29 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29: Mỹ Nhân Ngủ

Tắm rửa xong, Nhiếp Tu Tề tựa vào đầu giường tranh thủ thời gian đọc văn kiện.

Đèn tường phía đầu giường được bật lên, ánh sáng ấm áp theo đó hắt từ trên xuống dưới, người đàn ông mặc áo choàng tắm với mái tóc đen còn ẩm ướt, khuôn mặt đẹp đẽ được bao phủ bên trong vầng sáng mông lung, khiến cho sự sắc bén nhạt bớt, thay vào đó là vài phần mềm mại.

Hàng lông mày hơi nhíu lại, nhìn chăm chú vào một phần nào đó của văn kiện, nghiêm túc xem xét. Cùng lúc đó, bàn tay giống như đang vuốt ve một chú mèo, vô thức móc vào phần đuôi tóc của người phụ nữ trong lòng, cuốn lấy trêu chọc.

Đàm Trinh Tịnh không chú ý hành động lén lút kia của anh, nằm trong lồng ngực anh mơ màng ngáp ngủ.

Cô vẫn đang nghĩ đến chuyện hồi chiều, trong lòng bất an không thôi, cô lo một ngày nào đó Nhiếp Tu Tề tới đón mình và bị đồng nghiệp nhìn thấy, rồi họ đoán ra mối quan hệ giữa hai người. Bản thân làm ra chuyện trái lương tâm thì không thể không sợ quỷ tới gõ cửa.

Đàm Trinh Tịnh trầm tư suy nghĩ, đầu óc mơ màng muốn thiếp đi.

Nếu gặp được Nhiếp Tu Tề sớm hơn, liệu cô có rung động trước anh không? Cô không biết nữa.

"Trinh Tịnh"

Bàn tay của người đàn ông chuyển động một chút.

Xem xong văn kiện, Nhiếp Tu Tề đặt nó lên đầu giường.

"Hả?" Đàm Trinh Tịnh mở đôi mắt đang ngái ngủ, mơ mơ màng màng đáp lời anh.

Anh mỉm cười, vuốt chóp mũi của cô: "Đừng lo lắng, ở bên cạnh tôi em không cần nơm nớp lo sợ như vậy đâu"

Nhiếp Tu Tề cúi đầu hôn xuống cánh môi của cô rồi khàn giọng nói: "Trinh Tịnh, em có muốn... kết hôn với tôi không?"

Đàm Trinh Tịnh ngay lập tức tỉnh táo, cô ngồi phắt dậy nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi.

"Anh điên rồi à? Tôi đã kết hôn rồi! Tôi có chồng rồi!"

Nhiếp Tu Tề nở nụ cười lơ đễnh: "Ly hôn với cậu ta đi."

Giọng điệu của anh rất kiên định, không phải đang đề nghị mà là yêu cầu.

Đàm Trinh Tịnh kinh ngạc, lúc này cô mới ý thức được rằng suy đoán trước nay của mình về Nhiếp Tu Tề sai lầm biết bao.

Trong ấn tượng của cô, Nhiếp Tu Tề dây dưa với cô chỉ để thỏa mãn ham muốn về mặt sinh lý. Là dục vọng chứ không phải tình yêu, và chuyện này sẽ chấm dứt vào một ngày nào đó.

Đến lúc đó, nếu may mắn mối quan hệ giữa hai người chưa bị mọi người phát hiện thì có lẽ cô còn có cơ hội quay trở lại cuộc sống ban đầu của mình.

Trở về với cuộc sống lý tưởng mà cô hằng mong ước, bình yên không mưu cầu danh lợi, hai vợ chồng sẽ sống những tháng ngày hạnh phúc mỹ mãn, và đến một thời điểm thích hợp nào đó cô sẽ nói ra chân tướng sự việc cho Trương Sướng biết, cầu mong sự tha thứ của anh ta.

Chứ không phải như bây giờ, bị Nhiếp Tu Tề quấn chặt không buông, được đà lấn tới, còn nói cái gì mà muốn kết hôn cùng với cô.

Cô cảm thấy thật buồn cười, nhưng sắc mặt Nhiếp Tu Tề lại rất nghiêm túc, không có ý đùa cợt.

Cô ngơ ngác nói: "Tôi ly hôn với anh ấy ư? Anh... anh đang nói gì vậy, chẳng lẽ tôi ly hôn với anh ấy rồi thì anh thực sự sẽ lấy tôi à, rốt cuộc thì anh đang nghĩ cái gì vậy..."

"Tôi nói nghiêm túc đấy." Nhiếp Tu Tề xoa lên sống mũi, vừa mới xem văn kiện xong, cảm giác mệt mỏi mãnh liệt ập đến.

Anh không muốn nói quá nhiều vào thời điểm này, chỉ đáp ngắn gọn: "Em nghĩ tôi có thể khoan dung được bao lâu khi người phụ nữ của tôi ngủ bên cạnh một người đàn ông khác? Em có tôi là quá đủ rồi."

"Những người phụ nữ khác của anh đâu? Anh có thể kết hôn với tất cả bọn họ họ à?" Đàm Trinh Tịnh buột miệng nói. Cô không cho rằng bản thân mình có điểm nào đặc biệt đến mức khiến cho người đã từng vượt qua ngàn thuyền như Bí thư Nhiếp nhớ mãi không quên.

Nếu chỉ vì vài lời ngon tiếng ngọt của anh mà đánh mất đi nhận thức của bản thân thì đúng là quá nực cười.

Mấy ngày nay cô luôn tự nhắc nhở bản thân rằng đừng tin vào những gì mà anh nói.

Tình cái gì yêu cái gì, chỉ là dục vọng mà thôi.

Nhiếp Tu Tề kinh ngạc hỏi: "Người phụ nữ nào cơ?"

Đàm Trinh Tịnh quay đầu sang một bên không nói lời nào.

Đây là đang ghen sao?

Nhiếp Tu Tề nhướn lông mày, khóe môi không tự chủ được cong lên.

Anh ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Tôi lớn lên ở Bắc Kinh, gia đình giáo dục rất nghiêm khắc, tốt nghiệp khoa Luật của Đại học Bắc Kinh, trong quá trình học đại học chưa từng yêu đương. Vài năm trước, qua sự giới thiệu của gia đình tôi đã kết hôn với mẹ của Kỳ Kỳ. Vào năm Kỳ Kỳ hai tuổi, tình cảm giữa chúng tôi rạn nứt nên ly hôn. Năm ngoái tôi được điều đến Lang Châu và gặp được em. Trong khoảng thời gian này, tôi không hề qua lại với người phụ nữ nào khác. Thật ra thì tôi rất tò mò, những người phụ nữ khác mà em nhắc tới là ai."

Màn tự giới thiệu này của anh giống y như đang đi xem mắt, dáng vẻ cũng rất giống.

Đàm Trinh Tịnh nghe anh nói đến ngây người, nhưng cô mau chóng nhớ lại lời của Tiểu Lý, lấy lại vị thế của bản thân: "Không phải Bí thư Nhiếp còn có một cô thư ký xinh đẹp lắm à? Sao lại trở mặt không nhận người rồi."

Cô hừ lạnh một tiếng.

Nhiếp Tu Tề cau mày suy nghĩ trong thoáng chốc: "Em nói đến Tiểu Trần sao? Tôi với cô ta không có quan hệ gì cả, tôi đã điều chuyển cô ta đi rồi."

Sắc mặt anh giãn ra rồi cười khẽ, nói: "Không cần hỏi người khác, về sau em có thể hỏi thẳng tôi những chuyện thế này."

Anh vòng tay qua eo kéo người cô lại, cắn vào tai cô, hỏi: "Còn muốn biết gì nữa? Tôi có thể nói cho em nghe từng chuyện một, dù sao cũng kết hôn mà, cũng nên biết rõ ngọn ngành về nhau."

"Tôi không muốn biết cái gì hết!" Đàm Trinh Tịnh bị chọc vào chỗ nhạy cảm ngay lập tức chống cự lại hành động của anh, thấy anh càng lúc càng quá đáng, cô vội nói: "Tôi sẽ không ly hôn, anh nằm mơ đi!"

"Bảo bối, nói trước bước không qua đâu". Anh không cho cô từ chối, cất giọng cương quyết: "Ngày mai nói sau, ngủ trước đã."

Nhiếp Tu Tề tắt đèn đầu giường rồi ấn cô vào trong lồng ngực.

Đàm Trinh Tịnh tưởng rằng bản thân sẽ không ngủ được. Nhưng sự thật là khi bị nhốt trong lồng ngực của người đàn ông, hơi nóng từ cơ thể anh lan truyền tới sau lưng rồi quét qua tứ chi của cô, sự ấm áp dạt dào ấy thật sự rất thoải mái.

Không bao lâu sau, cô đã chìm vào trong giấc ngủ say.
Chương 30: Mỹ Nhân Ngủ

Nhiếp Tu Tề biết Đàm Trinh Tịnh không phải người bám víu vào quyền thế, nếu không thì cô đã sáp vào anh như cô thư ký Trần kia từ lâu rồi.

Những thủ đoạn bình thường không có tác dụng với Đàm Trinh Tịnh, anh chỉ có thể dùng cách thức cao siêu hơn. Từ lâu anh đã biết, cô là kiểu người ưa mềm mỏng không thích bị ép buộc, cần phải tiến hành dụ dỗ lâu dài.

Thủ đoạn âm thầm cần phải dùng, bày tỏ bằng lời cũng không thể thiếu. Phải thường xuyên nói lời ngon tiếng ngọt để Đàm Trinh Tịnh thấy rõ được tấm lòng của anh, để cô không còn nghĩ đến mấy chuyện linh tinh nữa.

Anh kìm nén được cảm xúc, trong lòng đã lên kế hoạch từ lâu, do đó anh cũng không ép cô phải đưa ra quyết định.

Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Tu Tề không đến đơn vị mà tự lái xe đưa cô về nhà.

Mỗi lần qua đêm bên ngoài cô đều lấy cớ ở nhà bạn, Trương Sướng chưa từng hoài nghi, anh ta hoàn toàn tin tưởng hay không hề để tâm, nghĩ cẩn thận là sẽ rõ.

Như thường lệ, phải hôn một cái anh mới chịu cho cô xuống xe, Đàm Trinh Tịnh bị hôn đến nỗi đỏ bừng cả mặt, cô giãy dụa đứng dậy thoát khỏi vòng tay anh rồi quay người đẩy cửa xe.

Một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau lưng.

“Trinh Tịnh, ly hôn càng sớm sẽ càng có lợi cho em.”

Cô quay đầu, Nhiếp Tu Tề nhìn thẳng vào mắt cô, trong lời nói của anh đang ám chỉ điều gì đó.

Đàm Trinh Tịnh mím môi không đáp lời mà quay người mở cửa bước xuống xe.

Đi được một đoạn xa cô mới hoàn hồn. Lời đó của Nhiếp Tu Tề có ý gì?

Suy nghĩ suốt đường về nhà, cô lấy chìa khóa mở cửa chống trộm, cúi người thay giày ở huyền quan.

Vốn tưởng trong nhà không có ai nhưng lại có tiếng nói chuyện phát ra từ phòng ngủ. Đáng lẽ giờ này Trương Sướng phải đang ở đơn vị làm việc mới phải.

Trong phòng ngủ, vẻ mặt của Trương Sướng vừa lo âu lại vừa có chút tức giận, đang định nói gì đó với người ở đầu bên kia thì nghe thấy tiếng cửa chống trộm vang lên, anh ta nhanh chóng buông tay đang cầm điện thoại xuống, nhấn nút kết thúc cuộc gọi.

Cửa phòng ngủ mở ra từ bên trong, Trương Sướng bước ra, ân cần đi tới cởi áo khoác cho Đàm Trinh Tịnh rồi cầm lấy túi xách trong tay cô: “Sao em lại về vào giờ này, không có tiết dạy à?”

Đàm Trinh Tịnh lắc đầu: “Hôm nay em xin nghỉ, cảm thấy không khỏe lắm.”

“Sao vậy em?”

“Em hơi đau đầu thôi”. Cô tránh đi không để anh ta đỡ mình, sau đó tự đi vào phòng ngủ: “Trưa nay anh ra ngoài ăn nhé, em mệt, không muốn nấu nướng gì đâu”

“Được, em muốn ăn gì để anh mang về cho.”

“Không cần đâu.”

Trương Sướng rời khỏi nhà, không quan tâm đến thái độ lạnh nhạt của cô.

Đàm Trinh Tịnh nằm trên giường, nhớ lại vừa rồi nghe được giọng nữ phát ra từ điện thoại của Trương Sướng, trong lòng tràn ngập sự hoài nghi.

Đêm hôm đó khi nhận được điện thoại, Trương Sướng cũng có biểu hiện như này.

Người gọi điện thoại cho anh ta, rốt cuộc là ai?

Sự thật gần như đã rõ, Đàm Trinh Tịnh không dám tin nhưng lại không thể ngừng tưởng tượng theo chiều hướng đó.

Vài ngày sau, tâm trạng của cô vẫn không tốt nên xin nghỉ phép ở nhà nghỉ ngơi.

Cô nằm trên giường mê man cả ngày, Trương Sướng không về nhà, cô cũng đỡ phải đối mặt với anh ta.

Chạng vạng, điện thoại đặt trên tủ đầu giường đổ chuông, rung lên liên tục.

Cơ thể đang cuộn tròn trong chăn lúc này mới khẽ động đậy.

Người phụ nữ xoay người, lộ ra gương mặt trắng như tuyết.

Cô đã ngủ nguyên một ngày, lúc mở mắt còn tưởng đã sang ngày hôm sau, duỗi tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường mới phát hiện, lúc này vẫn đang là buổi tối.

“Alo?” Cô nhận điện thoại, giọng khản đặc.

“Giọng em sao vậy?” Trong điện thoại, giọng điệu của anh không vui: “Em khóc đấy à?”

Trong lòng Nhiếp Tu Tề bực bội, bảo cô ly hôn thôi mà khó xử vậy sao?

Đàm Trinh Tịnh đưa tay lau khóe mắt, mu bàn tay lấp lánh ánh nước, cô ngây người, hóa ra bản thân đã rơi nước mắt trong mơ.

Cô hắng giọng, nhẹ nhàng nói: “Không có.”

Cô không giải thích nhiều, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện: “Anh gọi điện cho tôi làm gì?”

Ngữ khí không giống như đang giận anh, vậy nghĩa là do nguyên nhân khác. Nhiếp Tu Tề đoán ra đôi chút, giọng nói trở nên ôn hòa hơn, anh nói nhỏ: “Không có việc gì thì không thể tìm em à? Nhớ em thôi. Tôi đang ở dưới lầu nhà em này.”

Trong lời nói còn có chút tủi thân.

“......”

“Xuống đi, tôi đợi em.” Dứt lời, anh không cho cô cơ hội từ chối mà lập tức cúp máy.

Đàm Trinh Tịnh ném điện thoại lên giường, ra ban công nhìn thì thấy quả thật có một chiếc ô tô màu đen đậu trước cửa khu chung cư.

Cô mặc bừa một chiếc váy dài rồi đi dép lê xuống lầu.

Người đàn ông dựa vào xe đã đợi một lúc lâu, có mấy mẩu tàn thuốc rơi vãi trên mặt đất cạnh thân xe. Áo sơ mi trên người anh gọn gàng thẳng thớm, còn đeo cả cà vạt.

Đàm Trinh Tịnh tiến lại gần, ngửi được mùi rượu cô lập tức hiểu ra nguyên nhân khiến anh buồn vui thất thường như vậy.

“Anh uống rượu à?”

Bước đến trước mặt anh, Đàm Trinh Tịnh vừa mở miệng đã bị anh kéo vào lòng.

Đôi mắt đen kịt của Nhiếp Tu Tề trông rất nặng nề, kể từ khi bóng dáng cô xuất hiện, ánh mắt nóng bỏng của anh đã khóa chặt lên người cô. Đợi đến khi cô tiến lại gần, cuối cùng anh cũng không nhịn nổi nữa, nắm chặt cổ tay cô kéo vào trong xe, ôm cô ngồi trên ghế lái, hít hà mùi hương trên cổ cô, anh không khởi động xe mà cứ ôm như vậy.

Mùi rượu không nồng lắm.

Anh không uống say, nói chuyện vẫn mạch lạc, thậm chí còn có thể đùa giỡn.

“Đừng sợ, không để em lao xuống mương đâu.”

Anh buông cô ra, trong con ngươi đen nhánh hiện lên ý cười.

Đàm Trinh Tịnh sợ anh lái xe lúc say nên khuyên nhủ: “Anh đừng lái nữa, gọi Tiểu Lý tới đây đón anh đi.”

Nhiếp Tu Tề lắc đầu: “Cậu ta không tiện qua đây”.

Anh lái xe thẳng ra ngoài khu chung cư.

Trước khi xuống lầu, Đàm Trinh Tịnh không định đi cùng anh, chỉ tính khuyên anh rời đi rồi về nhà, chân cô vẫn còn đi dép lê. Cô hết hồn hết vía khi nhìn con số trên bảng điều khiển tăng vọt.

“Anh lái chậm thôi!” Cô nắm chặt lấy ghế ngồi, cơ thể theo quán tính ép vào lưng ghế.

Vẻ mặt của người đàn ông rất bình tĩnh, anh không trả lời mà tốc độ của chiếc xe ngày càng tăng lên, lao về phía trước như tên bắn.

Tối nay anh tham dự một bữa tiệc, có uống thêm vài ba ly nên men say ập đến, cảm xúc cũng theo đó trào dâng. Đáng lẽ anh không nên mất bình tĩnh thế này, nhưng anh lại không kiềm được chạy tới đây, không nói rõ ràng đã đưa cô đi.

Anh biết, bản thân không đợi được nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#caoh