Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung nhìn thấy đôi mắt ướt át trước mắt, liền phát cáu lên.

"Tôi còn chưa chết sao cậu khóc?"

Hyeri cũng không rảnh quan tâm trà sữa trên mặt đất, hùng hổ chạy tới hét lên: "Buông cậu ấy ra!"

Đây chính là Park Chaeyoung, Hyeri cảm thấy sau khi hét lên câu này có khả năng sẽ bị lạnh chết.

Khi đôi mắt đen của Chaeyoung nhìn qua, Hyeri hoàn toàn sợ hãi không dám động đậy.

Người đang khóc khi nghe thấy Chaeyoung nói, nước mắt lập tức rơi xuống. Nàng gắt gao nắm chặt góc áo của Chaeyoung, vô số cảm xúc dâng trào trong lòng, khiến cổ họng lúc này tắc nghẽn, không nói được lời nào.

Đây là lần đầu tiên Suzy nhìn Chaeyoung vẫn còn là học sinh cấp ba. Mái tóc đen thẳng, buộc nửa, để lộ toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp. Đôi mắt hoa đào nhưng cả người rất lạnh lùng.

Trong tròng mắt có bộ dáng chính mình khóc thút thít.

Trong đôi mắt này... đã từng có lãnh đạm, có ôn nhu, cũng có kiên nhẫn cực hạn.

Nhưng lại không vô hồn như những năm tháng sau này, đêm này qua đêm khác cũng chẳng có gì ngoài thống khổ.

Ngay khi tiểu tử kia đứng lên thì đã bị chai nước khoáng làm cho choáng váng, sau đó lại xiêu xiêu veo vẹo ngã xuống, giọng nói của Jimin vang lên.

"Đại tỷ! Chúng ta đến rồi, người này... tình huống là thế nào?"

Park Chaeyoung vô biểu tình nhìn Bae Suzy: "Ai biết người câm này đâu ra?"

Jimin nhìn một chút "..."

Myoui Mina gian nan nói: "Chị không biết cậu ấy sao?"

Dù sao cũng học cùng trường, ai mà không biết? Bae Suzy lớp 1-3 có tính cách mềm mại, nghe nàng nói chuyện đều cảm thấy ngọt.

"Cô nói ai là người câm?" Hyeri không quá sợ hai người kia, lấy hết can đảm đi tới nói: "Buông Suzy ra".

Chaeyoung lạnh lùng chỉ vào góc áo đang bị Suzy nắm chặt.

Hyeri đi tới kéo nàng, thấp giọng nói: "Suzy! Buông ra, đừng dây dưa với loại người này."

Jimin không vui: "Cậu vừa nói gì?"

Hyeri rụt cổ, đi tới kéo nàng nhưng kéo không được.

Bae Suzy cắn môi nhìn cô chăm chú giống như sợ Chaeyoung sẽ chạy mất. Cô quay mặt đi, không nhìn tia nước trước mắt.

"Buông ra." Cô lãnh đạm nói.

Jimin và Mina kinh hồn táng đảm, chuẩn bị tư thế tùy thời đi lên can ngăn.

Đại tỷ đang tức giận đại tỷ đang tức giận, tiểu hoa khôi mau chạy!

Suzy giống như sợ hãi, đột nhiên thu tay lại, liền bị Hyeri kéo nàng ra khỏi Chaeyoung.

Bae Suzy ủy khuất nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, mà Chaeyoung còn không thèm nhìn nàng đã cầm cặp sách chuẩn bị rời đi. Suzy giống như có thể ngửi thấy mùi hương bồ kết trên người cô, còn xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Lee Hyeri nói bên tai Suzy: "Cậu làm gì vậy? Đừng liên quan gì đến Chaeyoung, cậu ấy không phải người tốt."

Chaeyoung quay lại, giống như không nghe thấy.

Suzy lắc đầu: "Cậu ấy là người tốt."

Giọng nói mềm mại, quả nhiên có chút ngọt ngào.

Khi tất cả mọi người đều từ bỏ bản thân, mẹ nàng cũng suy sụp, chính Chaeyoung đã vào tù gặp nàng, mắt đỏ hoe nói với nàng: "Tôi nhất định sẽ thay cậu lật lại bản án."

Chỉ là lúc đó Suzy cũng đã biết chính mình không kiên trì được bao lâu.

Bước chân của Chaeyoung dừng lại khi nghe nàng nói lời này.

Khi nàng ngửi thấy mùi thuốc lá một lần nữa, Park Chaeyoung đã đứng trước mặt nàng.

"Cậu nói lại lần nữa?" Đứa nhỏ này đi học, trên người sao lại thơm như vậy? Thật phiền chết người.

Hyeri nhìn thấy Chaeyoung lại đi tới, sợ tới mức cả người đều ngây dại.

Jimin và Mina tỉnh thần, nhanh chóng tiến lên muốn kéo cô lại.

"Đại tỷ, bình tĩnh một chút, đều là bạn học đều là bạn học."

"Đại tỷ! Loại chuyện này chị không cần tự mình động thủ!"

Jimin và Mina đều cảm thấy tiểu hoa khôi này thật sự rất nhu nhược đáng thương, bọn họ không đành lòng để nàng bị đánh.

Suzy liền nhìn Chaeyoung, trên mi vẫn còn đọng lại nước mắt chưa khô, nhưng nàng mỉm cười lặp lại từng chữ: "Cậu là người tốt."

Chaeyoung:? ? Ta vừa nghe cái quái gì vậy.

Khi nàng nói, mùi kẹo trái cây có vị chua chua ngọt ngọt liền mạnh hơn. Một đôi mắt ướt át nhìn người chằm chằm, lông mi dài lại dày, trong lòng Chaeyoung mằng một câu.

Bae Suzy lại duỗi tay ra, muốn nắm cổ tay cô nhưng lại cẩn thận kéo một chút góc áo của cô, hơi ngẩng đầu nhìn Chaeyoung, khóe môi nàng nở một đường cong ngọt ngào, giống như thỏa mãn cái gì.

Vốn dĩ Jimin và Mina muốn đi tới khuyên can, kết quả Chaeyoung không những không đánh mà còn cho nàng lại gần?

Yu Jimin liền đá cho tiểu tử vừa mới đứng dậy một cước: "Mẹ nó doạ cho tiểu hoa khôi của chúng ta choáng váng rồi!"

"Hôm nay không đánh ngươi chết cũng đừng nghĩ đi, vốn dĩ là mọt sách nhìn xem bị ngươi dọa thành cái dạng gì rồi!"

Mọt sách, tiểu hoa khôi, thanh âm nói chuyện mềm mại.

Trong đầu Park Chaeyoung dần dần hiểu ra.

Chính là tiểu bạch thỏ lớp 1 - 3 khóc lóc gọi tên mình sao?

Mặt mày lãnh đạm bỗng nhiên hiện lên một chút nghiền ngẫm, cô cong môi cười.

Được, thực sự có ý tứ, thú vị.

Nhưng giây tiếp theo, tiểu hoa khôi đang nắm chặt góc áo của Chaeyoung đã mất đi sức lực, cả người ngã về phía cô.

Chỉ có một tia tiếng thét của Hyeri lướt qua bên tai: "Suzy!"

Chaeyoung đành thuận thế bế ngang nàng lên, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm Hyeri.

Hyeri nhanh chóng nói: "Cậu ấy đang sốt nhẹ."

Mẹ nó hiện tại còn sốt nhẹ?

Chaeyoung có thể cảm nhận được da thịt của Suzy nóng lên, cô nhìn về phía Jimin và Mina đang ở bên cạnh "Gọi taxi đi, còn cần tôi dạy các người đúng không?"

Cô gái nhỏ trong tay khẽ hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng ý thức đã mơ hồ, nhưng ngón tay mảnh khảnh kia vẫn cố gắng nắm lấy cô.

***

Trong bệnh viện, lý do khiến Suzy đột nhiên ngất xỉu là quá sợ hãi và có chút tuột huyết áp.

Chaeyoung đưa nàng đến bệnh viện rồi xách cặp rời đi, Jimin và Mina nghe kết quả xong cũng đi ra ngoài thì thấy Chaeyoung đang đứng một mình ở cửa thang máy.

"Đại tỷ, chị làm cậu ấy sợ đến ngất xỉu luôn rồi." Jimin cười nói.

Mina: "Có thể là cậu ấy bị tên tiểu tử kia làm cho hoảng sợ. Cậu xem vừa rồi xông tới hẳn hung dữ đến mức nào? Cho dù lần trước bị chúng ta đánh, hắn vẫn dám đưa người đến quán trà sữa của trường chúng ta khiêu khích!"

Jimin: "Đại tỷ, chị có quen biết tiểu hoa khôi sao?"

Cuối cùng Chaeyoung đặt ánh mắt về phía Jimin "Cậu cảm thấy tính tình tôi rất tốt rồi phải không?"

Jimin biết Chaeyoung đang nói nàng xen vào chuyện của người khác, cho nên liền câm miệng.

Mina nói: "Vậy xử lý tiểu tử kia thế nào đây? Chờ đã, tiểu hoa khôi ra tới!"

Park Chaeyoung quay đầu lại, nhìn thấy Suzy đang cầm đồng phục học sinh, cả người nhỏ nhắn, nhưng khuôn mặt vẫn tái nhợt, cẩn thận vẫy vẫy tay với mình, còn cười rất tươi.

Rốt cuộc là tiểu bạch thỏ này từ đâu ra vậy?

Chaeyoung có thị lực tốt, thấy nốt ruồi trên mặt nàng, trong lòng thầm mắng một câu. Thang máy vừa mở "Ding" một tiếng.

Chaeyoung bước vào thang máy nói: "Đánh gần chết mới thôi cho tôi."

Mina ý thức được đây là Chaeyoung phân phó cho cô xử lý những người ở trường cấp ba số 2.

Yanghee từ trong thang máy đi ra, đụng phải đám người Chaeyoung, tự nhiên bà vô tình nghe được bên tai lời nói "Đánh gần chết mới thôi cho tôi" của cô, bà nhíu mày nhìn lại.

Cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, chỉ thấy hai nữ sinh mặc đồng phục học sinh. Yanghee lại lắc đầu, trường học hàng đầu thế này cũng có nữ sinh như vậy! Nhất định phải để Suzy tránh xa mới tốt.

Tuyệt đối không để dạy hư con gái bà.

Vừa đi được vài bước đã thấy con gái ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, vội vàng chạy tới nắm lấy tay, đưa tay sờ trán nàng: "Tiểu Soo, sốt sao không nói với mẹ! Con sớm nói, mẹ liền đến đón con."

Lòng bàn tay mềm mại của mẹ truyền hơi ấm cho nàng.

Suzy sững sờ ngẩng đầu, cắn môi cố nén nước mắt, gục đầu vào trong vòng tay Yanghee: "Mẹ."

Yanghee ở đời trước, chỉ vì đau lòng mà mới bốn mươi tuổi tóc đã bạc gần một nửa. Lúc này trên mặt bà còn không có xuất hiện nếp nhăn.

Yanghee nhìn đứa con gái đang ủy khuất khóc trong vòng tay mình, vừa tức giận vừa đau lòng, nói với Hyeri bên cạnh: "Cảm ơn con, hôm nay con có muốn đến nhà dì ăn cơm không, dì làm đồ ngon cho con ăn."

Hyeri xua tay: "Không có gì đâu dì Jung, thật ra cháu chỉ theo đến bệnh viện." Tiền taxi do Chaeyoung trả, còn không thèm nhìn mà đưa cho tài xế một tờ tiền màu đỏ, trong lòng Hyeri có chút phức tạp.

Vị đại tỷ này, giàu thật là giàu, cọc cằn thì thật cọc cằn.

Hyeri: "Suzy, nếu dì đến rồi thì tớ về nhé?"

Bae Suzy gật đầu: "Ngày mai gặp lại ở trường."

Yanghee lái xe điện đi đón Suzy, lúc này không có mấy người bình thường mua xe. Trên đường đi, khắp nơi vang lên những bài hát tuyên truyền Olympic, trên xe không có mái che, bà lấy một chiếc mũ rơm lớn che cho nàng khỏi nắng.

Suzy ôm chặt eo bà dọc theo đường đi, áp mặt vào lưng Yanghee lắng nghe nhịp tim của mẹ nàng.

Yanghee bật cười: "Đứa nhỏ này, sao hôm nay dính người như vậy?"

Nhà của nàng vẫn chưa bán, nàng sống ở bên kia cách khu cao cấp hai con đường rộng. Suzy biết nhà của Chaeyoung sống trong khu cao cấp.

Khoảng cách đường thẳng chỉ có vài trăm mét, nhưng phải mất 5 năm Bae Suzy mới nhận ra Chaeyoung sống gần nàng như vậy. Khi đó, nàng dành hết tâm trí cho người khác, bị người lừa dối nàng cũng không quan tâm đến.

Mở cửa, Bae Hojin đang ngồi ở phòng khách xem TV, lập tức quay đầu lại: "Tiểu Soo về rồi à!"

Suzy nhìn Hojin đang tươi cười trước mặt, lộ ra vẻ lo lắng. Sắc mặt hồng hào rất khỏe mạnh. Nàng hung hăng véo mu bàn tay, không được khóc!

Nàng thậm chí còn chưa được nhìn thấy khuôn mặt cuối cùng của cha mình.

Chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng khiến trái tim Suzy đau đớn. Nàng rũ mắt, nhỏ giọng kêu: "Ba."

"Đứa nhỏ này làm sao vậy, xem giọng mũi kìa. Tiểu Soo, ngẩng đầu lên cho ba xem họng con có bị viêm không?"

Suzy thầm hít sâu một hơi, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.

Hojin ghé sát vào: "Tiểu Soo? Tại sao dưới mắt con lại có một nốt đỏ nhỏ vậy?

"Đâu?" Yanghee đi tới xem, phát hiện dưới mắt phải con gái bà có một nốt ruồi đỏ nhỏ, trước đây không có.

Yanghee: "Ông không biết sao? Cái này gọi là nốt ruồi lệ!"

Nốt ruồi lệ?

Suzy ngơ ngác sờ lên khóe mắt phải, nghe Hojin nói: "Sao đột nhiên lại có nốt ruồi lệ? Đời trước là ai ức hiếp con gái cưng của chúng ta khiến con khóc, ba sẽ dọn dẹp một chút."

Bae Hojin tự nhiên nói đùa, nhưng với Bae Suzy thì không. Cha nàng đã chiều chuộng nàng như đời trước và tận lực bảo vệ nàng, nàng biết.

Nàng hít hít mũi, làm ra vẻ mặt cười, kéo tay áo Hojin, nhẹ giọng nói: "Ba, ngày mai con muốn ăn sandwich. Được không?"

Thời điểm nàng vừa trở lại, ngoài gia đình còn có Chaeyoung luôn muốn đẩy mọi người ra xa kia.

Chaeyoung khi còn nhỏ không thích ăn sáng và bị bệnh dạ dày. Suzy sau đó trở thành một linh hồn cô độc, đã nhiều lần nhìn thấy cô trong đêm đau đớn đổ mồ hôi lạnh. Nàng nên làm thế nào để tiếp cận cô đây?

Nhưng mà ... bắt đầu với bữa sáng cũng tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro