Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong trường có tin đồn mới, ngàn vạn lần đừng chọc tới Chaeyoung, hiện tại cô ra biện pháp mới để tra tấn người, bảo đảm khiến người sống không bằng chết.

Xin hỏi là biện pháp gì?

Đáp: Đừng hỏi, chính là cho ngươi làm bài tập.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 1-10 hoàn toàn không biết chuyện này, buổi tối cư nhiên nhận được mấy cuộc gọi đầy nước mắt của giáo viên bộ môn, cảm khái hôm nay là ngày thu bài tập đồng đều nhất kể từ khi dạy lớp 1-10!

Tuy tỷ lệ sai nhiều nhưng không sao cả, khẳng định là do học sinh tự làm! Chăm chỉ làm bài tập, chứng tỏ nhóm học sinh này có thể cứu vãn!

Cho nên Junhyuk vui vẻ khen ngợi tất cả học sinh lớp 1-10 trên trang trường, cũng tỏ vẻ mọi người phải tiếp tục cố gắng, các em nhất định sẽ làm được!

Tất cả học sinh: Thực ra đó là công lao của Chaeyoung, nhưng chúng ta không dám nói.

Nhưng mà đại công thần sáng nay không đến, ghế trống trơn.

Trong buổi tự học buổi sáng, Bae Suzy và Lee Hyeri vác một bên thùng rác hình tròn đi đổ rác bên cạnh khu giảng dạy, khu dạy học. Mỗi ngày học sinh làm trực nhật phải đổ rác một lần vào buổi sáng và buổi chiều.

Khu dạy học nằm ở khu vực phía sau của trường, bên cạnh ký túc xá của học sinh và giáo viên, ngay phía trước là ngọn núi phía sau trường. Suzy và Hyeri vừa mới vất vả đổ rác xong, Hyeri vừa lẩm bẩm vừa lau mồ hôi trên trán.

“Nóng chết rồi, Suzy, chúng ta đi căn tin mua gì uống rồi về.” Hyeri lôi kéo nàng đến bóng cây, oán giận nói, “Không muốn học, mọi người nói vào đại học sẽ tốt hơn, không biết có thật hay không?"

Suzy cười không nói lời nào, lấy ra khăn giấy đưa cho Hyeri "Lau mồ hôi đi."

Khăn giấy có mùi thơm nhàn nhạt, Hyeri cảm thấy nàng quả là thiên sứ nhân gian, lại nghĩ đến người khác nghị luận về nàng và Chaeyoung, nhào nặn khăn giấy thành một quả bóng, hạ giọng nói: “Suzy, đừng dây dưa với Chaeyoung nữa!"

“Các cậu... sao các cậu lại không thích cậu ấy đến vậy?"

Hyeri: "Gì mà tại sao chúng ta lại không thích cậu ta?! Bản thân Chaeyoung chính là người điên, cậu nhìn thấy dáng vẻ tàn nhẫn của cậu ta đánh nhau mới biết sợ, cậu ta là học sinh hư, cậu không thể bị cậu ta dạy hư được."

Vừa dứt lời, một chiếc cặp sách ném lên cao phía sau bức tường, hai người chưa kịp phản ứng thì một bóng người đã nhanh chóng nhảy xuống, chống tay xuống đất, vững vàng rơi xuống.

Hiển nhiên, người tới không hề biết mình sẽ gặp người quen ở đây.

Vẫn là người mà cô không muốn gặp phải.

“Park Chaeyoung!” Suzy kinh hỉ ra tiếng.

Trên mặt Chaeyoung hiện lên một tia xấu hổ, nhưng cô nhanh chóng thu lại, cầm cặp sách quay đầu rời đi.

Suzy nằm lấy góc áo của cô, đột nhiên hỏi: "Cậu trốn học sao?"

Hyeri thấp giọng nói: "Cậu nhìn đi! Học sinh hư là thế này, bỏ tiết đánh nhau!".

Chaeyoung nhàn nhạt nói: "Cậu nói cái gì?"

Hyeri nhanh chóng im miệng.

Chaeyoung cúi đầu nhìn ngón tay trên góc áo của mình, cô vừa đến muộn, không phải hôm nay không có tâm trạng đi qua cửa trước nên mới trèo tường sao? Cư nhiên lại bị Suzy bắt được.

Nhưng Bae Suzy không có ý định buông
tay.

“Tôi không trốn học.” Chaeyoung cứng rắn ném ra một câu, ném cặp sách lên trên vai "Buông ra."

Suzy vẫn đang nắm.

“Không nghe sao?” Chaeyoung lập tức thô bạo kéo áo lại. Nàng bị cô làm cho sửng sốt, sững sờ tại chỗ hai giây thì Chaeyoung đã cất bước rời đi.

Suzy lại vội vàng đi theo, Chaeyoung vừa quay đầu đã hung dữ với nàng, "Cậu muốn thế nào!"

“Chaeyoung, cho cậu khăn giấy.” Suzy ủy khuất rút hết khăn giấy ra ngoài, vừa rồi nàng nhìn thấy cô chống tay xuống đất, lấm lem một ít bụi bẩn.

Hyeri sau lưng tức giận bất mãn, dựa vào cái gì mà cho chính mình một tờ, mà cả gói cho Chaeyoung, không công bằng!

Cô sửng sốt.

Đôi mắt của cô gái nhỏ trước mặt đẹp đến động lòng người, xinh đẹp lại bắt mắt, ánh nắng mùa hè cũng không thể so sánh được. Khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt còn có chút lấy lòng, Chaeyoung đột nhiên cảm thấy mình giống như ác nhân.

Cô nhận lấy khăn giấy trong tay nàng, đi hai bước rồi dừng lại, lấy trong cặp ra một viên kẹo đặt vào lòng bàn tay nàng rồi nhanh chóng rời đi.

Suzy mở lòng bàn tay, là kẹo lần trước nàng đưa cho cô.

Nàng khép lòng bàn tay lại, cẩn thận cất vào túi.

Trong giờ nghỉ trưa, Suzy kéo Hyeri ra cửa hàng bên ngoài trường học, mua một túi kẹo trái cây lớn, cẩn thận chọn ra hương vị nho màu tím, cho vào lọ thủy tinh nhỏ rồi đi tới bàn học của Chaeyoung.

Suzy nghĩ, buổi sáng Chaeyoung đưa kẹo cho nàng khẳng định là có ý tứ cô thích hương vị này. Vì cô thích ăn, nàng sẽ mua cho cô nhiều một chút.

Hai mươi phút sau, Chaeyoung cùng Jimin trở lại phòng học, Jimin mắt sắt lập tức phát hiện đồ vật trên bàn.

"Aiyaa? Ai cho chị này?" Jimin vừa định lấy đã bị Chaeyoung hất ra, cô đau đớn run run, "Đại tỷ, chị làm sao vậy, không phải chị không thích kẹo sao? Đưa cho em, nhìn cái này rất quen mắt."

Mina: "Có chút giống cái lần trước tiểu hoa khôi đã cho chúng ta."

Jimin nhíu mày cho Mina một quyền, đối với Chaeyoung cười: "Đại tỷ, chiều nay toàn là tiết chính trị lịch sử, chúng ta chuồn đến tiểu căn cứ chơi đi?"

Chaeyoung đặt lọ thủy tinh vào trong bàn học, liếc nhìn Jimin nói: "Cậu...mẹ nó mỗi ngày đừng nghĩ đi chơi nữa được không?"

Jimin: "???"

Jimin: "Đại tỷ bị sốt, Mina chúng ta đưa chị ấy đi bệnh viện đi!"

Mina: "Đại tỷ, đừng như vậy, chúng ta không quen."

Chaeyoung cười lạnh: "Tránh xa tôi ra một chút."

Bên này, Suzy và Hyeri bước đến bảng thông báo, thấy có nhiều người đang xem, Hyeri thích náo nhiệt nên kéo nàng qua.

Hóa ra danh sách học sinh nghệ thuật đã được công bố.

Suzy tìm kiếm tên Chaeyoung. Cuối cùng nhìn thấy tên cô ở giữa lớp nghệ thuật.

Phù, may thật.

Bên phải là bảng xếp hạng chưa cập nhật của toàn trường trong kỳ thi giữa kỳ. Suzy xếp thứ 10 trong lớp và thứ 94 toàn trường. Lúc này, tên của nàng ở ngay cạnh Chaeyoung, khóe miệng nàng cong lên.

Hyeri: "Sao đám người lớp nghệ thuật này đều không có trong bảng xếp hạng, trường xếp thế nào vậy."

Không biết là ai nghe được lời nói của Hyeri mà chế nhạo.

"Thành tích của bọn họ sao có thể cho vào bảng xếp hạng được? Chỉ sợ làm người cười đến rụng răng."

"Đúng vậy, nếu thành tích tốt sao còn học nghệ thuật, còn không phải là vì thêm phân sao!"

Vốn dĩ Bae Suzy đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên quay đầu trừng mắt "Nói bậy!"

Nàng biết đời trước Chaeyoung nỗ lực như thế nào, thức trắng đêm vẽ phác họa, lại có thiên phú, đứng nhất thành phố trong kỳ thi tuyển sinh, nhưng lại bị rớt điểm văn hóa.

Kỳ thực, những người học nghệ thuật chạy theo chuyên ngành đồng thời còn phải chú ý đến việc học, tâm huyết bỏ ra cũng không kém hơn bất cứ ai.

Trong đám người nhìn thấy náo nhiệt ở đây, làm dấy lên cuộc thảo luận.

"Ồ, đây không phải là tiểu hoa khôi của Chaeyoung sao?"

"Đừng nói bậy, cậu có tin Chaeyoung tới đánh cậu, còn đè cậu làm bài tập hay không?"

"Chậc, sợ quá. Học sinh lớp 1 - 3 cũng là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, cư nhiên có kết giao với loại người như Park Chaeyoung."

Suzy không bao giờ quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình, nhưng không cách nào chịu được hiểu lầm ác ý của người khác đối với Chaeyoung.

Đối với bản thân nàng, Chaeyoung là tia sáng cuối cùng vào cuối cuộc đời nàng.

Hyeri dắt Suzy rời đi, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng tức giận, tớ đã sớm nói cậu đừng cùng Chaeyoung... Quên đi, chúng ta trở về lớp trước."

Nhưng buổi chiều tinh thần Suzy luôn phiền muộn, trước sau rầu rĩ không vui. Đến giờ học thể dục buổi chiều, nàng nghiêm trang cầm vở đi vào lớp 1-10.

Lại phát hiện, ở dãy sau không có ai, Chaeyoung cũng không có trong lớp.

Lúc này, cô đang ở trên sân thượng, cầm một cuốn sách tùy ý lấy từ trên bàn của Jimin, che mặt thật kín, không biết cô có ngủ hay không.

Cách đó không xa, Jimin và Mina đặt một bao thuốc lá bên cạnh đã vơi hết một nửa, trên tay hai người vẫn đang kẹp nửa điếu. Bên cạnh hai người còn có soda và bãi hạt dưa, giống như đi dã ngoại.

Đây là tiểu căn cứ của bọn họ, các phòng học trên tầng cao nhất của tòa nhà này đều được chuẩn bị cho các học sinh nghệ thuật, lúc này vẫn chưa dọn phòng học, nơi này càng không có ai quan tâm.

Chaeyoung nghe Jimin cùng Mina cắn hạt dưa, cắn đến phiền phức. Sau đó cô lại nghe thấy tiếng bước chân trên mặt đất, cô không biết hai người kia lại muốn ầm ĩ cái gì. Vừa định cầm chai nước bên cạnh ném qua, liền nghe thấy giọng nói kinh hoảng của Jimin.

"Kia là, Đại tỷ..."

Chaeyoung lạnh nhạt nói "Ai còn ồn ào nữa tôi liền xé miệng."

Sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu cô.

“Chaeyoung.” Là giọng nói mềm như bông, còn mang theo chút vui vẻ.

Chaeyoung đột nhiên ngồi dậy, sách lăn xuống người. Cô gái nhỏ trong bộ đồng phục học sinh và chiếc váy xếp ly màu đen đang cúi đầu mỉm cười với cô, hai tay chắp sau lưng.

Điếu thuốc trong tay Jimin và Mina còn chưa dập, nói: "Đại tỷ, vừa rồi em chỉ muốn nói với chị là Tiểu hoa khôi đến..."

Một cuốn sách trực tiếp đập vào mặt Jimin.

"Dập thuốc."

Jimin: "Đại tỷ, đầu em rất đau đó! Thật bất công mà."

Chaeyoung liếc nhìn Jimin, cô cảm thấy Suzy không phải là tiểu cô nương có thể ngửi khói thuốc, mặc dù nàng không nói.

"Có việc sao?"

Suzy gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Chaeyoung. Cô nhìn thấy nàng cẩn thận cầm quyển sổ, có chút quen thuộc.

“Cái này cho cậu.” Suzy đưa qua có chút ngượng ngùng.

Chaeyoung liếc nàng một cái, sau đó chậm rãi cầm lấy sổ tay được bọc trong bìa sách vải. Cô lật trang đầu tiên.

Xông lên! Tiến hành kế hoạch thay đổi Chaeyoung!!

Chaeyoung: "???"

Cái này là cái quái gì vậy?

Chaeyoung nhìn dòng chữ nhỏ xinh đẹp không nói nên lời, tự hỏi rốt cuộc Bae Suzy muốn nói cái gì.

Chaeyoung: "Này là có ý gì."

“Không quan trọng.” Suzy lúc viết không nghĩ nhiều như vậy. Nàng thúc giục: “Cậu xem tiếp đi".

Chaeyoung định đóng lại, nhưng nhìn thấy nàng đang mong chờ, liền lật thêm một trang.

Chaeyoung thân ái! [Nơi này có vẽ một trái tim nhỏ]

Chúng ta cùng nhau vào đại học nha.

-Bae Suzy-Sooji / 6,2008

Trong lòng Chaeyoung như bị cái gì chọc vào, tay cầm quyển sổ cứng đờ.

“Mấy ngày trước tớ đã giúp cậu sửa sang, có trọng điểm của năm nhất cùng kiến thức cơ bản.” Suzy thấy Chaeyoung cúi đầu không đáp, cho rằng cô không biết nội dung, liền giải thích “Chaeyoung, hiện tại mọi thứ chưa quá muộn, tớ tin cậu nhất định sẽ trở thành một người rất ưu tú".

Tên ngốc này có biết chính mình đang nói cái gì không?

Nhập học lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người dùng từ "ưu tú" với cô.

Giọng nói Chaeyoung trở nên khàn khàn "Tại sao lại giúp tôi?"

"Bởi vì tớ..."

"Tan học tan học!” Jimin và Mina hét lên đầy phấn khích, sau đó tiếng chuông chói tai vang lên, hoàn toàn bao phủ nửa câu sau của nàng.

Chaeyoung ngẩng đầu lên, tâm trạng không ổn định, đôi mắt đen giống như cất giấu sóng gió, thấp giọng hỏi: "Cái gì?"

“Không có gì.” Suzy đứng dậy vẫy tay hướng Chaeyoung đang ngồi “Tớ về lớp đây!"

Không sao, về sau nói cũng không muộn.

Cho nên trong tiết học thứ ba buổi chiều, Jimin khiếp sợ khi thấy Chaeyoung bắt đầu nghe giảng bài!

Đại tỷ! Chị ấy thực sự đang nghe lão sư giảng bài!

Jimin: Có khi nào ngày mai là ngày tận thế hay không?

Mina: Thật đáng sợ, đại tỷ đây là muốn trở thành học sinh gương mẫu sao, không thể nào.

Chaeyoung ép cuốn sổ của Suzy xuống dưới cánh tay, tập trung ánh mắt lên bục giảng.

Không phải là học thôi sao? Không phải muốn cho cô trở nên ưu tú sao? Cô học là được chứ gì, nếu không tên ngốc kia lại khóc lóc làm phiền chết người.

Tiết thứ ba, vật lý.

Chaeyoung: Quả táo kia không nên rơi vào đầu Newton.

Tiết tự học đầu tiên buổi tối Lớp 1-10 giải các bài thi tiếng Anh.

Chaeyoung: Về sau thấy người ngoại quốc nào liền đánh người đó.

Tiết thứ 2 tự học buổi tối lớp 1-10 giải các bài thi toán.

Chaeyoung: ...

Quá khó, hóa ra trên đời này vẫn có một ngày Park Chaeyoung nhận thua. Học cái beep, không học nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro