Chương 4 : Buffterfies in stomach

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm trước trận đấu với Toyotama.

Sakuragi không quay lại phòng ngay sau khi gọi cho Haruko. Cậu cũng từ chối lời mời ngâm mình trong suối nước nóng của Miyagi. Cậu ngồi xổm trong sân khách sạn nhìn những con ốc sên nhỏ trên cỏ, rồi tình cờ gặp bà chủ đang dắt con Akita nhỏ ở nhà đi dạo, chơi với chó một lúc cậu chạy bộ hai vòng quanh con đường bên ngoài khách sạn.

Cuối cùng, vẫn không quay về phòng, đến lúc nhận ra thì cậu đã đứng trước cửa phòng Rukawa. Sakuragi nhìn trái nhìn phải như thể cậu là một tên trộm, và lại cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy rằng không ai nhìn thấy
mình ở đây. Cậu không biết mình vì sao lại muốn đến đây, đương nhiên cũng không nghĩ tới chính mình muốn làm cái gì. Sakuragi, người đang lo lắng không biết tự giải thích như thế nào, bắt đầu khoanh tay đi đi lại lại ở cửa phòng, liệu cậu có muốn hỏi con cáo thúi đó cái ôm tối qua là gì không? Đại loại là các thành viên trong nhóm có ôm nhau không? Nhưng ôm kiểu gì mà trước sau gì cũng chỉ có 3s thôi. Sakuragi nhíu mày bắt đầu cẩn thận suy nghĩ, nếu như là người khác, liệu có còn cảm giác như vậy không, loại cảm giác cồn cào trong lòng, cảm giác bay bướm bay bướm kia.

Ryota và Mitsui? Chà, cậu thường ôm họ khi bọn họ cãi nhau, và cậu không cảm thấy có gì sai cả. Anh bốn mắt? Không thể nào, khỉ đột? Ah! Không không không, chỉ nghĩ về nó làm cậu phát ốm. Sakuragi cuộn mình cáu kỉnh vò đầu, ngồi xổm trên mặt đất. Khi mọi người đang lo lắng về cuộc thi quốc gia đầu tiên vào ngày mai, Sakuragi Hanamichi lại đau lòng vì cái ôm của Rukawa Kaede đêm qua.

Và khi Rukawa trong phòng chuẩn bị lim dim vào giấc ngủ, anh nghe thấy một âm thanh bên ngoài phòng mình. Nghe như có ai đó đang đi lại không ngừng, kèm theo một giọng nói trầm thấp đáng ghét. Cuối cùng, Rukawa không thể chịu đựng được đứng dậy khỏi giường, giận dữ mở cửa ra, và thấy Sakuragi Hanamichi đang ôm đầu ngồi xổm ở cửa.

Rukawa: "..."
Sakurai: "..."

"Cậu đang làm gì thế? Giơ tay và đầu hàng ở đây trước khi trận đấu bắt đầu?" Rukawa nhướng mày hỏi.

Sakuragi bị câu nói này chọc giận, đứng dậy nói hôm nay ngủ không được, vô tình mộng du đến đây, không biết mình ngồi xổm ở hành lang. Rukawa không muốn vạch trần sự khác biệt giữa chứng mất ngủ và mộng du của cậh, anh thở dài, quay người trở về phòng nhưng không đóng cửa lại.

Sakuragi vươn cổ nhìn vào bên trong thì thấy Kogure ở cùng phòng với Rukawa không có ở trong phòng. Sau khi suy nghĩ một giây, cậu sải bước vào phòng và đóng cửa lại sau lưng.

Rukawa ngồi trên chiếu tatami, nhặt một tạp chí tiếng Anh và lật qua. Sakuragi đi ngang qua anh và ngồi khoanh chân. Sự im lặng bắt đầu lan rộng. Rukawa không định hỏi Sakuragi tại sao lại đến gặp anh muộn như vậy, mà chỉ một mình xem tờ tạp chí, như thể nội dung trong đó rất thú vị. Sakuragi chống cằm nhìn anh chằm chằm

"Vừa rồi cậu sắp ngủ à?"

"Ừm, nếu không có tên ngốc nào cắt ngang." Rukawa lật một trang.

Sakuragi đảo mắt, "Nhưng tôi không ngủ được."

Rukawa đặt tờ tạp chí trong tay xuống, "Có lẽ cậu có thể thử tự thôi miên mình."

"Ồ?" Sakuragi bắt đầu quan tâm.

"Ví dụ, nhắm mắt lại và nói thầm, tôi là số một ở Nhật Bản, tôi là số một ở Nhật Bản, và tôi sẽ ngủ ngay thôi. À, nhưng số một ở Nhật Bản đã là tôi rồi, cậu chỉ có thể im lặng nói rằng tôi là số hai ở Nhật Bản và tôi là số một ở Nhật Bản số hai..."

Anh chưa kịp nói xong, Sakuragi đã chộp lấy một cái gối và ném vào người anh, "Con cáo khốn kiếp! Sao cậu không là số 2 của Nhật Bản đi! Tôi là số 1! Không phải số 2."

Chiếc gối đập mạnh vào mặt Rukawa, cuốn tạp chí bị ném sang một bên. Trán anh nổi gân xanh, anh đứng dậy mở tủ lấy chiếc gối bên trong ra rồi bắt đầu đánh trả Sakuragi một cách điên cuồng.

Khi Kogure trở về phòng, anh đã nhìn thấy một màn những chiếc gối lông vũ bay khắp phòng, Sakuragi và Rukawa cùng nhau đánh nhau, người trước ôm eo người sau kéo về phía sau, phần thân trên của người trước bị vặn thành một góc không thể tin được, sau đó lại đạp mạnh vào mặt người trước, cả hai đều có biểu cảm gớm ghiếc.

Kogure : "..."

Trò hề cuối cùng cũng kết thúc dưới hai đòn nặng nề của Akagi. Kogure phụ trách đưa Sakuragi trở về phòng với một cái túi lớn trên đầu, vừa đi vừa cười bất đắc dĩ nói: "Ồ, cậu và Rukawa có quan hệ tốt đẹp thật, thật không cần lo lắng cho trận đấu ngày mai."

Vừa nãy hai người ở đây chơi vui vẻ quá... Sakuragi xoa xoa đầu lập tức nhảy cao ba mét, không tốt chút nào anh bốn mắt! Con mắt nào của anh có thể thấy rằng tôi có mối quan hệ tốt với hắn ta! Có cái rắm ấy! Kogure bị phản ứng của cậu làm cho sửng sốt, cười khan nói: "Không phải cậu đã đến phòng Rukawa sao?" Anh tưởng cậu cũng muốn nói chuyện với Rukawa vì cậu rất lo lắng trước trận đấu...

"À..." Sakuragi nhớ ra tại sao trước đây mình lại đến phòng Rukawa. Cậu ngay lập tức quay lại vẻ mặt cau có, tại sao mọi thứ lại trở nên phức tạp như vậy mỗi khi liên quan đến con Cáo thúi đó. Cậu quay đầu lại hỏi Kogure, "Senpai, tại sao trong lòng lại có cảm giác cồn cào phập phồng khó chịu chứ?" Bị hỏi đến trong đầu Kogure đầy dấu chấm hỏi, vươn tay sờ sờ trán Sakuragi, cậu không có phát sốt. Sakuragi, em đau bụng à? Anh có thuốc đau dạ dày, anh cho em một ít nhé? Chỉ cần không ảnh hưởng đến trận đấu ngày mai.

Trận đấu căng thẳng trong ngày thứ hai không cho Sakuragi thêm thời gian để nghĩ về những con bướm cồn cào trong bụng kia. Cậu chưa bao giờ thấy một đối thủ khó chịu như vậy. Đội trưởng Toyotama là loại người mà cậu ghét nhất, anh ta ngang ngạnh và lắm mồm. Cậu nhiều lần kìm nén ý định vung nắm đấm, không ngừng tự nhủ rằng mình có thể nhịn được, hôm nay có thể nhịn được.

Nhưng khi cậu đang ngồi trên băng ghế và nhìn thấy Minami cố ý huých Rukawa từ giữa không trung xuống, cậu cảm thấy máu trong toàn thân như đông cứng lại, trong đầu ong ong một tiếng, thân thể lập tức cử động thay cho động tác. Cậu liều lĩnh lao vào sân, hét lên "Đồ khốn!" cậu làm điều này một cách có chủ ý! Lúc đó Hanamichi nhìn thấy Rukawa đang nằm nghiêng, hai chân co quắp vì đau, mắt trái đỏ ngầu và có vết máu. Nếu không có người ngăn lại, Sakuragi nghĩ mình có thể sẽ đánh Minami bất tỉnh tại đó.

Cho đến khi nằm trên chiếc giường trong phòng y tế, đầu Rukawa vẫn còn đau nhói, ù tai vẫn chưa dứt. Mắt trái phải rất sưng, và có cảm giác đau liên tục như sưng tấy. Anh cố gắng mở mắt ra, nhưng hoàn toàn vô dụng, và tất cả những gì anh ta nhận được là cảm giác xé rách sau khi có thêm tác dụng của thuốc. Đầu óc anh bắt đầu chậm rãi hồi tưởng lại chính mình trước khi hôn mê phát sinh chuyện gì, vừa lúc ngã xuống anh đã muốn đứng lên, nhất định phải nhanh chóng đứng dậy, điểm số chênh lệch còn rất lớn, nhất định không thể thua những tên cặn bã này. Nhưng càng cố đứng lên, đầu anh càng choáng váng. Khi anh sắp bất tỉnh, Rukawa mơ hồ nhìn thấy đầu đỏ lao vào sân bóng dù tầm nhìn của anh bị máu che bớt, mơ hồ nghe thấy cậu ấy hét to điều gì đó. Thật là một thằng ngốc, cậu ta đã đồng ý không bị đuổi khỏi sân trong trận đầu tiên.

Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, và khi anh mở mắt phải ra lần nữa, Rukawa thấy Sakuragi không biết từ lúc nào xuất hiện trên đầu anh, nhìn chằm chằm vào anh.

Rukawa: "..."

Sakuragi duỗi ngón tay chọc vào mắt trái Rukawa, nói "đánh chết cậu đi."

Sakuragi oán hận rút tay về, thầm nghĩ hắn ta bây giờ là người bị thương, nếu không thiên tài này sẽ không ngoan ngoãn nghe lời hắn. Cậu xoay người ngồi xổm, hai tay đặt ở mép giường. Rukawa hỏi hiệp một đã kết thúc chưa, Sakuragi trả lời rằng hiệp một đã kết thúc, và tôi chạy ra khỏi sân ngay khi tiếng còi vang lên để xem cậu còn sống không. Câu trả lời vô cảm của Rukawa thực sự khiến cậu thất vọng, cậu vẫn đang thở hổn hển. Sau đó, hai người cũng không nói chuyện nữa, phòng y tế giống như một lớp cách âm, ngăn cách rõ ràng tiếng hò hét ầm ĩ từ đấu trường bên ngoài, trong không gian chỉ còn lại hai người bọn họ. Ánh nắng tình cờ chiếu vào giường của Rukawa qua cửa sổ, và những ánh sáng chiếu lên tấm chăn bông trắng như tuyết. Sakuragi vươn lòng bàn tay bao lấy tay Rukawa, không giống với nhiệt độ lạnh lẽo của đối phương, lòng bàn tay của cậh rất nóng, thậm chí còn có chút mồ hôi do.

Rukawa dùng mắt phải nhìn cậu, bộ dáng như cún ngoan khiến hắn nhớ tới một đêm trước, khi người này cứ như vậy ngồi xổm bên cạnh hắn. Hắn không rút tay về, mà là để cho đối phương yên lặng nắm lấy. Sakuragi hỏi hắn có chơi trong hiệp hai không, Rukawa liếc mắt có cần phải hỏi không. Sakuragi bĩu môi và nói rằng ngay cả khi cậh không chơi, thiên tài này sẽ ngay rút ngắn điểm số và lấy tất cả số điểm bạn không ghi được... A, a, a, a, a, a, a! Rukawa vặn trái tay và véo mu bàn tay.

"Cáo hôi! Cậu véo người mạnh như vậy, thực sự bị chấn động tâm thần sao?!"

Rukawa hài lòng buông tay ra, véo tên ngốc kia cảm thấy mình cũng không có choáng váng, "Nếu không trở về phòng chuẩn bị sẽ không kịp lúc huấn luyện viên Anzai giáo huấn."

"Nah, chúng ta về thôi." Sakuragi đứng dậy rồi đột ngột cúi xuống, cúi xuống trước mặt Rukawa, nhìn thẳng vào mắt anh, "Mắt trái của cậu vẫn có thể nhìn rõ chứ?"

Rukawa không ngờ hành động của Sakugari sững sờ trong giây lát. Sakuragi mất 2 giây để nhận ra rằng tư thế của hai người họ lúc này có phần kì lạ. Hơi thở hỗn loạn phun ra trước mặt, khoảng cách quá gần, cậu có thể ngửi thấy mùi thuốc mỡ trên người Rukawa, còn có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của mình trong con ngươi của đối phương. Sakuragi giả vờ như không nghe thấy tiếng đập loạn nhịp trong lồng ngực, cậu tự nhủ chắc do nửa đầu trận đấu mới kết thúc, nhưng sao tim cáo thúi lại đập ầm ĩ thế này? Cậu nghĩ đến cái ôm ngắn ngủi của người trước mặt vào đêm hôm đó, trong lòng đột nhiên có một cỗ thôi thúc không thể giải thích được không thể bỏ qua, làm sao cậu có thể lùi bước trước loại chuyện này.

Vì vậy cậu dứt khoát tiến lên một bước, trán dán lên tóc mái của đối phương, lực không nhẹ không mạnh, đợi một chút, giống như là cùng Rukawa ước hẹn, hoặc tựa như những lúc thì thầm bình thường giữa những người yêu nhau.

Khi Sakuragi vừa muốn đứng dậy, Rukawa đã đưa tay giật mái tóc ngắn của cậu ấy và nói rằng tóc của cậu ấy đã dài ra, Sakuragi tức giận trợn mắt lên và tự hỏi liệu lúc này tóc của mình có phải là vấn đề hay không.

"Vâng, vâng, tôi sẽ cắt nó sau khi chúng ta giành chức vô địch." Sakuragi vừa đi về phía cửa vừa nói.
Ngay khi cậu mở cửa, cậu quay lại và hỏi Rukawa như đang nghĩ về điều gì đó,
" Gần đây bụng anh cũng cồn cào khó chịu không yên như đang có bướm bay sao?"
Rukawa quay đầu lại nhìn cậu, trên đầu hiện lên ba dấu chấm hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro