Chương 19: Làm chuyện mờ ám lại bị chạm mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bong Pal lái xe chạy như bay ra khỏi bãi đỗ xe dưới tầng hầm đi lên, Suzy hỏi:

"Chụp rõ chứ?"

"Chị yên tâm đi. Này, của chị đây."

Suzy cầm lấy bắt đầu xem xét từng tấm ảnh, tấm nào cũng chỉ chụp lấy bóng lưng của cô cho dù có chụp nghiêng khuôn mặt cũng bị tóc che kín, không thấy rõ bộ dạng, nhưng Jang Junki thì lại tấm nào cũng lộ rõ mặt.

Tất cả đều là hình ảnh của cô và Junki mập mờ ôm nhau, có mấy tấm bởi vì góc độ chụp, còn giống như vừa ôm hôn. Tóm lại, rất có tác dụng.

Suzy khá là hài lòng.

Mục đích tới tìm Jang Junki chính là để diễn một vở kịch cho Bae Woohee xem.

Bong Pal cười hì hì: "Cảm ơn chị Suzy."

"Nhớ kĩ, không được tiết lộ cho bất cứ ai."

"Chị yên tâm, nhất định em giữ bí mật."


======//======

Bong Pal đưa Suzy về nhà, nhìn cô vào cửa, cậu ta mới lái xe rời đi.

Cách trời sáng vẫn còn mấy tiếng, thừa dịp Bae gia đang loạn, cô phải làm thêm gì đó nữa mới được.

Sau đó, cô lôi điện thoại gọi.

"Là tôi, gặp nhau chút, chỗ cũ."

Cúp điện thoại, Suzy thay một bộ quần áo thể thao màu đen như lần trước, đội mũ lưỡi trai và bịt khẩu trang, sau đó lại lôi ra một gói bột nhỏ nhét vào túi.

Xuống dưới lầu.

Ngay lúc Suzy đang sốt ruột, thì di động bỗng vang lên, cô móc ra nhìn —— [Park Chaeyoung]

"Bà đây ngủ mất rồi, không rảnh để đùa với em."

"Ngủ rồi sao? Chắc là bị mộng du, 3h đêm lại còn ngủ ở vỉa hè..."

Suzy thầm giật mình: "Làm sao em..."

Còn chưa dứt lời, sau lưng đã có một chiếc xe đang chầm chậm đi tới, châm chọc nói:

"Nửa đêm đi ở vỉa hè cũng có thể gặp được Park tiểu thư, duyên phận này, tôi nên vui? Hay là nên... chửi mẹ nhà em đây?"

Đen tới phát ớn, mỗi lần muốn làm chuyện gì xấu, đều đụng phải cái tên khốn kiếp này.

Chaeyoung ngồi ở trong xe cười với cô: "Xem ra tâm tình không tệ."

"Cực kì tốt, tốt đến độ nếu như bây giờ tôi mà lái xe, nhất định sẽ đâm chết em."

"Ồ, vậy thì chị phải lái nhanh một chút. Nếu không, đuổi theo cũng cũng còn chả kịp nữa nói chi là đâm?"

"Thế cơ à? Có đuổi theo em lên giường cũng không đuổi kịp sao?"

Tút——Tút——Tút

Điện thoại đã bị cúp, xe cũng chậm rãi dừng ở trước mặt cô.

Suzy cau mày, mẹ nó, sao suốt ngày đụng độ nhau vậy!

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Chaeyoung:

"Giường tới rồi đây, thế nào? Nửa đêm chính là thời điểm vụng trộm tốt nhất?"

"Thật ngại quá, mới vừa đi ăn vụng với người khác về. No lắm rồi, bây giờ không có khẩu vị!"

Chaeyoung nhìn bộ quần áo trên người Suzy: "Không có khẩu vị vụng trộm, thì có khẩu vị giết người sao?"

Màn đêm yên tĩnh, không khí bỗng trở nên nguy hiểm.

Suzy từ từ cúi người xuống, một tay chống lên mui xe, thì thầm:

"Giết em đấy? Có cho không?"

Ý đồ của Bae Suzy không hề dễ nghe như giọng nói của cô.

"Vậy phải xem chị giết như thế nào? Nếu như là ở trên giường... thì sẵn lòng thôi."

Suzy thật sự, thật sự, muốn giết người diệt khẩu ngay tại chỗ này.

Chaeyoung đưa tay ôm lấy eo cô.

"Tôi trao cơ thể tôi cho chị, chị có muốn thử không?"

Suzy nhướng mày: "Được thôi. Chẳng qua... Tối nay không được."

"Sao? Lại muốn đi làm chuyện xấu à?"

"Chuyện riêng? Tốt nhất em đừng có quản. Biết quá nhiều, tôi không biết sau này tôi làm ra chuyện gì với em đâu?"

Chị... chính là một người phụ nữ không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích không những thế. Còn rất chiến, làm trỗi dậy ý muốn chinh phục của Chaeyoung.

Giết người phóng hỏa?

Bản thân em cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, không lẽ lại đi bắt người khác tuân theo đạo lí?

"Lên xe đi, chỗ nào? Tôi đưa chị đi. Hơn nửa đêm rồi, em định 'căng hải' tới sáng hả? Chưa kể dạo này hay xảy ra vụ mất tích, mấy hôm sau mới tìm thấy thi thể bị vứt. Chị không sợ sẽ giống họ sao?"

"Không, tôi sợ nếu tôi lên xe em. Mấy ngày nữa, ở một chỗ nào đó sẽ phát hiện ra một thi thể 1m67 đang nằm lăn lóc ở đó."

Cô sợ cô không thể không chế được mình, mà ra tay xử Park Chaeyoung.

"Như thế thì chị càng phải lên xe, tôi thích cảm giác mạnh."

Suzy vừa nghe là biết Chaeyoung tính dây dưa đến cùng với cô, bóp chặt cổ em, cười nói: "Muốn chết lắm đúng không?"

Vẻ mặt Chaeyoung vẫn không chút sợ hãi: "Chị dám không?"

Giây tiếp theo đã thấy Suzy leo lên xe.

"Đi chỗ nào?"

Suzy liếc một cái:

"Nếu là đi giết người, đương nhiên là chỗ cũ."

Chaeyoung khởi động xe, mười mấy phút đồng hồ sau, xe đã dừng ở giữa quảng trường trung tâm.

Từ xa đã nhìn thấy một bóng người màu đen đang ngồi chờ ở đó, đã hơn nửa đêm nên chỗ này chẳng còn bóng ai qua lại.

Suzy bước xuống xe: "Ở đây chờ tôi."

"Tôi nhất định phải đi cùng?"

"Vậy em cứ thử xem..."

Trong buồng lái tối đen ánh mắt của hai người va chạm nhau.

Chaeyoung không đi cùng, em không thể ép cô quá. Nếu không, sẽ mất cả chì lẫn chài.

Em phải từ từ, mới có thể chộp cô vào trong tay.

Suzy đội mũ và bịt khẩu trang lại rồi đi tới trước mặt Kim Yoojung.

"Cô đến rồi à."

Suzy gật đầu, lấy gói đồ từ trong túi ra, đưa cho Yoojung.

Yoojung nhận lấy: "Đây là cái gì?"

"Thuốc, thuốc làm cho người ta chết."

Trong đêm tối, câu nói của Suzy nghe vô cùng đáng sợ, đánh mạnh vào thần kinh người ngồi đối diện.

Tay Yoojung khẽ run lên: "Cái này..."

"Gần đây Bae Wanyoung gặp khá là nhiều phiền phức, đây chính là cơ hội tận dụng nó. Loại thuốc này không màu không mùi, là độc dược mãn tính*... mỗi ngày dùng một ít, ngay cả bác sĩ cũng không kiểm tra được, dùng hay không, tùy cô."

"Tôi biết rồi."

"Chúc cô thuận lợi."

"Cô... Cũng vậy!"

=====//=====

Yoojung rời đi, Suzy cũng xoay người đi, mỗi người một hướng.

Suzy trở lại xe: "Đi thôi."

"Đi chỗ nào?"

Suzy cười tà ác: "Em trai yêu quý của tôi nằm viện cũng mấy ngày rồi. Là một người chị gái, tôi cảm thấy... có chút thất trách!"


-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro