Chương 74: Nhập hải Gương yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Hải xa xa đang ló dạng, mặt biển rộng lớn mạnh mẽ, lúc này gió êm sóng lặng, đại hải mênh mông vô bờ, thật sự rộng lớn, lại làm cho người ta tâm cảm thấy kích tình mênh mông.

“Mẫu hậu, đây là Đông Hải.” Tiểu Long Nhi gặp biển giống như gặp được bảo bối, hai mắt tỏa ra ánh sáng, hưng phấn oa oa kêu to, hoa chân múa tay vui sướng.

Tử Tô gật gật đầu, tự nhiên là bị cuốn hút theo niềm hưng phấn của bé, cùng với sự rộng lớn mênh mông của vùng biển này. Cười đến phi thường vui vẻ, phi thường khoái hoạt.

Long Triệt nhìn thấy bọn họ cao hứng như thế, tâm tình lại đặc biệt tốt, ngay cả đuôi lông mày, khóe miệng đều hàm chứa ý cười, cảm giác hạnh phúc vô vàn dâng lên.

Bọn họ giống như một nhà ba người, hạnh phúc, khoái hoạt, người một nhà.

“Tô nhi, Long Nhi, chúng ta đi xuống đi.” Hắn khẩn cấp nói, thật muốn đem dâng những gì tốt nhất của chình mình dâng tặng cho bọn họ, làm cho bọn họ cao hứng, thích thú.

“Tốt, tốt.” Tiểu Long Nhi hưng phấn tràn đầy trên nét mặt, lúc này cái đầu nhỏ của bé đã muốn lao xuống, hòa mình vào nước biển rộng mênh mông kia.

Tử Tô đương nhiên cũng là nóng lòng muốn thử, nàng chưa có từng xuống nước, càng không có thử qua lặn xuống nước, không biết áp lực như vậy một nhân loại như nàng chịu được hay không.

“Ta, ta làm sao đi xuống?” Nàng đổ hít một hơi, một tay dắt Tiểu Long Nhi, một bên quay đầu hỏi Long Triệt, có cảm giác hoảng sợ. Loại cảm giác này giống như cảm giác như đang nhảy dù, ở giữa không trung nhảy xuống , tim đập gia tốc, tay chân như nhũn ra, nhịn không được run run, đặc biệt nhìn đến đại hải rộng lớn lại thần bí, không chỉ nói là một người phàm như nàng đối với biển hoàn toàn không biết gì cả, chỉ cần nhìn mặt biển rộng mênh mông sâu không lường được, tầm nhìn ở không đến 10 li thước nước biển, lại căn bản là không biết phía dưới có cái gì, ở một nơi thần bí như vậy, có khả năng còn có một vài sinh vật nào đó mà nàng không biết cùng tồn tại và sinh sông ở đướ đó, trong lòng nàng gào thét, càng nghĩ, trong lòng nàng càng sợ hãi, vừa hưng phấn vừa sợ hãi, nhưng mà cũng thực là chờ mong.

Tiểu Long Nhi bị nàng nắm chặt như vậy, lôi trở về, một lần nữa trở lại bên cạnh nàng, vừa vặn nghe được những lời này của nàng, liền mặt mày hớn hở, nãi thanh nãi khí giành trước đáp:“Mẫu hậu, không sợ, không sợ, có bảo bối ở đây, mẫu hậu không cần lo lắng.” Bé gắt gao cầm lấy tay của mẫu hậu , cảm nhận được sự sợ hãi chờ mong trong lòng nàng , thật sự phi thường …… Vui a.

“Ha ha, Tô nhi, không cần lo lắng, em ở dưới biển cũng giống như trên bờ, không có gì khác biệt cả.”Long Triệt lúc này cũng cười nói, nắm tay nàng, đang hướng mặt biển lao xuống.

Nhìn càng ngày càng đến gần mặt biển, tạm thời không muốn vì quá hoảng sợ, nên nàng vội vã nhắm hai mắt lại,cắn chặt môi dưới, nhịn xuống thét chói tai, thân thể cứng lại, hô hấp thiếu chút nữa tạm dừng.

“Tô nhi, thả lỏng, thả lỏng, đừng sợ, đừng sợ, có chúng ta ở đây.” Long Triệt bị khẩn trương của nàng biến thành bật cười, vội vàng an ủi nàng nói.

Tiểu Long Nhi quay đầu nhìn nàng, cười đến phi thường vui vẻ, biểu hiện của mẫu hậu thật buồn cười a, hảo đáng yêu ác.

Tử Tô rất muốn phản bác, rất muốn nói, vô nghĩa, có thể không sợ hãi sao? Nhưng là nàng hiện tại nào có tâm tình đánh trả a, chỉ cần lắng nghe nhịp tim đập loạn xạ của nàng là đã đủ hoảng hốt rồi.

Rốt cục, bọn họ đã hào mình vào biển , không khác gì bọt nước, mà là lao thẳng vào lòng biển rộng mênh mông, cư nhiên không có gì cảm giác.

Tử Tô khi vừa vào biển liền cảm giác được , chính là nàng không có gì là không khoẻ, chính là cảm giác được trên người vô cùng mát mẻ, không khỏi âm thầm thật cẩn thận mở to mắt, tò mò nhìn thế giới dưới đáy biển vô cùng bao la thần kì này.

Đáy biển, nghe nói là nơi thần bí nhất trên thế giới, nhân loại căn bản là không thể tới đáy biển, chỉ có thể đến lưng chừng của đáy biển mà thôi, nơi này cách đáy biển không biết có xa lắm không, không biết khu vực sâu thẳm của đáy đại dương này, nhân loại,trước mắt cũng không có trang bị có thể tiến vào đến chỗ sâu nhất của đáy biển.

Chương 75: Long Cung

Đó là một nơi ở thật thần kỳ, nơi tận cùng của thế giới, nhưng nàng lại có thể thấy được sự nhàn nhã tự tại của biển, đủ loại sinh vật biển kì lạ và xinh đẹp, đủ loại cá bơi qua bơi lại trước mắt nàng.Không đếm được số lượng, hơn nữa thành quần kết đội, bơi qua bơi lại, không sợ sinh, không sợ người, bơi thẳng về phía trước .

Tử Tô mở to ánh mắt tò mò nhìn, phát hiện nàng cũng không có gì là không thích ứng, hơn nữa thật sự giống theo như lời nói của Long Triệt, tựa như cảm giác ở trên mặt đất, hô hấp bình thường, đến ngay cả khi nào thì bị Tiểu Long Nhi cùng Long Triệt buông nàng ra cũng không biết, chính mình có thể đi theo bọn họ ở trong nước du ngoạn. Cảm giác, tò mò kì diệu.

Áp lực nước cũng không có xuất hiện, nàng tự nhiên đi theo Tiểu Long Nhi và Long Triệt, vẫn hướng đáy biển bơi xuống, trên đường đương nhiên nhìn thấy không ít những con cá nàng chưa từng gặp qua, san hô, vỏ sò, đủ loại sinh vật lạ quý hiếm, làm cho ánh mắt của nàng nhìn không chớp.

Miệng há hốc, kỳ quái là không có nước biển tràn vào miệng nàng,vì thế liền há miệng thật lâu, cười toe tóet. Tất cả mọi chuyện đều thật mới mẻ, làm cho nàng cảm thấy đặc biệt có ý nghĩa.

Chỉ chốc lát sau, càng làm cho nàng kinh ngạc hơn, nột nơi mới xuất hiện càng làm cho nàng lóa mắt. Chỉ thấy trước mắt của nàng, chốn này vậy mà tồn tại một tòa cung điện nguy nga tráng lê,hùng vĩ huy hoàng, càng tới gần liền phát hiện, ngay chính giữa cửa cung điện kia có viết hai chữ ‘Đông Hải’ thật to.

“Tô nhi, chào mừng nàng đi vào Đông Hải Long Cung.” Long Triệt tươi cười rạng rỡ nói, nhìn nàng, trong lòng đặc biệt cao hứng, đặc biệt cảm giác được thật sự có ý nghĩa. Sống lâu như vậy, lần đầu tiên hắn phát hiện, chuyện trở lại cung điện là lần đầu tiên hắn cảm thấy vui sướng đến thế, chờ mong đến thế.

Đông Hải Long Cung? Tử Tô kinh ngạc cực kì, này, này thật sự giống như Long Cung trong truyền thuyết, nhất thời nàng cũng hưng phấn, mong đợi, không biết bên trong sẽ có cái gì.

Kim bích huy hoàng? Vàng bạc châu báu? Hoặc là núi vàng mỏ bạc? Chỉ tưởng tượng thôi chưa nói ra nhưng đôi mắt của nàng bắt đầu tỏa sáng.

Long Triệt biết nàng suy nghĩ cái gì, không khỏi nở nụ cười thầm.

Tiểu Long Nhi vẫy vẫy đuôi, lả lướt nha nha nhằm phía kia Long Cung, cái miệng nhỏ nhắn kia còn nãi thanh nãi khí kêu:“Long Cung của bảo bối, bảo bối đến đây.” Bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu, phía sau Tử Tô cùng Long Triệt nở nụ cười .

Chỉ thấy bọn họ chưa tới đặt chân đến cửa Long Cung, cửa Long Cung bỗng dưng chi nha một tiếng, từ từ mở ra , hai đội cung nữ từ bên trong đi ra, xếp thành hàng ở ngoài cửa, tất cung tất kính đứng hầu.

“Cung nghênh Long Vương hồi cung.” Chúng cung nữ tất cung tất kính nói, một bên cúi đầu hành lễ.

Long Triệt không hé răng, uy nghiêm nắm tay nàng, từ trước mặt các nàng đi qua, Tiểu Long Nhi tò mò đi theo phía sau, hết nhìn đông tới nhìn tây .

Long Cung quả nhiên không có làm cho nàng thất vọng, sàn đá bằng cẩm thạch, tường bằng thủy tinh, san hô điểm trang xuyên suốt khắp Long Cung, dạ minh châu nhiều vô số kể lấp lánh thay đèn, một đường đi tới, vô cùng xa hoa, chỉ sợ cung điện lớn nhất trên thế giới cũng chưa có khí phái xa hoa đến như thế.Nàng xem choáng váng, xem ngây người, không biết đường đi, đành phải để hắn nắm tay, lôi nàng theo bên cạnh hắn.

“Long Cung, bảo bối, bảo bối.” Tiểu Long Nhi đột nhiên ở phía sau đầu la to, bô bô, tựa như vật yêu quý của mình tuyên cáo quyền sở hữu của bé.

“Hảo hảo hảo, đều là của con.” Long Triệt cười quay đầu lại nói, đối với tất cả chuyện này chút không thèm để ý, chỉ cần bọn họ cao hứng là hắn vui rồi.

Tiểu Long Nhi quả nhiên cao hứng, sôi nổi, chạy phía trước bọn họ dẫn đường đi.

Các cung nữ nhìn thấy hắn, lập tức tất cung tất kính hành lễ nói:“Tiểu điện hạ……”

“Ai ai ai……” Tiểu Long Nhi thập phần vừa lòng, nãi thanh nãi khí học bộ dáng Long Triệt, đáp lời, khuôn mặt nhỏ nhắn cố ý làm ra vẻ gắt gao nghiêm túc.

Chương 76: Nàng là ai?

Tử Tô thật không ngờ Long Cung sẽ là dáng vẻ như thế, xa hoa, tráng lệ, người hầu vô số, tự nhiên, hoa phục mỹ thực, vàng bạc châu báu, tựa hồ nhiều vô số kể, cho dù xài cả mãn đời cũng xài không hết.

Nàng mới bị Long Triệt đưa đến tẩm cung, lập tức có một đám cung nữ dâng lên một núi quần áo,đưa trang sức, đưa mỹ thực, đem nàng hầu hạ, ngoan ngoãn dễ bảo, thập phần chu đáo.

“Long Hậu, Long Vương thỉnh ngài cùng Tiểu Điện Hạ đến chính cung để dùng cơm.” Phòng nội mỹ thực quan bước đến cửa cung kính mời nàng, nàng vừa thay đổi bộ quần áo hoàn mỹ xinh đẹp, liền có cung nữ tất cung tất kính đứng hầu nàng.

Gọi một tiếng Long Hậu làm vẻ mặt nàng đỏ bừng, vô cùng ngượng ngùng, cái gì cũng không nói, liền đi theo phía sau các nàng, đi tới chính cung.

“Mẫu hậu, mẫu hậu thật đẹp.” Tiểu Long Nhi cảm giác được nàng đang đến, vội vàng hướng mắt nhìn về phía cửa, thấy bộ quần áo mới trên người nàng, thấy nàng thay trang phục mới, không khỏi hét lên.

Tử Tô nge âm thanh nũng nịu của bé,không khỏi vừa buồn cười lại cảm thấy ngượng ngùng, này tiểu tử kia, cư nhiên lại biết nói nàng xinh đẹp, không biết là ai dạy.

Long Triệt nhìn thấy nàng vào lúc này, ánh mắt nóng rực liền vẫn gắt gao nhìn đuổi theo nàng, nàng thật sự đẹp quá, nàng thay trang phục, hoàn toàn không có dáng cẻ của một người bình thường, hiện tại thật kinh diễm, động lòng người, cao quý, cao nhã.

Long Triệt tin tưởng ánh mắt của mình quả thật độc đáo, giống như từ cỏ nhặt lên được một viên trân châu.Tâm động, vui mừng, hắn không che dấu được sự vui sướng của hắn, vội vã từ vị trí chủ nhân đứng lên, bước ra nghênh đón nàng.

“Tô Nhi, em đã đến rồi, đói bụng không?” Hắn tiến lên cầm tay nàng, nắm nàng chậm rãi đi đến vị trí chủ tọa, cùng nàng cùng nhau ngồi vào

“Có một chút.” Tử Tô theo thong dong dung ngồi xuống, nhìn hắn mỉm cười, hướng Tiểu Long Nhi vẫy tay, lại sủng nịch cười nói:“Bảo bôi đói bụng không? Đến đây với mẫu hậu này.”

Tiểu Long Nhi được cho phép, hưng phấn chạy lại đây, một đầu vùi vào trong lòng của nàng, vui vẻ, rất khoái hoạt.“Mẫu hậu, mẫu hậu.”

Tử Tô ôm lấy bé, hưởng thụ cảm giác tiểu gia hỏa này ở trong ngực cọ xát làm nũng, nàng hiện tại vô cùng thỏa mãn .

“Long Nhi, muốn ăn cái gì? Phụ vương lấy đến cho con.” Long Triệt đột nhiên loại cảm giác này, có vợ có con, cái loại hạnh phúc thiên luân chi nhạc này nảy lên trong lòng hắn.

Tiểu Long Nhi nhìn hắn meo meo cười, sau đó một đầu chui vào trong lòng hắn, nãi thanh nãi khí kêu:“Phụ vương, bảo bối muốn cái này, muốn cái kia.” Tay nhỏ bé hướng trên mặt bàn bàn chỉ trơ lung tung ra chiều thich thú.

Tử Tô che miệng cười khẽ, đứa nhỏ này đói bụng lắm rồi đây, vội vàng ngoắc thằng bé lại gần, đút bé ăn cơm.

Long Triệt ôm bé, Tử Tô đút cho bé ăn thật no trong khoảng thời gian ngắn, trong chính cung tràn ngập tiếng cười đùa hoan hô vui vẻ, một nhà ba người thật đầm ấm, hoàn toàn không chú ý đến bóng người bên ngoài.

Tử Tô cũng không biết, nhất cử nhất động của bọn họ, đều rơi vào một dôi mắt. Chỉ thấy trong ánh mắt kia chứa đựng đau thương, khổ sở. Ánh mắt kia chính là nhìn trong chốc lát, liền lén lút rời khỏi.

Nàng nghe nói Long Vương đã trở lại, vô cùng vui vẻ đến tìm hắn, vốn tưởng rằng sẽ giống như thường ngày, bồi hắn trò chuyện, bồi hắn giải buồn, nói chuyện giúp vui, đây là hạnh phúc lớn nhất của nàng, cuộc sống tốt nhất , vĩnh viễn sẽ không bị đánh vỡ, nàng tin tưởng địa vị của nàng không người có thể thay thế được, mà hiện tại, sự xuất hiện của người phụ nữ kia đánh vỡ sở hữu của nàng, dập nát giấc mộng của nàng .

Long Hậu! Nàng là Long Hậu, đang ngồi ở vị trí chủ nhân, một nữ tử được hắn hầu hạ , thật cẩn thận mới là chân chính Long Hậu, mới là Long Hậu của hắn.|

Lúc nàng nghe đến xưng hô như thế,nàng thiếu chút nữa đã ngất xỉu đi, thiếu chút nữa rốt cuộc đứng không vững. Người phụ nữ kia chẳng qua chỉ là một nữ tử đến từ nhân gian,nhưng cũng là Long Hậu hàng thật giá thật, bên cạnh nàng có Tiểu Điện Hạ như thế chứng minh tốt nhất .

--------------------------------------

Chương 77: Hồng tuyền

“Ngươi nói cái gì?” Long Duệ ủ rũ, đã ra lệnh cho binh tôm tướng cá đi dò la tin tức,không khỏi phi thường khó chịu, tâm tình đặc biệt không tốt.

Tên lính tôm tướng cua đi nghe ngóng tình hình trở về bẩm báo sợ tới mức không dám thở mạnh, sợ Long Vương đem trút hết oán giận lên người của mình vì thế khúm núm, cổ họng cũng không dám đằng hắng một tiếng.

Tiểu Long Nhi cùng nàng đi theo Long Triệt xuống Đông Hải , đây là tin tức bọn họ mang về đến, tin tức này làm cho hắn xúc động lại phẫn nộ , lại làm cho hắn không thể im lặng.

Long Duệ trong lòng rất là khó chịu, con chạy đi theo mẹ, mẹ lại yêu thương người khác, tự nhiên là đem hắn vứt bỏ sang một bên, vị phụ vương thân sinh như hắn danh bất chính ngôn không thuận, lại không dám tới cửa nhận con, lại càng không dám đem con trở về.

Hắn thật là uất ức a, tức chết hắn, hắn hiện tại biến thành mỗi ngày ở Long Cung, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, nằm cũng không phải, vô luận hắn thế nào, hắn trong lòng vẫn là khó chịu, vẫn là đứng ngồi không yên.

Có vài lần, hắn đều muốn vọt tới Đông Hải đi, đem Tiểu Long Nhi mang trở về đến, nhưng mà hắn có cái tư cách gì? Tiểu Long Nhi cũng nói qua, bé muốn vĩnh viễn đi theo mẹ của bé, mẹ của bé đi đâu bé sẽ đi đến đó, hắn đi không phải là mất mặt sao?

Chuyện mất mặt, hắn mặc kệ, nếu hắn thật sự có mặt mũi hắn sẽ không làm ra những chuyện như thế này. Huống chi vẫn là hắn không đúng, hắn dụ dỗ Tử Tô, làm cho nàng sinh hạ Tiểu Long Nhi, còn chết cũng không thừa nhận, bây giờ lại muốn thừa nhận người ta, hôm nay làm gì có chuyện gì tốt đến như vậy?

“Ai……” Không biết đây là hắn lần thứ mấy thở dài , hắn mỗi ngày than ngắn thở dài , lại mượn rượu tiêu sầu, đương nhiên không dám tái phát ra Long Uy một lần nữa, đỡ phải lại thật sự không tự chủ được dụ dỗ nàng.

“Long Vương, người làm sao vậy?” Hồng Tuyến chân thành thướt tha tiêu sái bước đến, Long Vương từ sau khi trở về, tâm tình vốn không được ổn định, mỗi ngày uống rượu, mỗi ngày đều không ngó ngàng đến các nàng, nhưng là nàng lại phát hiện thêm, Long Vương tuy rằng triệu các nàng thị tẩm, nhưng tâm tư nhưng không có đặt ở trên người các nàng , thường xuyên uống rượu thật say, liền ngã đầu ngủ mê mệt, không quan tâm, mỗi ngày đều như thế.

Long Duệ đối với nàng là làm như không thấy, chỉ đắm chìm vào trong suy tư của mình, bây giờ nữ nhân đối với hắn, đột nhiên hắn không còn cảm thấy hứng thú gì hết, trước đây hắn vốn phong lưu đa tình, mà nay lại không thể nào tin nổi, ngay cả nhìn đến các nàng cũng không thèm nhìn.

“Long Vương, để cho Hồng Tuyến bồi người uống.” Hồng Tuyến nhẹ nhàng dán sát vào người hắn, thân hình đầy đặn cố ý cọ sát vào người hắn, kì thật trong lòng nàng ta đã âm thầm tính toán, nàng ta muốn giống như Tử Tô sinh hạ được một Tiểu Long Nhi, để đảm bảo được địa vị a. Tuy rằng không nhất định là Tiểu Kim Long, nhưng chỉ cần là một chú bé rồng là được rồi. Không trở thành Long Hậu cũng không sao, làm Long Phi cũng được.

Long Duệ không cự tuyệt, không phản đối, nhưng mặt không chút thay đổi, rầu rĩ không vui uống rượu suốt, đối với sự trêu ghẹo cọ sát vuốt ve của ả, hắn không có chút cảm giác gì giống như xưa nữa.

Hồng Tuyến thấy hắn không có phản đối, chủ động đút hoa quả cho hắn, rót rượu, đút thức ăn, còn không thì quyến rũ, bàn tay mềm xoa trong ngực hắn , khiêu khích hắn, câu dẫn hắn.

Nàng ta không biết Long Duệ làm sao vậy, từ sau khi về tới Long Cung , hắn liền trở nên buồn bực ưu phiền, hơn nữa không giống ngày xưa ăn chơi đàng điếm như vậy, hàng đêm ca múa, thậm chí bây giờ cũng không thèm triệu các nàng vào thị taamr. Kỳ thật, theo trực giác của phụ nữ, nàng ta hiểu được là từ cô gái nhân gian tên gọi là Tử Tô kia, sau khi từ nơi đó trở về Long Vương liền trở nên khác thường như vây, cho nên nhất định cùng người phụ nữ kia có liên quan đến nhau. Người phụ nữ kia có cái gì đặc biệt hơn người? Chẳng qua chỉ có một đứa con là Tiểu Kim Long thôi, liền tự cao tự đại, gặp vài vị Long Vương bao quanh con cô ta, cô ta liền tưởng mình hơn người, làm ra vẻ cao quý thanh cao, thật là đáng ghét!

Chương 78: Trân châu

Trân Châu

Trong lúc ở Nam Hải Long Cung Hồng Tuyến và Long Duệ lặng lẽ uống rượu, thì ở Đông Hải Long Cung lại náo nhiệt vô cùng, một bên tẻ nhạt lạnh lẽo, một bên náo nhiệt không thiếu tiếng cười, khác biệt thực sự vô cùng lớn.

Tử Tô vừa mới đến Long Cung,khắp nơi đều lộ ra mới mẻ, tò mò,cho nên Long Triệt thường dành đa số thời gian, dẫn nàng đi dạo khắp Long Cung, cho biết Long Cung.

Long Triệt mang theo nàng, đương nhiên một đám cung nữ cũng đi theo phía sau, Tiểu Long Nhi tự nhiên cũng đi theo, tuy rằng nhàm chán, nhưng mà nếu đi cùng mẫu hậu bé sẽ không nhàm chán đâu.

“Cạc cạc dát, mẫu hậu, Long Cung này là của bảo bối a .” Tiểu Long Nhi ở giữa không trung bay tới bay lui, mặt mày hớn hở, thường xuyên nói như thế, làm những người đang đi phía dưới che miệng cười thầm.

Tử Tô không phản đối, Tiểu Long Nhi quả thực đem này trở thành chính nhà của mình,mỗi ngày mi phi sắc vũ nói với nàng, đây là Long Cung của bé..“Bảo Bối, con muốn có Long Cung thì tự mình đi xaay một cái.” Nàng ôn nhu khuyên nhủ

Cái đuôi nhỏ của Tiểu Long Nhi nhếch lên, dường như thật sự quan tâm, lo lắng đứng lên, nhưng mà bé suy nghĩ cả nửa ngày mới nhụt chí nói:“Mẫu hậu, bảo bối cũng muốn a, nhưng là cả bốn vùng biển đều có Long Vương, bọn họ đều có Long Cung, mẫu hậu thấy con nên xây Long Cung ở nơi nào? Con không có một vùng biển riêng a .”

Tiểu Long Nhi vô cùng ủy khuất, vì chính mình không có thể có một cái hải vực riêng, không có thể có một cái Long Cung mà tiếc nuối, khổ sở.

Chuyện này làm Tử Tô á khẩu không trả lời được,không thể trả lời, chỉ có thể thương thương nhìn bé.

Long Triệt lại cười cười, lắc đầu, tứ hải là cố định, Long Vương đương nhiên cũng chỉ có bốn vị, Long cung tự nhiên cũng cũng chỉ có bốn tòa, làm sao còn có thể có thêm một Long Cung đâu?

“Bảo bối à, con sẽ có Long cung, Long Cung của con là lớn nhất, là xinh đẹp thần bí nhất, ngay cả phụ vương cũng không có gặp qua đâu.” Long Triệt nói một cách chân thành, tuyệt đối không có dáng vẻ nói đùa.

Tiểu Long Nhi vừa nghe, đôi mắt bé sáng lên, ánh mắt nháy sáng trông suốt nhìn hắn, nhảy nhót nói:“Phụ vương, Long Cung của con hình dáng như thế nào ? Tại sao phụ vương cũng không có gặp qua?” Đôi mắt nhỏ mơ màng vui sướng, Long Cung đó có hình dáng như thế nào a.

“Kim Long là giống rồng cường đại nhất trong Long Tốc của chúng ta, Long Cung riêng của Kim Long vốn rất thần bí, Long Tộc bình thường căn bản không biết ở nơi nào, cho dù là thân là Long Vương như chúng ta, chỉ có vào thời điểm mà Kim Long muốn triệu kiến chúng ta,mới có thể nhìn thấy bọn họ, hoặc là được đến cho phép tiến vào Long cung của bọn họ.Cho nên, bảo bối à, con cũng sẽ có chính Long Cung riêng của mình .” Long Triệt nói với vẻ vô cùng kích đông, đây là laanf đầu tiên hắn mới gặp được một Tiểu Kim Long, từ trước đến giờ hắn chỉ nghe đồn đại chưa từng gặp qua.

Hắn vừa nói như vậy, Tiểu Long Nhi hưng phấn, cao hứng, càng vui mừng thượng lủi hạ khiêu, giống như bé đã có được vậy, thực hiện .

Tử Tô nghe hắn nói như vậy, thực ra trong lòng rất lo lắng,nàng sợ không thể gặp được con, như vậy nàng cũng không đồng ý. Cho nên mày gắt gao nhíu lại.

Lúc này, không ai ngờ đến, phía trước có vài nữ tử đang đi đến, dẫn đầu là một nữ tử xinh đẹp vô cùng, tinh xảo vô song, da thịt trắng tựa tuyết, mái tóc mây đen dài, dáng vẻ thướt tha, rất thu hút người đối diện. Nàng không biết suy nghĩ cái gì, cũng không chút chú ý đám đong người đang đi trước mặt mình, đang hoàn toàn đắm chìm trong tư tưởng của bản thân, đôi mày liễu cau lại.

“A, Long Vương.” Nàng giật mình khi nghe các cung nữ phía sau hành lễ mới vội vã ngẩng đầu lên, phát hiện mình đang đối diện với nhóm người Tử Tô và Long Triệt,kìm lòng không đậu thốt ra, thất kinh, vội vàng nắm tay nữ nhân đang đi cạnh bên, bước tránh sang một bên, nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi. Những người ở phía đối diện đã sớm phát hiện ra nàng.

Bất đắc dĩ, các nàng đành phải đón nhận đi, tất cung tất kính hành lễ, nói:“Nô tỳ thỉnh an Long Vương, Long Hậu, Tiểu Điện Hạ.”

Người nữ tử cầm đầu xinh đẹp u buồn ngập ngừng thoáng chốc, lập tức cũng tất cung tất kính hành lễ nói:“Trân Châu thỉnh an Điện Hạ, Long Hậu tỷ, Tiểu Điện Hạ.”

Chương 79: Long Phi

Trân Châu? Tử Tô lập tức đối với cái tên này nổi lên hứng thú rất lớn đối với nữ nhân u buồn này. Nàng tò mò quan sát nàng, cảm thấy nàng dường như nàng không giống người khác lắm.

“Long Triệt, nàng là ai a?” Tử Tô không chút nghĩ ngợi, liền nhịn không được hỏi, nàng thật sự không thể kiềm nén sự tò mò của chính mình, hỏi một cách vô cùng không lễ phép.

Long Triệt nhất thời sắc mặt có chút mất tự nhiên, hắn tại sao lại quên Trân Châu mất nhỉ, trước đó cũng không có nói cho Tử Tô biết, không biết nàng có hờn giận hay không.

Thấy vẻ mặt mất tự nhiên của hắn, trong tâm Trân Châu thoáng đau lòng, đau xot nhìn người nam nhân trước mắt, sau đó cúi đầu, nàng thật là khó chịu.

“Nàng, nàng là phi tử của ta.” Long Triệt do dự, nhưng cuối cùng vẫn là không thể không nói, hắn sợ hãi lo lắng lén nhìn Tử Tô đang đi bên cạnh, tim giật thon thót.

A?! Tử Tô có chút kinh ngạc, sắc mặt thoáng có chút mất tự nhiên đứng lên, nhưng mà nàng rất nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh. Nàng cũng nên đã sớm biết, mỗi người đều có phi tử, huống chi là hắn? Nói sau, ai đều đã có thứ tự đến trước và sau.

“Xin chào, Trân Châu, muội có thể gọi tỷ như vậy không? Muội là Tử Tô, Tỷ có thể gọi muội là Tử Tô.” Tử Tô mỉm cười, hòa khí nói, ôn hòa nhìn nàng.

Trân Châu nhanh chóng ngẩng đầu lên, giật mình nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu thi lễ, kinh sợ nói:“Long Hậu, Trân Châu không dám, Long Hậu làm sao Trân Châu có thể xưng hô như thế được, Trân Châu không thể loạn ngôn gọi thẳng tên úy của Long Hậu.”

Long Triệt nghe vậy, cũng là giật mình không nhỏ, nhìn về phía Tử Tô ánh mắt thế nhưng có chút cảm kích, vui vẻ, còn có an tâm. Không nghĩ tới, Tử Tô lại có thể không giận hắn, ngược lại còn chủ động hòa hảo cùng Trân Châu, hắn là vạn vạn thật không ngờ, vốn lo lắng, bây giờ rốt cục đã thả lỏng tâm.

Tử Tô mỉm cười, nhìn ánh mắt bọn họ bỗng nhiên kinh ngạc, vẻ mặt ôn hoà nói:“Nếu nàng đã kiên trì quyết lòng như vậy, như vậy ta cũng sẽ không miễn cưỡng , có rảnh mọi người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau trao nđổi để tìm hiểu lẫn nhau hơn, ta lần đầu tiên đến Đông Hải, cái gì quy củ cũng đều không hiểu, sợ là không hiểu được tập tục của nơi này, mong nàng thứ lỗi.”

Những lời nàng nói ra thật khéo léo., xua tan đi không khí căng thẳng ngượng ngập, ai nấy cũng thầm giật mình, Trân Châu nhất thời há hốc miệng, nàng biết nữ nhân đứng trước mình chỉ là một nữ tử bình thường đến từ nhân gian. Nhưng phong cách cũng lời nói của nàng thật vô cùng cao quý tao nhã, rất có khí chất của một bậc mẫu nghi.

“Trân Châu cảm tạ Long Hậu.” Trân Châu cũng không biết nói gì, chính là đơn giản trả lời, sau đó thật cẩn thận cáo từ:“Long Vương, Long Hậu, Tiểu Điện Hạ, Trân Châu còn có việc, không dám quấy rầy nhã hứng của các người, Trân Châu cáo lui trước.” Nàng đợi đến khi Long Triệt đồng ý, vội vàng mang theo các cung nữ vội vàng mang mang rời đi.

Nhìn bóng dáng Trân Châu đi xa, Tử Tô có chút mất mát, chùng lòng, nàng nghĩ đến có lẽ sẽ có một người nam nhân sẽ giống nhau như thế, chỉ có chỉ có duy nhất một mình nàng, nhưng là hiện tại nàng có chút thất vọng.

Long Triệt đợi Trân Châu đi rồi, vội vàng giải thích nói:“Tô nhi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý , ta không phải không muốn nói cho em biết, ta chỉ là không biết nói như thế nào, mong em tha thứ cho ta.” Hắn sốt ruột không thôi, tuy nói nàng không có biểu hiện ra để ý, nhưng là hắn cuối cùng vẫn là nhịn không được muốn giải thích

Tử Tô hướng hắn cười cười, lắc đầu, lạnh nhạt nói:“Quên đi, tôi không sao.” Nàng hướng Tiểu Long Nhi vẫy tay, nắm cánh tay nhỏ bé của thằng bé, cùng nhau tiếp tục đi dạo.

Long Triệt rất ảo não, vội vàng đuổi theo phía sau, một đường không yên bất an cùng bọn họ, thật cẩn thận không dám nói gì để nàng giận thêm. Trong lòng lại đồng thời hạ quyết định, tìm thời gian thuận tiện đem Trân Châu tiễn bước.

------------------------------------------------

Chương 80: 

“Long Phi, Long Hậu thoạt nhìn cũng rất hòa nhã nha.” Đợi bọn họ đi xa, một cung nữ bên cạnh Trân Châu không khỏi lắm miệng nói, ấn tượng của nàng đối với Tử Tô rất tốt.

Trân Châu không nói được lời nào, vẫn cứ bước tiếp trên đường, chỉ là cau mày lại thật chặt, trên mặt có vẻ u buồn, thật ra nàng có thể cảm nhận được nếu ở chung với Long Hậu cũng sẽ rất thoải mái, đương nhiên không biết biểu hiện đó là thật hay là giả.

“Ngươi biết cái gì? Nữ nhân kia ở trước mặt Long Vương đương nhiên là phải giả bộ đối xử tốt với Long phi, như vậy mới có thể giữ vững được địa vị của mình, nàng đối với Long phi thật là tốt, nhưng đó chỉ là ngoài mặt thôi, ngươi đừng bị nàng mê hoặc nha.” Một cung nữ khác muốn lấy lòng Trân Châu, hạ thấp nhân phẩm của Tử Tô.

“Đúng vậy, đúng vậy, loài người rất đáng ghét nha, nhất định chỉ là mặt ngoài thôi, chẳng qua là muốn khi dễ Long phi của chúng ta thôi.” Mấy cung nữ khác cũng hùa theo phụ họa, sinh ra cảm giác đáng ghét đối với Tử Tô.

Sau khi trầm mặc trong chốc lát, Trân Châu giống như mới thấm hết những lời nói của bọn họ, sau đó u buồn quát: “Được rồi, không cần nói nữa, lại càng không được nói xấu về Long Hậu.”

Nàng vừa quát lên lập tức có tác dụng, mấy người cung nữ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám nhiều lời nữa, sợ chọc giận Trân Châu yếu đuối và thiện lương.

Đoàn người về tới tẩm cung, Trân Châu liền để bọn họ hầu hạ, nằm ở trên ghế nghỉ ngơi, đã vài ngày nay nàng không có nhìn thấy Long Triệt, lúc nàng nghe được tin hắn hồi cung, nàng còn mừng rỡ như điên, tính nhanh chóng đi tìm hắn, nhưng lại lập tức nghe nói hắn mang về một vị Long Hậu nhân loại, còn có them một vị tiểu điện hạ Kim Long, lòng của nàng giống như rơi xuống vực thẳm, chua sót vô cùng.

Bây giờ chỉ sợ, hắn sẽ không còn muốn chính mình nữa, rất có thể hắn sẽ đem mình đuổi đến nơi khác. Nàng không muốn, nàng chỉ muốn ở lại bên cạnh hắn, hầu hạ hắn, cho dù chỉ làm một cung nữ cũng tốt, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh hắn, muốn nàng làm cái gì cũng được (Quinn: Tâm Đồng thứ 2 (T_T))

Nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt, nàng khóc trong âm thầm, trong lòng rất đau rất đau, có rất nhiều vướng mắc, lo lắng sợ hãi mất đi Long Triệt làm cho nàng không thể khống chế được bản than, đơn giản là bởi vì nàng đã yêu hắn, yêu thật sâu đậm.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, đêm đó, sau khi Long Triệt cùng Tử Tô và Tiểu long nhi dung xong bữa tối, hắn chơi với bọn họ một lát rồi vội vàng đi tới tẩm cung của nàng.

“Trân Châu tham kiến Long Vương.” Tuy rằng biết chuyện gì đến sẽ đến, nhưng lòng của cô vẫn cảm thấy thật đau đớn, dịu dàng đoan trang cúi người hành lễ với hắn.

Long Triệt nhìn nàng có chút không đành lòng, Trân Châu quả thật rất tốt, chưa từng yêu cầu hắn làm bất cứ điều gì, toàn tâm toàn ý yên lặng hầu hạ hắn, lúc này hắn lại đến để yêu cầu nàng rời khỏi.

“Trân Châu, lần này Bổn vương đến đây, là quyết định muốn nàng rời khỏi đây, Bổn vương sẽ tìm cho nàng một nơi thật tốt, sẽ không để cho nàng phải chịu ủy khuất.” Long Triệt chậm rãi mở miệng nói, đối xử với nàng như vậy trong lòng cảm thấy rất áy náy.

Ầm. Cho dù Trân Châu đã sớm dự đoán được, nhưng khi chính tai nghe hắn nói ra, nàng vẫn không thể cầm cự được, than thể không khỏi lảo đảo, suýt chút nữa đứng không vững.

“Long Vương, Trân Châu không cầu danh, không cầu phận, chỉ cầu có thể được ở bên cạnh Long Vương, hầu hạ Long Vương, phục tùng Long Vương, chỉ cần Long Vương đừng đuổi Trân Châu đi, Trân Châu nguyện ý làm nô tỳ.”

Long Triệt lắc đầu, trong lòng tràn đầy xin lỗi, có điều hắn không thể cho nàng ở lại, chỉ có thể đuổi nàng đi, bởi vì hắn chưa bao giờ yêu nàng, hiện tại người hắn yêu là Tử Tô.

“Thật xin lỗi, Trân Châu, Bổn vương sẽ an bài cho nàng nơi tốt nhất.” Long Triệt hạ quyết định, nói xong câu đó, xoay người bước đi mà không hề quay đầu lại, mặc kệ một mình nàng âm thầm rơi lệ.

Chương 81: Tình Địch

Long Triệt vừa đi, Trân Châu cả người mềm nhũn khuỵu xuống, nước mắt âm thầm rơi xuống, đầu óc của nàng trống rỗng, vẫn chưa lấy lại tinh thần nên thật lâu cũng không mở miệng nói chuyện.

Long Vương không cần nàng, Long Vương không cần nàng. Đây là thânh âm từ trong đáy lòng nàng vọng lại, làm cho nước mắt nàng rơi như mưa, nàng vẫn nghĩ có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn, nhưng hiện giờ tất cả đều vỡ nát.

Các cung nữ nhìn thấy bộ dáng cực kỳ khổ sở, thương tâm muốn chết của nàng, tất cả đều nhịn không được mà rơi lệ cùng nàng, trong khoảng thời gian ngắn, trong tẩm cung âm vang tiếng khóc.

Thái độ làm người của Trân Châu vô cùng tốt, đối đãi với cung nữ cũng rất gần gũi bình dị, bình thường cũng không bao giờ bạc đãi các nàng, lại càng không đối với các nàng vênh váo tự đắc, nếu có chút ưu đãi, còn chia sẻ bớt cho các nàng một phần. Bởi vì nàng không có kiêu căng phách lối, tính tình lại lương thiện, dần dần đi sâu vào lòng các nàng. Bây giờ nàng thương tâm, các nàng tự nhiên cũng cảm thấy khổ sở.

Vất vả lắm mọi người mới ngừng tiếng khóc, mắt mũi sớm đã đỏ hoe. Các nàng đều xoay đầu, hướng ánh mắt vừa u buốn vừa đau lòng nhìn về phía Trân Châu, đột nhiên trào ra hận.

“Long phi, tất cả đều do nữ nhân kia, nếu không phải nàng ta, người sẽ không bị Long Vương đuổi đi, nhất định là nàng ta đã nói gì đó bên tai Long Vương, mới khiến Long Vương đuổi người đi. Nữ nhân kia tâm địa như rắn rết a, thật xấu xa.” Không biết là người nào đột nhiên nhớ tới Tử Tô, không khỏi đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu của nàng.

Lời nàng ta vừa thốt ra khỏi miệng, lập tức được tất cả cung nữ cùng nhau nhất trí nhận định, mọi người đều lớn tiếng căm giận: “Đúng vậy, Long phi, chính là do nữ nhân này phá hư chuyện, nếu không phải do nàng, Long Vương sẽ đuổi người đi sao?”

“Đúng vậy, nô tỳ cho rằng người gây ra chuyện nhất định là nàng, khẳng định là dung mạo không bằng người, sợ có một ngày nào đó người đoạt đi địa vị của nàng, Long Vương sẽ sủng ái người, lạnh nhạt nàng.” Một cung nữ cực kỳ tức giận, giọng nói chứa đầy vẻ khinh thường.

Những người cung nữ khác cũng lập tức hùa theo: “Nô tỳ thấy quả đúng là như vậy, chỉ là một nhân loại nhỏ bé thế nhưng lại âm hiểm giả dối như vậy, rõ rang muốn ép buộc Long phi đi, thật đáng giận.”

“Đúng vậy, đúng vậy, nữ nhân này thật là xấu.” Mọi người vẫn cảm thấy Tử Tô là một nữ nhân xấu xa, một kẻ tiểu nhân âm hiểm, phê phán nàng một cách nặng nề, vô cùng chán ghét thái độ làm người của nàng.

Trân Châu đã ngừng khóc, im lặng lắng nghe, nhưng đau lòng và bi thương trong lòng không có cách gì giảm bớt, bản thân như đang đi lạc vào thế giới thần tiên, mãi cho đến khi bên tai nghe được lời phê phán gay gắt của các nàng. Lúc nàng nghe thấy bọn họ trách cứ Long Hậu, trong lòng nàng chợt nhớ đến chuyện gì đó.

Ngay sau đó nàng liền lao ra ngoài cửa, chạy về phía tẩm cung của Tử Tô. Nàng có thể đi cầu xin nhân loại này, xin nàng ta giúp mình ở lại, cho dù làm nô tỳ cũng tốt, miễn sao không cần rời khỏi Long cung, không cần rời khỏi nơi này, không cần rời khỏi Long Triệt.

Các cung nữ không biết nàng muốn làm gì, vội vàng đuổi theo sát ở phía sau, vừa đuổi theo vừa gọi: “Long phi, Long phi, người muốn đi đâu?”

Trân Châu chạy ở phía trước làm như không nghe không thấy gì cả, chỉ lo chạy về hướng tẩm cung của Tử Tô, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là hướng nàng cầu tình, van xin nàng giúp mình, bất luận muốn mình làm cái gì cũng được.

Trong chốc lát, cuối cùng nàng cũng chạy tới tẩm cung của Tử Tô, nhưng đồng thởi cũng bị ngăn cản, không cho phép đi vào.

“Van cầu ngươi, ta muốn gặp Long Hậu, ta muốn gặp Long Hậu, xin ngươi giúp ta thông báo một tiếng, giúp ta thông báo một tiếng đi.” Nàng thấp giọng liên tục van xin những người thị vệ đang ngăn cản mình.

Lúc này trong tẩm cung mọi người đã ngủ cả rồi, thị vệ đâu thể nào cho nàng đi vào, bọn họ cũng không dám quấy rầy Long Hậu và Tiểu điện hạ đang nghỉ ngơi. Ngay cả Long Vương cũng rất tôn trọng Long Hậu và Tiểu điện hạ, bọn họ lại càng không dám.

----------------------------------------------------------

Chương 82: Quỳ cầu ở lại

“Van xin các ngươi, làm ơn cho ta gặp Long Hậu đi, ta có việc gấp cần gặp nàng, làm phiền các ngươi thông báo một tiếng, van xin các ngươi.” Trân Châu thấp giọng cầu xin, bộ dáng và vẻ mặt trông thật đáng thương.

Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng thấy nàng rất đáng thương, chỉ là bọn họ không thể đi thông báo, bọn họ không thể làm chủ được. Cho nên bọn họ cương quyết lắc đầu không đồng ý.

Nước mắt Trân Châu rơi xuống, trong giờ phút này tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến, nàng ăn nói khép nép đến cầu xin nàng ta, lại hoàn toàn vô ích.

“Long phi……..” Lúc này đám cung nữ đã đuổi tới, nhìn thấy bộ dáng cầu xin của nàng, không khỏi cảm thấy đau lòng, thương tiếc kêu lên.

Trân Châu nhìn bọn họ lắc đầu, cái gì cũng không nói, thất vọng chuẩn bị muốn trở về, nàng quá ngây thơ rồi, thật khờ dại. Nàng đang trông chờ cái gì? Đang trong chờ cái gì chứ?

Đang lúc mọi người đều thông cảm đồng tình với nàng, muốn dìu nàng trở về, thì đột nhiên trong tẩm cung bước ra một cung nữ, cung kính nói sau lưng Trân Châu.

“Long phi, Long Hậu cho mời người vào.”

Thân thể Trân Châu run lên, không dám tin vào tai mình, lập tức xoay người lại, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía cung nữ lên tiếng mời mình vào. Nàng….nàng….nàng nói cái gì?

Cung nữ kia dường như hiểu được suy nghĩ trong đầu nàng, mỉm cười nói tiếp: “ Long phi, Long Hậu biết ngài muốn tới gặp người, cho nên mời ngài vào. Vì vậy, xin mời Long phi cùng nô tỳ đi vào.” Nói xong, nghiêng người tránh sang một bên, hướng nàng làm một động tác mời, sau đó chính mình liền đi vào.

Trân Châu giật mình, sau đó cảm thấy có chút vui sướng, không để ý đến mọi người vội vàng tiến bước đi theo cung nữ kia vào, liền thấy tẩm cung này hoàn toàn khác xa với những tẩm cung khác, xanh vàng rực rỡ ấm áp hơn rất nhiều, lụa trắng tung bay, khắp nơi đều thoang thoảng hương hoa, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp mọi nơi.

“Xin chào, mời ngồi.” Lúc này Tử Tô đang ngồi trên cái ghế to, mặc váy ngủ, cười tủm tỉm khi nhìn thấy nàng vào.

Trân Châu vừa nhìn thấy nàng, liền lập tức cung kính hành lễ: “Trân Châu tham kiến Long Hậu, Trân Châu đã quấy rầy Long Hậu nghỉ ngơi, xin Long Hậu tha thứ.” Nói xong, vẻ mặt của nàng lại nhuốm bi thương.

Thật ra Tử Tô vốn không có nghe được động tĩnh ở ngoài cửa, lúc đang muốn đi vào giấc ngủ, đột nhiên nghe Tiểu Long Nhi tức giận kêu to, nói với mình là bên ngoài có người tìm.

Tính hiếu kỳ của nàng trỗi dậy, liền ra lệnh cho cung nữ đang ở tẩm cung bồi qua đêm, ra ngoài thăm dò tình hình, thế nên mới biết thì ra người tìm mình chính là người mà mình đã gặp lúc chiều, vẻ mặt u buồn – mỹ nữ Trân Châu.

“Ngồi đi, không cần khách sáo, nàngcó chuyện gì cứ việc nói, nếu ta có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp.” Tử Tô hòa nhã nói, biết rõ khuya như vậy mà còn đến tìm mình thì sự việc chắc chắn không đơn giản, khẳng định là có chuyện muốn đến cầu xin mình.

Trân Châu chần chờ một chút, bất an nhìn nàng, sau đó lại cúi đầu, dũng khí vừa rồi sớm đã biến mất không còn dấu vết, hiện tại đối mặt với tình địch của mình, ngược lại nàng cảm thấy có chút khó khăn khi mở miệng.

Tử Tô thấy nàng do dự liền mỉm cười động viên: “Không sao đâu, cứ nói đi, nếu chúng ta đã cùng ở tại Long cung này, quan tâm đến nhau cũng là chuyện nên làm, hôm nay ta giúp nàng, nói không chừng một ngày nào đó ta cũng sẽ cần sự giúp đỡ của nàng.”

Lời nàng vừa nói ra, lập tức khuyến khích Trân Châu, vì thế nàng nhìn Tử Tô, chân thành thỉnh cầu: “Long Hậu, Trân Châu chưa từng nghĩ qua sẽ cùng người tranh giành thứ gì cả, cái gì Trân Châu cũng không muốn, cái gì Trân Châu cũng không cầu, Trân Châu chỉ muốn cả đời có thể vĩnh viễn ở lại Đông Hải Long cung, hầu hạ người và Long Vương, bất luận là làm nô tỳ cũng được, Trân Châu không muốn rời khỏi Long cung, xin Long Hậu hãy cho ta ở lại.” Nói xong liền quỳ xuống trước mặt Tử Tô, nước mắt rơi như mưa.

Chương 83: Hảo ý

Tử Tô rất là ngạc nhiên, nàng tại sao cảm thấy dường như là nàng ta đang đề phòng mình? Nàng chưa từng có nói qua như vậy, không có làm chuyện như vậy đâu.

“Nàng mau đứng lên, xảy ra chuyện gì ? Mau nói cho ta biết? Ai muốn đuổi nàng đi a?” Nàng vội vàng từ trên ghế đứng lên, vôi vã bước đến nâng Trân Châu đứng dậy, cau mày vội vàng hỏi

Nàng cũng chưa làm ra chuyện gì? Tại sao cô ấy nói sẽ không tranh với mình? Tranh cái gì a? Nàng thực sự không thể hiểu nổi, muốn làm cho rõ.

Trân Châu được nàng nâng đứng dậy, nước mắt trên mặt vẫn đang rơi như hoa mưa, điềm đạm đáng yêu, nguyên lai vẻ mặt u buồn càng thêm làm cho người ta tâm động, thương tiếc .

“Long Hậu, Trân Châu van cầu người, hãy để cho Trân Châu ở lại đi, Trân Châu làm nô tỳ cũng được, chỉ cần không đuổi Trân Châu đi.” Nàng đứng lên, vẫn đang đau khổ cầu xin , dáng vẻ vô cùng đau khổ.

Tâm của Tử Tô nhói đau. Thì ra cảm giác bị người oan uổng thực sự khó chịu, nàng thực sự chưa từng yêu cầu gì với Long Triệt, nhưng là nàng……

“Là Long Triệt muốn đuổi nàng đi sao? Yên tâm đi, ta sẽ cùng anh ấy nói chuyện một chút, sẽ không cho nàng đi , nàng trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, việc này ta đến giải quyết.” Nàng mỉm cười nhìn Trân Châu nói, ngay cra trong mắt cũng thoáng cười..

Trân Châu nhìn nàng, vô cùng do dự, có chút không thể tin được, nhưng là nàng không cầu thì cũng đã cầu, chuyện tới nước này, đành phải đi từng bước tính từng bước .

“Trân Châu cảm tạ Long Hậu, Trân Châu kiếp này làm trâu làm ngựa nhất định sẽ báo đáp Long Hậu .” Nàng cảm động đến rơi nước mắt nói, tất cung tất kính hướng Tử Tô hành đại lễ.

Tử Tô giúp đỡ nàng, vội hỏi: “Không cần nói như vậy, ta không cần nàng báo đáp gì cho ta, nàng cũng là toàn tâm toàn ý vì Long Triệt, tâm tư của nàng anh ấy không thể không cần, người tốt như nàng làm sao tìm. Nàng cứ yên tâm đi, ta sẽ đến nói với anh ấy, sẽ không để nàng rời khỏi nơi này . Được không?”

Trân Châu hoang mang không ngừng gật gật đầu, Long Hậu đã nói như vậy , nàng nào dám nghi ngờ? Đành phải không yên bất an chờ đợi tin tức. Vì thế, nàng cảm kích nói:“Cám ơn Long Hậu, Trân Châu sẽ không quấy rầy Long Hậu nghỉ ngơi, Trân Châu ngày khác lại đến đáp tạ.” Nói xong, lại hướng nàng chậm rãi hành lễ, thế này mới theo cung nữ trở về cung của mình.

Tử Tô bất đắc dĩ nhìn bóng dáng nàng rời đi, nàng thật sự xấu xa đến như vậy sao? Tai sao nàng lại có cảm giác khi ở đây, nàng biến thành người phụ nữ không tốt như thế này?

Trân Châu vừa từ tẩm cung đi ra, các cung nữ của nàng liền nhanh chóng xông tới, lo lắng không thôi nhìn nàng, các nàng vừa rồi lo lắng đề phòng đã lâu, nay thấy nàng không việc gì, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Long Phi, như thế nào ?”

“Long Phi, Long Hậu nói như thế nào?”

……

Mọi người thất chủy bát thiệt??? hỏi, đều đặc biệt sốt ruột, đặc biệt bất an, ai cũng muốn biết kết quả lập tức.

Trân Châu cảm động không thôi, vội vàng nói:“Không có việc gì , Long Hậu đồng ý rồi, ta có thể ở lại .”

Lời của nàng vừa thốt ra, chúng các cung nữ tâm đang bất an rốt cuộc thả lỏng, ôm lấy nàng cùng nhau trở về tẩm cung.

Tử Tô suốt đêm không thể nào ngủ an giấc, nghĩ đến chuyện của Trân Châu, trong lòng thực không thoải mái.

Ngày thứ hai, Long Triệt đến, Tử Tô liền nhìn hắn nói:“Long Triệt, tôi muốn được làm bạn với Trân Châu, anh hãy cho cô ấy ở lại đi.”

Long Triệt nghe vậy, thoáng ngạc nhiên, lập tức hiểu được ý tứ của nàng, khuôn mặt tuấn tú nhất thời đỏ ửng, rất là chật vật, trong lòng lại là ảo não, nhưng không hờn giận.

“Được, cứ theo ý của em.” Hắn nhìn nàng ôn hòa nói, mọi chuyện ngàn y trăm thuận, chỉ cần nàng cao hứng, cái gì đều đáp ứng nàng.

Tử Tô nghe xong, thở dài nhẹ nhõm một hơi thật to, không khỏi lộ ra tươi cười, tâm cũng buông lỏng.

Chương 84

Trân Châu rốt cục được giữ lại, nguyên nhân đương nhiên là bởi vì Tử Tô, nếu không Tử Tô cam đoan, nàng sớm đã bị tiễn bước .

“Chúc mừng Long Phi.” Chúng các cung nữ kìm lòng không đậu hướng nàng chúc mừng, chẳng những địa vị được bảo toàn mà mọi thứ cũng vẫn như cũ, chẳng qua thiếu Long Vương tới chơi.

Trân Châu cũng không có ý cười, vẫn như cũ chau mày, vẻ mặt u buồn, không có mừng rỡ, không có cao hứng, bộ dáng so với Lâm Đại Ngọc còn muốn ưu sầu hơn.

Nàng đã nợ Tử Tô một ân tình, theo lí là nên vô cùng cảm kích mới đúng, nhưng tâm nàng hiện tại lại thập phần khổ sở, người nam nhân mà nàng yêu quý, không chỉ chia sẻ cho người khác, mà điều quan trọng hơn là hắn luôn xem nhẹ nàng. Tuy rằng Long Triệt chưa bao giờ yêu nàng, gần nhất chỉ là thích mà thôi, thích chính mình thiện lương, u buồn, hắn cũng vẫn chỉ có một vị Long Phi là nàng, chưa bao giờ có nữ nhân khác.

Nay đột nhiên xuất hiện một vị Long Hậu, hơn nữa hắn không hề quan tâm đến nàng, không hề đối tốt với nàng. Điều này làm cho nàng làm sao không thương tâm, làm sao không đau lòng? Nàng bây giờ tựa như một gốc cây mất đi sự chăm sóc thương yêu, héo tàn cô linh, tịch mịch.

Chúng cung nữ thấy nàng không đáp lời, vội vàng thu hồi tươi cười, thối lui đến một bên, không dám quấy rầy suy nghĩ của nàng.

Trân Châu kỳ thật chính chỉ là một trân châu tinh tu luyện ngàn năm, nàng luôn luôn ở trong vỏ sò của mình tu luyện, vô tình bị đồng loại trân châu tinh khác đố kị, mà cố ý phá vỡ vỏ sò của nàng, cho nên nàng không chỗ cư trú, lại không thể tu luyện, người yếu đuối thiện lương như nàng, sau khi biết được bị đồng loại hại, nàng vô cùng đau buồn và thương tâm, mất đi vỏ sò, nàng yếu đuối vất vưởng.

May mắn, lúc ấy trong lúc vô tình được Long Triệt phát hiện, lại bị vẻ đẹp thiện lương vô tội của nàng, sắc đẹp thánh khiết u buốn của nàng hấp dẫn, nên đem nàng mang về Long Cung, phong làm Long Phi.

Ngày đêm gần gũi, Long Triệt lại vô cùng soái khí, ôn nhu, thân phận vương giả, dần dần, Trân Châu không thể tự kềm chế, bất tri bát giác yêu thương Long Triệt, cam tâm tình nguyện làm nữ nhân sau lưng hắn không có tiếng tăm gì.

Cho đến, Tử Tô xuất hiện.

Lúc này, Tử Tô đang nghĩ đến Trân Châu, nàng đối với nữ nhân này cũng chưa hiểu biết gì cho lắm, nhưng nàng cảm thấy nàng ta thực yếu ớt, tựa như một cành hoa mỏng manh, cần người che chở cần người bảo hộ, đặc biệt có thể làm cho nam nhân phát ra ý muốn nguyện ý bảo vệ nàng, còn nữ nhân khi nhìn thấy nàng thì cảm giác đồng tình. Mà nàng đang có loại cảm giác này.

Tiểu Long Nhi cùng Long Triệt đi ra ngoài, không biết làm sao, hiện tại ở tẩm cung cũng chỉ có nàng cùng các cung nữ. Long Cung một khi ở lâu, liền không còn cảm giác thú vị như lúc ban đâu nữa. Rộng lớn như thế nhưng chỉ có một vài nơi, ngoài chính cung dùng ngọ thiện, hoa viên, núi giả, cung điện, vốn không còn nơi nào để đi. Phong cảnh cũng khác với nhân gian, nhân tình cũng như thế. Nhân gian thì muốn đi đâu thì đi, thích ăn gì thì ăn, mỗi ngày luôn có những điều mới lạ, nhưng ở nơi này không được. Ngoài thức ăn, những thứ khác thật tẻ nhạt nhàm chán.

Lúc này, các cung nữ bên người nàng cũng nhìn ra nhàm chán của nàng, cho nhau nhìn nhau liếc mắt một cái, liền hiến kế nói:“Long Hậu, nếu cảm thấy buồn, đi ra bên ngoài đi dạo một chút đi.” Trong cung đây là việc của cung nữ nên làm, luôn suy nghĩ tìm cách mới lạ cho chủ nhân vui.

Tử Tô nghĩ nghĩ, gật gật đầu. Chậm rãi đứng dậy, cung nữ một bên vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, để nàng đi phía trước. Nàng vẫn mặc trang phục như cũ, từ bắt đầu mới mẻ, vui mừng, nhiệt tình yêu thương, đến bây giờ thói quen. Bất quá mỗi ngày bị cho rằng mĩ mĩ , lòng người tình cũng tốt rất nhiều.

Đi dạo vòng quanh cung điện một lát, nàng đột nhiên nhớ tới một người.“Hay chúng ta đi tìm Trân Châu đi, cũng không biết nàng thế nào ? Có phải đang buồn giống như ta hay không.”

Chương 85: Trở thành bạn tốt

Kỳ thật, khi Tử Tô đưa ra này đề nghị, làm cho các cung nữ chấn động, bởi vì phi tử có thể cùng hòa bình ở chung cũng không nhiều, hơn nữa Long Hậu vẫn là tự mình đi đến, các nàng liền càng cảm thấy kinh ngạc .

“Làm sao vậy?” Tử Tô sau khi đưa ra đề nghị như vậy, tự mình cảm thấy mình làm thế là không sai, chưa kịp đắc chí, lại phát hiện sắc mặt các nàng rất kỳ quái, không khỏi tò mò hỏi.

Các cung nữ không khỏi đối mặt nhìn nhau, trong lòng biết nàng không hiểu quy củ, lại càng không hiểu được những lý do như thế này. Cho nên, các nàng không dám nói, cũng không dám ngăn cản.

Tử Tô cảm thấy không thể hiểu nổi, nghĩ nghĩ, liền cảm thấy có thể là bởi vì hai nữ nhân cùng chung một nam nhân, cho nên nếu ở cùng chổ khả năng không khỏi sẽ có chút kỳ quái đi.

“Ta muốn đi gặp nàng, các ngươi dẫn ta đi.” Nàng vẻ mặt tươi cười, yêu cầu nói. Nàng bây giờ còn không có cảm thấy có cái gì không đúng, bởi vì nàng cùng Long Triệt còn không có ngủ cùng nhau, càng không có kết hôn, chính là luyến ái, đúng, chính là đang luyến ái, ở trong lòng thầm mến nhau mà thôi.

Các cung nữ thấy nàng kiên trì, đương nhiên cũng không thể ngăn cản, liền vội vàng đem nàng đưa đến hậu cung, thất quải bát loan đi tới phía trước cửa tẩm cung.

“Long Hậu muốn gặp Long Phi, các ngươi hãy vào thông báo một tiếng.” Các cung nữ vốn định trực tiếp xông vào, nhưng bị Tử Tô ngăn cản hạliền lễ phép đối thủ vệ các cung nữ nói, ngoài cửa tẩm cung của Trân Châu không có thị vệ.

Các cung nữ giữ cửa tất cung tất kính sau khi hướng Tử Tô hành lễ, không dám có chút chậm trễ, vội vàng chạy đi vào, thông báo tin tức Long Hậu đã đến.

Chỉ thấy bên trong lập tức truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó Trân Châu cùng các cung nữ liền xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng, sau khi nhìn thấy quả đúng là nàng, liền tất cung tất kính hướng nàng hành lễ.

“Trân Châu thỉnh an Long Hậu.” Trân Châu cung kính nói, chậm rãi hành lễ.

“Nô tỳ thỉnh an Long Hậu.” Ngay sau đó các cung nữ phía sau nàng cũng đồng thanh nói.

“Nô tỳ thỉnh an Long Phi.” Các cung nữ phía sau Tử Tô cũng chậm rãi hướng Trân Châu hành lễ.

Tử Tô bị lễ tiết các nàng làm cho cảm thấy phiền toái, vì thế vội lôi kéo tay của Trân Châu cười nói: “Ta nhàm chán, cho nên lại đây tìm nàng đi dạo, tâm sự một lát, không biết nàng có rảnh không?”

Trân Châu nghe vậy, kinh ngạc nhìn nàng, vạn vạn không thể tưởng được nàng tìm đến mình, nhất là vì nhàm chán, cho nên mới lại đây. Lập tức, vội vàng bối rối nói:“Có rảnh, có rảnh, Long Hậu, Trân Châu có rảnh, Trân Châu cùng người đi.”

“Cám ơn muội.” Tử Tô chân thành nói, nắm tay nàng, cùng nàng cùng nhau đi vào tẩm cung, đây cũng là lần đầu nàng đến một tẩm cung khác, nên không khỏi có chút tò mò.

Nhưng mà, theo nàng thấy, tẩm cung của Trân Châu không chỉ có nhỏ hơn so với nàng nhiều, mà phòng ốc cũng không xinh đẹp xa hoa, lộng lẫy như phòng của nàng.

“Các ngươi mau đem thức ăn, nước uống lên đây .” Ngồi xuống, Tử Ttô liền khách khí nói với các cung nữ bên cạnh mình, vừa ăn vừa uống vừa nói chuyện phiếm là hưởng thụ tốt nhất .

Các cung nữ nghe vậy, vội vàng chạy đi đi, chỉ chốc lát sau, liền mang đến cho các nàng thật nhiềuthức ăn , nước uông bày đầy khắp một bàn.

Tử Tô quấn quýt lấy Trân Châu, nghe nàng kể chuyện xưa ở đáy biển, chờ Trân Châu nói xong, nàng cũng bắt đầu kể những câu chuyện huyền thoại ở nhân gian, hai người trò chuyện, không khí liền hòa hợp rất nhanh, thần sắc của Trân Châu cũng không còn cảm thấy u buồn nữa, tươi cười cũng rất nhiều.

“Cám ơn người, Long Hậu.” Đột nhiên, Trân Châu nhìn vẻ mặt đang hớn hở của Tử Tô, nghiêm sắc mặt, cảm kích nói với nàng, nàng sớm thầm nghĩ muốn cảm ơn, nhưng vẫn chưa có dịp.

Tử Tô nhìn nàng cười tủm tỉm , không chút nào để ý nói:“Không có việc gì, chỉ là chuyện nhỏ nhặt, hơn nữa, nàng là nữ nhân, ta cũng là nữ nhân, ta đương nhiên hiểu được.”

----------------------------------------------------------------------------------------

Chương 86: Tưởng niệm

Nói không thèm để ý, kia khẳng định là không có khả năng, Long Triệt dù sao cũng là nam nhân đầu tiên mà mình thích, mà Trân Châu cũng là đã đến với Long Triệt trước hơn mình, nàng bỗng dưng cảm thấy mình như là một kẻ thứ ba, đột nhiên xen vào ở giữa hai người bọn họ. Nhưng ở chốn này, chuyện ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thường, tựa hồ mọi người đối với nàng nhanh chóng tiếp nhận rồi. Nhưng, nàng cảm thấy thực không được tự nhiên, ở nhân gian chế độ một vợ một chồng đã ăn sâu vào trong đầu óc nàng rồi, , nàng không có khả năng cùng người khác thờ chung một chồng.

Nàng do dự, nội tâm nàng bàng hoàng, Long Triệt cũng là biết được tâm tư của nàng, cho nên đã đem Trân Châu tiễn bước, chính là chính mình có thể làm như không nhìn thấy sao? Đặc biệt là khi Trân Châu đến cầu mình, nàng căn bản làm như không nhìn thấy là không được, làm không được nhẫn tâm, không nỡ thốt lên những lời nói tuyệt tình..

Giã từ Trân Châu, nàng im lặng theo các cung nữ trở về tẩm cung, bởi vì Long Triệt cùng Tiểu Long Nhi đã trở lại, giờ phút này đang tìm kiếm nàng ở chung quanh.

“Mẫu hậu.” Tiểu Long Nhi vừa thấy đến xuất hiện của nàng, liền bay nhanh khoái hoạt chạy vội tới trong lòng của nàng, làm nũng cọ cọ vào nàng, tay chân tựa như bạch tuộc, gắt gao ôm lấy nàng.

Tử Tô hôn lên đôi má hắn, nàng cũng rất nhớ bé, hôm nay biết bé theo Long Triệt ra ngoài học tập tri thức hải lý, nàng lại không đi theo, đương nhiên là nhớ thương hắn .

“Mẫu hậu cũng nhớ con.” Nàng ôm bé mềm, thân hình nhỏ nhắn thơm ngan ngát, yêu thích không buông tay, ôm bé, lòng của nàng có cảm giác vững vàng hơn, chỉ cần có bảo bối ở bên cạnh nàng, nàng cái gì cũng không sợ .

Tiểu Long Nhi cao hứng vạn phần, hôm nay học được không ít thứ, hơn nữa ở hải lý so với ở trên đất bằng tự do tự tại hơn nhiều, bé thật sự yêu quý đáy biển rộng lớn này.

“Tô nhi, hôm nay chắc em buồn lắm phải không, đến đây, chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Long Triệt thực không nỡ rời khỏi nàng, cùng nàng ở chung một chỗ luôn thực thoải mái, cho dù lẳng lặng không nói lời nào, cũng là một loại hưởng thụ.

Tử Tô nghe được thanh âm của hắn, lúc này mới nhìn về phía hắn, hướng hắn ôn nhu lắc đầu, sau đó ôm Tiểu Long Nhi đi theo hắn về hướng nhà ăn.

Long Triệt đi phía sau nàng, ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên thân thể nàng tỏa ra, trong lòng rất khoái nhạc, đồng thời cũng cảm giác được hạnh phúc, bọn họ bây giờ tựa như một nhà ba người, làm người bên ngoài hâm mộ. Chẳng qua, ngoài chuyện hắn không được ngủ cùng với nàng, còn những chuyện khác thật hạnh phúc.

Thức ăn nhanh chóng được bày biện đầy trên một bàn, bé cùng nàng liền nhanh chóng nếm thức ăn tươi, cướp một bên chơi đùa, bất diệc nhạc hồ, trên bàn cơm vô cùng náo nhiệt , không khí hòa hợp.

Long Triệt hàm chứa cười nhìn hai mẹ con đang nghịch ngợm, cùng bọn họ ở chung một chỗ, thật sự cảm thấy hạnh phúc không gì bằng, hơn nữa trong lòng cũng có vướng bận, cuộc sống buồn tẻ sẽ không đến nữa, mỗi một ngày đều là một ngày mới mẻ , mỗi một ngày đều làm người ta chờ mong.

Tử Tô cùng Tiểu Long Nhi náo loạn trong chốc lát, đột nhiên nhìn đến hắn mỉm cười thâm tình, không biết là ngượng ngùng không thôi, mặt xoát đỏ. Nhìn ánh mắt nóng rực của hắn khi nhìn nàng, nàng cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn. Nàng vội vàng quay đầu đi, không dám lại nhìn hướng hắn, tự nhiên là cùng Tiểu Long Nhi cùng nhau tiếp tục vui đùa.

“Đúng rồi, kêu Trân Châu đến cùng nhau ăn đi, nàng một mình thật nhàm chán a.” Nàng đột nhiên nhớ tới đang ở một mình Trân Châu, không khỏi thốt lên.

Long Triệt vừa nghe, sắc mặt đại biến, nhưng hắn rất nhanh liền khôi phục thần sắc như thường, ôn hòa cười nói:“Tô nhi, em muốn gọi nàng đến đây, kêu nàng sẽ không chịu đi.” Hắn cũng không muốn cho nàng đến phá hư không khí hài hòa hiện tại, hơn nữa hắn nghe theo lời của nàng không tiễn Trân Châu đi, cũng không có nghĩa là đồng ý cho nàng chen ở giữa bọn họ.

“Không sao đâu, tính tình của Trân Châu tốt lắm , hôm nay nàng theo giúp tôi giải buồn, tôi vô cùng thích nàng, nàng cũng thực thiện lương.” Tử Tô cao hứng nói, nếu không có Long Triệt, các nàng sẽ là bạn bè tốt.

Chương 87: Tình đồng tỷ muội

“Được rồi.” Long Triệt không lay chuyển được nàng, đành phải đồng ý . Sai người đi gọi Trân Châu, tâm tình của hắn liền không tốt đứng lên, Tử Tô nàng có thể để ý hay không, có thể nhận thức được chuyện như thế hay không ? Hắn cứ nghĩ mãi như vậy tâm tư không yên bất an, thực nuốt không trôi.

Chỉ chốc lát sau, Trân Châu liền đến đây, nàng tất cung tất kính hướng Long Triệt hành lễ, lại hướng Tiểu Long Nhi cùng Tử Tô hành lễ, biểu tình của nàng có chút không yên bất an, hơn nữa càng u buồn

Tử Tô vội vã đứng dậy kéo nàng qua, để cho nàng ngồi vào bên cạnh Tiểu Long Nhi, bên trái nàng là Long Triệt bên phải chính là Tiểu Long Nhi, đành phải an bài như vậy.

“Long Hậu, không biết triệu Trân Châu đến……” Nàng dồn dập bất an nói, đầu cũng không dám ngẩng lên, sợ sẽ nhìn đến ánh mắt nghiêm khắc của Long Triệt, vẻ lo lắng.

Tử Tô cắt ngang lời của nàng, cười nói:“Ta là mời nàng đến ăn cơm , chúng ta cùng nhau ăn cơm, sẽ vui hơn, không thể cho ngươi một người cô độc a. Đến đây, đến đây đến đây, ăn nhiều một chút.”

Nàng tự tay gắp rau xanh cho nàng, gắp thức ăn, nhưng làm cho các cung nữ sợ hãi, liền ngay cả Trân Châu cũng là một bộ dáng thụ sủng nhược kinh.

“Mọi người cứ tự nhiên, người một nhà ăn cơm, luôn náo nhiệt hơn, ta cảm thấy như vậy ăn cơm mới có động lực, ăn sẽ nhiều hơn, ăn ngon hơn.” Nàng tự lấy suy nghĩ của bản thân mà lý luận, bởi vì lúc còn đi làm ở công ty, nàng ăn rất ngon, hơn nữa cùng đồng nghiệp ăn chung, đặc biệt thơm hơn.

Mọi người không nói gì, đối với lý luận như vậy của nàng, bọn họ thật sự không dám gật bừa, nhưng lại không thể phản bác, mỗi người đều coi nàng là trung tâm, đương nhiên bắt chước theo bộ dáng của nàng.

Bữa tiệc cơm này, ngoài nàng cùng Tiểu Long Nhi ăn biết mùi vị ngon, Long Triệt cùng Trân Châu là thực là vô vị, cố gắng ăn cùng bọn họ.

Chỉ có Tiểu Long Nhi, khóe miệng hàm chứa tươi cười thần bí, đối với tất cả những chuyện này, bé cảm giác chơi thực sự vui, không biết quan hệ tam giác này về sau sẽ phát triển như thế nào, nhưng mà xem ra là thật to không ổn . Không chừng, bé sẽ một lấn nữa trở về nhân gian sinh sống a.

Từ ngày đó trở về sau, cho dù bọn họ có hay không, Tử Tô đều lôi kéo Trân Châu ở cùng nhau, không chỉ có bạn, hơn nữa có tình nghĩa làm người, nàng không thể bỏ một mình Trân Chân cô độc, vì Trân Châu cũng là một phần tử ở nơi này.

Người chịu không nổi nhất đương nhiên là Long Triệt, niềm vui hạnh phúc của cuộc sống ba người tự nhiên bị đánh vỡ, hơn nữa hắn thầm nghĩ cùng Tử Tô ở cùng nhau, nhưng cố tình lại thêm một Trân Châu, nữ nhân mà hắn đuổi không đi.

Trân Châu đương nhiên cũng thu vào tầm mắt những việc đã xảy ra, nàng cũng rất thống khổ, người cũng càng u buồn, càng điềm đạm đáng yêu. Chính là nàng cũng đồng thời biết, Tử Tô là vô tình , nàng chỉ muốn tất cả mọi người đều được vui vẻ cùng nhau, cho nên nàng cũng không có oán hận Tử Tô, ngược lại cảm kích nàng, biết nàng là một cái người tốt.

Hôm nay, Long Triệt nhịn không được , theo Tử Tô cùng Tiểu Long Nhi trờ về tẩm cung, hắn cũng không có đi, mà là giữ lại, nhìn nàng như muốn nói lại thôi.

“Tô nhi, ta có việc muốn nói cùng em.” Rốt cục, hắn nhịn không được, đã quá sức chịu đưng của hắn, cầu xin nói.

Tử Tô không thể hiểu được, nhưng nhìn đến thần sắc hắn thật không tốt, không khỏi hỏi:“Anh làm sao vậy? Có chuyện gì?” Nàng trong lòng cũng hiểu được tâm tư của hắn, chính là nàng cũng rất khó chịu, mỗi ngày giả vờ cười cười nói nói, nhưng mà đáy lòng luôn luôn cảm giác y như cũ, có chút không thoải mái, có chút đau đớn

Long Triệt nhìn nàng thật sâu một cái, vô cùng thâm tình nói:“Tô nhi, ta đối với em là toàn tâm toàn ý , Trân Châu chỉ là chuyện đã qua, nàng là ta mang về đây , ta đối với nàng ấy chỉ có cảm giác đồng tình, không có yêu, ta hiện tại yêu em. Ta không muốn nàng xuất hiện ở giữa chúng ta trong lúc này, ta nghe lời em nói, không đem nàng tiễn bước, nhưng là ta chỉ hy vọng có thể cùng em ở chung một chỗ, chuyện này là ta đã làm theo ý em.”

Chương 88: Cầu hôn

Tử Tô một trận á khẩu không trả lời được, lòng nàng bây giờ sau khi nghe được những lời nói của hắn trong, ngược lại đại loạn, không thể đáp lại, không thể cân bằng .

“Trân Châu là nữ tử tốt, nàng rất tốt , không cầu không tranh, ta thật sự thực đau lòng cho nàng. Anh cũng đừng làm khó nàng, được không?” Tử Tô nghĩ nghĩ, không khỏi nói, nàng không phải nói chuyện thay Trân Châu, chính là cảm thấy như vậy không được công bình.

Long Triệt rất là bất đắc dĩ, nàng tại sao chỉ nghĩ đến Trân Châu, chẳng lẽ nàng không thể bỏ chuyện Trân Châu sang một bên sao mặc kệ người khác, ích kỷ một chút, cũng chỉ vì chính mình?

“Ta sẽ không làm khó nàng, ta chỉ là không thích nàng xuất hiện ở giữa ba người chúng ta, tuy rằng lúc trước ta có thích nàng ấy, ta không thể phủ nhận, ta từng thích qua nàng ấy, nhưng chỉ là ta thương hại mà thôi, bởi vì hơi thở u buồn kia trên người nàng, làm cho người ta tâm sinh trìu mến. Nhưng ta biết mình chính là đồng tình, mà không phải yêu. Ta không phải một quân tử thủ thân như ngọc, ta có thất tình lục dục, ta cũng có dục vọng chính mình, nơi này ta có thị tẩm nàng, ta không thể khống chế, bởi vì ta là một nam nhân. Cho nên, ta thực xin lỗi em, không thể cho em những gì tốt nhất tròn vẹn nhất như buổi ban đầu.” Hắn thâm tình chân thành, đồng thời cũng là vẻ mặt hối hận, vì chính mình không đủ kiên nhẫn, chờ đợi cùng kiên trì với người mính yêu nhất.

(Quảng Hằng: *núp trong góc hét ra* Triệt Ca, ai lốp du… )

Tử Tô vì lời nói của hắn mà vô cùng chấn động, đúng vậy, nàng để ý, nàng khổ sở, nàng nghĩ tới lùi bước, nàng nghĩ tới đưa hắn trả lại cho Trân Châu, tình yêu như vậy nàng không thể chịu đựng được, nàng không muốn làm một vật nhỏ chắn đường, không nghĩ trở thành bên thứ ba, lại càng không muốn phá hư tình cảm của bọn họ, cho dù bọn họ không có cảm tình gì, nhưng bọn họ đã từng ở cùng một chỗ, sự thật như thế làm sao nàng có thể nào lại không cảm thấy khó xử?

“Tôi, thực xin lỗi.” Nàng không nghĩ đến cảm nhận của hắn, chỉ nghỉ đến cảm nghĩ của bản thân, lo lắng là chính mình, nàng lại càng không muốn cho hắn trở thành người phụ tình người khác. Trân Châu u buồn khổ sở của nàng, nàng đều nhìn thấy tất cả. Nàng cũng từng có ý nghĩ muốn cho mọi việc trở nên sáng sủa hơn, nhưng nàng không có cách nào chấp nhận chế độ một chồng hai vợ, hoặc là hai người nữ thờ chung một chồng.

Long Triệt bối rối, cuồng loạn, hắn muốn không phải là câu xin lỗi của nàng, mà là sự tin tưởng của nàng, tình yêu của nàng, đồng ý của nàng, hắn chỉ cần nàng, chỉ cần một mình nàng, chẳng sợ bỏ qua Long Cung, hay chức vị Long Vương, hắn nguyện ý.

“Tử Tô, không được rời khỏi ta, không được không yêu ta, ta biết hiện tại đối với em thương tổn rất lớn, trong tâm của ta chỉ có một mình em, không bao giờ có những người khác.” Hắn sợ hãi ôm lấy nàng, run run hai vai đã chứng tỏ cho tất cả, thuyết minh tất cả, nội tâm hắn thấp thỏm lo âu, hắn vô cùng sợ hãi, gắt gao giữ chặt lấy nàng.

Nàng có thể cảm nhận được sự bất an trong nội tâm hắn, sợ hãi, không xác định. Điều này làm cho nàng đau lòng , nàng làm sao không biết người nam nhân trước mặt này yêu mình đến cực hạn như thế nào? Hắn đối với nàng vô cùng tốt, làm sao nàng có khả năng xem nhẹ tình cảm của hắn? Nếu không, ngay lúc phát giác ra Trân Châu, nàng đã sớm xoay người bỏ đi.

“Tôi không nghĩ tới phải rời khỏi anh a, Long Triệt, tôi đã đến đây, sẽ không đi .” Nàng không chút nghĩ ngợi, thốt ra, cho hắn hứa hẹn.

Long Triệt thân mình cứng một chút, căng thẳng trong chốc lát, liền cảm thấy vui sướng tự đáy lòng phát ra, hắn kinh hỉ vô cùng, ngơ ngác nhìn nàng, không dám tin nói:“Thật vậy chăng? Tô nhi, em thật sự sẽ không rời khỏi ta?”

Câu hỏi của hắn, làm cho nàng kìm lòng không đậu dùng sức gật gật đầu.

“Thật tốt quá, Tô nhi, chúng ta mau nhanh chóng kết hôn đi, ta rốt cuộc chờ không được, ta sợ hãi đến mức nào nếu ta lại mất đi em. Không, ta không thể mất đi em được, không thể.” Ánh mắt hắn cuồng loạn , nóng cháy nhìn nàng, bức thiết cần đáp án của nàng.

-------------------------------------------------------------------

Chương 89: Thế khó xử

Kết hôn?

Tử Tô lâm vào một trận kinh hoàng, không thể tin được nhìn hắn, trong lòng thực giật mình, trái tim lại thẳng thắn đập loạn xạ, cũng sắp nhảy ra khỏi ngực.

Mặt nàng hồng, lại không biết nói như thế nào đáp lại hắn, đáp ứng cũng không phải, không đáp ứng cũng không phải, nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào cho phải .

Đang lúc hai người bọn họ đang nói chuyện, Tiểu Long Nhi đang nằm ở trên giường, hai tay chân dang rộng ra thành hình chữ trình to đùng, lỗ tai lại đang cẩn thận lắng nghe bọn họ nói chuyện, khi bé nghe được Long Triệt đang hướng mẫu hậu cầu thân, ánh mắt chớp chớp, sau đó 

nở nụ cười 

thần bí vô cùng .

Đôi mắt nhỏ lại nhắm chặt, bé mệt mỏi, ở hải lý náo loạn một ngày, chơi một ngày, học một ngày, bé mệt mỏi quá cho nên muốn nghỉ ngơi .

Mặc kệ bên ngoài hai người sẽ như thế nào, bé vẫn duy trì ý nghĩ trong đầu của mình, không hề thay đổi, ai là phụ vương của bé cũng tốt, , dù sao mẫu hậu chỉ có một.

Long Triệt thấy nàng không đáp ứng mình, trong lòng vô cùng thất vọng cùng khó chịu, gắt gao cầm lấy bả vai của nàng, rất là đau xót, ánh mắt bi thương nhìn nàng.

Tử Tô cảm thấy bối rối, nàng không biết như thế nào, để trả lời mà không làm hắn thất vọng

“Tô nhi, em đáp ứng ta, được không?” Long Triệt lúc này, quả thực chính là đang khẩn cầu, vẻ mặt càng thêm bi thương, nàng nhìn thấy tâm không đành lòng.

“Tôi, tôi, tôi……” Nàng lắp bắp, tôi cả nửa ngày, vẫn như cũ là không thể hạ quyết định quyết tâm, nếu thật sự đáp ứng hắn, chính nàng càng thêm khó chịu hơn.

Long Triệt thất vọng cực kì, hắn biết Tử Tô bởi vì Trân Châu mà không chịu đáp ứng mình, cũng cảm thấy lạ với bản thân, không có biện pháp thích đáng xử lý tốt chuyện này. Tử Tô làm sao có khả năng dễ dàng tha thứ khi có người thứ ba? Thế giới nhân loại vốn là chế độ một vợ một chồng , nàng đương nhiên là không thể đồng ý tình huống trước mắt. Đã biết ý định của nàng. Chỉ sợ là làm khó cho nàng.

Suy sụp buông ra hai tay đang nắm chặt tay của nàng, hắn không nhìn về phía nàng, sợ sẽ để nàng nhìn thấy sự bi thương, cùng với đau đớn trong mắt hắn. Hắn không muốn nàng vì đồng tình với hắn, lại càng không muốn nàng vì thương hại mà đáp ứng hắn, hắn muốn thanh tỉnh một chút.

“Thực xin lỗi, Tô nhi, ta làm em khó xử , ta không nên ép buộc em, thực xin lỗi, ta sẽ không ép buộc em nữa, sẽ không để em mất hứng , em cũng không cần phải khó xử, ta không miễn cưỡng em đâu, ta sẽ chờ đến ngày nào đó em đồng ý mới thôi.” Hắn bình tĩnh lại, vẫn như cũ thâm tình vô cùng nói.

Tâm Tử Tô đột nhiên đau đớn một chút, nhìn 

bộ dáng 

hắn sa sút, biểu tình thất vọng, trong lời nói tình thâm ý trọng vẫn như cũ, không khỏi làm cho hốc mắt của nàng bịt kín một tầng hơi nước.

Hắn đối với chính mình là thật tốt, nàng đã sớm đã nhìn ra, từ lúc mới bắt đầu biết nhau, gặp mặt nhau, cho đến bây giờ, vẫn y như thế, hắn vẫn đứng về phía nàng, bảo hộ nàng, mọi chuyện đều nhân nhượng nàng, đều đủ để chứng minh, hắn yêu nàng đến mức độ nào a.

Nàng không phải không tim không óc, thế nên nàng thực khó xử.

Thấy nàng cắn môi dưới, không nói lời nào, Long Triệt biết, chính mình quá mức cưỡng cầu, đau khổ cười, hắn an ủi nói:“Tô nhi, thực xin lỗi, ta không nên nói những lời này, cứ từ từ, ta cần phải trở về, em cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút đi. Đừng nghĩ nhiều nữa, ta không sao.” Nói xong, hắn xoay người ngập ngừng đi về phía tẩm cung.

Tử Tô nhìn hắn cao lớn soái khí, cô đơn bóng dáng, không biết như thế nào, một cỗ 

cảm giác 

ê ẩm liền nảy lên mũi, sương mù cũng đồng thời bởi vì mũi chua xót mà chứa đây hơi nướ c trong mắt hơi nước.

“Long Triệt, tôi đồng ý với anh.” Không biết như thế nào, nàng đến tột cùng, lúc này một khắc thương cảm không kiềm lòng được thốt ra, sau đó tự mình cảm thấy kinh hoàng, cũng làm hắn chấn động

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro