79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Nguyên Ánh tiễn An Hữu Trân đến sân bay, trong nỗi nhớ nhung bởi vì ly biệt mà tăng lên. Lúc đi ngang qua, An Hữu Trân một mực nắm tay Trương Nguyên Ánh, thủy chung không buông ra. Amy cùng A Thành cố ý rời đi, cho hai người có không gian nói chuyện. Trương Nguyên Ánh mỉm cười nhìn An Hữu Trân, dặn dò:

"Đến bên kia chị phải chú ý thân thể."

"Em cũng thế."

An Hữu Trân muốn ôm lấy Trương Nguyên Ánh, nhưng là trong phi trường người đến người đi, không tiện. Từ tối hôm qua đến giờ, An Hữu Trân đều rất ít nói chuyện, có tự trách, lại sợ Trương Nguyên Ánh thật muốn cùng cô nói chuyện hôm qua. Trương Nguyên Ánh tối hôm qua nói rất đúng, kỳ thật An Hữu Trân một mực là đối với bản thân không có lòng tin, cho nên luôn luôn lo lắng Trương Nguyên Ánh sẽ có hay không có một ngày rời khỏi cô, bất luận là nguyên nhân gì.

"Nguyên Ánh, tối hôm qua... Thật xin lỗi."

"Cũng là tại em không cân nhắc chu đáo."

"Chị không phải không tin tưởng em."

Trương Nguyên Ánh cười cười.

"Chị chính là không tin em, cũng không tin chính chị."

"Chị..."

"An Hữu Trân, kỳ thật em cũng vậy. Em rất chán ghét mình bây giờ, nhiều ngờ vực vô căn cứ, ghen ghét, bất an như vậy... Những cái này thực dày vò tâm tư em. Em cũng không biết nên làm thế nào, em đang cố gắng tìm kiếm biện pháp giải quyết. Chuyện này chị không giúp được em, đây là vấn đề riêng em."

An Hữu Trân không biết nói cái gì, cô nhìn qua Trương Nguyên Ánh, có thật nhiều lời muốn nói, thế nhưng là nói không ra. Trương Nguyên Ánh cười cười, đưa tay gạt một bên tóc An Hữu Trân.


"Em như vậy, chị cũng chịu không được không phải sao?"

"Chị không, em như thế nào chị đều ưa thích."

Ý cười trong mắt Trương Nguyên Ánh nhìn qua An Hữu Trân, nàng ôm chặt An Hữu Trân cổ, ôm sát cô. An Hữu Trân ôm chặt Trương Nguyên Ánh, cọ cọ mặt Trương Nguyên Ánh.

"Phu nhân, thật xin lỗi. Chị không nỡ bỏ em."

"Đến bên kia tùy thời gọi điện thoại cho em."

"Được."

Trương Nguyên Ánh muốn buông An Hữu Trân ra, cho dù là hai nữ nhân, ôm nhau quá lâu cũng sẽ dẫn tới chú ý. Nhưng là An Hữu Trân nắm chặt tay.

"Lại ôm một hồi đi."

Trương Nguyên Ánh làm sao không tham luyến cái này ôm ấp chứ?

Lúc gần đi, Trương Nguyên Ánh tiến lên một bước giữ chặt tay An Hữu Trân.


"Chút nữa em hẹn Hứa Phóng Nhân, sẽ cùng anh ấy nói rõ ràng."

An Hữu Trân sửng sốt một chút, trong mắt Trương Nguyên Ánh cưng chiều để An Hữu Trân lập tức lâm vào tự trách, nhưng là nghe Trương Nguyên Ánh nói như vậy, trong lòng hoàn

toàn
nhẹ nhõm.

Đưa tiễn An Hữu Trân xong, Trương Nguyên Ánh hẹn Hứa Phóng Nhân gặp mặt.

"Thật xin lỗi, Phóng Nhân, sự kiện kia chỉ sợ không giúp được anh."

Hứa Phóng Nhân gật đầu, anh dùng tay vuốt xuôi miệng chén, nghĩ một hồi, hỏi:

"Em cùng An Hữu Trân nói chuyện này?"

Trương Nguyên Ánh gật đầu, sau đó lúng túng nở nụ cười.

"Lần trước cùng Tô Thiền mọi người tụ hội, anh cũng đã nhìn ra, ngày đó tình trạng giữa em cùng An Hữu Trân cũng không tốt. Về sau bọn em hàn huyên rất nhiều, tính cách của chị ấy và em có đôi khi đều bị đè nén quá mức, có chuyện không muốn nói ra. Sau vụ kia, tối thiểu bọn em đều học được đừng tận lực giấu diếm."


Hứa Phóng Nhân gật đầu, tình yêu ở trong hai người chỉ có nguyện ý vì đối phương mà thay đổi bản thân, mới có thể tiếp tục khả năng đến đích.

"Nguyên Ánh, em cùng An Hữu Trân sẽ có tương lai chứ?"

"Không biết. Thẳng thắn mà nói, hiện tại tâm tình em thật không tốt, quá lo được lo mất, có đôi khi ngay cả chính em đều chán ghét dạng này của mình."

DÀNH CHO BẠN

Mb66 | đăng ký nhận +66k | thưởng nạp đầu 8.888tr - nạp rút nhanh
Thêm...
238
60
79


"Em cũng có thời điểm như vậy a?"

"Có a. Nhìn thấy chị ấy lâm vào áp lực, em đều tự trách không giúp được gì. Nhìn thấy chị ấy ưu tú nổi bật trong đám đông, lại cảm thấy tự ti, sợ mình không xứng với..."

Trương Nguyên Ánh nhìn Hứa Phóng Nhân, bất đắc dĩ cười một tiếng.


"Thế nhưng là không có cách nào khác, không thể không yêu."

Hứa Phóng Nhân gật đầu, không nói chuyện. Hai người trầm mặc một hồi, lần này Trương Nguyên Ánh mở miệng trước.

"Em không nghĩ tới yêu một người sẽ vui vẻ như vậy, cũng thống khổ như vậy. Nhưng là thực lòng em vẫn cảm thấy mình rất may mắn vì gặp được chị ấy."

"Em khẳng định em tìm được đúng người?"

Trương Nguyên Ánh lắc đầu.

"Em không khẳng định, em chỉ là nhận định. An Hữu Trân vì em mà bỏ lỡ rất nhiều thứ, chị ấy sẽ không nói cho em biết đến cùng chị ấy làm bao nhiêu việc, chị ấy chỉ yên lặng làm những việc chị ấy cho là nên làm. Thế nhưng là vào thời điểm em phát hiện ra, loại cảm động kia nhất định là tăng gấp bội. Anh chắc không ngờ được, An Hữu Trân chỉ đến nhà em có một lần, liền có thể làm cho ba mẹ em đặc biệt thích chị ấy. Về sau dưới những việc em không biết, chị ấy yên lặng làm rất nhiều việc đáng lẽ em nên làm, tỉ như đốc thúc mẹ em đi kiểm tra thân thể a, giúp ba em sưu tầm ấm trà a... Đều là những việc nhỏ, thế nhưng là từng chút một đi vào trong sinh hoạt. Mà những cái này, xưa nay em đều chưa từng vì chị ấy mà làm những việc như vậy. Loại này em chưa làm bao giờ, em cũng muốn cố gắng để hòa hợp lẫn nhau."

"Cho nên em mới có tâm lý lo được lo mất, bởi vì sợ mất đi, cho nên muốn bản thân trở nên ưu tú hơn. Nhưng là em cho tới bây giờ đều không phải là người chủ động, em không biết nên làm thế nào, cho nên em sẽ thống khổ, đúng không?"

Trương Nguyên Ánh nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói ra:

"Ưm, thật sự là dạng này. Anh nói rất đúng."

"Em có nói qua với cô ấy những điều này?"

"Không có. Kỳ thật cũng không cần nói, vì đối phương mà cố gắng, đều nhìn ra được. Còn cần nói gì nữa?"

"Em yêu cô ấy đến vậy sao?"

Trương Nguyên Ánh gật đầu.

"So với bản thân còn yêu hơn. Tối hôm qua hai người bọn em ầm ĩ một trận, nhưng là tạm thời có cái ngoài ý muốn, nên có thể lập tức buông xuống chuyện lúc trước."

Nói đến đây, Trương Nguyên Ánh phất sợi tóc qua bên tai, ngượng ngùng cười cười.


"Nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của chị ấy, em lại không nỡ, cho nên em sẽ chủ động hướg về chị ấy. Cái này trước kia, ngay cả chính em cũng không tin mình sẽ làm như vậy. Anh không phải cũng đã nói,em không phải là người chủ động a."

Hứa Phóng Nhân nhìn Trương Nguyên Ánh đối diện, trước kia ở yến hội Trương Nguyên Ánh bi thương, ánh mắt cùng thần sắc yếu ớt một mực để Hứa Phóng Nhân nhớ mãi không quên. Nhưng là giờ phút này, Hứa Phóng Nhân phát hiện mình sai rồi. Lúc ấy Trương Nguyên Ánh tuy bị thương rất nặng, nhưng là nàng từ thụ thương sẽ học cách kiên cường, học cách tha thứ, học cách làm người yêu. Nội tâm của nàng thủy chung là cường đại. Mà Trương Nguyên Ánh hiện tại thẳng thắn nói nàng lo được lo mất, cũng là nàng nhất định phải trải qua cả một quá trình, cuối cùng sẽ tìm được phương thức giải quyết, sau đó trở nên kiên cường hơn, càng thong dong. Chỉ có điều, rất nhiều chuyện trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Lúc này Trương Nguyên Ánh, có lẽ bản thân nàng cũng không có ý thức được những cái này.

"An Hữu Trân thật đúng là có phúc."

Trương Nguyên Ánh bật cười.

"Đó là bởi vì anh là bằng hữu của em, nên em mới nói vậy."

Hứa Phóng Nhân nâng chén lên uống ngay một hơi, ánh mắt chuyển hướng ngoài cửa sổ. Trương Nguyên Ánh lẳng lặng uống cà phê của mình, hai người đều không nói tiếp. Qua một hồi lâu, Hứa Phóng Nhân để ly xuống, anh thở dài, nói ra:


"Tốt a, anh hiểu ý tứ của em, chúng ta vẫn là bằng hữu tốt của nhau."

"Đương nhiên."

Lúc này Hứa Phóng Nhân đã hiểu ý đồ Trương Nguyên Ánh. Ban đầu nàng ở trước mặt người khác giải thích tình cảm giữa nàng và An Hữu Trân, còn có cả tâm tình chính nàng. Hiển nhiên, Trương Nguyên Ánh đã biết chuyện anh thích nàng. Nàng đang dùng phương thức của nàng để nói với anh, không có khả năng. Trương Nguyên Ánh là thật yêu An Hữu Trân, hơn nữa Trương Nguyên Ánh là một người rất cố chấp, nàng xác định một việc thì sẽ không dễ dàng thay đổi ý định. Hứa Phóng Nhân rốt cuộc minh bạch anh không có cơ hội, nhân sinh đúng là như thế, bất luận anh nỗ lực bao nhiêu, tại thế giới tình cảm bên trong vĩnh viễn không có hồi đáp.

"Anh có một vấn đề, em thật sự cho tới bây giờ đều chưa từng thích anh sao?"

Trương Nguyên Ánh nhìn Hứa Phóng Nhân, cười lắc đầu.

"Em một mực xem anh là lãnh đạo, là bằng hữu để đối đãi. Không phải không nghĩ tới khả năng kia, nhưng là tựa hồ cảm giác không đúng."

"Vậy cảm giác với An Hữu Trân là đúng?"

"Cùng An Hữu Trân cảm giác là qua thời gian tiếp xúc sinh tình, càng thân cận lại càng thấy thật tốt. Cùng anh nhận biết nhiều năm như vậy, tình cảm càng ngày càng sâu, nhưng là càng giống như tình thân."

"Anh có chút hối hận, nếu là lúc trước biết thời điểm chủ động, có lẽ sự tình sẽ khác."

Trương Nguyên Ánh nghĩ nghĩ, nói ra:

"Em không biết, nhưng là anh hẳn là nghĩ đến, em sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải An Hữu Trân."

Hứa Phóng Nhân lần này thật sự là cười khổ.

"Tốt a! Ban đầu là anh muốn đem chuyện kia ra điều kiện với em, nếu em giúp được anh thì anh sẽ đáp lễ. Nhưng là hiện tại, mặc dù em không đáp ứng, thế nhưng là anh y nguyên đem lễ vật đến cho em, em đều có quyền quyết định."

Trương Nguyên Ánh có chút nghi hoặc nhìn Hứa Phóng Nhân, chờ anh nói tiếp.

"Lần trước không phải em nói muốn tranh thủ đi New Zealand học tập ở đại học U sao, hiện tại có bốn cái danh ngạch, 2 năm."

"Sau 2 năm thì sao?"

"Về sau trở về em có thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ hiện tại, cũng có thể xin được làm việc an toàn trong văn phòng. Đương nhiên, cũng có thể bị đại học U kia lưu lại, cái này tùy vào khả năng nhìn người, đại học U cũng thông báo tuyển dụng vài nhân viên có kinh nghiệm công việc ưu tú làm giảng viên."

"Khi nào xuất phát?"

"Đại khái khoảng tháng 8, tháng 9."

"Còn có chưa tới nửa năm?"

"Ừ."

"Làm thế nào để đăng ký danh ngạch?"

"Em báo danh, tổ chức đề cử. Sau đó thông qua thi viết, đại học U sẽ phái người tới tổ chức phỏng vấn. Đây là nhóm nhân viên đầu tiên được phái xuất ngoại, cho nên công ty rất xem trọng tố chất nhân viên. Khảo thí cũng đều sẽ công bằng, cái này đối với em rất có lợi."

"Hoàn toàn dựa vào thành tích a?"

"Sau khi phỏng vấn, công ty sẽ đối với nhân viên lần nữa tiến hành kiểm tra đối chiếu sự thật, cuối cùng sẽ nhận được đề cử, nhưng cuối cùng quyền quyết định là từ phương diện đại học U."

"Phỏng vấn bằng tiếng Anh a?"

"Đúng, đây là ưu thế của em."

Trương Nguyên Ánh gật đầu.

"Chuẩn bị cẩn thận một chút đi."

"Phạm vi khảo thí thì sao?"

"Không có phạm vi. Nhưng anh sẽ sai người tại đại học U gửi một bộ đề thi sát hạch chuyên nghiệp sau khi nhập học, em có thể tham khảo."

Trương Nguyên Ánh rất cảm kích Hứa Phóng Nhân trợ giúp nàng.

"Thật không biết làm như thế nào cảm tạ anh."

Nàng chân thành nói ra.

"Ban đầu là để em sẽ đáp ứng anh theo giúp anh tham gia gia yến."

"Thật xin lỗi."

Hứa Phóng Nhân khoát tay áo, anh nhớ tới cái gì, hỏi:

"Nếu như em giành được danh ngạch này, liền mang ý nghĩa cùng An Hữu Trân chia cách đến 2 năm. Như vậy không có vấn đề a?"

"Không biết."

"Nguyên Ánh, anh không hy vọng em sẽ vì tình yêu từ bỏ sự nghiệp của mình cùng truy cầu. Chuyện tương lai tràn đầy biến số, em cũng không phải là có thể lâu dài chịu làm người có tính cách không giống với bản thân. Hai người yêu nhau, cũng vẫn là phải có không gian của riêng mình. Anh không hy vọng em vì tình yêu hoàn toàn bỏ lỡ bản thân, em hiện tại trong lĩnh vực này là ưu tú nhất, em hẳn là nên cố gắng một chút, vì chính em."

"Vì sao anh lại cảm thấy em có khả năng từ bỏ cơ hội này?"

"Bởi vì tình trạng của em để cho anh cảm thấy có chút lo lắng."

Trương Nguyên Ánh gật đầu.

"An Hữu Trân tất nhiên ưu tú, nhưng là em cũng không có chút nào so với cô ấy kém hơn. Các em là hai loại người khác nhau. Cô ấy thích hợp rong ruổi bán hàng, cùng nam nhân đối kháng. Còn em thích hợp tại lĩnh vực của mình làm đến tốt nhất, sau đó lấy hình tượng chuyên nghiệp nhất để đứng trước mặt người khác. Anh không biết An Hữu Trân đã gặp qua dáng vẻ em tại hội nghị hàng không hàng năm chưa, dáng vẻ em trong thời gian huấn luyện chưa, dáng vẻ em trong lúc làm việc chưa. Nếu như cô ấy có gặp qua tất cả bộ dáng của em, anh đảm bảo cô ấy lại so sánh hiện tại càng may mắn hơn khi có thể có được tình cảm của em."

Hứa Phóng Nhân từng câu từng chữ đều nói rất chân thành, Trương Nguyên Ánh nhìn anh, trong lòng một trận cảm kích.

"Phóng Nhân, cám ơn anh."

Hứa Phóng Nhân nhìn Trương Nguyên Ánh, biết rõ thời khắc tâm tư này của nàng nên cố ý xếp đặt. Anh khoát tay, nói ra:

"Giữa chúng ta không cần khách khí như vậy. Có điều, anh có thể hỏi em một vấn đề không?"

"Mời nói."

"Em là bởi vì An Hữu Trân nên cự tuyệt anh?"

"Không hẳn. Dù sao làm như vậy đối với người nhà anh thì cũng không giải quyết được gì. Hơn nữa cũng dễ dàng tạo nên hiểu lầm không đáng có."

"Xin em đừng dùng mấy phương thức thông thường mà trả lời anh."

Hai người bật cười, Trương Nguyên Ánh nghĩ nghĩ, nói ra:

"Em có thể hỏi anh một vấn đề a?"

"Đương nhiên."

"Anh thật sự bị người nhà thúc giục a? Không phải là bởi vì lí do khác?"

"Khác? Ý em là sao?"

"Không cần em nói thẳng."

"Em không nói làm sao anh biết?"

Trương Nguyên Ánh bình tĩnh nhìn Hứa Phóng Nhân, nhìn một hồi, ánh mắt chuyển hướng ngoài cửa sổ.

"Phóng Nhân, anh cố ý phải không?"

Hứa Phóng Nhân nhìn Trương Nguyên Ánh quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong ánh mắt của nàng có bình tĩnh, có nhu hòa, nhưng duy nhất không có nghi vấn. Hứa Phóng Nhân thở dài.

"Có lẽ vậy, anh cũng có cố ý một chút."

Trương Nguyên Ánh quay đầu, nhìn anh cười cười.

"Bất quá trong nhà thật sự có giục anh. Nếu không mang bạn gái về, ông nội sẽ muốn an bài cho anh đi xem mắt!"

"Phóng Nhân, em thực tình hi vọng anh có thể sớm có ngày tìm được người yêu thuộc về anh."

"Được, anh tiếp nhận lời chúc phúc của em."

Hai người bèn nhìn nhau cười.

An Hữu Trân ở bên kia vừa xuống máy bay, liền trực tiếp chạy tới bệnh viện. Vào phòng bệnh, Cao Lam đang ngủ. Trong phòng ngoại trừ Peter, còn có mấy người nhà bên ngoại Cao Lam cũng ở đây. Trước đó An Hữu Trân có gặp qua một lần, gật đầu ra hiệu sau đó cùng Peter lui trước đi ra.

"Peter, Lam tỷ thật không sao chứ?"

"Không sao. Bác sĩ kiểm tra xong nói tình huống rất tốt, chỉ cần tu dưỡng đầy đủ, rất nhanh có thể xuất viện."

"Vậy em an tâm rồi."

"Anh cùng mẹ nói chuyện, em mỗi ngày đều một cái điện thoại, gọi anh đến phát bực!"

Hai người bật cười.

"Trương tiểu thư không cùng đi với em sao?"

"Cô ấy phải đi làm."

"Anh cùng mẹ có nói chuyện về sự tình giữa em cùng Trương tiểu thư, mẹ không nói gì. Nhưng là anh cảm thấy lần này tỉnh lại, mẹ tựa hồ có chút biến hóa. Không còn cường thế như trước nữa, anh nghĩ đây là chuyện tốt."

Peter vừa cười vừa nói.

An Hữu Trân nghe xong cũng cười trả lời:

"Thế nhưng là vừa nghĩ tới muốn bàn giao, em vẫn là sợ hãi a. Giống như khi còn bé lúc kiểm tra điểm không tốt, sau đó cầm bài thi muốn phụ huynh ký tên, cái cảm giác kia thật đáng sợ!"

Nói xong, hai người cười phá lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro