70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp theo An Hữu Trân bắt đầu chân chính bận rộn. Công tác giao tiếp, bộ môn mới khởi động, mỗi ngày đều là làm không hết việc. Từ lúc Trương Nguyên Ánh cùng An Hữu Trân cùng một chỗ, ngoại trừ lần trước A Thành đến lấy đồ vật, bọn người Vân Khánh Ly chưa từng tới qua nhà. Nhưng hiện tại, vì tiết kiệm thời gian, nhà của mấy người họ liền thay phiên trở thành phòng họp. Mỗi ngày mấy người thảo luận xong, An Hữu Trân đều phải tự mình bận rộn thêm một hồi, mỗi ngày thời gian giấc ngủ chỉ có bốn, năm tiếng. Trương Nguyên Ánh tâm liền thấy đau lòng, ngoại trừ thường xuyên làm cho An Hữu Trân chút đồ ăn ngon, còn đối với giường sự càng dễ dàng tha thứ An Hữu Trân.

Thời điểm An Hữu Trân rốt cuộc thở hồng hộc từ trên người Trương Nguyên Ánh bò xuống, Trương Nguyên Ánh đột nhiên cảm thấy giữa hai người so với quá khứ thiếu quá nhiều giao lưu, tựa hồ hết thảy tất cả thuộc về một loại bình thản, An Hữu Trân đối với nàng cũng giống quá khứ trân ái như thế, ý nghĩ như vậy khiến nàng đặc biệt khó chịu.

An Hữu Trân là thật sự mệt mỏi, mệt đến nỗi làm xong liền dính vào gối đầu, trực tiếp ngủ. Căn bản quên đi giống như trước kia tại sau đó thay Trương Nguyên Ánh ôn nhu lau chùi thân thể, lại đem người ôm vào trong ngực dỗ ngon dỗ ngọt nàng.

Nghe An Hữu Trân nặng nề đều đều tiếng hít thở, Trương Nguyên Ánh có chút uỷ khuất. Hiện tại An Hữu Trân mỗi lần làm xong đều trực tiếp ngã đầu liền ngủ, không có ôm, không có giao lưu...Thế nhưng vừa nghĩ đến cô là vì tương lai của hai người cố gắng dốc sức ra mà làm, Trương Nguyên Ánh lại cảm thấy trong lòng băn khoăn.

Trong vòng một tháng An Hữu Trân làm xong việc bàn giao, liên đới đem xe, văn phòng, các loại thẻ tất cả đều đệ trình về tập đoàn. Sau đó bên trong tập đoàn kiểm tra, An Hữu Trân rõ ràng trả lời vấn đề của tiểu tổ kiểm tra. Trong vòng ba ngày, An Hữu Trân đem theo một rương đồ vật của mình, ngồi xe thương vụ A Thành vừa mua, rời đi. Tiếp theo mấy ngày, Lưu Gia Vân, Amy, A Tả, Vân Khánh Ly cùng A Thành cũng nhao nhao hoàn thành bàn giao công việc, chính thức rời đi Hành Nhất.

Mấy người đều là người làm việc, năng lực hiệu suất đều thật cao. Lại qua hơn một tháng, công ty mới đã đăng ký, cũng tại CBD thành phố T thuê mấy gian văn phòng. Vì tiết kiệm tài nguyên, tại đại học T cùng đại học A thuê phòng nghiên cứu thí nghiệm, thuận tiện cho Lưu Gia Vân làm nghiên cứu. Công ty mới lần lượt thông báo tuyển dụng một vài nhân viên công tác, ngày chính thức kinh doanh, An Hữu Trân cùng mọi người lại đi tiệm cơm hung hăng ăn một bữa.

Một đêm kia, An Hữu Trân uống say, Trương Nguyên Ánh rất ít nhìn thấy bộ dáng An Hữu Trân uống say. Rất yên tĩnh, không nháo. Nhưng ánh mắt dính tại trên người Trương Nguyên Ánh, Trương Nguyên Ánh đến đâu, ánh mắt An Hữu Trân liền theo đến chỗ đó, An Hữu Trân dạng này để Trương Nguyên Ánh trong lòng không mềm không được.

Đêm đó, Trương Nguyên Ánh giúp An Hữu Trân tắm rửa, về sau An Hữu Trân thanh tỉnh một chút, Trương Nguyên Ánh chủ động đem mình cho An Hữu Trân. Tuỳ ý An Hữu Trân trên người mình muốn làm gì thì làm, mỗi một lần cắn, mỗi một lần ngậm, mỗi một lần xâm nhập, mỗi một lần rung động đều để Trương Nguyên Ánh lâm thật sâu vào bên trong tình yêu. Nàng lần nữa tự nhủ, chỉ cần là An Hữu Trân muốn, nàng có thể đều cho toàn bộ ...

Nước mắt thuận theo cái cằm nhỏ ở trước ngực Trương Nguyên Ánh, một giọt, hai giọt...Trương Nguyên Ánh lật người, mặc kệ có thể hay không làm tỉnh An Hữu Trân, nàng đem cánh tay An Hữu Trân từ trong chăn lấy ra, gối lên dưới cổ, đem mình uốn tại trong ngực An Hữu Trân. Trương Nguyên Ánh dùng sức hô hấp lấy hương trà quen thuộc trên người An Hữu Trân, nước mắt chảy càng dữ dội.

Lần này, giọt nước mắt của Trương Nguyên Ánh rơi vào trên ngực An Hữu Trân.

An Hữu Trân đang làm một giất mơ kỳ quái, trong mộng cô hướng phía sâu trong rừng đi đến, Trương Nguyên Ánh ngay tại sau lưng, thế nhưng nàng không ngừng lôi kéo cô lại hướng phía trước đi. An Hữu Trân một bên hống, một bên nghĩ muốn tránh thoát tay Trương Nguyên Ánh, nhưng Trương Nguyên Ánh khí lực phi thường lớn. Cuối cùng, An Hữu Trân không thể không dùng sức hất tay của nàng ra, thế nhưng để cho cô ngoài ý muốn chính là Trương Nguyên Ánh té nhào vào dưới chân của cô, thống khổ gào khóc. Toàn thân An Hữu Trân giật mình, bỗng nhiên mở mắt ra.

Cô nhìn chằm chằm trần nhà đen như mực, trong đầu ông ông trực hưởng. Khi ý thức dần dần khôi phục, cô làm thế nào cũng không nhớ nổi trong mộng lúc Trương Nguyên Ánh một mực lôi kéo cô không cho cô đi lên phía trước đến tột cùng đã nói cái gì, chỉ không ngừng vang trở lại lúc cuối cùng của giấc mộng, Trương Nguyên Ánh ôm chân cô kêu khóc: "Không muốn! An Hữu Trân! Em đã vì chị mất đi tất cả! Không muốn rời đi! Không muốn rời đi!"

Mộng cảnh là chân thật như vậy, nhưng cho dù là mộng, An Hữu Trân cũng không thể gặp Trương Nguyên Ánh lạnh lùng cao ngạo lại lộ ra loại thái độ khiêm nhường bộ dáng khẩn cầu như vậy. Trong lòng rất khó chịu, cô muốn xoay người, lại phát hiện Trương Nguyên Ánh đã uốn trong ngực mình. Cô có chút ngoài ý muốn, cũng có chút mừng rỡ, không nghĩ nhiều nữa, nắm chặt cánh tay, ôm chặt lấy Trương Nguyên Ánh. Một cái ôm này, lại phát hiện người trong ngực không ngừng run rẩy, trước ngực mình cũng lành lạnh. An Hữu Trân kỳ quái lấy tay sờ soạng một chút, ẩm ướt...là nước mắt?

An Hữu Trân nhanh ngồi dậy, mở ra đèn đầu giường, mượn ngọn đèn hôn ám nhìn Trương Nguyên Ánh. Con mắt Trương Nguyên Ánh đỏ ngầu, chóp mũi cũng hồng hồng, cái miệng nhỏ nhắn nhấp cùng một chỗ, nhìn về phía cô ánh mắt đầy ai oán. Trong tâm An Hữu Trân nháy mắt bị đánh trúng, cô vội vàng giúp Trương Nguyên Ánh lau nước mắt, vừa gần hôn, không chịu được, an ủi

"Đừng khóc đừng khóc, bảo bối, như thế nào? Có phải gặp ác mộng hay không?"

"Đừng khóc a, con mắt đều khóc đến đỏ lên"

An Hữu Trân đem Trương Nguyên Ánh ôm vào trong ngực, khẽ cắn lỗ tai, ôn nhu nói lời tâm tình. Thời gian dần trôi qua Trương Nguyên Ánh cũng ngừng lại nước mắt, nàng ghé vào trong ngực An Hữu Trân, nghe cô ở bên tai mình nhu tình mật ngữ, thời gian dần trôi qua trong lòng mới an tâm lại.

"Bảo bối, nói cho chị biết, như thế nào lại như vậy?"

Trương Nguyên Ánh lắc đầu không nói chuyện

"Gặp ác mộng?"

Lắc đầu.

"Trong công tác gặp phải chuyện gì?"

Lắc đầu.

"Bởi vì chị?"

Gật đầu.

An Hữu Trân buồn bực, như thế nào lại ra như vậy?

"Vừa rồi chị....làm em đau?"

Trương Nguyên Ánh dừng một chút, lắc đầu.

"Vậy, cái kia...chị đi ngủ đè ép em?"

Trương Nguyên Ánh nghe xong phốc phốc vui vẻ. Thực sự An Hữu Trân không nghĩ ra đến tột cùng là làm sao đắc tội phu nhân nhà cô, hơn nửa đêm để cho người ta uỷ khuất uốn tại trong ngực cô mà khóc. Trương Nguyên Ánh như thế cười một tiếng, An Hữu Trân mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

"Nói nhăng gì đấy?"

"Chị vừa ngủ thiếp đi, thực sự không nghĩ ra đắc tội phu nhân chỗ nào. Phu nhân nói cho chị biết có được không?"

Trương Nguyên Ánh trầm mặc một hồi, rốt cuộc nói ra

" Hữu Trân, em biết chị mệt mỏi. Em rất sợ chị có thể hay không chán ghét chút tình cảm này, lại hoặc như tình cảm của chúng ta đã bình thản trở lại, bình thản đến dẫn không dậy nổi chị coi trọng"

An Hữu Trân ôm lấy Trương Nguyên Ánh, lẳng lặng nghe, không nói chuyện. Trương Nguyên Ánh không nghe thấy An Hữu Trân đáp lại, cảm thấy có chút bối rối.

Kỳ thật An Hữu Trân tại trải nghiệm chân chính cảm xúc bên trong lời nói của Trương Nguyên Ánh. Trương Nguyên Ánh kiêu ngạo không phải bất luận kẻ nào hoặc bất luận chuyện gì có thể tuỳ tiện thoả hiệp, hai người cùng một chỗ đi đến hiện tại, tình cảm càng ngày càng sâu, gặp mâu thuẫn lẫn nhau cũng học được vì đối phương mà làm rất nhiều thay đổi. Nhưng, Trương Nguyên Ánh vẫn là Trương Nguyên Ánh kiêu ngạo, giống như tuyết liên nở rộ trên tuyết sơn, sẽ không e ngại gió lạnh, hay hoàn cảnh ác liệt cũng chỉ thúc đẩy dũng khí sinh trưởng của nàng, sau đó cố gắng nở rộ. Cho nên vẻ đẹp của Trương Nguyên Ánh , không phải đẹp tại dung mạo, mà là đẹp tại phẩm chất bên trong.

Hiện tại, Trương Nguyên Ánh ẩn nhẫn đến cấp độ thút thít, nàng ưu tư nói những lời này không thể không khiến An Hữu Trân suy nghĩ nhiều hơn một hồi.

"Phu nhân, có phải vì gần đây chị vắng vẻ em hay không?"

"Đúng vậy, bởi vì chị quá mệt mỏi a?"

"Ân, có thể là vậy. Chị quá muốn đem mọi việc làm xong, cho nên không ngừng cho mình tăng thêm áp lực. Chị sợ làm em thất vọng"

Trương Nguyên Ánh hít một hơi, đưa tay lên mặt An Hữu Trân

"An Hữu Trân, em muốn chị một lòng một ý yêu em, coi như chị không có gì cả em cũng không oán không hối. Chị biết không, hiện tại em yêu chị, yêu đến nổi ngay cả chính mình đều cảm thấy lạ lẫm. Cho nên lúc chị hơi lơi là em, trong lòng em liền tràn đầy bất an. Hữu Trân, em sợ!"

Lời nói của Trương Nguyên Ánh khiến tâm An Hữu Trân rung động, phu nhân nhà cô lúc nào thì nói qua lời yếu đuối như vậy! Thật sâu tự trách cuốn tới, An Hữu Trân đem Trương Nguyên Ánh nâng dậy

"Phu nhân, kỳ thật người sợ là chị. Chị sợ mình không tốt, sợ em không có kiên nhẫn, sợ quá nhiều hiện thực ghê tởm. Cho nên chị chỉ có thể không ngừng cố gắng, chị sợ mình hơi thư giãn, liền sẽ mất đi thứ trọng yếu nhất!"

Trương Nguyên Ánh nhìn qua An Hữu Trân, trong ánh mắt của cô lộ ra lo lắng, tâm thần bất định, còn có một tia uể oải. An Hữu Trân dạng này để cho Trương Nguyên Ánh đau lòng, An Hữu Trân trong lòng nàng cho tới bây giờ đều là tự tin cường đại đến cấp độ không gì làm không được, thế nhưng nội tâm An Hữu Trân lại như thế bất an, cái này khiến Trương Nguyên Ánh nhịn không được bắt đầu ảo não nàng không quan tâm cùng hối hận.

Nàng bỗng nhiên ôm chặt An Hữu Trân, nói

"Thật xin lỗi, Hữu Trân. Thật xin lỗi, là em quá nhạy cảm"

An Hữu Trân ôm lấy Trương Nguyên Ánh, lắc đầu. Cô chôn ở bên trong cổ Trương Nguyên Ánh, thật sâu hô hấp lấy hương vị ngọt ngào trên người nàng. Trong bóng tối, chỉ có Trương Nguyên Ánh mới có thể trấn an bất an trong tâm cô.

Hai người ôm hồi lâu, An Hữu Trân đứng dậy

"Phu nhân, chị với em về nhà thăm chú cùng dì một chút a?"

Trương Nguyên Ánh kinh ngạc nhìn An Hữu Trân

"Làm sao đột nhiên lại nghĩ đến phải về?"

An Hữu Trân mỉm cười sờ sờ mặt Trương Nguyên Ánh

"Gần đây em cũng khổ cực, tại thời điểm nội tâm em bất an, người yêu của em cùng em trở lại bên người của cha mẹ em, dạng này em liền có thể tại hoàn cảnh an toàn để tâm linh trầm tĩnh lại. Mà chị, cũng sẽ ở dạng quá trình làm bạn này tìm đến một loại an ủi đến từ em cùng gia đình của em."

Trương Nguyên Ánh cười

"Lúc nào đối với tâm lý học cảm thấy hứng thú?"

An Hữu Trân sờ mũi một cái

"Có được hay không?"

Trương Nguyên Ánh nghĩ nghĩ, gật gật đầu

"Ân, vậy ngày mai em đi công ty, an bài tốt công tác sau đó điện thoại cho chị. Chúng ta về nhà ở mấy ngày"

An Hữu Trân cười gật gật đầu, đem Trương Nguyên Ánh ôm vào trong ngực nằm lại trên giường , đắp kín chăn. Tại trên đầu Trương Nguyên Ánh ấn xuống một nụ hôn, nhẹ nói

"Ngủ đi, buông xuống những cái bất an kia. Chị yêu em, chỉ yêu em..."

An Hữu Trân tại bên tai Trương Nguyên Ánh nói liên miên lải nhải lời tâm tình. Trương Nguyên Ánh nhắm mắt lại, nhếch miệng lên, đêm nay rốt cuộc có cảm gian an ổn mà ngủ.

Ngày thứ hai, Trương Nguyên Ánh đi Anh Hàng sắp xếp xong xuôi việc công tác, An Hữu Trân cũng cùng mấy người thương lượng một chút, xin nghỉ mấy ngày. Hai người rất nhanh mua vé máy bay, buổi chiều cùng nhau về nhà thu thập đồ đạc, ban đêm An Hữu Trân mang theo Trương Nguyên Ánh cùng mọi người, cùng một chỗ nghênh đón Trịnh Tuyết Lan.

Những ngày này, Trịnh Tuyết Lan bị chốt tại Tân Nguyên xử lý việc hạng mục bên Hành Nhất tiến hành thay người, hết thảy đều tương đương với một lần nữa rèn luyện. Rốt cuộc không sai biệt lắm, Trịnh Tuyết Lan đem quyền quản lý hạng mục giao cho phụ thân, sau đó chạy đến gia nhập với bọn người An Hữu Trân.

Trịnh Trung đối với chuyện này không nói gì thêm, lần trước con gái vì An Hữu Trân cùng ông nháo đến mức rời nhà đi, kể từ đó Trịnh Trung liền ý thức được, con gái có lựa chọ cùng truy cầu của riêng mình, thay vì hạn chế nàng không bằng buông nàng ra, chỉ có té ngã mới đứng lên được, mới biết được lách qua tảng đá mà đi.

Mấy người chọn một tiệm cơm mà mọi người thường đi, chờ tất cả mọi người đến đông đủ ngồi xuống, An Hữu Trân khai chén nói ra

"Hôm nay đây, tôi cùng Nguyên Ánh cùng một chỗ mở tiệc chiêu đãi mọi người. Thứ nhất, cảm ơn mọi người từ trước đến nay luôn ủng hộ, thứ hai là vì trong khoảng thời gian này mọi người đi theo tôi chạy trước chạy sau cực khổ. Thứ ba chính là hoan nghênh Trịnh Tuyết Lan chính thức gia nhập cùng chúng ta. Đến, mọi người cùng nhau trước tiên cạn một ly, đêm nay không say không về!"

"Tốt!"

Đinh đinh đang đang âm thanh chạm cốc cùng vui vẻ đáp lại vang vọng một phòng, trên mạt mọi người đều đã lộ ra tiếu dung. Trịnh Tuyết Lan hào phóng đối với mỗi người đều mời một ly rượu, kỳ thật Trịnh Tuyết Lan là một người sảng khoái, điểm này rất hợp ý mọi người! Huống chi Trịnh Tuyết Lan đáp ứng tài chính rất nhanh liền giải quyết hết nợ, đây đối với công ty mà nói là ủng hộ tốt nhất.

Hiện tại Trịnh Tuyết Lan chính thức gia nhập, chính là người mình. Qua đi ân ân oán oán đều lật thiện, mọi người thật lòng hoan nghênh Trịnh Tuyết Lan. Lần này, Trịnh Tuyết Lan rốt cuộc cảm nhận được sự tiếp nhận của mọi người đối với nàng, trong lòng cũng vạn phần kích động.

"Nguyên Ánh, đừng lo lắng. Có mình ở đây! Mình sẽ thay cậu trông chừng An Hữu Trân!"

Vân Khánh Ly nhỏ giọng tại bên tai Trương Nguyên Ánh nói ra. Trương Nguyên Ánh nhàn nhạt nở nụ cười, không nói chuyện.

Ban đêm, mọi người lại nháo đến khuya, A Tả tranh cãi lại muốn đi quán bar một vòng, An Hữu Trân lấy lí do hôm sau mình cùng Trương Nguyên Ánh phải lên máy xin phép về trước. Về đến nhà, hai người đều ngã lệch ở trên ghế salon, cực kỳ mệt mỏi. Một lát sau An Hữu Trân đứng dậy, kéo Trương Nguyên Ánh, kéo vào trong ngực

"Phu nhân, Trịnh Tuyết Lan gia nhập, em đừng lo lắng. Chị cùng nàng sẽ chỉ là bằng hữu, điểm này em nhất định phải tin tưởng, được chứ?"

Trương Nguyên Ánh cười như không cười nhìn cô một cái

"Gấp gáp như vậy thổ lộ làm gì?"

"..."

Nhìn An Hữu Trân sửng sốt nói không ra lời, trong lòng Trương Nguyên Ánh cực kỳ thoải mái, nàng đẩy An Hữu Trân ra, hướng phòng tắm đi đến. Mở ra cửa phòng tắm, Trương Nguyên Ánh quay đầu ra nói

"Nếu tâm của chị dám có một chút xíu lệch lạc, em liền đem chị đuổi ra khỏi nhà. Sau đó nhanh chóng thanh lý tất cả mọi thứ của chị, hoặc ném hoặc đốt, cuối cùng, nơi này sẽ không còn lưu lại một tia khí tức của chị!"

Nói xong đóng cửa lại, khoá cửa. Rất nhanh, phòng tắm truyền đến âm thanh tắm gội

An Hữu Trân không tự chủ rùng mình một cái, nhìn chung quanh phòng khách một chút, từ khi chuyển vào đây, An Hữu Trân mua thật nhiều vật trang trí nhỏ tao nhã lịch sự đặt ở giá sách làm trang trí. Việc bản bút ký thế nhưng để cho lòng cô còn sợ hãi, thế là đi nhanh đến chỗ giá sách, ngồi xổm người xuống, cẩn thận kiểm tra một lần mấy vật lẻ tẻ mình mới mua thêm, còn tốt, một cái đều không thiếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro