Bảo vệ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Artist ảnh bìa: @uung1110_

Tên gốc: [流花] 守著你
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/54244525
Tác giả: nofumi
Đã có sự cho phép của tác giả.

-------------------

Sakuragi hôn lên lòng bàn tay Rukawa.
Hắn rất thích bàn tay của Rukawa. Đây là bàn tay sinh ra để chơi bóng rổ và là bàn tay giỏi nhất thế giới trong việc xoa dịu hắn. Giống như hai ngày qua anh đã ở bên cạnh hắn, nắm tay hắn hết lần này đến lần khác.
Đôi tay này đã mang lại cho hắn sự ấm áp và an tâm, hắn không thể thoát khỏi sự bảo vệ của Rukawa nữa.

Rukawa Kaede x Sakuragi Hanamichi
*RuHana hiện sống ở Mỹ và đã hẹn hò được một thời gian dài
*Cả hai đều là tuyển thủ chuyên nghiệp
*Tất cả thiết lập đều do tác giả đặt riêng và không liên quan gì đến tác phẩm gốc hoặc thế giới thực.

-----------------------

Nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn, Rukawa đặt xà lách romaine đang nhặt xuống, tắt vòi nước, đi đến phòng khách nhấc chiếc điện thoại đặt trên ghế sofa lên, trên màn hình nhỏ hiện lên một dòng chữ:

──Em sẽ về sớm
──Biết rồi, lái xe cẩn thận nhé.

Sakuragi đã thi đấu ở ngoại ô từ hai tuần trước và dự kiến ​​sẽ trở lại thành phố vào tối nay. Đã hơn 2 tháng rồi hai người không gặp nhau, Rukawa không ngại đợi thêm một thời gian nữa, bởi vì bắt đầu từ ngày mai là một kỳ nghỉ hiếm hoi, và hai người sẽ có trọn vẹn ba ngày để ở bên nhau, anh đã rất mong chờ.

Đây là căn nhà Sakuragi thuê, cách thành phố Rukawa khoảng 2 giờ lái xe. Sau khi đội giải tán vào buổi chiều, Rukawa tự lái xe tới, khi đến nơi thì trời vừa tối. Sau khi dùng chìa khóa dự phòng vào nhà, Rukawa mở rèm và mở cửa sổ để không khí lưu thông. Sakuragi giữ nhà rất sạch sẽ, mặc dù đã để không hai tuần nhưng sàn nhà không có một hạt bụi nào, ga trải giường phẳng phiu và gọn gàng, cũng không có đống đồ giặt chất thành núi.

Sau khi cất những nguyên liệu mua ở siêu thị vào tủ lạnh, Rukawa đi tắm để gột rửa mệt mỏi trước khi bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho mình. Anh có thói quen tắm ngay khi về đến nhà, không phải vì anh quan tâm đến sự sạch sẽ mà nếu không làm càng sớm càng tốt, anh sẽ ngủ quên sau đó vì buồn ngủ và lười tắm. Thông thường, sau khi tập luyện hoặc thi đấu, anh có thể tắm luôn trong phòng thay đồ, về nhà không tắm cũng không sao, chỉ cần buổi sáng tắm rửa rồi ra ngoài là được. Nhưng hôm nay anh đã lái xe đường dài, nếu không tắm trước thế nào cũng sẽ ngủ quên.

Bỏ lá xà lách và đổ dầu ô liu lên trên, chiên cả miếng bít tết và rắc hạt tiêu đen, cắt hai củ khoai tây luộc, tìm một lọ củ cải muối Nhật Bản trong tủ lạnh, đặt vài lát củ cải lên đĩa làm món khai vị. Xem tin tức trên TV, anh ăn xong bữa tối trong hai, ba miếng, sau đó rửa và lau khô bát đĩa, tất cả chỉ trong chốc lát. Sống ở Mỹ hơn mười năm, Rukawa giờ đã quen với việc sống một mình, tuy nấu nướng không giỏi lắm nhưng từ lâu anh đã có thể tự nấu một bữa ăn đàng hoàng. Để kiểm soát hình thể và cân nặng của mình, anh thường nghe theo lời khuyên của chuyên gia dinh dưỡng để chuẩn bị chế độ ăn uống cho mình, chỉ khi ở bên Sakuragi anh mới ăn bao nhiêu tùy thích. Không biết mấy ngày nay Sakuragi đã chuẩn bị những nguyên liệu gì ngon để lấp đầy bụng anh đây? Mà tủ lạnh trông có vẻ trống rỗng, dù sao thì chủ nhân nó cũng đang đi thi đấu.

──Ngày mai cùng nhau đi mua sắm ở cửa hàng.

Trong đầu Rukawa chỉ có kế hoạch cho ngày nghỉ, anh muốn cùng tên ngốc kia nhàn nhã trải qua thời gian nghỉ ngơi, muốn cùng nhau chơi bóng. Có một sân bóng rổ trong khu phố nơi Sakuragi sống và chỉ mất 5 phút đi bộ đến đó.
Sau khi đánh răng và thay đồ ngủ, Rukawa còn đang suy nghĩ có nên xem album ảnh trong phòng khách, trong khi chờ người kia để không bị ngủ quên hay không, thì nghe thấy tiếng cửa mở.

"Kaede?"

Nghe thấy Sakuragi gọi lớn tên mình, anh nhanh chóng bước ra khỏi phòng, hai người gặp nhau ở hành lang trước cửa phòng.

"Rukawa!"

Sakuragi lại hét lên, đồng thời giang tay ôm lấy anh. Rukawa vội vàng vòng tay qua eo để đỡ toàn bộ trọng lượng của hắn, cảm nhận được cơ thể ấm áp ập vào cánh tay mình, chúi mũi vào tai hít một hơi thật sâu và ngửi thấy chút mùi sương đêm trên người Sakuragi.

"Chào mừng trở về, em vất vả rồi."

Sakuragi mỉm cười đáp lại: "Em đã về rồi đây. Anh lái xe xa thế này cũng vất vả rồi."

Hai người đứng trước cửa phòng hồi lâu trao nhau nụ hôn ngọt ngào, cả không gian tràn ngập sự phấn khích, là không khí vui vẻ của sự đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách.

"Anh đánh răng chưa?"
"Ừm."
"Cáo chuẩn bị đi ngủ rồi à?"
"Tất nhiên là anh đợi em về."

"Ngoan quá." Sakuragi lại hôn lên môi Rukawa: "Vậy em đi tắm đây."

Rukawa có chút bối rối trước sự nhiệt tình của Sakuragi, lẽ ra hắn sẽ rất mệt mỏi sau khi trở về từ chuyến đi, nhưng Sakuragi dường như đang rất phấn chấn, có lẽ là do đã lâu không gặp. Ở bên nhau lâu như vậy, Sakuragi đã không còn nhút nhát như hồi non nớt trước kia nữa, việc hắn chủ động hơn khi gặp lại người yêu đã lâu không gặp là điều đương nhiên.

Bây giờ Sakuragi đã về đến nhà, Rukawa chỉ đơn giản là leo lên giường, bật đèn ngủ và đọc tạp chí, nghe tiếng Sakuragi đang tắm trong phòng tắm, nghe hắn đi vào bếp uống nước sau khi tắm xong rồi quay lại phòng khách tắt đèn rồi đi về phòng ngủ. Sau đó, Sakuragi bước đến bên cạnh anh và đứng cạnh giường.

"Hửm?"

Rukawa ngẩng đầu lên, Sakuragi lấy đi tạp chí trong tay anh, nhấc chăn lên, bò lên người Rukawa, vòng tay qua cổ Rukawa, dùng tư thế cuộn tròn nép vào ngực Rukawa. Rukawa dùng tay giữ mông Sakuragi và dùng lòng bàn tay xoa xoa cặp đùi rắn chắc của Sakuragi. Sakuragi của anh hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Hắn thể hiện tình cảm một cách nồng nhiệt, điều này khá hiếm trong mối quan hệ của họ. Hơn nữa, trông Sakuragi không có vẻ như hắn muốn tìm "niềm vui", mà giống như hắn đang tìm kiếm sự an ủi nào đó.

"Có chuyện gì vậy?"
"......"

Sakuragi vẫn im lặng và bất động. Rukawa không hỏi thêm mà chỉ cử động cơ thể để hai người nằm thoải mái hơn. Một lúc lâu sau, Sakuragi mới chậm rãi nói:
"Trong trận đấu ngày hôm qua, giữa hiệp... em cảm thấy lưng em có gì đó không ổn."

Cái gì?

Rukawa chợt ngồi dậy, trong đầu vang lên tiếng chuông báo động: "Sakuragi, em!"

"Nghe em nói trước đã," Sakuragi vuốt ve gáy Rukawa để anh bình tĩnh lại, đồng thời tựa đầu hắn vào vai Rukawa để bảo anh nằm xuống "Em đã nói với bác sĩ của đội ngay sau trận đấu. Sau khi kiểm tra, không có dấu hiệu chấn thương nào cả. Ông ấy yêu cầu em tiếp tục quan sát. Em cũng ngủ ngon giấc và không còn cảm thấy khó chịu nữa".

Sakuragi cảm nhận được lồng ngực Rukawa phập phồng, anh đang hít thở thật sâu để kìm nén cảm xúc, nhưng cánh tay ôm hắn càng ngày càng chặt, gần như bóp chặt hắn đến mức phát đau.

"Chiều tối khi em trở lại đội, bác sĩ của đội đã xác nhận lại với em. Ông ấy nói có thể là do căng cơ." Rukawa đặt tay lên vai Sakuragi và kéo dài khoảng cách của hai người. Đôi mắt đảo quanh khuôn mặt hắn, cố gắng để xác nhận tình trạng tâm trạng của Sakuragi. "Cho nên," Sakuragi nhìn thẳng vào Rukawa: "Sáng mai em phải đến bệnh viện."

Ánh mắt Sakuragi rất thẳng thắn, không có ý định che giấu vết thương, vẻ mặt không chút dao động, chỉ đơn giản là giải thích tình hình một cách thẳng thắn. Rukawa tin hắn, nhưng nỗi lo lắng dâng trào trong lòng anh ngày càng lớn. Anh lại ôm Sakuragi vào lòng:

"...Bây giờ nó có đau không?"
"Không. Em chỉ cảm thấy hơi đau khi thực hiện một số tư thế thôi."

Giọng điệu của Sakuragi có chút ngập ngừng, vốn dĩ hắn còn tưởng mình đã phạm sai lầm, nhưng sau khi cảm giác đau đớn đó đến hai, ba lần, hắn đã biết có chuyện gì đó không ổn. Mặc dù có lẽ chỉ là căng cơ bình thường, nhưng trước đó lưng hắn đã bị thương, bóng đen tâm lý vẫn còn đó, không thể cứ lờ đi được.
Rukawa nhắm mắt lại và tự nhủ phải bình tĩnh lại, nếu tỏ ra quá lo lắng sẽ khiến Sakuragi thêm lo lắng.

"Ngày mai lúc mấy giờ?"
"Hả? Em phải đến bệnh viện lúc 7 giờ. Sớm lắm. Buổi sáng bác sĩ mới có thời gian."
"Anh cũng đi."
"Không cần đâu, sớm như thế mà, em sẽ tự lái xe đến đó, bác sĩ của đội sẽ gặp em ở bệnh viện."
"Anh đi với em. Anh sẽ lái xe."

Sakuragi không nghĩ mình có thể ngăn cản được Rukawa nên hắn không thuyết phục nữa mà chỉ vuốt mái tóc dài hơn một chút của Rukawa. Tóc của Rukawa từ trước đến nay rất mềm mượt, cho dù thường xuyên bị xù khi ngủ, thì chỉ cần vuốt một chút nước là có thể mượt trở lại. Đúng là người đàn ông được ông trời ban phước, ngay cả mái tóc của anh cũng rất hoàn hảo, và người đàn ông hoàn hảo này thuộc về hắn, Sakuragi cảm thấy mình rất may mắn.

"...May mà anh ở đây."

Sakuragi tựa đầu vào vai Rukawa, vùi mặt vào cổ anh và thì thầm. Rukawa đột nhiên nhận ra tại sao Sakuragi lại vội vàng đi tìm người và tỏ ra nhiệt tình như thế ngay khi hắn bước vào nhà. Đó là dấu hiệu cho thấy hắn đang bất an. Vốn dĩ, tối nay khi Sakuragi trở về nhà sau hai tuần đi xa, hắn sẽ được chào đón bởi một căn phòng trống không , hắn phải ngủ một mình và một mình gánh chịu nỗi đau như trận thi đấu ngày trước. Nghĩ tới đây, Rukawa rất đau lòng.

"Ừ, anh ở đây."

Rukawa hôn lên cổ Sakuragi, tìm đến môi hắn và hôn, một nụ hôn rất dịu dàng. Tay anh vuốt ve lưng hắn như muốn giúp hắn xoa dịu cơn đau.
Sakuragi cười khúc khích.

"?"
"Cáo à, động tác của anh nhẹ quá. Sao phải cẩn thận thế? Chẳng giống anh chút nào."

Giọng điệu của Sakuragi có chút bất mãn, lúc này không phải anh nên an ủi hắn bằng một nụ hôn nồng nàn hơn sao?

"Đồ ngốc......"

Rukawa ấn vào sau đầu Sakuragi và hôn hắn lần nữa, lần này nụ hôn rất sâu và sâu, chiếc lưỡi ấm áp của anh quấn lấy, trêu chọc Sakuragi, khiến hắn choáng váng vì nóng. Khi Rukawa buông hắn ra, Sakuragi tiếp tục quấn Rukawa và kéo anh nằm xuống giường. Đêm nay hắn rất cần sự an ủi của Rukawa, nhờ sự dịu dàng ấy, hắn mới thả lỏng và chìm vào giấc ngủ.

"Ngủ đi."
Rukawa đặt Sakuragi lên giường và đắp chăn cho hắn. Sau khi tắt đèn ngủ, Rukawa trong bóng tối nói:
"Đừng nghĩ đến việc sáng mai trốn đi một mình. Em phải gọi anh dậy đấy."
"Em biết rồi."
Sakuragi nắm tay Rukawa. Thể hiện bằng hành động rằng hắn sẽ không bỏ rơi Rukawa.
"Chúc ngủ ngon Cáo."
"Ngủ ngon."

***

Rukawa mở mắt ra, căn phòng vẫn tối om. Anh biết từ ánh sáng huỳnh quang yếu ớt của đồng hồ trên tường rằng vẫn còn sớm, và quay lại nhìn Sakuragi đang ngủ, nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn. Hai tuần xa nhà và lịch trình dày đặc khiến Sakuragi khá kiệt sức, có Rukawa bên cạnh, vừa tắt đèn hắn gần như ngủ thiếp đi. Rukawa luôn là người đi ngủ sớm hơn và ngủ nhiều hơn trong hai người, ít khi thức dậy vào giữa đêm, nhưng đêm nay thì ngược lại. Rukawa thở dài, quay người lại về phía Sakuragi, cẩn thận kiểm tra khuôn mặt hắn trong ánh sáng mờ ảo, rất bình yên, không cau mày hay chịu đựng sự đau đớn nào. Điều này khiến Rukawa thở phào nhẹ nhõm. Anh tựa trán vào Sakuragi và lại ngủ thiếp đi.
Vài giờ sau, Sakuragi thức dậy, sớm hơn đồng hồ báo thức vài phút. Hắn đã thấy Rukawa đứng trước bồn rửa mặt và phát hiện dưới mắt anh có quầng thâm rõ ràng.

"Cáo, anh bị sao vậy?"
"...Chào buổi sáng."

Sakuragi cau mày, biết Rukawa ngủ không ngon nhưng lại cảm thấy bất lực. Lần đầu tiên gặp người đàn ông này, hắn có ấn tượng là anh như thể người không có trái tim, tuy nhiên, khi càng hiểu nhau hơn, hắn dần dần hiểu rằng trái tim của Rukawa thực ra có một phần rất mỏng manh, anh rất nhạy cảm với những thứ và người anh coi trọng. Người mà thường có thể ngủ đến chết dù trời có sập, nhưng lại thức suốt đêm vì vết thương của Sakuragi, một mặt, Sakuragi cảm thấy khó xử. Nhưng mặt khác, đó cũng là lo lắng cho hắn, nên hắn cũng rất biết ơn và trân trọng nó.

"Không chịu nổi anh mà... Em đi pha cà phê đây." Sakuragi vỗ vỗ đầu Rukawa rồi đi vào bếp làm bánh sandwich đơn giản. Hai người ăn xong thì đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Rukawa vừa mặc áo khoác vừa ngáp dài, Sakuragi thấy vậy liền lấy chìa khóa ra trước, mở khóa xe phát ra hai tiếng bíp.

"Không phải là để anh lái à?"
"Anh ngủ không đủ giấc mà vẫn muốn lái xe?"
"Anh ngủ rồi."
"Đừng nói điêu nữa, sang ghế phụ ngồi đi."

Xe của Sakuragi đỗ ở phía trước xe của Rukawa, nếu hắn không lấy xe ra thì Rukawa sẽ không thể lái ra ngoài được. Thấy Sakuragi đã ngồi vào ghế lái, Rukawa đành miễn cưỡng ngồi cạnh hắn.
"Anh cứ chợp mắt đi. Đến nơi em gọi anh dậy."
"..."

Khi họ đến bệnh viện, bác sĩ của đội chỉ chào Rukawa mà không hỏi han gì, cả thế giới đều biết quan hệ hoà hợp của hai người và việc thỉnh thoảng xuất hiện cạnh nhau là điều bình thường. thang máy dẫn thẳng lên khoa y học thể thao.

"Vậy em vào đây. Anh có muốn ngồi ở quán cà phê gần đây không?"
"Không cần, đi đi, anh đợi em ở đây."
"Được rồi. Lát gặp lại nhé."

Rukawa nhìn Sakuragi đi vào phòng điều trị, theo sau bác sĩ của đội, rồi tìm một chiếc ghế dựa vào tường để ngồi xuống. Tầng này không có nhiều bệnh nhân như các phòng khám đa khoa, hơn nữa còn trước giờ bệnh viện mở cửa, toàn bộ không gian tương đối yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng gõ phím của y tá và tiếng in báo cáo, máy móc.

Anh không muốn ngủ, mặc dù vừa rồi đã chợp mắt ngủ trong xe nhưng anh vẫn luôn chú ý đến tình trạng của Sakuragi. Anh đã rất cố gắng để không suy nghĩ theo hướng xấu, kinh nghiệm làm vận động viên của anh cũng cho anh biết, nếu vết thương thực sự nghiêm trọng, Sakuragi sẽ không hành động thoải mái như vậy. Tuy nhiên, anh không khỏi nghĩ đến trận đấu giữa Shohoku và Sannoh trong giải quốc gia vào mùa hè năm nhất trung học, khi Sakuragi lao mình cứu bóng và bị thương ở lưng. Đó là ký ức mà Rukawa không muốn nhớ lại nhưng không thể nào quên được.

Vào thời điểm đó, rõ ràng anh là người đầu tiên nhận thấy có điều gì đó không ổn với Sakuragi.

