76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại đến cuối tuần, Trương Nguyên Ánh nằm ườn trên ghế sôpha đọc sách, nhưng suy nghĩ hỗn loạn, không có cách nào tập trung được.

Ngày đó An Hữu Trân uống say, sáng sớm hôm sau lại đến công ty, về sau lại bận bịu đến thiên hôn địa ám (trời đất quay cuồng). Trương Nguyên Ánh cùng An Hữu Trân gặp Trịnh Tuyết Lan nói chuyện, An Hữu Trân cũng không có hỏi chuyện gì xảy ra vào đêm đó, hai người cũng không nhắc lại. Trương Nguyên Ánh biết An Hữu Trân hiện tại quá bận rộn, cô căn bản không rảnh bận tâm đến những tâm tư vụn vặt giữa hai người phụ nữ.

An Hữu Trân vì tương lai hai người mà nỗ lực, Trương Nguyên Ánh tự biết lúc này ủng hộ lớn nhất là bầu bạn với An Hữu Trân, không cần tự tạo mâu thuẫn vô nghĩa. Hai người lúc này muốn làm cho đối phương cảm nhận được tính nhẫn nại cùng lòng bao dung, đây mới là việc làm chính xác.

Kỳ thật Trương Nguyên Ánh đã làm rất tốt. Nàng cố gắng cân bằng thời gian công tác của mình phối hợp với An Hữu Trân, dùng hết khả năng dành nhiều thì giờ quan tâm đến sinh hoạt của An Hữu Trân nhiều hơn. Mỗi khi An Hữu Trân về nhà ăn cơm, lúc nhìn thấy trên bàn toàn món cô thích ăn, đều sẽ lộ ra vẻ mặt rất thỏa mãn. Ý tứ biểu lộ kia rất đặc biệt, giống như một đứa trẻ nhận được niềm vui ngoài ý muốn, ánh mắt sẽ lóe sáng.

Đang nghĩ ngợi, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là An Hữu Trân.

"Em nghe?"

"Phu nhân, em đang ở đâu?"

"Ở nhà."

"Ở nhà làm gì?"

Trương Nguyên Ánh bật cười.

"Chị muốn nói gì a?"

"Chúng ta ra ngoài hẹn hò đi!"

"Đi đâu?"

"Vườn bách thú."

"Vườn bách thú?"

Trương Nguyên Ánh lặp lại, muốn xác định mình không nghe lầm. An Hữu Trân đề nghị khiến Trương Nguyên Ánh phi thường ngoài ý muốn, nàng thực sự không ngờ An Hữu Trân vậy mà có hứng thú với động vật. Trước kia lúc mới quen, An Hữu Trân dùng kiểu nói chuyện giống động vật nhỏ nàng đã không vui.

"Đúng vậy a, thế nào?"

"Từ khi nào chị cảm thấy hứng thú với động vật vậy?"

"Động vật rất đáng yêu a!"

"..."

"Có đi hay không a?"

"Đợi một chút, em cần thay đồ."

"Tốt!"

Ngữ khí An Hữu Trân rõ ràng vui lên rất nhiều, Trương Nguyên Ánh cũng không nhịn được nhếch miệng.

"Mấy giờ chị tới đón em?"

"Chị đang ở dưới lầu."

"Dưới lầu?"

"Ha ha, ừ."

"Chị cũng lên nhà đi, thay y phục khác."

"Há, vậy chị lên đây."

An Hữu Trân vào nhà, cao hứng đi thẳng đến gian phòng, Trương Nguyên Ánh nhìn dáng vẻ hưng phấn kia của cô không nhịn cười được.

"Hôm nay sao tự nhiên rảnh rỗi vậy?"

"Kỳ thật cũng không rảnh, vừa rồi chị ngồi ở văn phòng, nghe thấy đoạn đối thoại bên ngoài của nhân viên với con anh ta, đứa bé muốn đi vườn bách thú. Chị bỗng nhớ ra hai chúng ta còn chưa đến vườn bách thú lần nào! Vườn bách thú ở thành phố T không phải rất nổi tiếng sao?"

Nói xong còn cố ý ai oán nhìn Trương Nguyên Ánh một chút, nói ra:

"Em cũng không mang chị đi!"

Trương Nguyên Ánh buồn cười, An Hữu Trân nhà nàng làm thế nào chỉ trong vòng một đêm trở nên trẻ con vậy!

"Chúng ta còn phải mang thêm một ít đồ ăn vặt a!"

"Trên đường chị đã mua xong rồi."

Trương Nguyên Ánh nhìn cô một cái, An Hữu Trân bắt được ánh mắt Trương Nguyên Ánh, lập tức xích lại gần tranh công.

"Phu nhân có phải muốn khen chị đúng không?"

"Cho chị đẹp mặt!"

An Hữu Trân cười cười, nhìn Trương Nguyên Ánh trong gương thật xinh đẹp. Từ phía sau cô ôm lấy Trương Nguyên Ánh, đầu lưỡi khẽ liếm lên vành tai nàng, tay Trương Nguyên Ánh đột nhiên siết chặt góc áo An Hữu Trân, cô cười xấu xa.

Trương Nguyên Ánh nhìn qua mình cùng An Hữu Trân trong gương, cảm thấy một mảnh xao động. Trong gương hai người thân mật như vậy, điều này khiến Trương Nguyên Ánh có một tia ngượng ngùng, nhưng lại sinh lòng thỏa mãn. Một tay nàng vòng lấy lưng tay An Hữu Trân, nhẹ nhàng vuốt ve. An Hữu Trân nhìn thấy trong gương, đáy mắt Trương Nguyên Ánh ôn nhu cũng làm cho An Hữu Trân trong lòng mềm thành một mảnh.

Trương Nguyên Ánh nhẹ xoay người hôn một chút lên mặt An Hữu Trân, An Hữu Trân nhìn thấy toàn bộ động tác Trương Nguyên Ánh trong gương, trong lòng run lên, thị giác cùng xúc giác trên mặt hơi nóng. Cô dùng sức, bế Trương Nguyên Ánh đặt lên giường. Một cánh tay An Hữu Trân chống tại một bên cạnh đầu Trương Nguyên Ánh, Trương Nguyên Ánh nháy đôi mắt mỹ lệ, trong mắt chứa ý cười hỏi:

"An tổng đây là muốn làm gì nha!"

An Hữu Trân xấu xa cười một tiếng:

"Em cứ nói đi?"

Nói xong, liền ngậm chặt đôi môi mê người của Trương Nguyên Ánh, hai tay nhanh chóng cởi xuống quần áo hai người vừa mới thay xong. Trương Nguyên Ánh lúc đầu muốn giãy dụa, không phải nói muốn đi vườn bách thú a! Nhưng cảm giác được bầu không khí trong giờ phút này cũng rất tốt, dù sao hai người rất nhiều ngày không làm chuyện đó rồi, hơn nữa Trương Nguyên Ánh cũng rất muốn vậy nên nàng liền phóng túng động tác của An Hữu Trân càng lúc càng lớn mật ở trên người, rất nhanh, trong phòng tràn đầy tiếng rên rỉ động lòng người.

"Không... được.. Hữu Trân...nhanh quá.."

"Ahh.. Chậm.. một chút... Hữu Trân..."

Trương Nguyên Ánh nói không còn mạch lạc, An Hữu Trân càng lúc càng kích tình, nàng rõ ràng theo không kịp tiết tấu của cô. Thế là một trận tình triều mãnh liệt xông đến, rất nhanh nhấn chìm Trương Nguyên Ánh. Khi An Hữu Trân rốt cục nghe được tiếng rên cao vút từ Trương Nguyên Ánh, mới hài lòng chậm lại. Cô không có rời tay khỏi nàng, chỉ là chậm lại động tác, thân thể Trương Nguyên Ánh mềm nhũn, dựa vào trong ngực An Hữu Trân.

An Hữu Trân không ngừng hôn Trương Nguyên Ánh, nhìn thấy người yêu trong ngực, đáy lòng ưa thích ghê gớm. Trương Nguyên Ánh vừa mới cao triều xong, toàn thân đều mẫn cảm ghê gớm, An Hữu Trân lại cố ý trêu chọc chỗ đó, rất nhanh lại lâm vào sóng tình. Ánh nắng rải vào trong phòng, trên giường hai thân thể mỹ lệ quấn quýt lấy nhau, cả phòng đầy xuân sắc.

Chờ hai người lại thay xong quần áo đã đến trưa rồi.

"Trên đường tiện thể chị mua đồ ăn. Thế nào?"

"Muốn đi vườn bách thú còn không buông tha, lúc này lại sốt ruột!"

Trương Nguyên Ánh lườm cô một chút, An Hữu Trân cười đùa tí tửng lại chạy đến ôm, Trương Nguyên Ánh tranh thủ thời gian né tránh cô.

An Hữu Trân lái xe, trên đường đi hai người cười đùa không ngừng. Trong xe tràn đầy hoan thanh tiếu ngữ, thời gian khoái hoạt nhẹ nhàng như vậy đã lâu rồi chưa thấy , An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh đều âm thầm cảm khái nghĩ.

Sáng sớm hôm nay, An Hữu Trân như trước sớm rời nhà đến công ty. Từ sau lần trước Trịnh Tuyết Lan đưa cô về nhà, An Hữu Trân cảm giác được Trương Nguyên Ánh không cao hứng. Nhưng An Hữu Trân không hỏi cũng không đề cập tới, trong nội tâm cô kỳ thật cũng ngại sự tình Trương Nguyên Ánh cùng Hứa Phóng Nhân. Nhiều ngày như vậy, Trương Nguyên Ánh từ đầu đến cuối đều không có nhắc đến vụ khiếu nại đó.

Cứ như vậy, An Hữu Trân trong lòng càng tức giận, cũng càng mất mát. Có lúc nỗi bất an trong cô đột nhiên dâng lên một trận, tựa hồ Trương Nguyên Ánh một ngày nào đó sẽ bỏ cô mà đi. An Hữu Trân chỉ có cách không ngừng làm việc, áp chế loại ý nghĩ này. Vô hình chung tự biến thành hình tượng bận rộn cùng lạnh lùng trong mắt Trương Nguyên Ánh. Bởi vì hai bên đều có tâm sự, lại thêm buổi tối An Hữu Trân cố ý về muộn, cho nên những ngày này ngay cả trên giường hai người đều không tiếp xúc, hay có những hành động thân cận gì.

An Hữu Trân đang ngồi trước bàn làm việc, trong lòng rối bời. Cô biết mình đang khuyết thiếu cảm giác an toàn, cô sợ có một ngày sẽ mất đi Trương Nguyên Ánh. Nếu như là với Tỉnh Liên còn có thể ẩn nhẫn làm bằng hữu, nhưng với Trương Nguyên Ánh, nếu có một ngày nàng chọn người khác, An Hữu Trân tuyệt đối sẽ không đi tìm nàng, kể cả nỗi đau có phai nhạt cũng sẽ không gặp.

Thế nhưng là vừa nghĩ tới khả năng kia, tâm An Hữu Trân liền nhói đau. Có phương thức gì để hai người không thể chia tay? Nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện nếu như hai người có chung đứa bé, dựa vào ý thức trách nhiệm gia đình siêu cường của cả hai như vậy thì sẽ không chia tay. Thế nhưng liệu Trương Nguyên Ánh có nguyện ý? Đây cũng không phải là chuyện đùa!

Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa truyền đến thanh âm của nhân viên đang gọi điện thoại, tựa hồ là đáp ứng cùng con đi vườn bách thú, nhưng cuối tuần phải tăng ca, không đi được. An Hữu Trân đột nhiên thông suốt, An Hữu Trân muốn thăm dò một chút Trương Nguyên Ánh đối với trẻ em sẽ như thế nào, thế nên mới có lời mời rủ đi vườn bách thú.

Hôm nay thời tiết đặc biệt tốt, rất thích hợp để du lịch. An Hữu Trân đeo túi trên lưng, cầm bản đồ trong tay, vừa đi vừa tìm đường. Đã nhiều năm Trương Nguyên Ánh không đến vườn bách thú , xung quanh phần lớn là cha mẹ mang con mình đến, nhìn thấy khuôn mặt tự nhiên dễ thương của bọn nhỏ, Trương Nguyên Ánh cũng cảm thấy mọi thứ đều dễ thương như vậy.

An Hữu Trân mang theo Trương Nguyên Ánh đến trước khu thú nhỏ. Nơi này đều là những con non, kích cỡ từng con đều nhỏ bé, bộ dáng đáng yêu, đặc biệt được nhiều người yêu thích.

Trương Nguyên Ánh nhìn thấy những đám thú con kia, ưa thích vô cùng. Nhìn thấy bộ dáng Trương Nguyên Ánh vui vẻ, An Hữu Trân trong lòng cực kỳ thỏa mãn. Kỳ thật lúc này cô đã sớm quên đi thăm dò, cùng Trương Nguyên Ánh cùng một chỗ, cảm giác nhẹ nhõm khoái hoạt kia đã đánh bay mọi cảm xúc, tràn ngập toàn bộ trong lòng cô.

"Phu nhân, em thích mấy con thú nhỏ a?"

"Ưm! Rất dễ thương!"

"Cái gì nhỏ nhắn đều rất đáng yêu."

"Đúng vậy a!"

"Nhưng nếu chăm sóc nhất định rất phiền phức."

"Chăm sóc chị cũng thật phiền toái."

"... "

"Phu nhân, em có từng nuôi thú không?"

"Chưa từng. Khi còn bé em rất muốn nuôi một chú chó con, nhưng mẹ không thích."

An Hữu Trân hiểu rõ gật đầu.

"Ngày xưa dì đối xử với em bảo đảm nhất định rất nghiêm khắc a?"

"Ưm. Em rất sợ mẹ."

"Dì đánh em sao?"

Trương Nguyên Ánh lắc đầu.

"Bà cho tới bây giờ đều không đánh em."

"Đúng vậy, nữ nhi xinh đẹp đáng yêu như vậy ai nỡ đánh chứ!"

Trương Nguyên Ánh cười nhìn thoáng qua An Hữu Trân, An Hữu Trân cười hì hì lại gần hôn nàng một cái. Trương Nguyên Ánh giật nảy mình, xung quanh đều là người, còn có nhiều trẻ con như vậy, động tác An Hữu Trân quá càn rỡ! Trương Nguyên Ánh cũng không trách cứ, có điều mặt đã đỏ lên rất nhiều.

Tham quan xong khu thú dữ, hai người tới đảo khỉ. Vượn cáo đuôi vòng ở nơi này được thả rông. An Hữu Trân đang mua chuối tiêu từ nhân viên chăm sóc động vật, đột nhiên nghe thấy tiếng Trương Nguyên Ánh thét lên ở phía trước. An Hữu Trân ném chuối tiêu chạy qua xem xét, một con vượn cáo đang ngồi trên vai Trương Nguyên Ánh.

Vài người vây quanh Trương Nguyên Ánh, muốn giúp nàng đuổi con vượn xuống, có người cố gắng đẩy nó ra, nhưng con vượn chỉ tránh qua tránh lại. An Hữu Trân nhìn mà toát mồ hôi lạnh khắp người. Cô hô lớn:

"Phu nhân, mau ngồi xuống! Ngồi xuống! Đừng đụng vào con vượn đó! Tất cả mọi người đừng đụng, cẩn thận nó cắn người!"

An Hữu Trân hô một tiếng, tất cả mọi người dừng mọi động tác. Trương Nguyên Ánh không la hét nữa, nhưng rõ ràng bị dọa sợ, nước mắt đảo quanh hốc mắt. Nàng nắm thật chặt tay An Hữu Trân, An Hữu Trân đè lại bả vai Trương Nguyên Ánh, trấn an nói:

"Không sao đâu, ổn rồi. Nó không cắn em. Em cũng đừng quá sợ hãi."

Vừa nói vừa lấy tay ấn nàng ngồi xổm xuống, An Hữu Trân sợ nhất con vượn chấn kinh cắn Trương Nguyên Ánh hoặc cào làm nàng bị thương. Cô tận lực không dọa nó, cũng trấn an Trương Nguyên Ánh. Quả nhiên, Trương Nguyên Ánh nghe lời ngồi xuống, một lúc sau con vượn rời khỏi vai nàng bỏ đi.

Vai Trương Nguyên Ánh được buông lỏng, toàn thân đều dọa đến không còn sức lực. An Hữu Trân nhanh chóng ôm lấy nàng, để cho nàng tựa ở trên người mình. Lúc này nhân viên sở thú đi tới, mỉm cười đối diện hai người nói:

"Không có việc gì, không có việc gì. Loài vượn này không cắn người. Vị tiểu thư này rất có kinh nghiệm, chỉ cần ngồi xuống, chúng sẽ chạy đi."

Trương Nguyên Ánh ngẩng đầu miễn cưỡng nở nụ cười, An Hữu Trân cùng nhân viên sở thú gật đầu. Đỡ Trương Nguyên Ánh đứng dậy, tiếp tục an ủi.

"Không sao, không sao. Về sau sẽ không đến xem khỉ nữa!"

An Hữu Trân mất hứng nói.

Trương Nguyên Ánh trong lòng còn thình thịch, cũng không biết nên nói cái gì. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, ban đầu nàng đang chụp ảnh một con khỉ, bỗng nhiên cảm giác trên vai trầm xuống, nàng tưởng là An Hữu Trân, vừa mới quay đầu, phát hiện một vật lông lá màu xám. Nàng nhận thức được là vượn cáo, nhịn không được sợ hãi kêu lên.

Chậm một hồi, ngẫm lại cũng cảm thấy buồn cười. An Hữu Trân vẫn còn khẩn trương, Trương Nguyên Ánh ở trong ngực đột nhiên cười rộ lên, làm cô sững sờ, cho rằng Trương Nguyên Ánh thật sự bị dọa đến phát sợ, Trương Nguyên Ánh nhìn thấy dáng vẻ An Hữu Trân cười càng vui vẻ hơn.

"Ánh mắt kiểu gì đấy?"

"Chị nghĩ là em bị sợ đến choáng váng."

"Vừa mới hết rồi!"

"Chị bị dọa đến toàn thân là mồ hôi nè!"

"Kể ra em cũng may mắn, con vượn nhìn vậy mà có thể nhảy lên đến bả vai em!"

"Em nên dùng phương pháp thường ngày đối phó chị, chậm rãi dụ nó xuống!"

"Lúc ấy em quay đầu nhìn, thấy một đống lông xù màu xám! Nào còn dám lộn xộn!"

"Em bất động là đúng, nếu không nó thấy sợ hãi sẽ cắn người!"

"Làm sao chị biết lúc đó nên ngồi xuống?"

"Chị đoán!" ( để thưởng thức?)

Trương Nguyên Ánh trừng An Hữu Trân một chút, An Hữu Trân lôi kéo Trương Nguyên Ánh, vừa đi bên cạnh vừa lầm bầm:

"Đi nhanh lên! Không xem nữa! Khỉ háo sắc! Tuyệt đối là một con khỉ háo sắc!"

Trương Nguyên Ánh dở khóc dở cười bị lôi đi. Lúc này An Hữu Trân chọn một địa điểm an toàn, chọn lựa những con thú đáng yêu dịu dàng ngoan ngoãn. Hai người tới khu động vật có người hỗ trợ, nơi này những con dê được thả rông, du khách có thể mua được lá cây cho ăn, trong đám người, con dê đáng yêu nhàn nhã đi tới đi lui. An Hữu Trân mua được hai nhánh cây, mỗi người một nhánh, rất nhanh có một con hướng hai người đi tới.

Trương Nguyên Ánh có chút khẩn trương, thật không dám tiếp xúc. An Hữu Trân muốn trêu nàng, lôi kéo tay của nàng sờ lên con dê. Trương Nguyên Ánh không dám, muốn rút tay về, An Hữu Trân giữ chặt tay nàng không cho rút về, hai người náo loạn một đoàn. Con dê đứng ở một bên vui sướng thưởng thức hai người, thỉnh thoảng cắn một miếng lá cây trong tay hai người. Trương Nguyên Ánh cười không được, thân thể co lại tránh né, An Hữu Trân liền ôm nàng, thẳng đến khi hai người đều cảm thấy có lực kéo, quay đầu một bên xem xét, thì ra là một bé gái đang kéo nhánh cây của hai người, nói ra:

"Dì ơi, hai người chơi cao hứng như vậy, có thể cho con nhánh cây kia không? Con muốn theo con dê cùng chơi!"

Hai người liếc nhìn nhau, dở khóc dở cười đem nhánh cây trong tay cho bé gái, cô bé cao hứng chạy như bay về hướng con dê. Hai người nhìn nhau cười to.

"Phu nhân, em có thích trẻ con không?"

Trương Nguyên Ánh rất kinh ngạc nghe An Hữu Trân đặt vấn đề, nàng nhìn về phía An Hữu Trân. Nháy mắt An Hữu Trân tránh né ánh mắt nàng, thế nhưng Trương Nguyên Ánh vẫn bắt được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro