Chương 17: Chỉ lời nói của đàn ông thì làm sao tôi đây tin được?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi ra khỏi Studio, Suzy nhìn thấy Han Sohee, cô ta đang ở chụp ảnh ở Studio bên cạnh.

Chính cô ta là người đã đá Suzy khỏi bộ phim đợt trước, lúc này cô ta đang mặc phục trang hoa lệ, tóc cột cao, cực kì xinh đẹp.

Sooji cũng thấy, cắn răng:

"Mẹ nó, miếng thịt này lại rơi vào tay cô ta."

Suzy xoay người rời đi, thản nhiên đáp lại: "Vẫn còn sớm, gấp gì chứ?"

"Ý em là gì?"

"Thịt trong mâm em, cho dù có cướp, em cũng bắt cô ta phải nhổ ra."

Sooji kinh ngạc, con bé lại muốn làm gì?

Lên xe, Suzy nói với Bong Pal: "Bong, tối nay đi làm chút chuyện với chị."

Hôm nay rảnh rỗi, cô cũng cần giải quyết một số chuyện.

Sooji gấp gáp hỏi: "Suzy, em muốn làm gì? Đừng có gây chuyện nữa."

"Chị yên tâm, em không gây chuyện đâu."

Cô hỏi Sooji: "Chị, chị lăn lội trong giới giải trí lâu như vậy, có quen tên 'chó săn' nào không?"

Sooji gật đầu: "Có, em tính làm gì?"

"Em muốn có hành tung của một người, chị mua giúp em."

Đám chó săn này không khác gì trinh sát, muốn biết hành tung ai cứ đi tìm chó săn là có.

"Ai?"

"Jang Junki."

======//======

2h sáng, Suzy cùng Bong Pal vẫn ngồi chờ ở dưới bãi đỗ xe tận 4 tiếng đồng hồ.

Bong Pal buồn ngủ ngáp lên ngáp xuống:

"Chị Suzy, hay là tin tức không chính xác? Nhỡ đâu tối nay Jang Junki lại không trở về thì sao?"

"Đợi thêm một tiếng, nếu như anh ta vẫn không trở lại. Chúng ta về."

Sooji giúp Suzy mua được hành tung gần đây của Jang Junki từ một người bạn phóng viên cũ. Cứ cuối tuần, anh ta sẽ ở chỗ của Sohee đến tận rạng sáng, sau đó sẽ quay về căn hộ của mình, hôm nay vừa đúng cuối tuần.

Hiện tại, Suzy đang ở dưới hầm – đây là bãi đỗ xe của khu nhà nơi  Junki đang sống, chỉ cần anh ta trở về, tất nhiên sẽ phải đi qua chỗ này.

Lại đợi thêm nửa tiếng, bỗng từ cổng hầm có một chiếc xe đang đi tới, Suzy đánh thức Bong Pal:

"Dậy coiii nhóc!! Chuẩn bị xong chưa?!"

Bong Pal giật cả mình, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại.

"Nhớ cho kĩ, phải chụp sao cho rõ nhưng không được chụp mặt chị."

"Chị yên tâm, hồi đi học em cũng là paparazi ở trường đấy."

Suzy nhanh chóng đeo kính và đội mũ vào, đẩy cửa xe bước xuống.

Junki tắt máy chuẩn bị xuống xe, chân vừa chạm đất, cửa xe còn chưa đóng, thì nghe thấy sau lưng có người:

"Đi đâu vui vẻ mà về trễ vậy?"

Junki quay phắt người lại, thì nhìn thấy Suzy đang dựa cả người vào chiếc xe bên cạnh.

Mái tóc có vẻ như vừa được cắt ngắn, hôm nay cô mặc một chiếc váy liền chữ A màu trắng, bên ngoài khoác chiếc áo da màu đen, lộ ra đôi chân dài, vừa gợi cảm, còn có thêm chút cá tính.

Khuôn mặt Junki vốn đang không có bất cứ biểu cảm gì bỗng lộ ra một nụ cười gian xảo, trông vừa nho nhã lại vừa kiếm nhã.

Nới lỏng cà vạt, bước từng bước tới gần:

"Thế nào, cuối cùng chịu tới tìm tôi rồi à?"

Junki mấy ngày nay cố ý gây áp lực đạo diễn Hong, cho Sohee tới đoạt vai của Suzy, chính là muốn ép cô phải đến tìm mình, nhưng mãi chẳng thấy tin tức gì...

Suzy khoanh tay, quan sát Junki từ đầu đến chân:

"Tới xem xem con hồ ly nào đã câu mất anh rể tôi thôi."

Jang Junki cởi hai nút trên cùng của áo sơ mi, nhìn Suzy anh chỉ thấy ham muốn trong lòng lại rục rịch. Anh ta từ từ tiến tới trước mặt Suzy:

"Chỉ cần em muốn, không ai có thể thay thế em."

"Vậy sao? Không phải là không thể thay thế sao? Vậy thì vai diễn của tôi là sao vậy?" - Suzy khinh bỉ.

Suzy chống hông, hất cằm:

"Thật khó hiểu anh rể à, mắt anh bị mù sao?  Cô ta có khuôn mặt xinh đẹp hay có vóc dáng bốc lửa như tôi không? Hay là cô ta... kĩ năng ở trên giường quá tốt?"

Junki đưa tay ôm lấy eo Suzy, kéo giật cô vào trong ngực.

"Có tốt hay không? Chỉ cần em bằng lòng, cô ta chẳng là gì cả."

Suzy cố nén sự ghê tởm đang trỗi dậy, khống chế bản thân không giơ chân đạp vào gốc rễ của Jang Junki mấy phát.

Cô nghiêng nghiên đầu ghé vào tai Junki, khoác tay lên bả vai anh:

"Anh rể thật sự muốn lên giường với cô em vợ của mình sao?"

"Đúng vậy, muốn đến nỗi không ngủ được."

Nhìn đôi môi đỏ quyến rũ đến chết người của Suzy, khẽ nuốt nước bọt, cúi đầu xuống, anh  muốn hôn lên đôi môi đó!

"Vai diễn đó, chỉ cần em muốn, vĩnh viễn đều là của em."

"Nói thì dễ nghe, thế còn Han Sohee kia thì sao?"

"Sao cô ta có thể so bì được với em cơ chứ? Dĩ nhiên chỉ cần em đồng ý, ngày mai có thể đến đoàn làm phim rồi."

Suzy liếc mắt xem thường.

"Ha ha... Làm như tôi ngốc lắm đấy, có một cô bạn từng nói với tôi, lời của đàn ông còn không đáng tiền bằng một tiếng chó sủa."

Bị người ta nói kháy như vậy, Junki không những không tức giận, ngược lại còn cười:

"Vậy em nói xem, em muốn gì?"

Suzy bắt lấy cà vạt của Junki, quấn từng vòng ở trên tay mình:

"Tôi chờ đến lúc tôi thấy đoàn phim đá Sohee đi, sau đó gọi tôi về. Nếu không, giữa hai chúng ta chẳng có chuyện gì để nói cả."

"Em cầm được vai diễn thì em lại chạy mất thì sao?"

"Anh rể... muốn có được tôi, thì cũng phải cho tôi thấy được thành ý! Chỉ nói mồm thế đã muốn lừa tôi lên giường, đâu có dễ như vậy?"

----

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro