Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong văn phòng rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.

Mà trong giờ học thứ ba lúc này, sau khi giáo viên đi khỏi cả lớp thảo luận sôi nổi.

"Chaeyoung lại đánh người! Nói lớp 1 -10 còn không phải là Chaeyoung sao!"

"Ngoài cậu ta ra còn có ai, ngày nào chẳng vậy, hiện tại cư nhiên còn khi dễ bạn học Suzy của chúng ta!"

"Tai họa như vậy sao có thể tồn tại ở trường chúng ta, nên cho cậu ta thôi học, giữ cậu ta về sau cũng chỉ gây họa thôi."

"Cậu nói thôi học liền thôi học sao, cậu không biết bối cảnh của Park gia sao?"

"Có phải có hiểu lầm hay không? Tôi nhìn bộ dáng Suzy không giống như bị đánh..."

Trong cuộc thảo luận mồm năm miệng mười của mọi người, cụm từ "Có phải có hiểu lầm" của Hyeri nhanh chóng bị bao phủ.

Đánh nhau thì có đánh nhau, nhưng Chaeyoung không có khi dễ Bae Suzy, điểm này Hyeri không thể nói dối.

"Bốp" một tiếng, Yeonja đập mạnh cuốn sách tiếng Anh trên bàn, cả lớp yên lặng một lúc.

Kim Yeonja: "Ồn ào cái gì? Ai không biết Chaeyoung không đánh con gái. Hơn nữa, ngày hôm qua dáng vẻ kia của Suzy, có phải cậu ta chọc đến người ta hay không!"

Vốn dĩ Hyeri nghe nửa câu đầu còn thấy aiyaa, hôm nay Yeonja đổi tính sao. Khi về phía sau bắt đầu phỉ báng Suzy, cô không thể ngồi yên, quay đầu nói với Kim Yeonja cách đó mấy hàng, "Yeonja, cậu với Chaeyoung quen biết như vậy à? Suzy của chúng ta đã đến văn phòng giải thích với lão sư rồi. Cậu bôi nhọ người khác như vậy không sợ bị báo ứng sao?"

Nữ sinh trung học cũng có chia bè chia phái, tuy ngoài miệng vẫn nói sợ Chaeyoung, nhưng cũng không khỏi bênh vực một cô gái như vậy, xem ra cũng muốn ôm đùi.

Kim Yeonja: "Cậu!".

"Tôi cái gì?" Hyeri không muốn nói chuyện với cô ta nữa, quay đầu lẩm bẩm "Đạo đức giả".

Trong văn phòng, hiệu trưởng đối mặt với vẻ mặt tươi cười vô hại của Suzy mà nhìn vẻ mặt bất cần đời của Chaeyoung bên cạnh, dù cố gắng thế nào cũng không thể liên hệ Chaeyoung với câu thấy việc nghĩa liền ra tay trong miệng của nàng.

"Học sinh Park, sau này những chuyện như vậy phải báo cáo trước với lão sư..." Cuối cùng, hiệu trưởng chỉ có thể khô khan vắt ra một câu như vậy.

Khi sự việc được giải quyết, Suzy và Chaeyoung cùng nhau bước ra khỏi văn phòng. Jimin đang định mở miệng nói lời cảm tạ, lại nghe thấy Chaeyoung lạnh lùng nói: "Tôi làm việc tốt?"

Chaeyoung vẫn đang cầm một trăm won trong tay.

Bae Suzy ở phía sau cô, ánh mắt trong veo, nhẹ gật đầu cười: "Đúng vậy Chaeyoung, cậu thật tốt."

Không thể, tiểu bạch thỏ này nghe có hiểu tiếng người hay không. Khi Chaeyoung nhìn thấy nốt ruồi lệ ở khóe mắt Suzy một lần nữa, trong lòng một trận bực bội.

Cô lại nhét tiền vào lòng bàn tay của nàng cau mày đi về phía trước.

Bae Suzy đi theo từng bước nhỏ..

"Đi theo tôi làm gì?" Kiên nhẫn của Chaeyoung đã gần đến cực điểm.

Jimin: "Đại tỷ, bình tĩnh! Đều là bạn học! Tiểu hoa khôi tiểu hoa khôi, đừng để ý, đại tỷ của chúng ta chính là tính tình như vậy, vừa rồi tớ thật sự cảm ơn cậu."

Mina: "Đúng đúng đúng, tiểu hoa khôi đã cứu chúng ta một mạng, về sau có cái gì phân phó cứ nói với chúng ta."

Chaeyoung liếc Mina một cái.

"Bạn học Chaeyoung." Thấy cô dừng lại, Suzy ngẩng mặt cười ngọt ngào, lấy trong túi ra viên kẹo mua được, xé ra rồi nắm lấy một nắm nhỏ "Đừng tức giận, cái này cho cậu."

Lòng bàn tay của Chaeyoung đầy viên kẹo trái cây nhiều màu sắc, giấy gói kẹo trong suốt.

Quả nhiên mỗi ngày nàng ăn nhiều kẹo như vậy, chẳng trách trên người nàng có vị kẹo trái cây.

Kẹo ngọt như vậy, không ăn!

"Cách xa tôi một chút." Chaeyoung nói chuyện không chút lưu tình, đột nhiên nhếch khóe môi, ngữ khí lạnh lẽo "Đừng tiếp cận tôi".

Jimin nghe vậy thì kinh hồn táng đảm, đại tỷ lại sinh khí rồi.

Park Chaeyoung lớn lên rất cao, lúc này chiều cao của cô đã đạt 1m68. Bae Suzy đứng trước mặt cô như một tiểu bằng hữu mặc đồng phục học sinh, Chaeyoung phải cúi đầu nhìn nàng.

"Không ăn cũng không sao." Suzy cẩn thận lấy về, chia làm hai cho Jimin và Mina. "Jimin, Mina, ăn kẹo đi."

Chaeyoung: "..." Có ý gì? Có ý tứ gì? Chính mình không lấy vì cái gì lại cho Jimin và Mina!

Park Chaeyoung càng cáu kỉnh hơn.

Yu Jimin và Mina thụ sủng nhược kinh, dù sao thì họ cũng chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc với bạn học tốt được xếp vào nhóm mọt sách.

"Cảm ơn tiểu hoa khôi, chúng ta nhất định ăn hết!" Sau khi Jimin nói xong lời này, cô cảm thấy mình như bị đẩy, giống như từ hướng của đại tỷ.

Suzy ngượng ngùng, "Các cậu gọi tớ là Suzy được rồi."

Jimin cảm khái: Thần tiên tiểu bạch thỏ, thật sự quá mềm quá ngoan, chẳng trách mọi người đều nói ai nói chuyện với nàng cũng trở nên ôn nhu.

Park Chaeyoung đang định xuống lầu, phát hiện góc áo đã bị Suzy kéo.

"Buông ra." Giọng nói của Chaeyoung tràn đầy không kiên nhẫn.

"Bạn học." Suzy không chút sợ hãi, ngón tay trắng dùng sức, "Cậu không cần tiền của tớ, tớ có đem bữa sáng cho cậu. Xong tiết tự học cùng ăn được không?"

Chaeyoung không bao giờ ăn sáng mà ngủ suốt giờ giải lao, cũng không có ai dám quấy rầy cô. Nghe nói trước đây một đồng học cùng lớp không cẩn thận gây ra tiếng vang, đã bị Chaeyoung kéo ghế đầu tới.

...

Người trước mặt đột nhiên giật mạnh góc áo, Suzy thất vọng nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, nhưng lại cảm thấy có người đến gần, hô hấp ấm áp trên vành tai có cảm giác ngứa ngáy.

"Cậu nghĩ cậu là ai? Tiểu thư ngốc."

Khi định thần lại, Chaeyoung đã bước xuống mấy bậc thang. Bae Suzy cảm thấy có chút ủy khuất, nhưng vẫn đưa tay vẫy vẫy, nói nhỏ: "Tạm biệt bạn học Chaeyoung."

Khi Suzy trở lại lớp học, tiếng đọc sách buổi sáng yên lặng hơn rất nhiều, thay vào đó là những câu hỏi của bạn học.

"Suzy, Chaeyoung thật đánh cậu phải không! Sao cậu ta có thể vô pháp vô thiên như vậy?"

"Cậu ta chính là như vậy, hôm qua Suzy bị bệnh, sao Chaeyoung có thể quá đáng như vậy? Loại người này thật sự không đáng học!"

"Khẳng định là không ai quản được cậu ta, nghe nói cha mẹ cậu ta chưa bao giờ xuất hiện trong trường."

Trước khi Suzy vào lớp, trong miệng nàng có một viên kẹo cam, giờ đã hết một nửa, nhưng nàng không cảm nhận được vị ngọt thường ngày. Tốc độ bước ra khỏi bục giảng dừng lại, nàng chớp mắt nghiêm túc nói: "Mọi người đừng hiểu lầm Chaeyoung, hôm qua tớ gặp nguy hiểm ở ngoài trường, là Chaeyoung đã giúp tớ, còn đưa tớ đến bệnh viện."

Hyeri cũng liên tục gật đầu: "Đúng vậy! Hôm qua tớ cũng ở đó! Suzy phát sốt đã ngã vào trong ngực của Chaeyoung, không phải bị đánh như các cậu nói, đã nói bao nhiêu lần rồi mà các cậu không tin."

Mọi người có chút sững sờ, hiển nhiên không biết chân tướng lại là như thế.

Kim Yeonja khinh miệt hừ một tiếng: "Ai mà không biết Chaeyoung sẽ không bao giờ giúp đỡ người khác! Cậu là ai mà Chaeyoung lại có lòng tốt đưa cậu đến bệnh viện? Khẳng định là cậu đang lừa người."

"Đúng vậy, cậu ấy đã giúp tớ. Có thể thấy được đáy lòng Chaeyoung thật sự rất thiện lương." Bae Suzy không coi trọng lời mỉa mai của Yeonja, cười rất vui vẻ, "Cho nên xin mọi người đừng hiểu lầm bạn học Park. Cậu ấy rất tốt."

Yeonja: "..."

Cả lớp: Về mặt logic, cảm thấy những gì Suzy nói rất có đạo lý.

Sau khi tan tiết tự học, nàng mang sữa và hai phần sandwich đến trước cửa lớp 1 -10.

Phòng học của Lớp 1-3 và lớp 1-10 không ở cùng một toà nhà nên tất cả học sinh lớp 1-10 đã đi ra chơi. Ngay khi Suzy đi đến cửa sau, nàng liền nhìn thấy Chaeyoung đang nằm sấp ngủ.

Nàng nhìn thấy không có một cuốn sách trên bàn của cô, thật giống như bàn chỉ sử dụng để ngủ.

Cũng có một vài học sinh ngồi thưa thớt thành ba bốn hàng trước lớp, rất yên lặng nghịch điện thoại đeo tai nghe vì sợ đánh thức đại ma vương phía sau.

Suzy nhẹ nhàng bước vào, dời ghế đẩu ngồi bên cạnh cô.

"Chaeyoung?" Nàng nhẹ giọng nói "Ăn sáng đi."

Chaeyoung không nhúc nhích, có lẽ là cô đã ngủ.

Hộp có hai tầng, mỗi tầng là một cái sandwich.

Suzy nhìn tai lộ ra của Chaeyoung một hồi lâu, tự mình mở phần bánh ra, chậm rãi ăn xong. Nàng lấy trong túi ra hai viên kẹo đặt vào tầng dưới của hộp bento.

Sau khi đóng lại, Suzy viết một mẫu giấy nhỏ khác rồi dán lên hộp cơm, sau đó lưu luyến rời đi.

Suzy vừa ra khỏi cửa sau, Chaeyoung liền ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh trong veo, nơi nào giống như vừa mới tỉnh lại. Cô thoáng nhìn thấy hộp bento bên cạnh có hình con mèo màu xanh lam, trên miệng con mèo có dán một mẫu giấy note.

-- Bạn học Park, tớ thấy cậu đang ngủ nên để dành bữa sáng cho cậu, cậu nhớ ăn nha.

Chữ ký là Suzy, còn vẽ một bong bóng, là bong bóng hình trái tim.

Khi Suzy đến, Chaeyoung rõ ràng có ngửi được mùi ngọt ngào kia, khiến cô khó chịu cáu kỉnh, ngủ không ngon giấc.

Bây giờ cô nhìn thấy mảnh giấy đó còn khó chịu hơn, cô xé ra, vò nát rồi tùy ý ném vào thùng rác bên cạnh.

Jimin và Mina vui vẻ chạy vào, trong miệng còn chóp chép.

"Kẹo tiểu hoa khôi cho ăn khá ngon đại tỷ!" Jimin ngồi xuống ghế đẩu "Aigoo, lỡ ăn chỉ còn một viên làm sao bây giờ, không nỡ ăn."

Jimin lấy viên cuối cùng ra, đặt trước mặt Chaeyoung "Đại tỷ, nếm thử xem?"

Tâm tình Chaeyoung lúc này không tốt, cho nên cầm sách gõ đầu Jimin "Cút xa một chút."

Jimin mếu máo lấy lại: "Chị làm gì vậy, sáng sớm đã sinh khí rồi, người ta chỉ muốn cho chị ăn kẹo thôi mà."

Mina chỉ vào hộp cơm trên bàn: "Đây là cái gì?"

Jimin ngửi một cái: "Thơm quá."

Chaeyoung đưa tay cầm lấy hộp bento, mặt vô biểu tình mở nắp, là sandwich. Cô thích hương vị thịt xông khói và trứng.

Khi nhìn thấy hai viên kẹo trái cây màu tím nằm ở tầng dưới, vẻ mặt lạnh lùng của cô rốt cuộc cũng có vết nứt.

Bởi vì bên cạnh còn có một tờ giấy:

--Cậu thích hương vị nho, tớ đặc biệt để dành cho cậu.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô vừa vặn nhìn thấy Bae Suzy đang đi đến bồn hoa dưới lầu, đuôi ngựa đung đưa đặc biệt có sức sống.

Chaeyoung trong lòng mắng một câu, che đi miếng sandwich rồi cúi xuống.

Jimin kinh hãi: "Có phải tớ nhìn lầm hay không? Tớ nhìn lầm rồi sao? Đại tỷ đi lụt thùng rác?"

Mina càng thêm kinh hãi: "Đại tỷ, đừng như vậy, chị như vậy chúng ta rất sợ."

Chaeyoung tìm lại mảnh giấy, làm phẳng, gấp thành hình chữ nhật rồi đặt vào ngăn trong cặp sách của cô.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi thấy việc nghĩa liền làm, không thể nhặt rác sao?" Chaeyoung lau tay, cắn một miếng sandwich.

Ăn cũng khá ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro