7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi lấy được chìa khóa xe, An Hữu Trân thở nhẹ một hơi, dù sao cũng có chút chuẩn bị. Sân bay đã phát thông báo có bão tuyết, toàn bộ chuyến bay đều bị hủy bỏ. Bên trong sân bay một mảnh hỗn loạn, cách đó không xa lại truyền đến âm thanh la hét, An Hữu Trân nhăn mặt, cau chặt lông mày.

Chỉ chốc lát, Ken trở lại bên người, "An Tổng, máy bay dừng bay. Ngài có muốn rời đi bây giờ hay không?"

An Hữu Trân nhìn thời tiết bên ngoài một chút, "Thời tiết lúc này, chỉ sợ lái xe cũng khó khăn, vẫn nên chờ một chút hãy quyết định đi."

"Tại sao thời tiết oái ăm như thế này, còn có tuyết nữa!"

"Dù sao cũng hơn ngồi trên máy bay, ở trên đó thời tiết thay đổi còn lớn hơn."

Ken chỉ cười, trả lời lại một câu, "An Tổng đúng là thật lạc quan."

Ken rất kính trọng cấp trên của mình, dù trẻ tuổi, thế nhưng An Tổng vô cùng quyết đoán. Năm ngoái vào thời điểm khủng hoảng, suýt chút nữa khiến người ta lật cả gốc lên, giá cổ phiếu sụt giảm nghiêm trọng, mấy ngày đó điện thoại như sắp bị gọi đến hỏng. An Tổng gặp nguy không loạn, một bên sắp xếp ban quan hệ xã hội ra mặt xoa dịu, một bên gọi người quan sát giá cả cổ phiếu, chú ý đến tài chính. Quả nhiên đến ngày thứ tư tìm ra được một khoảng tiền quỷ dị, tìm hiểu nguồn gốc rồi tìm được kẻ đầu têu, cũng mượn cơ hội này loại bỏ người có âm mưu trong công ty. Vân Khánh Ly, phó tổng ban quan hệ xã hội được một tay cô đề bạt nắm bắt thời cơ, lợi dụng giới truyền thông đảo ngược tình thế một phen, giá cổ phiếu cùng ngày trước khi đóng cửa rốt cục cao trở lại.

Chưa kịp chúc mừng, An Tổng liền một người bay đi Đài Loan, tự mình đến Hội Đồng Quản Trị báo cáo.

Lần đó Ken làm trợ lý, toàn bộ hành trình của An Hữu Trân đều đi theo, anh đã được chứng kiến người phụ nữ hơn người này, bình tĩnh và thông minh, cũng được chứng kiến một mặt nhẫn tâm của cô. Đương nhiên, những điều này anh sẽ không nói với người khác, dù sao người không tàn nhẫn cũng rất khó ngồi vào vị trí này.

"Than phiền cũng không làm được gì. Thượng Đế vốn thương người, mỗi người chúng ta đều được ban tặng những điều tốt lành." An Hữu Trân vừa cười vừa nói. Chuông điện thoại di động vang lên, là Tỉnh Liên, thì ra TV thông báo sự tình sân bay ngừng bay.

"Chị bên kia thế nào?"

"Còn tốt, chỉ bị kẹt ở sân bay. TV đưa tin sao? Nhìn thấy chị sao? Ha ha......"

Ken đứng dậy đi đến máy nước uống, An Tổng bình thường rất ít khi cười to, thế nhưng đối với người bạn tốt kia cô đều sẽ cười rất vui vẻ. Tình bạn giữa những cô gái luôn thân thiết như vậy, Ken nhớ tới bạn gái của mình.

An Hữu Trân cúp điện thoại, tâm tình bỗng nhiên tốt lên, Tỉnh Liên rất ít khi quan tâm cô. Cũng không phải thật sự không quan tâm, chỉ là phương thức quan tâm của nàng An Hữu Trân không đoán ra. Tính cách hai người giống trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, thế nhưng thứ tình cảm này rất kỳ quái. Khi cô đang nghĩ ngợi, thì điện thoại di động lại vang lên, là Hiền Thư. Hiền Thư nói vết thương ở chân Trương Nguyên Ánh không có gì đáng ngại, nhanh chóng xử lý một chút vết thương ở chân tại phòng y tế, thì có thể đi lại bình thường. Hiền Thư hiện tại cũng bị sắp xếp đến tổ hỗ trợ phục vụ, hai người trò chuyện vài câu liền cúp.

An Hữu Trân nhìn bão tuyết bên ngoài, không có chút dấu hiệu thuyên giảm. Máy bay trên đường băng đã phủ một tầng tuyết dày, có mấy người gian nan làm gì đó ở bên trong gió tuyết, tựa hồ mỗi bước đi đều khó khăn.

Ken cầm nước quay về chỗ ngồi, đưa cho An Hữu Trân." Nữ tiếp viên hàng không thật xinh đẹp!"

An Hữu Trân có chút tò mò, nhìn về hướng tay Ken chỉ, cách đó không xa là một bảng quảng cáo, phía trên là bốn nữ tiếp viên hàng không mặc đồng phục xinh đẹp, chính giữa là Trương Nguyên Ánh, bên cạnh chính là Hiền Thư.

Hai người so với nhau, An Hữu Trân phát hiện vẻ ngoài Trương Nguyên Ánh vẫn phù hợp gu thẩm mỹ của mình hơn. Rất đẹp, khiến người khác muốn chiếm giữ. An Hữu Trân bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, không muốn tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa. Trực giác nói cho cô biết, tình yêu này kia rất phiền phức, đặc biệt là tình yêu giữa phụ nữ. Nếu như còn chưa bắt đầu, tốt nhất nên dùng lý trí dừng lại, tránh cho một ngày hại người hại mình.

Ken ở một bên cười nói "Nói về vóc dáng, em cảm thấy người ở giữa đẹp nhất, vừa nhìn cũng rất ngự. An Tổng thấy đây sao?"

"Rất ngự?"

"À, chính là phong cách ngự tỷ!"

"Ừm, có điều lời nói của em hình như có ẩn ý." An Hữu Trân cười nhìn Ken.

"Ha ha, xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp, thế nhưng có cảm giác xa cách. Chỉ có thể nhìn nhưng không thể chơi đùa a! Người bên cạnh lại bất đồng, rực rỡ như là một đóa hoa, chỉ khiến người ta muốn cưng chìu che chở."

Lời bình luận tràn đầy hào hứng, người anh ta khen chính là Hiền Thư. Xác thực, so với Trương Nguyên Ánh, vẻ đẹp của Hiền Thư có vẻ bắt mắt hơn. Thế nhưng ánh mắt An Hữu Trân vẫn nhìn chằm chằm Trương Nguyên Ánh, cô chợt nhớ tới vừa nãy khi Trương Nguyên Ánh bị trật chân, dùng vẻ mặt cắn môi nhìn cô.

Hiếm khi thấy được vẻ yếu đuối của nàng, so với vẻ mặt lạnh nhạt, như vậy ôn nhu hơn nhiều, khiến người ta không nhịn được muốn đi bảo vệ. Trong điện thoại Hiền Thư nói vết thương nàng không nghiêm trọng, đơn giản xử lý một chút liền vội vàng tiếp tục công tác, xem ra là người mạnh mẽ.

Điểm này An Hữu Trân rất thấu hiểu Trương Nguyên Ánh. Là phụ nữ, ở xã hội này tham gia cạnh tranh, muốn có được địa vị, nhất định phải có khả năng chịu được cực khổ. Nếu như không muốn dựa vào sự nâng đỡ của người khác, đương nhiên phải nỗ lực nhiều hơn so với người khác, đồng thời cũng phải hi sinh nhiều thứ hơn. Về phần rốt cuộc có đáng giá hay không, là vấn đề mỗi người một ý.

An Hữu Trân đối với nghề nữ tiếp viên hàng không này không tính là hiểu rõ, thế nhưng cũng nghe nói không ít lời đồn. Cô trước sau cho rằng một người phụ nữ mong muốn thành công không phải sai, chỉ có điều mỗi người sẽ lựa chọn con đường khác nhau. Mặc dù là lựa chọn quy tắc ngầm, cũng không dễ dàng. Dù sao địa vị của đối phương cũng rất khó dự đoán. Chỉ là tưởng tượng một cái mặt bóng loáng, bụng to tướng, mặt tỏ vẻ đại gia nằm lỳ ở trên giường, liền không nhịn được phát tởm. Vì thế ai thành công cũng không dễ dàng, không cần dùng cái gọi là đạo đức xã hội đi phán xét cuộc sống người khác. Có lúc rộng lượng một chút, cảm thông một chút, với người với mình đều tốt.

Về phần Trương Nguyên Ánh và Hiền Thư, An Hữu Trân tình nguyện tin tưởng các nàng là người có tự tôn và tự trọng của phụ nữ. Đặc biệt là Trương Nguyên Ánh, cô cảm giác có chút trong sạch giống Bạch Liên Hoa*, mặc dù An Hữu Trân có một lần cho rằng là giả bộ. Nhưng nhìn đến Trương Nguyên Ánh, cô chỉ nghĩ đến hoa sen.

*Bạch Liên Hoa: hoa sen trắng dùng để miêu tả những người phụ nữ nhã nhặn, thuần khiết.

"An Tổng, ngài có đói bụng hay không?"

"Có chút."

"Chúng ta là qua bên kia ăn một chút thế nào?"

Hai người đi đến khu nhà hàng, phát hiện toàn bộ đều đóng cửa, nói là bán hết. Cuối cùng chỉ có thể mua mấy hộp mỳ miễn cưỡng ăn. An Hữu Trân cố ý mua nhiều hơn 2 hộp mỳ cùng nước, còn có một chai nước ép trái cây ngọt. Mọi thứ đều chuẩn bị nhiều hơn một chút là thói quen của cô, mà thói quen này đã giúp cô vượt qua rất nhiều hiểm nguy.

Trong sân bay vẫn hỗn loạn, pha thêm tiếng người chửi rủa cùng tiếng trẻ con khóc rống. An Hữu Trân tìm một chỗ ngồi, mở máy tính nỗ lực tập trung tinh thần cố xem tập tin, thế nhưng đương nhiên hiệu suất cực thấp.

Ken mang áo bông từ trong xe ra.

"An Tổng, bên ngoài tuyết quá lớn. Tôi cố ý đỗ xe ở một chỗ có mái, thế nhưng thân xe đã bị vùi trong tuyết một nửa. Có xe càng thảm hại hơn, đều bị tuyết phủ lên, căn bản không nhìn ra là của ai."

"Mặt đường thế nào?"

"Tuyết đọng quá dầy, hơn nữa rất trơn, không có cách nào chạy."

"Vậy tối nay hẳn là phải ở lại đây, chỉ sợ ngày mai cũng không đi được."

"Trên xe có xẻng xúc tuyết, vừa nãy trước khi đến tôi đã cho người đổi lốp xe chống trượt. Ngày mai dọn dẹp mặt đường xong, chỉ cần có thể lái được sẽ không vấn đề lớn."

"Tốt." An Hữu Trân rất yên tâm khả năng làm việc của Ken, hơn hai năm qua, người trợ thủ này vẫn rất đắc lực.

Hiền Thư bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, cô nhớ An Hữu Trân, thế nhưng không có cánh nào phân thân được. Thật vất vả mới ăn cơm, cô lung tung ăn một vài miếng liền chạy đi tìm An Hữu Trân, còn cầm thêm một hộp cơm.

Rất xa, liền trông thấy một người phụ nữ ngồi thong dong ở một chỗ, mở máy tính viết gì đó. Bên cạnh có một người đàn ông trẻ tuổi, đang nhìn điện thoại di động, thật giống người lúc trên máy bay muốn uống rượu. Hiền Thư rất yêu thích dáng vẻ An Hữu Trân ung dung không vội.

Lúc nãy khi Trương Nguyên Ánh xoay xở có xảy ra xung đột, ít nhiều cũng có An Hữu Trân hỗ trợ. Cô nghe được cuộc trò chuyện của mấy người công nhân viên sau đó, một nữ nhân viên tràn đầy phấn khởi mà bình luận, nói An Hữu Trân cả người toả ra khí chất mạnh mẽ, một thân âu phục màu trắng, khắp nơi lộ ra phong thái lãnh đạo...... Hiền Thư nghe mà đắc ý trong lòng, còn cao hứng hơn so với chính mình được khen ngợi. Đương nhiên, Trương Nguyên Ánh đang được xử lý vết thương ở chân cũng nghe thấy, chỉ có điều không nói gì.

Hiền Thư biết Trương Nguyên Ánh là sợ cô bị lừa, vì thế nên thường lấy ánh mắt xem xét nhìn An Hữu Trân, kỳ thực An Hữu Trân vẫn là người rất chính trực. Ít nhất cũng đã có nhiều loại dấu hiệu ám chỉ, ví dụ như không có nhân cơ hội chiếm tiện nghi gì.
Điều duy nhất Hiền Thư lo lắng, chính là không xác định An Hữu Trân cuối cùng có yêu thích phụ nữ hay không. Vấn đề này ngay từ ngày đầu tiên Trương Nguyên Ánh đã hỏi cô, thế nhưng lúc đó cô đã lập lời thề son sắt, An Hữu Trân dù có thẳng cũng phải bẻ cong! Nhưng qua mấy lần, đối mặt sự bình tĩnh cùng hờ hững của An Hữu Trân, Hiền Thư đột nhiên cảm thấy bản thân như dùng sức đánh vào gối bông, nhẹ nhàng bị đẩy ra.

Hiền Thư tăng nhanh bước chân đi tới trước mặt An Hữu Trân, "Chị ăn cơm chưa?" .

An Hữu Trân ngẩng đầu, vừa thấy Hiền Thư đã mỉm cười nói: ''Ăn rồi. Em hẵn là mệt muốn chết, ngồi một lúc đi."

An Hữu Trân nói xong, di chuyển hành lý bên cạnh, dọn dẹp chỗ ngồi cho cô.

"Không cần, em không thể ngồi, phải chạy về ngay. Em sợ chị không mua được đồ ăn, mang hộp cơm đến đây. Nếu chị ăn rồi, em mang cho người khác, nguội cũng không thể ăn."

"Ừm, cũng được. Đêm nay hành khách cũng không thể rời sân bay sao?"

"Ừm, bão tuyết ảnh hưởng rất lớn, đêm nay ai phải nghỉ lại tại đây, không ra được. Chị dự kiến trước được, biết chuẩn bị áo bông."

"Đây là trợ thủ của chị, Ken. Cậu ấy mang tới cho chị. À, cậu ấy vừa rồi còn khen em xinh đẹp đó."

Ken ngượng cùng gật đầu chào hỏi Hiền Thư.

"Mở điện thoại di động duy trì liên lạc, quá nửa đêm em còn có thể lại đây, đến lúc đó sẽ liên lạc lại."

"Em làm việc bận bịu, chị không sao. Rảnh rỗi nhớ nghỉ ngơi nhiều một chút."

"Em nhìn thấy chị mới có thể thư giãn."
Hiền Thư cười khanh khách nhìn An Hữu Trân nói, không quan tâm ánh mắt của Ken một chút nào.

An Hữu Trân không biết trả lời làm sao, cúi đầu sờ sờ mũi, không lên tiếng.

"Được rồi, em phải đi về làm việc. Một lát gặp."

"Em, em cũng chú ý an toàn."

Hiền Thư quay người rời đi, ánh mắt xung quanh nhìn cô không ít, An Hữu Trân đột nhiên cảm thấy bản thân tựa hồ cũng bị chú ý lây rồi.

An Hữu Trân tiếp tục nhìn máy tính một lúc, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền tới giọng nói rất êm tai. An Hữu Trân quay đầu nhìn lại, là Trương Nguyên Ánh. Nàng đang đem hộp cơm trong tay đưa cho mấy người lớn tuổi. Một bác gái trong đó không ngừng lôi kéo tay nàng mà nói cám ơn, cũng hỏi Trương Nguyên Ánh ăn cơm chưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro