại Hữu Trân gặp phiền toái không nhỏ, so với trước đó đều muốn khẩn cấp. Nhưng chúng ta đều không thể giúp quá nhiều"

"Rất khó giải quyết phải không?"

"Ân"

Trương Nguyên Ánh gật gật đầu

"Khánh Ly, nếu không chúng ta đi bệnh viện nhìn xem Lam tỷ a? Hiện tại Hữu Trân phải bận rộn bên này, chúng ta tại bệnh viện, tuỳ thời có thể nói tình huống cho chị ấy, cũng có thể để cho chị ấy an tâm một chút"

"Tốt! Bất quá, một hồi Trịnh Tuyết Lan tới, cậu không ở chỗ này nhìn xem a?" Vân Khánh Ly nói đùa

Trương Nguyên Ánh cười, trừng nàng một chút, nói ra

"Tâm không tại đây, làm cái gì đều vô dụng"

"Há, nói bóng nói gió liền muốn nói tâm An tổng đều lạc ở chỗ của cậu a"

Trương Nguyên Ánh không để ý đến nàng, đứng dậy thu dọn đồ đạc.

Rất nhanh tiếng chuông cửa vang lên, Trịnh Tuyết Lan đến.

"Nhanh như vậy?"

Vân Khánh Ly nói lầm bầm

Trương Nguyên Ánh cười cười, đi mở cửa

Bọn người An Hữu Trân tiếp tục ngồi trên ghế sa lon thảo luận, tựa hồ việc Trương Nguyên Ánh đi ra mở cửa, đón khách là chuyện đương nhiên, đây mới là nữ chủ nhân a!

Trương Nguyên Ánh mỉm cười nói

"Trịnh tổng, vào đi, bọn họ đang họp"

"Cám ơn"

An Hữu Trân nhìn bên này một chút, nói ra

"Nguyên Ánh, em đi ra ngoài nhớ mặc thêm áo, hôm nay có thể trời trở lạnh"

"Biết a"

"Hữu Trân, làm sao cậu lại không dặn dò mình mặc nhiều một kiện a? Thật sự là có phu nhân liền quên bằng hữu"

Vân Khánh Ly cười treo ghẹo nói

An Hữu Trân nhìn Trịnh Tuyết Lan một chút, lời này của Vân Khánh Ly hiển nhiên là nói cho Trịnh Tuyết Lan nghe. Trương Nguyên Ánh cũng biết là Vân Khánh Ly hướng về nàng, nàng nhanh về phòng ngủ cầm thêm áo, thuận tiện nói ra

"Mình thay cậu đem nhiều một kiện"

An Hữu Trân bỗng nhiên nói tiếp

"Nếu cậu lạnh, A Tả lập tức chạy tới mua một kiện cho cậu!"

Lập tức, Vân Khánh Ly đỏ mặt.

"Nói hưu nói vượn cái gì a!"

Nói xong quay người vào nhà, người này thật đáng ghét! Nhiều người như vậy còn nói bậy bạ cái gì a!

A Tả nháy mắt mấy cái, An Hữu Trân có thể không giảo hoạt như thế hay không? An ủi tiểu nha đầu cũng không cần đem tất cả đều kéo xuống nước chứ!

An Hữu Trân nhường vị trí cho Trịnh Tuyết Lan, nói ra

"Tuyết Lan, hiện tại Hành Nhất cùng Tân Nguyên hợp tác đã đến một thời điểm rất mấu chốt. Tôi không dối gạt cô, bộ trưởng hạng mục chỉ sợ tập đoàn đã có nhân tuyển, chúng ta hiện tại hợp tác hạng mục này trong tương lai là nguồn lợi nhuận trọng yếu của tập đoàn, bởi vậy vì củng cố địa vị của mình, tân nhiệm nhân tuyển nhất định sẽ nghĩ biện pháp điều khiển hạng mục này"

Tin tức này quá đột nhiên, An Hữu Trân gọi điện thoại cho Trịnh Tuyết Lan bảo nàng đến, nàng liền biết nhất định tập đoàn bên kia có biến hoá trọng đại. Trịnh Tuyết Lan nghĩ một hồi nói ra

"Cô hi vọng Tân Nguyên làm thế nào?"

"Tôi hi vọng bộ môn tiến hành khai triển bình thường liền tốt, không cần nhất thiết lập chướng ngại. Hơn nữa, bởi vì lúc trước hai chúng ta đã gặp một số việc nhận nghi vấn của nhiều người, hiện tại nếu bởi vì tôi không làm được bộ trưởng, hạng mục liền dừng lại, như vậy thì tương đương với việc ngồi vững trước đó có người ngoài sẽ hoài nghi. Về phương diện ban giám đốc cũng sẽ đem ngừng hạng mục này rất mau, sau đó bắt đầu từ số không"

"Nhưng đổi một người chủ quản, liền không thể đảm bảo hạng mục có thể theo kế hoạch lúc trước của chúng ta mà phát triển hay không. Đây đối với Tân Nguyên mà nói cũng là một loại nguy hiểm"

"Cho nên tôi gọi cô đến là muốn nghe một chút ý kiến của cô. Hạng mục đổi chủ khả năng rất lớn, nếu như cô vẫn kiên trì như cũ, như vậy tôi sẽ tận lực cam đoạn kết quả bộ môn. Nếu như cô cũng có cái dự định khác, như vậy chúng ta liền nhất trí tìm đến một cái phương án mà mọi người đều không chịu tổn thất"

Tin tức này đối với Trịnh Tuyết Lan mà nói là quá ngoài ý muốn, ủng hộ An Hữu Trân là chuyện cá nhân của Trịnh Tuyết Lan, nhưng chuyện hợp tác này lại là chuyện của hai công ty, cả hai không thể nói nhập làm một. Hiện tại nhất định phải cam đoan lợi ích của mỗi người không bị hao tổn, nhưng làm thế nào cam đoan đây?

"Nếu như hạng mục đổi chủ, ai đến cam đoan bộ môn hoàn thành?"

"Cá nhân tôi phân tích, hạng mục này không xong là vấn đề lớn. Tập đoàn chính là vì ủng hộ tân bộ trưởng cũng sẽ toàn lực ứng phó, chỉ bất quá vai trò của Tân Nguyên trong đó sẽ phát sinh khác biệt khá lớn. Nhìn theo tình huống hiện tại, Tân Nguyên ở bên trong cái hạng mục này an bài 30% nhân viên nghiên cứu khoa học, hơn nữa bộ phân tiêu thụ cũng tích cực tham dự, đây cũng đều là hiệp nghị giữa chúng ta đã ước định. Thế nhưng về sau đổi chủ, vì tăng cường quyền khống chế tuyệt đối của Hành Nhất đối với hạng mục, sợ rằng sẽ gạt bỏ một bộ phận người của Tân Nguyên, lấy những thủ pháp của Hành Nhất mà nói, các người giữ lại được 15% đã là không tệ"

Trịnh Tuyết Lan nhíu mày suy tư, Tân Nguyên tích cực hợp tác cùng Hành Nhất như vậy, không chỉ muốn tiếp tên liên quan đến lĩnh vực nghiên cứu phát minh, mà còn muốn thông qua hạng mục này bồi dưỡng nhân tài của chính mình. Thế nhưng nếu như bị thanh trừ một nửa số nhân viên, như vậy đối với tương lai Tân Nguyên mà nói, lời không đủ bù lỗ.

"Cần chúng tôi bên này đẩy cô lên a"

Trịnh Tuyết Lan hỏi

"Không cần. Việc tranh cử tôi đã có quyết định. Hiện tại thông tri cô chuyện này là để cô sớm có chuẩn bị. Tôi hy vọng nội bộ Hành Nhất điều chỉnh không mang đến ảnh hưởng quá lớn cho hợp tác của chúng ta. Tôi không thể không lo lắng các thế hệ lành nghề của Hành Nhất bị khai trừ vì một số việc bị lên án, những việc này đều là hệ thống bên trong tôi không cách nào tránh khỏi ."

Trịnh Tuyết Lan gật gật đầu

"Tuyết Lan, cô trở về cùng Trịnh thúc thương lượng một chút. Chuyện này rất quan trọng, không cần tự tiện làm chủ"

"Được rồi"

"Tôi bên này còn có một chút chuyện khác, trước tiên cô có thể trở về. Chúng ta chia ra hành động, tuỳ thời điện thoại liên lạc.Mấy ngày nay biến hoá rất lớn, tôi sẽ khá bận bịu"

"Ân. Tôi biết"

Trịnh Tuyết Lan đứng dậy đi ra ngoài, An Hữu Trân nghĩ nghĩ cũng đứng dậy ra tiễn

"Tuyết Lan, cô đối với tôi ủng hộ, tôi rất cảm kích. Bây giờ có thể làm vì cô cũng chỉ có những việc này"

"Hữu Trân, tôi hiểu rõ. Có thể để cho cô thay tôi nhắc nhở, tôi thật cao hứng, nói rõ cô không có xem tôi là người ngoài"

An Hữu Trân cười cười

"Chúng ta là bằng hữu a! Thế nào lại là người ngoài đây!"

Trịnh Tuyết Lan cười cười

"Thật muốn buông bỏ tranh cử bộ trưởng?"

An Hữu Trân mỉm cười gật đầu

Trịnh Tuyết Lan nhìn ra kiên định trong mắt An Hữu Trân, kỳ thật cô có quyết định của mình. Dạng này liền tốt. Thế là hai người tạm biệt, Trịnh Tuyết Lan lái xe chạy về nhà, cùng ba thương lượng bước kế tiếp nên ứng phó như thế nào.

"Amy, A Tả, hai người nói một chút các tin tức đặc biệt bên kia"

Lần này, An Hữu Trân đổi lại so với vừa rồi thần sắc còn nghiêm túc hơn, thanh âm liền lạnh đi mấy phần. Hai người biết đây mới là lúc An Hữu Trân vào trọng điểm, thế là đem kết quả phần điều tra của riêng mình báo cáo chi tiết với An Hữu Trân.

Trong bệnh viện, bầu không khí vẫn như cũ kiềm chế, Peter, Vân Khánh Ly và Trương Nguyên Ánh ở cùng nhau, anh ta cũng nghe nói chuyện bên kia cháu trai chủ tịch tập đoàn tham dự tranh cử.

Trương Nguyên Ánh nghe thấy anh ta cùng Vân Khánh Ly đề cập đến từ "Loạn trong giặc ngoài", cảm thấy minh bạch là nói An Hữu Trân. Nàng đi đến bên ngoài phòng cách ly, cách cửa kính nhìn vào bên trong Cao Lam vẫn hôn mê, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hi vọng Cao Lam có thể bình an không việc gì tỉnh lại.

Sau đó mấy ngày, An Hữu Trân đi sớm về trễ, mỗi ngày đều muốn quần nhau ở giữa các cỗ thế lực tại tập đoàn. Cô đã có quyết định, nhưng vì đem ảnh hưởng xuống mức thấp nhất, hiện tại coi như dù mệt mỏi cũng phải kiên trì. Mà trong lúc thời gian An Hữu Trân kiên trì, Trương Nguyên Ánh cùng Vân Khánh Ly về lại thành phố T trước. Dù sao Trương Nguyên Ánh còn có làm việc trọng yếu, không thể xin phép nghỉ quá lâu. Đưa tiễn Trương Nguyên Ánh, An Hữu Trân chuyên tâm chuẩn bị chiến dịch sau cùng.

Một tuần sau, tranh cử bắt đầu. 9 giờ sáng, nhân viên trung tầng trở lên đều tụ tập tại lễ đường tổng bộ tập đoàn Hành Nhất tham dự bỏ phiếu.

9 giờ 30 phút, An Hữu Trân đi ra cửa chính. Đứng tại bậc thang, An Hữu Trân ngẩng đầu nhìn mặt trời một chút, hôm nay thời tiết phi thường nhẹ nhàng khoan khoái, bầu trời rất xanh, ánh mắt không có như vậy chướng mắt, trong không khí tựa hồ mang theo vị ngọt. An Hữu Trân nhắm mắt lại, thật sâu hít một hơi.

Lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy đối diện đường cái là bọn người A Tả. An Hữu Trân đứng tại trên bậc thang, cùng bọn họ xa xa tương vọng. Thời điểm Trương Nguyên Ánh đi ra từ sau lưng A Tả, An Hữu Trân sửng sốt một chút, lập tức chạy xuống bậc thang, chạy tới.

"Phu nhân! Sao em lại tới đây?"

An Hữu Trân nắm chặt hai tay Trương Nguyên Ánh, kinh hỉ hỏi.

"Hôm nay thời gian trọng yếu như vậy, em không muốn bỏ qua" Trương Nguyên Ánh ôn nhu đáp.

Hai người chị nhìn em, em nhìn chị, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương. An Hữu Trân thân cận hôn một cái.

"Phu nhân, tương lai thuộc về hai chúng ta sắp bắt đầu"

Trong mắt Trương Nguyên Ánh tất cả đều là ý cười, nàng dùng sức gật đầu, hai người ôm nhau cùng một chỗ.

Nguyên lai, trước đó An Hữu Trân đã đến tập đoàn, cùng chủ tịch nói chuyện một giờ cũng nộp xong đơn từ chức. Chủ tịch liên tục giữ lại, An Hữu Trân vẫn kiên trì.

"Hữu Trân, cô là nhân tài, tập đoàn ở trên người cô ký thác mong đợi rất cao. Bộ trưởng hạng mục lần này cũng không phải là như lời đồn cháu ngoại của tôi liền nhất định được tuyển như thế. Tôi sở dĩ đẩy nó ra cũng là vì cân bằng các cỗ thế lực. Cao tổng hiện tại hôn mê bất tỉnh, trong khoảng thời gian này cô làm việc, bao quát tôi và các thành viên bên trong hội đồng quản trị đều xem ở trong mắt. Mỗi sự kiện đều làm vô cùng đúng chỗ, mọi người cho cô điểm số rất cao. Ánh mắt Cao tổng sẽ không kém, nàng tự tay bồi dưỡng cô, trò giỏi hơn thầy a!"

"Cám ơn chủ tịch đã xem trọng. Những năm này Hành Nhất cho tôi nhiều cơ hội như vậy, ở chỗ này thành tựu giấc mộng của tôi, tôi đối với Hành Nhất có tình cảm thật sâu"

"Đã như vậy, vì cái gì nhất định phải đưa đơn từ chức đây?"

"Chủ tịch, tính cách của tôi vẫn là truy cầu một chút tự do. Đoạn thời gian trước việc liên quan đến tôi lưu truyền sôi sục, nơi này thật giả không quan trọng, quan trọng là tôi thấy rõ ràng có một số việc là tránh cũng không thể tránh. Nhân sinh vốn là như vậy, không có khả năng mọi chuyện đều như ý. Cho nên tôi muốn nếm thử một con đường khác"

"Những điều này cũng giúp cô rèn luyện một vài khía cạnh a"

"Tôi biết. Tôi cũng không phải là lo lắng những tin đồn này, ở đây tôi có dự định của tôi , cũng có trách nhiệm tôi nhất định phải gánh chịu. Hạng mục đặc biệt trong tay Cao tổng, tôi đã đem tiến triển mới nhất hình thành báo cáo gửi đến hộp thư của ngài. Cũng mời chủ tịch an bài nhân tuyển thích hợp đi trực tiếp kết nối với bên Kim Sa Đặc Biệt, tôi phân tích lần này phần thắng có 8 phần trở lên"

.....

Kỳ thật An Hữu Trân đã sớm chuẩn bị những công việc này. An Hữu Trân sớm sắp xếp xong xuôi nghiên cứu phát minh hạng mục trong tay cô, mấy ngày nay trọng điểm là cùng Tân Nguyên thương thảo tiến hành một số bảo vệ quyền lợi, sau đó ký kết hợp đồng. Cô dùng pháp luật cùng quản lý tiêu chuẩn đến bảo hộ hợp tác giữa Hành Nhất cùng Tân Nguyên trong tương lai, riêng phần lợi ích của mình tối đại hoá, cũng đem khả năng xuất hiện mâu thuẫn tận lực sớm giải quyết, những hiệp nghị này để ban giám đốc cùng các cổ đông tìm không ra một chút mầm bệnh nào.

Đồng thời, An Hữu Trân thông qua các phương diện quan hệ, giải quyết cùng chính phủ dự án Kim Sa đặc biệt ở giữa hợp tác trở ngại lớn nhất. Trước đó một mặt lo lắng thực lực xí nghiệp cạnh tranh, một mặt khác là Hành Nhất cùng chính phủ nơi đó ở giữa một mực không có hợp tác thành công. Về sau An Hữu Trân thăm dò nội tình của xí nghiệp cạnh tranh.

Đây là một công ty đội lốt đưa ra thị trường, tham dự hạng mục Kim Sa đặc biệt là vì chuyển di tài sản, cũng không phải là chân thành hợp tác. Bởi vậy trước đó Hành Nhất một mực áp dụng phương pháp ưu thế giá cả tham gia cạnh tranh hiển nhiên mất đi hiệu lực. Thông qua nghiên cứu thảo luận, An Hữu Trân tìm ra một hướng giải quyết, liền trực tiếp đối thoại với một nhà ngành nghề cự đầu ở nơi đó, lấy ưu thế tự thân, cho đối phương số lượng cổ phần vừa phải, cùng sử dụng thân phận của đối phương đưa vào ngân hàng cho vay bản địa, tại khởi động hạng mục sau khi được quá nặng mới đóng gói, lại đi hấp dẫn quốc tế nhận được đầu tư. Cứ như vậy, Hành Nhất thông qua hợp tác dẫn dắt chính phủ nơi đó cùng lợi ích tương quan lớn nhất, đồng thời đưa vào nguồn đầu tư kếch xù từ quốc tế, ba bên đều thu hoạch được lợi ích không nhỏ.

Chủ tịch nhìn qua bưu kiện An Hữu Trân gửi tới, lập tức sắp xếp người phối hợp với cô tìm nhân viên tới nơi đó giật dây tiến hành đàm phán lần thứ nhất.Đàm phán phi thường thành công, An Hữu Trân chỉ dùng thời gian hai ngày liền đem cục diện mở ra, mà sáng nay, An Hữu Trân cũng vừa mới đi máy bay từ bên dự án Kim Sa đặt biệt trở lại Đài Bắc, bởi vì muốn tham gia tranh cử bộ trưởng hạng mục.

Thế nhưng, chủ tịch không nghĩ tới, ông đợi tới không chỉ là tin An Hữu Trân chiến thắng, lại còn có thư từ chức của cô. Hai người nói chuyện thời gian rất lâu, An Hữu Trân đã quyết định đi, không cách nào giữ lại.

Chủ tịch cảm thấy đặc biệt đau lòng, An Hữu Trân không chỉ là người nổi bật trong lực lượng trẻ của Hành Nhất. Mà còn là năng lực của cô, tướng tài đắc lực bao quát dưới tay cô đều là tài sản quý giá của Hành Nhất. Ông bỗng nhiên hối hận, bởi vì mình nhất thời cấp tiến, lợi dụng Cao Lam hôn mê bất tỉnh, ở giữa thời gian hỗn loạn bên trong các cỗ thế lực giằng co, đem cháu trai đẩy ra, muốn cho cậu ta dựa thế ngồi lên vị trí bộ trưởng hạng mục. An Hữu Trân nhất định là nhìn ra ý định của ông, theo trình độ cùng năng lực của cô, khả năng kiếm tiên cho công ty của cô nhiều lắm. Ông bởi vì tâm tư riêng của bản thân, tổn thất một viên đại tướng, thực sự đau lòng!

Về sau An Hữu Trân lại hàn huyên một hồi về việc nhà, bởi vì 9 giờ bắt đầu tranh cử, An Hữu Trân sớm cáo từ. Đi vào hội trường, An Hữu Trân tìm tới Khâu bộ trưởng, nói cho ông ấy biết cô quyết định từ bỏ quyền.

Tối hôm qua An Hữu Trân đã cùng Cao Lam một mình nói chuyện, cũng thế, hiện tại tình thế rõ ràng như vậy, nhân tuyển chức bộ trưởng hiển nhiên đã dự định xong. Tất cả mọi người rất tức giận, cho rằng chủ tịch làm chuyện này thật không tử tế, đây không phải ngồi mát ăn bát vàng a!!

Khi An Hữu Trân nói với Khâu bộ trưởng cô đã đệ trình đơn từ chức, Khâu bộ trưởng kích động mặt đỏ rần. An Hữu Trân đem ông ấy kéo lại một bên, an ủi một lát. Chủ tịch gọi điện thoại tới, cho phép An Hữu Trân bỏ quyền, mọi người lại một trận bận rộn.

Khi tranh cử bắt đầu, người chủ trì tuyên bố xong chi tiết quy tắc bỏ phiếu, cũng công bố nhân tuyển tranh cử. Trên màn hình lớn bên dưới ảnh chụp An Hữu Trân ghi chú rõ "bỏ quyền", toàn bộ hội trường xôn xao.

An Hữu Trân thừa dịp loạn từ cửa sau rời đi, khi cô cuối cùng đi qua cánh cửa tổng bộ Hành Nhất, lúc đứng trên bậc thang, cái cỗ lập chí muốn ở chỗ này liều ra một phen sự nghiệp kích tình năm đó bỗng nhiên dấy lên lần nữa, bất quá lần này là vì tương lai Trương Nguyên Ánh mà một lần nữa xuất phát.

Khi thấy Trương Nguyên Ánh cùng bọn người A Tả đứng chung một chỗ, nhìn qua nơi xa người yêu của mình cùng nhóm bạn bè thân của mình, An Hữu Trân đột nhiên cảm thấy đời này không tiếc. Cô như vậy yêu những người này, là yêu phát ra từ nội tâm, còn có cảm kích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro