74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô là tiếp viên khoang này à?"

"Đúng, là tôi."

"Rốt cục mấy người đổ bao nhiêu nước vào cà phê vậy? Đây mà là đồ uống cho người hả?"

"Tiên sinh, nếu như ngài thấy chúng tôi cung cấp dịch vụ không hài lòng, có thể dập máy sau đó đi bộ đến văn phòng chăm sóc khách hàng làm đơn khiếu nại."

Trương Nguyên Ánh giờ phút này tâm tình rất không ổn, lòng nàng tràn đầy ảo não, đều liên quan tới tình hình An Hữu Trân. Hiện giờ lại dính phải ánh mắt lang hổ nhìn mình chằm chằm, hành khách cố ý gây chuyện, biểu lộ chán ghét tận đáy lòng Trương Nguyên Ánh hiện ra bên ngoài. Nàng mắt lạnh nhìn gã hành khách, ngay cả làm việc qua loa cũng không muốn làm.

"Cô có ý gì?"

"Ý tôi là nếu ngài cảm thấy không hài lòng với dịch vụ ăn uống trên máy bay có thể khiếu nại."

"Cô cho là một câu khiếu nại liền đuổi tôi đi được à? Hóa ra tiêu chuẩn phục vụ của mấy người là như vậy hả? Các ngươi quả thực là một lũ #$&@@.....(chửi tục đó)"

Trương Nguyên Ánh nhìn gã nam nhân luyên thuyên không ngừng, lại chợt nhớ tới ngày mới quen An Hữu Trân lúc ở phi trường bị bão tuyết, An Hữu Trân quát lớn mấy gã nam nhân gây chuyện.

Nam nhân này thanh âm càng lúc càng lớn, rất nhanh gây chú ý tới mọi người chung quanh, Mã Hân Miểu cũng vội vàng chạy đến.

"Tiếp viên trưởng, thế nào?"

"Tiếp viên trưởng? A, trình độ này của cô ta mà cũng làm được tiếp viên trưởng? Tôi nhìn ra cũng là dựa vào mặt ăn cơm người!"

"Thưa quý khách, xin ngài chú ý dùng từ ngữ, đây là vũ nhục người khác."

"Vũ nhục? Ai vũ nhục ai? Tôi bỏ tiền ra để nhìn mặt chắc? Còn tiếp viên trưởng cô làm thế nào để giải quyết vấn đề của khách hàng đây?"

Gã hành khách bỗng nhiên xích lại gần, dùng thanh âm không lớn nói:

"Hay nói là cô chỉ có thể giải quyết ở trên giường?"

"Quý khách!"

Mã Hân Miểu biến sắc, Trương Nguyên Ánh kéo nhẹ Mã Hân Miểu, ánh mắt lạnh như băng nhìn gã hành khách, nói ra:

"Ngài muốn uống cà phê phải không ạ?"

Gã hành khách dùng ánh mắt miệt thị nhìn Trương Nguyên Ánh:

"Đúng a, làm sao, vừa nãy tôi có nói không à?"

"Ngài muốn uống cà phê loại gì?"

"Tôi muốn uống cà phê dành cho người uống."

"Vị tiên sinh này, cả khoang máy bay có không ít người đều thưởng thức cà phê, ngài như bây giờ có ý tứ là đang vũ nhục tất cả hành khách uống cà phê, cho nên xin ngài chú ý dùng từ."

"Cô nói cái con mẹ gì vây? Đây là trốn tránh trách nhiệm có biết không?"

Trương Nguyên Ánh bó tay rồi, nàng nhíu mày lại, gần đó có người bắt đầu chỉ trích vị khách này nói chuyện quá phận.

"Không thích uống thì đừng uống! Đây không phải là nhà ông!"

"Đúng rồi!"

"Thông cảm một chút đi!"

Thanh âm chung quanh càng ngày càng nhiều, dần dần biến thành khiển trách. Gã nam nhân nhìn liếc chung quanh, không lên tiếng, nhưng là hung tợn trừng Trương Nguyên Ánh một chút, quay người ngồi xuống.

Trương Nguyên Ánh mặt không thay đổi trở lại khu nghỉ ngơi, Mã Hân Miểu lo lắng hỏi:

"Không sao chứ?"

"Không có việc gì."

"Tôi nhìn hắn không phải loại lương thiện gì, cô cẩn thận một chút."

"Ừ."

"Một hồi tôi sẽ đến phụ trách bên này."

Trương Nguyên Ánh gật đầu. Nàng sửa sang tủ chén một chút, nhờ vào đó điều chỉnh lại một chút tâm trạng. Trên máy bay thỉnh thoảng sẽ gặp vài vị khách cố ý gây khó dễ, nhưng là Trương Nguyên Ánh đều sẽ bình thản đối phó. Nàng hôm nay có chút khác thường, chính nàng cũng biết, thế nhưng là nội tâm lo lắng khiến cho nàng không cách nào an tĩnh lại.

Quả nhiên, vừa về tới thành phố T Trương Nguyên Ánh liền nhận được thông báo khiếu nại, Hứa Phong Nhân lập tức tìm nàng nói chuyện, hỏi nguyên do. Nhưng là gã nam nhân kia lại cùng mấy vị lãnh đạo hàng không quen biết nhau, hiện tại lại đúng vào thời điểm hàng không cần chỉnh đốn hình ảnh, Trương Nguyên Ánh lại thành tâm điểm. Lần trước vụ tin tình báo Hứa Phóng Nhân đã nghĩ biện pháp đè xuống , vừa mới qua không lâu, Trương Nguyên Ánh lại bị hành khách khiếu nại! Hứa Phóng Nhân có chút buồn bực Trương Nguyên Ánh bị làm sao vậy, suốt nhiều năm như vậy Trương Nguyên Ánh chưa từng dính vào rắc rối, tựa hồ từ ngày cùng một chỗ với An Hữu Trân nàng liền liên tiếp gặp phiền phức.

Hứa Phóng Nhân hẹn Trương Nguyên Ánh tại một quán cà phê:

"Nguyên Ánh, em gần đây thế nào? Có phải là có chuyện gì hay không?"

Hứa Phóng Nhân nhìn ra sắc mặt Trương Nguyên Ánh không tốt lắm.

Trương Nguyên Ánh khuấy động cà phê trong ly, thản nhiên nói:

"Không có việc gì, gần đây nghỉ ngơi không được tốt lắm."

"Nguyên Ánh, chuyện phiền phức lần này trùng vào thời điểm hãng hàng không muốn dựng lại hình ảnh."

"Em biết."

"Nguyên Ánh, có chuyện gì em có thể nói với anh. Anh không muốn em chịu đựng tất cả mọi thứ ở trong lòng. Nếu như là bởi vì tình cảm riêng tư có vấn đề, như vậy anh lấy thân phận bằng hữu, cũng lấy thân phận lãnh đạo khuyên bảo em phải chú ý, đừng để tình cảm riêng tư ảnh hưởng tới thái độ nghề nghiệp của em."

"Thật xin lỗi, lúc ấy em thật sự có chút xúc động."

Hứa Phóng Nhân không nói chuyện, anh nhìn ra được cảm xúc Trương Nguyên Ánh hiện tại sa sút, thế nhưng Trương Nguyên Ánh luôn luôn đem tâm tình của nàng khóa tại thế giới bên trong nàng, cũng không chịu chia sẻ một chút gì cho người khác, điều này khiến Hứa Phóng Nhân không có biện pháp nào cả.

"Vì An Hữu Trân sao?"

Hứa Phóng Nhân lạnh lùng nói.

Trương Nguyên Ánh không nói chuyện, chỉ bưng chén cà phê lên uống ngay một hơi. Nàng nhíu mày lại, cà phê này hương vị có chút nồng.

...

"Hữu Trân, mấy nhà xí nghiệp hiện tại toàn dùng những lí do qua loa trách cứ chúng ta, rõ ràng là không muốn hợp tác."

"Minh Thành bên kia cũng không có tiến triển, khẳng định Dương Văn Thành không có tác dụng tốt."

Mấy người ngồi ở văn phòng, thảo luận tình thế hiện giờ. Nhất trí đồng ý với việc thành lập công ty riêng cùng hãng sản xuất riêng của mình, từ trước về sau, mỗi người sẽ quản lí chức vụ của mình. Cùng chính phủ đàm phán hạng mục, tranh thủ tìm nhà máy, liên hệ với mọi loại nhân viên trên mọi phương diện.

Vì muốn thử một chút phản ứng thị trường, An Hữu Trân còn ủy thác một công ty sản xuất một phần sản phẩm, để Vân Khánh Ly dựa vào danh sách xí nghiệp hợp tác đi thử xem một vòng, thế nhưng là mấy ngày sau một chút tiến triển đều không có. Nếu như phản ứng thị trường không quá khả quan, như vậy thì việc mua đất xây xưởng nên gác lại, nhất là hiện tại tình hình kinh tế cả nước gặp áp lực to lớn, quyết định vốn đầu tư nên thận trọng.

An Hữu Trân chuyển chén trà trong tay, nói ra:

"Dù sao cũng vừa mới bắt đầu, gặp khó khăn cũng là chuyện bình thường. Lúc trước ở làm Hành Nhất có tên có tuổi, làm chuyện gì thuận tiện chút. Hiện tại xí nghiệp chúng ta chưa có danh tiếng gì, vừa mới lập một công ty nhỏ, cho nên mọi người nhất định phải cải biến tâm tình, đã có lòng tin vào sản phẩm, là phải đối mặt trở ngại cùng khó khăn. Mọi người tin tưởng tôi, tôi cũng tin tưởng mọi người."

"Đúng vậy a, không vấn đề, vạn sự khởi đầu nan mà."

"Ừ, Hữu Trân em yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!"

"Tốt, chúng tôi đi một chút. Tuyết Lan, buổi tối cô với tôi cùng đi gặp Vương khu trưởng đi. Ông ấy lần trước nói khu công nghiệp giải phóng có mấy cái nhà máy, tôi nhìn vẫn dùng được. A Thành cũng đi."

"Ừ."

"A Tả, Khánh Ly, buổi tối hai người đi tìm chủ nhiệm khu mời ăn cơm, nghiên cứu thêm một chút giá cả."

"Được, yên tâm đi."

"Amy, thời gian hẹn Trình Hạo là lúc nào?"

"Hai giờ chiều ngày mai."

"Trưa mai tôi có hẹn, mọi người không có việc gì chứ?"

"Không có."

"Nhất định phải nhanh chóng đem sự tình nhà máy được giải quyết, nếu không thì không có cách để đàm phán đầu tư."

"Đúng vậy a, bất quá thời gian tiến độ vẫn còn kịp, An Hữu Trân cô cũng đừng quá gấp, chúng tôi sẽ tập trung làm tốt."

"Được. Tôi gần đây có chút bức bối."

"Đã biết!"

Mọi người lại hàn huyên một hồi, sau đó mỗi người đi làm việc. An Hữu Trân ngồi trước bàn làm việc, cô nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động một lát, cuối cùng bấm số điện thoại của Fanny.

"Fanny, cô nói Nguyên Ánh bị khiếu nại?"

"Phải. Hiện tại công ty muốn bắt Nguyên Ánh phải kiểm điểm!"

"Vậy cô ấy nói thế nào?"

"Bạn gái của cô, cô còn không hiểu rõ a? Vẫn làm bộ dáng lạnh nhạt!"

"Hứa tổng bên kia nói sao?"

"Cái này tôi cũng không biết, quan hệ hai người bọn họ cũng không tệ, chắc là sẽ nghĩ biện pháp làm lắng xuống."

"Há, chuyện này ai làm chủ a?"

"Cô tốt nhất nên biết giới hạn, đây là vấn đề riêng của Nguyên Ánh. Cô ấy đã không nói cho cô tức là không muốn cô nhúng tay vào, cô hẳn là nên tin tưởng năng lực làm việc của cô ấy."

"Vậy nếu có chuyện gì mới cô phải tùy thời nói cho tôi biết."

"Yên tâm đi. Nếu như sự việc vượt quá khả năng của cô ấy, tôi sẽ nói cho cô biết, cô nên nghĩ biện pháp hỗ trợ đi!"

An Hữu Trân nở nụ cười, hai người lại nói vài câu mới cúp điện thoại. An Hữu Trân đứng dậy đến gần cửa sổ thủy tinh, Trương Nguyên Ánh bị khiếu nại, nhưng nàng lại không nói một lời nào cho cô biết, vẫn là Fanny chủ động gọi cho cô. Từ sau sự tình lần trước, An Hữu Trân tới tìm Fanny, vừa đấm vừa xoa một phen, cuối cùng mới khiến Fanny đáp ứng có chuyện gì trước tiên sẽ gọi điện cho An Hữu Trân, mà An Hữu Trân cam đoan sẽ không tuỳ tiện nhúng tay vào chuyện công việc của Trương Nguyên Ánh.

Thế nhưng vừa rồi Lưu Gia Vân nói thấy Trương Nguyên Ánh cùng Hứa Phóng Nhân cùng một chỗ tại quán cà phê, cái này khiến An Hữu Trân trong lòng rất không thoải mái. Cô có thể đoán được hai người có thể là vì vấn đề khiếu nại nên gặp mặt, thế nhưng cái loại bất an vẫn quấn lấy trong lòng An Hữu Trân từng trận lo lắng. Mùi vị đó rất khó hình dung, người yêu cô gặp phiền toái luôn luôn tự mình gánh lấy, từ trước tới giờ không nói với cô, tình nguyện tìm tay cấp trên kia xin giúp đỡ cũng không cùng cô chia sẻ, cái này khiến cô thật vô cùng nổi nóng.

Kỳ thật, An Hữu Trân khi biết tin tức, đầu tiên cho người điều tra thông tin về tên hành khách kia. Hắn là phó tổng giám đốc công ty bất động sản ở thành phố A, mà thành phố A là quê nhà An Hữu Trân, ông chủ công ty lại là bằng hữu An Hữu Trân, cho nên cô có thể dễ như trở bàn tay đem chuyện này giải quyết êm đẹp, căn bản không cần thông qua nội bộ hàng không. Nhưng Trương Nguyên Ánh căn bản không cho cô cơ hội này!

Nếu một nữ nhân viên làm việc luôn nhận được sự quan tâm cùng chiếu cố từ nam cấp trên, gặp phải khó khăn cũng sẽ tìm anh ta đầu tiên để nhờ hỗ trợ. Huống chi người đàn ông này vẫn là một nhân sĩ "lý tưởng" chưa lập gia đình, trai tài gái sắc, An Hữu Trân không thể không cho rằng sâu trong nội tâm Trương Nguyên Ánh, chỉ sợ tồn tại một phần tình cảm " đặc thù " với Hứa Phóng Nhân. Loại tình cảm này chưa chắc là tình yêu, nhưng rất có thể là loại cảm giác quen thuộc. Trong xã hội truyền thống, không thể phủ nhận Hứa Phóng Nhân là đối tượng kết hôn lý tưởng. Dù sao rất nhiều người trong hôn nhân đều không có tình yêu, hôn nhân phù hợp hoàn cảnh so với tình yêu trọng yếu hơn.

An Hữu Trân vuốt lông mày, Nguyên Ánh, tuyệt đối đừng khiến chị thất vọng!

Buổi tối về đến nhà, Trương Nguyên Ánh cảm thấy mệt rã rời. Từ lúc về thành phố T đến giờ, chỉ cùng An Hữu Trân gặp mặt từ đêm hôm trước, về sau ai cũng bận rộn, ngay cả điện thoại đều không có thời gian gọi.

Kỳ thật lúc tiếp nhận khiếu nại, Trương Nguyên Ánh cũng không quá để ý. Nàng gần đây thỉnh thoảng nghĩ đến mâu thuẫn thời gian giữa nghề nghiệp của mình cùng nghề nghiệp An Hữu Trân không thể điều hòa được. Thời điểm ở cùng một chỗ với An Hữu Trân, Trương Nguyên Ánh không dưới một lần nghĩ đến khả năng từ chức. Thế nhưng hai người một khi ai cũng bận rộn, Trương Nguyên Ánh đã cảm thấy nàng tựa hồ lại khôi phục lý trí. Bất luận tình yêu có ngọt ngào đến đâu, làm sao có thể buông bỏ bản thân được?

An Hữu Trân nói buổi tối sẽ đi xã giao cùng Trịnh Tuyết Lan, để cho nàng ngủ sớm. Trong lòng Trương Nguyên Ánh lại nhịn không được nổi lên giấm chua, nhưng cuối cùng không nói gì.

Sau khi về thành phố T, An Hữu Trân càng ngày càng ít nói, Trương Nguyên Ánh biết cô bận rộn, cũng biết cô mệt mỏi. Thế nhưng Trương Nguyên Ánh muốn giúp cũng không giúp được, muốn vì An Hữu Trân làm bữa cơm, An Hữu Trân đều không có thời gian ăn.

An Hữu Trân mỗi ngày là tiếp điện thoại đàm đạo liên miên, cùng không ngừng đi xã giao. Vân Khánh Ly nói An Hữu Trân bây giờ gặp nhiều trường hợp phải uống không ít rượu, không có cách nào khác. Trước kia cô là phó tổng giám đốc Hành Nhất, muốn không uống có thể không uống. Nhưng là hiện tại tự mình lập nghiệp, thân phận cũng thay đổi, nhất định phải buông xuống bản tính kiêu ngạo trước kia. Vân Khánh Ly nói kỳ thật khó khăn nhất là An Hữu Trân. Trương Nguyên Ánh ngoại trừ đau lòng An Hữu Trân ở bên ngoài, còn lại chẳng thể làm gì khác.

Trương Nguyên Ánh ngồi lên giường, nhìn đồng hồ treo tường, đã 11 giờ rưỡi. Nàng dùng ánh mắt sâu kín nhìn gian phòng trống vắng, thở dài, nằm xuống. Một lát sau, một tràng tiếng gõ cửa truyền đến. Trương Nguyên Ánh cẩn thận nghe ngóng một chút, không sai, có người gõ cửa. Nàng nhanh chóng đứng dậy khoác áo choàng ra mở cửa.

Ngoài ý muốn của nàng, đứng tại cửa ra vào chính là Trịnh Tuyết Lan, nàng vịn An Hữu Trân đang chếch choáng say.

Trương Nguyên Ánh kinh ngạc nhìn hai người, Trịnh Tuyết Lan khẽ mỉm cười một cái, nói ra:

"Hữu Trân uống say, tôi đưa cô ấy về."

Trương Nguyên Ánh gật đầu, muốn đi đến đỡ An Hữu Trân. Nhưng Trịnh Tuyết Lan ôm eo An Hữu Trân rất chặt, cánh tay An Hữu Trân khoác trên người Trịnh Tuyết Lan, nàng nhất thời không biết phải làm gì.

"Để tôi dìu cô ấy vào."

Nói xong, Trịnh Tuyết Lan ôm sát An Hữu Trân, đi bộ hướng vào phòng khách.

Trương Nguyên Ánh cứ thế nhìn Trịnh Tuyết Lan cứ như vậy đỡ người yêu mình tiến vào nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro