Phụ thuộc ồn ào - RitsuGI57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://archiveofourown.org/works/46688629?view_adult=true

Sakuragi đứng ở trong cửa hàng tiện lợi, trong tay ôm mấy chai Pocari, mắt nhìn kệ ăn vặt phía trước nuốt nước miếng, nhưng nhớ trên người mình không có nhiều tiền đành từ bỏ ý định. Lúc này một sức nặng đè lên vai cậu, Sakuragi không thèm bận tâm, cẩn thận đem mấy chai Pocari tới quầy thanh toán, người kia vẫn dính ở sau lưng, một bước không rời, kiểu vướng víu này khiến Sakuragi muốn nổi đóa.

"Dậy đi." Cậu kêu lên, nhưng người kia chẳng có tí phản ứng gì, cậu lại kêu lần nữa, lần này còn huých bả vai muốn đánh thức người kia.

"Cáo thúi tính tiền, tiền đâu đưa đây, tiền Ryouta đưa ban nãy ông để đâu rồi?" Con ma ngủ này ngươi có thể tỉnh táo chút không. Sau khi bổ sung một câu, Sakuragi tức tối nghiến răng, nếu không phải tay cậu đang bận, cậu đã cho tên kia một cú vào đầu rồi. Rukawa rầm rì vài câu rồi từ từ ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt ngái ngủ nhìn Sakuragi, không tình nguyện mà lui vài bước đến đứng cạnh cậu, đầu tiên là lục túi bên trái, sau đó sờ túi bên phải. Sakuragi nhìn nhất cử nhất động của Rukawa, ánh mắt đầy bất lực, thấy Rukawa không lấy được tiền ra, Sakuragi cuối cùng cũng chịu không nổi đem mấy chai Pocari đặt lên quầy thanh toán, xin lỗi nhân viên cửa hàng một tiếng, mắt thấy Rukawa lại tiếp tục ngủ gật, cậu nhanh tay kéo hắn sang một bên. 

"Giơ tay lên,  ừ, như đầu hàng ấy." Sakuragi cứ nói, còn Rukawa hệt như một con búp bê ngoan ngoãn nghe lời, đưa tay lên làm tư thế đầu hàng, bàn tay của Sakuragi thò vào mỗi cái túi trên người Rukawa, nhưng không túi nào có tiền, cậu tức giận nhìn Rukawa, nhưng đối phương đã sớm nhắm mắt say ngủ. 

"Này, tiền để đâu rồi?Không phải Ryouta giao ông đi thu tiền sao? Mà sao lại giao tiền cho Rukawa chứ? Mà sao phải là tụi mình chạy vặt chứ? Đây là việc của tụi lớp 10 mà?" Cậu lải nhải không ngừng, một tay giữ cho Rukawa tránh cho hắn không ngã vào quầy hàng của người ta trong lúc ngủ, lúc này rốt cuộc Rukawa cũng nói chuyện, hắn đột nhiên chăm chú nhìn Sakuragi mấy giây, sau đó tầm mắt di dời xuống túi bên trái Sakuragi.

 "Bên trái túi áo khoác cậu. Là bên trái? Hay là bên phải nhỉ? Không biết nữa, quên rồi." Rukawa còn ngái ngủ. 

"Sao lại nằm trong túi- á!" Sakuragi lôi từ túi áo bên phải mình ra một mớ tiền giấy với tiền xu loảng xoảng trong tay. "Tính sổ với ông sau." Sakuragi nói, đồng thời không quên kéo thân hình mềm nhũn của Rukawa vào quầy, cậu cẩn thận đặt chỗ tiền lẻ lên quầy khiến nó kêu leng keng, nhân viên cửa hàng cũng không chê phiền mà tập trung kiểm kê, quét mã, cất hàng vào cái túi trên tay Sakuragi, trọng lượng cái túi dần tăng lên, cuối cùng bọn họ cũng kết thúc được trò hề này.

Rukawa cuối cùng cũng tỉnh ngủ, hắn thẳng người tay phải đỡ lấy một bên túi trên tay Sakuragi, hai người thong thả trở về trường cấp 3 Shohoku. Sakuragi bĩu môi, cảm giác túi áo mình có một bàn tay thò vào rồi cuộn tròn trong đấy.

"Đừng có tùy tiện nhét tay vào túi người khác như thế." Cậu nhỏ giọng oán thán, lại nghĩ đến số tiền vô cớ xuất hiện trong túi mình vừa rồi.

"Lạnh quá." Rukawa lầm bầm, dựa càng ngày càng gần, cũng không kiêng nể gì, tiếp theo xoay người đứng trước mặt Sakuragi, Rukawa một tay cầm túi xách, một tay nhét trong túi người khác sưởi ấm, đầu tựa vào vai Sakuragi, còn cọ cọ vài cái.

Bọn họ đứng ở góc đường, Sakuragi mặc cho Rukawa ôm lấy cậu, sự gần gũi thân thể khiến cậu cảm nhận được những thay đổi nhỏ trên người đối phương, Sakuragi phát hiện Rukawa không ngừng run rẩy, mùa đông ở Kamakura đối với người này dường như khắc nghiệt, tham lam hấp thụ thân nhiệt của cậu. Sakuragi cũng đã quen với chuyện này, Rukawa có mùa đông nào mà không bám lấy cậu đâu, trừ những lúc chơi bóng, mùa đông cơ bản là Rukawa giống như ốc sên vậy, bám được là bám hoài, còn hỏi cậu có muốn theo về với hắn không, Sakuragi cảm thấy người này lạnh tới hỏng não cmnr mới nói ra được những lời này.

Bọn họ ở trên đường ôm ấp một lúc lâu, Sakuragi thở ra, hơi nóng biến thành hơi sương tan trong không khí, Rukawa vẫn ôm cậu không nói câu nào.

"Ôm đủ chưa?"

Nói xong, lại thấy Rukawa rúc vào trong lòng mình, cậu liền hiểu ý người này.

"Còn không về sẽ bị Ryouta mắng đấy." Rukawa chỉ đơn giản "ừ" một tiếng, rồi lặp lại lần nữa.

Ừ xong vẫn không buông. Sakuragi thầm nghĩ, nhưng cậu chỉ có thể khiến Rukawa ngừng run rẩy vì lạnh, dù sao cậu cũng không ghét cảm giác ỷ lại này. Tuyết rơi từng hạt nhỏ, Kamakura lại đón đợt tuyết thứ hai trong mùa đông này, Sakuragi có thể nhìn thấy sợi tóc đen nhánh của Rukawa điểm xuyết vài vệt trắng, cậu nhìn kĩ Rukawa vài lần, xoáy tóc hướng bên trái, lông tơ nơi gáy, bả vai to rộng hơn của cậu, tất cả đều nhìn rõ như khoảng không trước mắt cậu, tuy tối tăm, nhưng cậu biết đằng sau lớp mây nặng trịch kia là một bầu trời trong vắt không tì vết.

"Nghe nói Ryouta muốn đi Mỹ."

"Ừ"

"Không phải ông cũng đi à?"

"Năm sau đi."

Vẫn phải chờ một năm. Hơi lâu nhỉ? Sakuragi nghĩ thầm. Thật ra cậu biết một năm cũng không lâu đến thế, lớp 11 bọn họ cũng sắp kết thúc rồi.

"Vậy cũng tốt, sau này ông sẽ không thể bám lấy tôi sưởi ấm nữa, quý trọng hiện tại đi." Cậu nói, cảm nhận được người trong lòng ôm mình chặt hơn. Con cáo bám người này, tuy khá phiền phức, nhưng biết đâu một năm sau cậu sẽ nhớ hắn thì sao. Có thể lắm? Ai biết được.

Sakuragi cuối cùng cũng đẩy Rukawa ra, bảo hắn đừng ôm nữa, như vậy đủ ấm rồi, còn ôm nữa người khác sẽ nghĩ quan hệ bọn họ rất tốt. Rukawa bên kia im lặng một lúc lâu, Sakuragi bên này tính toán độ dài cung phản xạ, cuối cùng Rukawa chỉ nói một câu: "Người khác nghĩ gì liên quan gì đến tôi."

Bọn họ lại chậm rãi rảo bước trên đường phố, tuyết chất đống trên hàng rào bên cạnh, bọn họ thảo luận hôm nay Miyagi lại muốn bọn họ tập chuyền bóng, hai người đều không thích bài tập chuyền bóng, đã lớp 11 rồi, vì sao còn bắt hai người ở lại đặc huấn riêng. Rukawa ngáp một cái, lại thò tay vào trong túi áo Sakuragi.

 "Đường chuyền của cậu rất khó bắt, nên người luyện tập là cậu chứ không phải tôi." Rukawa trả lời, giây tiếp theo liền kêu một tiếng, bàn tay đút trong túi kia bị véo một cái, hắn trừng mắt nhìn, người nọ cũng không chịu yếu thế trừng mắt nhìn lại.

"Đường chuyền của thiên tài này khó bắt hay là ông không bắt được bóng của thiên tài đây khó mà nói được, có khi là vấn đề ở ông đấy." Tranh cãi ồn ào suốt hai năm trời, giống như quy luật bốn mùa của Kamakura, giống như bọn họ chưa từng vắng mặt trong cuộc đời đối phương.

"Ông đừng có nhớ tôi đấy." Sakuragi đứng ở sảnh lớn sân bay, một thân áo thun quần soóc, đơn giản nhẹ nhàng.

"Ai mà biết là ai nhớ ai." Rukawa kéo theo rương hành lý đối mặt với Sakuragi, hai người yên lặng không nói chỉ chăm chú nhìn nhau, giữa bọn họ dường như có ngàn lời muốn nói, nhưng không tìm được câu từ thích hợp để mở lời với đối phương. Sakuragi muốn nói lại thôi, cậu vò quần, trong đầu nghĩ ra vô số lời tiễn biệt, cậu nhớ lại ngày Miyagi rời khỏi Nhật Bản, có lẽ những lời hôm đó có thể sử dụng được, sau đó loại bỏ những câu không thể dùng cho Rukawa.

Tầm mắt Rukawa vẫn bất động, hắn kiên nhẫn chờ đợi Sakuragi mở miệng, nhưng thời gian thì không đợi ai bao giờ. Tiếng thông báo trong sân bay vang lên, là tiếng kèn chia tay, cũng là tin hiệu giục giã. Rukawa biết mình không đợi được câu nói của Sakuragi, có lẽ hắn nên là người mở lời trước, nhưng lời còn chưa nói ra, một cái ôm đã ập đến.

Sakuragi ôm cực kì mãnh liệt và chắc chắn, Rukawa có thể cảm nhận được cái ôm đấy tràn đầy năng lượng, như dòng chảy ấm áp, mùa đông lưu luyến không muốn rời xa. Rukawa nghe thấy âm thanh Sakuragi oán giận giấu vào hõm cổ hắn, thút tha thút thít, như không muốn buông.

"Đi thì đi đi, sao còn bắt tôi tới tiễn..."

"Cậu không tới, chuyến đi Mỹ này không có ý nghĩa gì cả."

Gương mặt kia càng chôn sâu, đầu đỏ kia lọt vào điểm mù của Rukawa.

"Nói trước rồi đó, tôi không nhớ ông đâu." Sakuragi ngẩng mặt lên, đôi mắt ươn ướt, giống như là nước mắt.

"Cậu không, nhưng tôi có."

"Nghe buồn nôn, chúng ta đâu phải loại quan hệ này." Sakuragi lau nước mắt, sau đó tăng âm lượng nói chuyện, ý đồ gạt đi thế công của Rukawa, cậu đẩy Rukawa ra, bảo hắn phải đi ngay nếu không sẽ lỡ chuyến. Rukawa trước khi khuất dạng khỏi đại sảnh vẫn không quên quay lại nhìn Sakuragi thêm vài lần, xác định người kia vẫn nhìn theo từng bước đi của hắn, đến khi tiến vào khu vực xuất cảnh, Rukawa biết mình không thể nhìn thấy Sakuragi nữa.

Tiếng động cơ máy bay ầm ĩ không khiến dòng suy nghĩ của Rukawa biến mất, hắn theo dòng người tiến vào cabin, ngồi ở cửa sổ nhìn máy bay dần lăn bánh trên đường băng, cuối cùng khi tiếng thông báo vang lên, đai an toàn đã được thắt, thời khắc bay khỏi lãnh thổ Nhật Bản hắn vẫn nhớ giọng nói ồn ào của Sakuragi vang vọng bên tai. Máy bay ổn định trên tầng mây, tiếp viên đẩy xe đồ ăn đi tới, nhẹ nhàng hỏi hắn có muốn dùng gì không, Rukawa lắc đầu từ chối, nhìn biển mây tràn ngập ngoài  ô cửa sổ.

Cất cánh được một tiếng đồng hồ rồi, nhưng đầu óc của hắn vẫn như ở thời khắc ly biệt một tiếng trước, ồn ào náo nhiệt.

Hắn bắt đầu nhớ Hanamichi Sakuragi rồi.

--End--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ruhana