Tình thế của trận đấu thay đổi nhanh chóng, khi nhận thấy Sakuragi không thể nhảy đủ cao để bắt lấy bóng bật bảng, anh lập tức cảm thấy Sakuragi đã hết sức, trận đấu đã bước vào hiệp hai và lẽ ra hắn cũng phải nhảy không biết mệt như anh. Shohoku không có người thay thế, nếu Sakuragi rời sân thì không thể đấu được nữa. Vì vậy, anh nói với hắn hãy tìm cách tập trung, theo đuổi chính anh và đừng bỏ cuộc. Anh không ngờ lưng Sakuragi lại bị thương, anh chỉ muốn giữ hắn ở lại sân đấu mà thôi.

Khi nhìn thấy Sakuragi ngã soài ra trên sân, trong đầu anh vẫn không nghĩ ngợi gì, cho rằng đó không phải là một vết thương nghiêm trọng. Hắn là người mới nên chỉ biết chạy theo bóng, tất nhiên hắn không biết cách giãn cơ một cách chính xác. Hơn nữa, không phải Sakuragi luôn bị thương sao? Hắn vẫn có thể thi đấu dù có băng bó nhưng hắn đã trở lại sân và giúp đội giành chiến thắng không phải sao? Cho đến khi tiếng còi vang lên, hai người không nhịn được đập tay với nhau, đồng đội hét lên, nhảy lên người họ, anh vẫn không nghĩ rằng vết thương của Sakuragi sẽ gây ra vấn đề gì, nhìn xem, hắn bắt được đường chuyền của anh và ném chuẩn xác. Ghi bàn thắng quyết định đó sao? Tên ngốc này nhất định sẽ tự hào về mình trong một thời gian, thôi kệ đi, dù sao đội cũng đã thắng, cứ để hắn tự hào đi.

Sau giải quốc gia, anh được gọi vào đội tuyển trẻ quốc gia để tập luyện. Khi trở lại trường, anh mới nhận ra mình đã sai lầm biết bao.

Bóng dáng Sakuragi biến mất khỏi phòng tập, hắn phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian, thậm chí hắn còn không chắc mình có thể tiếp tục thi đấu hay không. Rất may, hắn không cần phẫu thuật nhưng hắn không thể thi đấu mà không cần điều trị ngay sau chấn thương, điều này cũng để lại di chứng đáng kể và cần nhiều thời gian hồi phục hơn dự kiến. Sau khi năm ba nghỉ tập để tập trung vào việc học và Sakuragi bị chấn thương, bầu không khí trong đội bóng rổ Shohoku có vẻ buồn tẻ và mọi người đều có chút mất động lực. Ngay cả Rukawa cũng không khỏi thắc mắc liệu đây có phải là đội đã đánh bại vị vua Sannoh hay không?

Anh vốn tưởng rằng mình sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng khi trở lại tập luyện, rõ ràng anh vẫn làm như vậy mỗi ngày và ở lại tập sau khi kết thúc, nhưng anh chỉ cảm thấy thiếu thiếu một điều gì đó. Khi nhận ra mình đã ngừng ném bóng và đang ngơ người, anh rất bối rối. Kể từ khi còn nhỏ, anh đã bị ám ảnh bởi việc chơi bóng rổ, nhưng anh đã ngừng rê bóng một cách vô thức. Tại sao chứ?

Một buổi chiều nọ, anh chợt muốn chạy xa hơn một chút, đôi chân đã giúp anh quyết định lộ trình chạy khác, đó là một lộ trình đi chệch khỏi hành trình đã định và chạy thẳng về phía bờ biển. Khi chạy đến bờ biển, anh nhìn thấy một người ngồi trên bãi cát nhìn ra biển, mái tóc ngắn màu đỏ rất bắt mắt, ngọn than hồng âm ỉ trong lòng anh nhiều ngày bỗng bốc cháy. chạy thẳng về phía anh chàng tóc đỏ đó, chạy tới gần và kéo áo khoác của anh ra, khoe chiếc áo tập của đội tuyển Nhật Bản. Sau đó, đúng như dự đoán, anh nghe thấy bên kia lớn tiếng mắng mình.

Anh không bỏ qua niềm vui đang lướt qua trong lòng, đó là niềm vui khi đã buông bỏ và sự nhẹ nhõm khi chợt nhận ra điều gì đó.

Sau đó, hầu như ngày nào anh cũng chạy đến bãi biển, chạy đến chỗ Sakuragi để chiêm ngưỡng vẻ mặt chán ghét của hắn. Hiển nhiên, kể cả khi anh không xuất hiện trên bãi biển, Sakuragi ngày nào cũng sẽ ngồi ở tư thế cũ chờ Rukawa chạy tới. Sau đó, thỉnh thoảng Rukawa sẽ ngồi xuống bên cạnh hắn, hai người lại trao đổi những câu chuyện còn dang dở giữa tiếng sóng biển, và rồi, Rukawa cuối cùng cũng bước vào bệnh viện, đi thẳng vào phòng bệnh của Sakuragi và ngồi xuống bên giường bệnh. Sẽ thấy vẻ mặt ngơ ngác vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn của hắn, nếu chẳng may hắn đi kiểm tra mà không có ở đó, Rukawa sẽ ngủ gật chờ hắn quay lại, rồi nghe hắn hét lên: "Cáo hôi, muốn ngủ thì về nhà mà ngủ!"

Rukawa từng theo dõi quá trình phục hồi chức năng của Sakuragi, trong một căn phòng lớn chứa đầy các thiết bị khác nhau, hắn làm theo hướng dẫn của bác sĩ trị liệu phục hồi chức năng. Những động tác đó lẽ ra đối với Sakuragi là dễ dàng, nhưng Sakuragi nhăn mặt, mím chặt môi và di chuyển rất chậm. Qua cửa kính, Rukawa nhìn thấy những giọt mồ hôi chảy ra từ trán Sakuragi. Hắn đang kìm nén, Rukawa nghĩ, tay anh vô tình nắm chặt lại. Anh biết việc phục hồi chức năng rất khó khăn, cũng biết Sakuragi đã cố gắng rất nhiều, nhưng anh không ngờ rằng nhìn thấy vẻ mặt đau đớn như vậy của Sakuragi, khiến trái tim anh đau nhói.

Rukawa tự hỏi, tại sao mình không làm nhiều hơn trong trận đấu? Anh biết tiền bối Miyagi hối hận vì ném bóng ra khỏi sân, và tiền bối Mitsui cũng hối hận vì đã không cứu bóng kịp thời. Nhưng đó chỉ là hậu quả. Khi đó, anh đối mặt với sự khiêu khích của Sawakita và để Sannoh lần nữa mở tỷ số với thất bại hoàn toàn của anh, chính vì anh không đủ sức nên đẩy cả đội đã rơi vào đường cùng, Sakuragi phải lao người cứu bóng bất chấp mọi tình huống, kể cả sự an toàn của chính mình.

──Mày quá kiêu ngạo.

Một giọng nói trong lòng nói với anh rằng anh quá kiêu ngạo khi đã nghĩ như vậy. Anh cũng biết đây hoàn toàn kết quả anh tự chuốc lấy, tuy rất tự tin và mạnh nhưng lẽ ra anh cũng không nên kiêu ngạo đến mức không hiểu rằng bóng rổ là môn thể thao đồng đội và không ai có thể tự mình quyết định kết quả.

Khuôn mặt nhăn nhó của Sakuragi trong quá trình phục hồi đã in sâu vào trái tim anh kể từ đó và anh không thể quên nó dù có muốn đi chăng nữa. Sakuragi luôn vui vẻ chào đón anh ở bãi biển hay trong phòng bệnh, nhưng khi đang trị liệu, hắn trông yếu ớt và bất lực, kìm nén cảm xúc và chịu đựng nỗi đau. Nhiều năm sau, Rukawa thỉnh thoảng mơ thấy Sakuragi 15 tuổi tự mình trị liệu phục hồi chức năng, mỗi lần tỉnh dậy, anh đều xác nhận lại người bên cạnh mình có bình an vô sự hay không, thầm vui mừng vì mọi chuyện đã thay đổi tốt đẹp.

Rukawa cảm thấy ngón tay mình lạnh buốt. Chắc chắn rồi, khi nhớ lại những sự kiện trong quá trình phục hồi chức năng của Sakuragi, anh cảm thấy khó chịu khắp người. Anh lắc đầu, đứng dậy đi đến máy bán hàng tự động cuối hành lang mua một cốc cà phê nóng, cố gắng bình tĩnh lại. Anh biết rằng Sakuragi chắc chắn không quá để ý vết thương lần này, hắn chỉ không muốn anh phải lo lắng mà thôi. Anh phải bình tĩnh lại, dù kết quả có ra sao thì anh cũng phải là chỗ dựa và bảo vệ Sakuragi. Anh sẽ không bao giờ để Sakuragi phải thể hiện vẻ mặt lúc đó nữa.

Sakuragi đã vào phòng khám hơn một tiếng vì vẫn cần phải thực hiện một số xét nghiệm, việc này có thể mất một lúc. Rukawa đứng bên cửa sổ kính nhìn những chiếc ô tô chạy qua và người đi bộ nhỏ dần trên đường, rồi bắt đầu suy nghĩ làm cách nào để giúp Sakuragi vượt qua giai đoạn hồi phục. Không thể sống ở nhà Sakuragi để chăm sóc cho hắn, mặc dù khoảng cách giữa hai thành phố không xa nhưng lịch thi đấu và huấn luyện lại cố định nên anh chỉ có thể đi lại qua lại trong những ngày nghỉ hạn hẹp. Sakuragi nhất định sẽ bảo anh đừng đến, thậm chí có thể tức giận tranh cãi với anh, nhưng anh không quan tâm, nếu Rukawa Kaede không được phép theo dõi tình hình sức khỏe của Sakuragi Hanamichi thì anh có thể làm bất cứ điều gì.

"KAEDE!"

Nghe thấy ai đó gọi tên tiếng Anh của mình, Rukawa quay lại và thấy Sakuragi đang vẫy tay với anh. Anh ném chiếc cốc giấy trên tay vào thùng rác, sải bước lại gần và nắm lấy tay Sakuragi. Bác sĩ của đội đang dặn dò Sakuragi một số biện pháp phòng ngừa, Rukawa từ đầu đến cuối không ngắt lời, đợi đến khi bác sĩ của đội đi rồi mới nói:

"Mọi chuyện thế nào rồi?"
"Huh? Không sao đâu. Về nhà trước rồi mình nói chuyện sau."
"Có chuyện gì vậy? Em kể anh nghe trước."
"Căng cơ──"
Rukawa dừng lại và nắm tay Sakuragi.
"Chỉ hơi căng cơ thôi. Đã điều trị sơ bộ rồi. Dù sao, việc tập luyện và thi đấu đã bị tạm dừng rồi . Em phải lấy thẻ——"
"Hanamichi."
"Anh đừng lo. Đây không phải là chấn thương cũ tái phát đâu." Phần bị thương đã khác trước. Chắc là do căng cơ một thời gian rồi, bây giờ mới cảm nhận được cơn đau do tích tụ lại. Tóm lại, em phải nghỉ ngơi bốn tuần. Em phải vượt quá bài kiểm tra một tháng tới mới có thể tham gia tập luyện."
"...Thật sao?"
"Thật đấy. Những chuyện này em sẽ không nói dối anh đâu. Em cũng quan tâm đến cơ thể của mình. Em là Basketman mà. Trách nhiệm của em là giữ gìn sức khỏe."

Rukawa kìm nén ý muốn ôm Sakuragi vào lòng, chỉ nắm tay hắn đi vào thang máy.
"Chúng ta về nhà trước đi, chuyện này sẽ nói sau."
"Vậy nên em mới nói để về nhà chúng ta rồi nói chuyện đó!"

Trên đường về, hai người đi mua sắm ở một siêu thị lớn và chọn rất nhiều nguyên liệu tươi sống rồi trở về nhà với đống đồ đầy ắp. Theo kế hoạch ban đầu của Rukawa, anh không muốn Sakuragi làm gì cả, tốt nhất hắn nên nằm yên và gọi đồ ăn giao tận nơi hoặc làm bữa ăn đơn giản. Nhưng đương nhiên Sakuragi không nghe theo, hắn đã nghĩ tới thực đơn ba ngày này, đồng thời cũng học được mấy món mới, nóng lòng muốn khoe với Rukawa. Sau hai tháng không được ăn đồ ăn của Sakuragi nấu, Rukawa cũng rất tham ăn nên không nài nỉ nữa.

Bữa trưa là một bữa ăn kiểu Nhật truyền thống được nấu tại nhà, bao gồm thịt xiên nướng, oden, rau xào giá đỗ, cá hấp, súp thịt gà viên và cơm trắng phủ khoai nghiền. Thức ăn ngon miệng và đẹp mắt, anh ăn liên tiếp hai bát cơm.

"Sau khi kỳ nghỉ này kết thúc, thì tuần sau anh có trận đấu đúng không?"
"Ừ."
"Kỳ nghỉ tiếp theo cũng là...sáu tuần sau? Nếu mọi việc suôn sẻ, vết thương của em sẽ lành vào lần tới chúng ta gặp nhau."
"Ước được vậy đi."
"Đừng lo lắng, em sẽ rất ổn, em chắc chắn sẽ thực hiện việc điều trị và phục hồi chức năng mà em cần làm, và em sẽ không làm gì quá sức đâu."

Sakuragi muốn Rukawa tập trung vào trận đấu. Hắn biết người đàn ông này phiền toái đến mức nào, nếu không tiếp tục nhấn mạnh rằng mình ổn, anh nhất định sẽ tiếp tục suy nghĩ về điều đó.

"...Sắp tới anh sẽ đấu năm trận sân nhà."
"?"
"Anh sẽ đến gặp em."
──Biết ngay mà
"Anh định lái xe tới lui mỗi tuần à?"
"...Ừ."
"Xin đừng."
"Sẽ không mất nhiều thời gian đâu."
"Lái xe lúc buồn ngủ rất nguy hiểm."
"Anh có thể đi tàu."
"Anh còn không biết đi tàu kiểu gì." Mà đi tàu còn mất thời gian gấp đôi thời gian đi xe.
"...Dù sao thì anh cũng sẽ tới đây, em không thể cản anh được."
Rukawa uống xong ngụm súp cuối cùng rồi thu dọn những chiếc đĩa trống trên bàn mang vào bếp, ra hiệu cuộc trò chuyện đã kết thúc.

Sakuragi nhìn chằm chằm vào lưng anh. Hắn đương nhiên biết mình không thể ngăn cản Rukawa, khi còn trẻ thì còn tức giận mắng anh, nói những câu mỉa mai như không cho anh vào và không mở cửa cho anh khi anh đến. Còn bây giờ hai người đã là vợ chồng già rồi, đều biết cách cư xử của nhau, biết đối phương sẽ phản bác như thế nào, đến cãi nhau còn không được, kết quả cũng như nhau cả.

"Ò──" Sakuragi thở dài thườn thượt, bỏ bãi chiến trường trên bàn đầy chén đĩa, chạy vào phòng khách và hờn dỗi ngồi trên ghế sofa. Một lúc sau, Rukawa đi tới, đầu tiên là lấy hai chiếc gối nhét vào sau lưng Sakuragi để nâng lên rồi ngồi xuống bên cạnh hắn. Sakuragi nhìn chằm chằm vào màn hình TV mà không nhìn Rukawa, bày tỏ sự bất mãn thầm lặng.

"Hanamichi."
"..."
"Hanamichi."
"...Em đang xem TV."
"Anh đảm bảo sẽ ngủ đủ trước khi lái xe và anh cũng sẽ lái xe cẩn thận."
"..."
"Hãy để anh gặp em nhé?" Rukawa ghé sát mặt Sakuragi, áp môi vào tai Sakuragi: "Nếu không anh sẽ phát điên vì nhớ em mất."
Giọng nói trầm ấm lay động màng nhĩ của Sakuragi, hơi thở ấm áp phả vào tai Sakuragi, vừa yêu cầu vừa cầu xin, Sakuragi không khỏi lùi lại, Rukawa đã vòng qua eo hắn để ngăn hắn trốn đi, rồi cắn nhẹ dái tai hắn.
Dù không quay lại nhìn, Sakuragi vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Rukawa lúc này. Cáo thối đương nhiên biết đồ ngốc không thể làm gì được anh, anh thật sự là một kẻ đáng ghét.
"...Anh muốn làm gì thì làm."
Rukawa yêu Sakuragi, và Sakuragi thậm chí còn yêu Rukawa hơn thế. Đây là cách thông thường của họ để hòa hợp, duy trì sức nóng tình yêu của họ.

Rukawa ôm Sakuragi và hôn hắn, Sakuragi không thể tiếp tục xem TV nữa - dù ban đầu hắn cũng không tập trung xem lắm - kế hoạch ban đầu trong ba ngày này là cùng nhau chơi bóng, nhưng bây giờ hắn chẳng thể làm gì được. Tất nhiên điều duy nhất hai người có thể làm là ở bên nhau một cách ngọt ngào. Sau hai tháng không thể chạm vào nhau, cả hai say đắm đến mức hôn nhau suốt từ phòng khách đến phòng ngủ và cùng nhau trải qua một buổi chiều say đắm.

***

Buổi tối, Sakuragi đã tắm rửa sạch sẽ, nằm trên chiếc giường mềm mại vừa được thay ga trải giường sạch sẽ, tựa đầu vào lòng Rukawa trò chuyện. Chủ đề quay lại buổi khám sức khỏe buổi sáng tại bệnh viện, hai người trao đổi kiến ​​thức, kinh nghiệm về cách tránh chấn thương và giữ gìn sức khỏe. Chấn thương không phải là điều cấm kỵ giữa họ. Sau khi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, việc xử lý chấn thương như thế nào là một chủ đề bắt buộc. Rukawa đã tham gia các khóa học liên quan đến y học thể thao và chấn thương thể thao khi còn học đại học và tiếp tục theo dõi những kiến ​​thức mới liên quan. Anh rất may mắn vì cho đến nay anh chưa gặp chấn thương quá nghiêm trọng trong sự nghiệp thể thao của mình và anh đã hồi phục tốt ngay cả khi phải ngồi dự bị vì chấn thương. Còn Sakuragi liên tục dính những chấn thương nhẹ, lối chơi rất hung hãn và cần phải tranh bóng với những người khác dưới rổ nên chấn thương là điều khó tránh khỏi. Rukawa thường xuyên dặn dò hắn đừng quá sức, chú ý nhiều hơn đến tình trạng thể chất của mình, Sakuragi cũng nghe theo, khi hắn trưởng thành hơn và tích lũy kinh nghiệm, số lần bị thương nhẹ dần dần ít đi.

Khi trò chuyện, Rukawa dần trở nên im lặng và trầm tư. Sakuragi hỏi anh có chuyện gì, đầu tiên anh lắc đầu, nhưng đến khi không chịu được ánh mắt dò hỏi của Sakuragi, thấp giọng nói:

"Lúc đó... anh đã bảo em, 'Chơi nếu em muốn chơi'─"
"Ừ."

Sakuragi ngồi dậy và nắm tay Rukawa. Hắn biết Rukawa đang nói về trận đấu với Sannoh. Sau ngần ấy năm, ký ức này gần như đã trở thành bóng đen tâm lý của anh, xen lẫn niềm vui đánh bại được nhà vua và nỗi cay đắng khi chứng kiến ​​hắn phải nghỉ chơi vì chấn thương. Trận đấu đó đó là điểm khởi đầu cho sự phối hợp của hai người, nhưng Rukawa đã bị mắc kẹt trong việc "Sakuragi bị thương", không thể thoát ra được xiềng xích ấy.

"Sau này, thỉnh thoảng anh thắc mắc liệu có phải vì anh chọc tức em nên em mới ép mình chơi──"
"Đợi, đợi chút!" Sakuragi hơi siết chặt tay Rukawa và buộc phải cắt ngang lời anh đang nói.

"Anh đánh giá mình cao quá đấy! Đúng là lúc đó em rất ghét anh, em cũng không muốn nghe những gì anh nói." Sakuragi mỉm cười, cảm thấy hoài niệm và thú vị mỗi khi nghĩ về thái độ thù địch ban đầu của mình đối với Rukawa. "Lúc đó không ai có thể ngăn cản em trở lại sân đấu đâu, kể cả huấn luyện viên Anzai, huống chi là anh, một con cáo già kiêu ngạo? Chúng ta không còn ai cả, nếu em không quay lại, đội mình nhất định sẽ thua! Em không muốn, anh cũng không muốn đội thua. Tất cả chúng ta phải mạo hiểm mọi thứ trong trận đấu đó để đạt được chiến thắng cuối cùng. Em tự mình chọn vì em muốn chơi! Em không phải bị anh khiêu khích đâu. Anh đừng có đánh giá thấp em!"

Rukawa không nói gì mà nhìn lại Sakuragi với ánh mắt nóng bỏng. Anh không hiểu được suy nghĩ của Sakuragi, nếu dù có bị gãy tay, chân bị què thì vẫn phải bò về sân tiếp tục thi đấu, đó là bản sắc và thành tựu của hắn, như Sakuragi đã nói, khoảnh khắc huy hoàng nhất của cuộc đời chính là bây giờ. Nếu không có "hiện tại" này, thì có thể nói đến "tương lai" gì chứ?

"Em không hề hối hận về lần chấn thương đó. Mà, em còn rất vui vì đã lao lên cứu bóng. Mặc dù quá trình phục hồi sau đó rất khó khăn với em nhưng em đã vượt qua được nhờ sự hỗ trợ của huấn luyện viên, mọi người, và anh. Nhờ có anh, em có thể vượt qua được chuyện này."

Sakuragi chưa bao giờ nói rằng hắn biết ơn sự đồng hành của Rukawa như thế nào trong thời gian hắn nằm viện. Lúc đầu hắn cảm thấy bối rối, tưởng rằng Rukawa đến đây để cười nhạo mình, nhưng khi anh xuất hiện trên bãi biển hết lần này đến lần khác, trong lòng hắn dần dần mong chờ mỗi lần gặp mặt. Rukawa, người ngồi cạnh hắn trên bãi biển, Rukawa, người luôn đợi cho đến khi hắn thức dậy sau giấc ngủ trưa, và Rukawa, người ngủ gật trong khi chờ hắn kiểm tra xong, những mảnh vụn này tích tụ lại và tạo thành một nguồn năng lượng ấm áp và mềm mại trong hắn. Giúp hắn đứng lên và đối mặt với những đợt điều trị phục hồi chức năng gian khổ. Vì có Rukawa luôn dõi theo nên hắn đã có thể vượt qua nỗi đau của chấn thương.

Sakuragi hôn lên lòng bàn tay Rukawa. Hắn rất thích bàn tay của Rukawa. Đây là bàn tay sinh ra để chơi bóng rổ vừa là đôi bàn tay giỏi nhất thế giới trong việc xoa dịu hắn. Giống như hai ngày qua anh đã ở bên cạnh hắn, nắm tay hắn hết lần này đến lần khác. Đôi tay này đã mang lại cho hắn sự ấm áp và an tâm, hắn không thể thoát khỏi sự bảo vệ của Rukawa được nữa.

Rukawa vùi mặt vào ngực Sakuragi, lời thú nhận thật sự của Sakuragi khiến anh cảm động đến mức thậm chí còn có chút xấu hổ, anh chỉ có thể ôm chặt Sakuragi lần nữa và bày tỏ lòng biết ơn bằng hành động.

Trận đấu của với Sannoh có ý nghĩa sâu sắc đối với anh. Lần đầu tiên anh thực sự hòa nhập với đội, lần đầu tiên anh nhận ra khuyết điểm của bản thân, lần đầu tiên anh từ bỏ lối chơi độc đoán, lần đầu tiên anh có mối liên hệ tinh thần với những người quan trọng nhất. Anh tưởng rằng dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa, anh vẫn sẽ cảm thấy tiếc nuối vì vết thương của Sakuragi, nhưng giờ anh đã có thêm sức mạnh để bảo vệ người quan trọng của mình, Sakuragi không còn hành động liều lĩnh nữa và đã thể hiện ra những cảm xúc bất an của mình. Không còn bí mật nào giữa hai người, và chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn, hiện tại và tương lai.

Sau bữa trưa ngày hôm sau, Rukawa lái xe trở lại thành phố. Anh liên lạc riêng với bác sĩ của đội Sakuragi và yêu cầu một bản sao điều trị và phục hồi chức năng của hắn, anh gửi tin nhắn cho Sakuragi ba lần một ngày để nhắc nhở về lịch trình sắp tới. Anh chắc chắn sẽ gọi cho Sakuragi mỗi tối trước khi đi ngủ để hỏi về chuyện tình trạng của hắn, chi tiết đến mức Sakuragi không khỏi thắc mắc liệu có phải Rukawa đã cài GPS hay một con bọ lên người hắn hay không.

Cuối tuần tiếp theo, Rukawa đến nhà Sakuragi như đã hẹn, anh vừa kết thúc trận đấu tối hôm trước, Sakuragi còn mới thấy anh trên TV, thì Rukawa đã đến vào buổi trưa và anh lái xe về ngay tối hôm đó. Liên tục ba tuần, Rukawa đi đi về về giữa hai nơi trong cùng một ngày, đến lần thứ ba Sakuragi không chịu nổi nữa mà mất bình tĩnh, lục túi quần định vứt chìa khóa xe và chìa khóa dự phòng đi, nhưng Rukawa đã giấu chìa khóa đi rồi, an ủi Sakuragi, nói tuần sau bận việc nên không đến được. Sakuragi tin vào điều đó và để Rukawa hôn chụt chụt lên khuôn mặt bí xị cho đến khi Sakuragi hét lên: "Con cáo phiền chết đi được, lượn coi!"

Rukawa không xuất hiện vào tuần sau, nhưng bốn ngày sau, giữa tuần, vào buổi chiều sau khi trận đấu kết thúc, Rukawa vẫn dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa nhà Sakuragi. Cả nhà có vẻ yên tĩnh vì chủ nhân đã ra ngoài phục hồi, Rukawa cố tình chọn thời điểm này để đến để tránh gặp mặt trực tiếp với Sakuragi. Anh tắm rửa rồi nằm trên giường ngủ trong khi đợi người yêu về.
Khi Sakuragi quay lại và nhìn thấy Rukawa đang ngủ ngon lành trên giường của mình, tất nhiên hắn không thể tức giận được điều gì cả.

─Con cáo xảo quyệt chỉ biết cách dùng khuôn mặt để lừa người.

Sakura giận dữ nhéo má Rukawa rồi leo lên giường ngủ cùng anh.

***

"Bác sĩ nói vậy thật à?"
Rukawa dùng nĩa gắp một miếng thịt bít tết đưa đến miệng Sakuragi, nhìn Sakuragi ăn một cách hài lòng rồi gật đầu đồng ý. Bít tết áp chảo là món sở trường của Rukawa và là một trong số ít món Sakuragi để Rukawa nấu.

"Đúng vậy, ông ấy nói em đang phục hồi rất tốt. Nếu em vượt qua bài kiểm tra cuối tuần, tuần sau em có thể tiếp tục tập luyện bình thường."

Rukawa mỉm cười, vẻ mặt nhẹ nhõm khiến tim Sakuragi đập thình thịch, dù lâu như vậy nhưng hắn vẫn rung động trước sự dịu dàng vô tình của Rukawa.

"Ngay từ đầu nó chỉ là một vết thương nhỏ thôi."
"Kể cả vết thương nhỏ cũng cần được chăm sóc cẩn thận, nếu không──"
"Em biết mà!"

Sakuragi cũng gắp một miếng cà rốt đưa ra trước mặt Rukawa, hắn nhìn Rukawa hơi cau mày há miệng nuốt xuống.

Rukawa hôm nay có thể ở lại qua đêm, ngày mai lại vội vã trở về, có thể coi là một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi sau những trận đấu liên tiếp. Sakuragi đã có phần đoán trước Rukawa vẫn sẽ xuất hiện nên đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu cho hai người trong tủ lạnh, buổi tối vừa tỉnh dậy đã ra lệnh cho Rukawa nấu bữa tối cho mình, vì con cáo tự nguyện đến phục vụ hắn, nên hắn cũng không cần phải lịch sự làm gì.

Nhưng, Sakuragi lại thấy đau lòng khi nhìn thấy bộ râu thưa thớt mọc ra ở cằm Rukawa, da mặt mất đi vẻ tươi sáng vì mệt mỏi và cánh tay phủ đầy những miếng dán thể thao đầy màu sắc. Dù mệt mỏi vẫn nhất quyết lái xe tới đây, con cáo không chịu nghe lời thật sự vừa đáng yêu vừa đáng ghét.

"...Tuần sau đừng đến nữa."

Rukawa bất mãn không trả lời, cuối tuần sau là ngày kết thúc các trận đấu liên tiếp trên sân nhà, anh có thể nghỉ ngơi trọn vẹn hai ngày, vậy tại sao không đến?

"Thay vào đó em sẽ đến chỗ anh! Nhà anh chắc chắn đã biến thành bãi rác rồi!"

Rukawa nói "Ừm", không thể bác bỏ được chút nào. Đúng là anh đã chạy đến nhà Sakuragi trong vài tuần qua. Căn hộ của anh giờ chỉ có thể ngủ được trên một chiếc giường. Giỏ đựng đồ giặt đã đầy quần áo bẩn, sàn nhà đầy bụi, nhà bếp ngổn ngang hộp đựng, túi đựng đồ ăn ngoài còn sót lại, thậm chí rác để vài ngày mới được đem vứt đi.

Nhìn phản ứng của anh, Sakuragi biết mình đoán đúng, hắn trợn mắt nhìn anh, đứng dậy, bước tới gần anh, nâng cằm anh lên, nhìn xung quanh rồi vuốt tóc mái của anh.

"Và anh nên cạo râu, cắt tóc mái nữa. Ăn xong bữa tối em cắt cho."

Rukawa gật đầu, đôi mắt sáng ngời đầy mong đợi.

"Nhưng mà, em khá thích bộ râu của anh đấy. Cạo đi thì tiếc quá."

Sakuragi cúi đầu, nhẹ nhàng cọ má mình vào cằm Rukawa, rồi hôn lên khóe miệng anh.

"Hì hì."

Sakuragi thì thầm và cười khúc khích.

Rukawa không thể cưỡng lại sự trêu chọc của Sakuragi nên đã ôm hắn và hôn một cách cuồng nhiệt.

"...miệng toàn mùi bít tết..."

Hai người ôm nhau, Sakuragi cảm nhận được bàn tay Rukawa vuốt ve qua lại, giống như anh đã làm vô số lần trước đó, dùng tay xoa dịu nỗi đau và mang đến cho hắn sự ấm áp và an ủi.

Vài ngày sau, Sakuragi đã vượt qua bài kiểm tra và xác định rằng lưng của hắn đã bình phục hoàn toàn và hắn có thể tham gia buổi tập của đội và trở lại trong danh sách thi đấu của đội. Như đã hứa, ngày hôm sau hắn lái xe đến căn hộ của Rukawa. Khi mở cửa nhìn thấy đống quần áo bẩn trong nhà Rukawa và bồn rửa bát hôi hám, hắn không khỏi hét lên:

"Con cáo thúi! Lúc về anh chết với em!"

----------------------------

Chơi phè phỡn mấy tuần mãi mới nhớ ra chưa up fic dã hứa 🥲🥹 xin lũi mng rất nhìu ạ 🥹
nma công nhận fic này hai cháu không skinship mãnh liệt gì mà đọc vẫn bị mê quá ạ, chemistry vẫn gất bùng choáy 😭 thích cháu Ru bám dính ngừi iu như này lắm íiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro