Thời không hồi đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 【流花】时空回溯

Tác giả: Petunia_Allison

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/49251601

Permission của tác giả


Rukawa Kaede gặp được Sakuragi Hanamichi của 18 năm qua.


------------------------------------

Reng reng - 7 giờ 30 phút sáng, đồng hồ báo thức đã thực hiện nhiệm vụ của nó không biết mệt mỏi, đây đã là chiếc đồng hồ thứ tư trong tuần này, chiếc mới được thay thế chống rơi rất tốt, dù bị rơi từ trên tủ xuống, vẫn vang lên không ngừng. Đồng hồ báo thức kêu to liên tục ba mươi phút, khi nó sắp hết điện, từ trên giường một bàn tay vươn ra tắt nó đi.

Chủ nhân của bàn tay xoay người, tay trái với về phía bên kia giường, mò mẫm lên xuống, nhưng không tìm thấy người quen thuộc đâu, Rukawa Kaede nhíu mày, mở mắt, nhìn thoáng qua phần giường trống không. Rukawa Kaede có chút nghi hoặc, đứng dậy đi xuống giường, cho rằng sẽ có người ở trong phòng vệ sinh hoặc phòng bếp, nhưng cũng không có. Rukawa Kaede tìm mọi góc ngách trong nhà, cũng không tìm được, hôm nay là ngày đầu tiên đuọc nghỉ sau mùa giải, không phải thi đấu, sao em ấy lại dậy sớm như vậy, ra ngoài cũng không nói gì với mình. Rukawa Kaede cầm lấy điện thoại di động bấm số, cuộc gọi đến, nhưng chuông điện thoại di động lại vang lên từ trong phòng ngủ, Rukawa Kaede trở về phòng ngủ, nhìn thấy chiếc điện thoại cùng loại trên tủ đầu giường, đồ ngốc kia sao ra ngoài làm gì mà cũng để quên điện thoại được, Rukawa Kaede không nghĩ nữa, thay quần áo, định ra ngoài tìm người.

Vừa mở cửa ra, Rukawa Kaede nhìn khung cảnh trước mắt có chút luống cuống, anh nhớ rõ mình còn đang ở Mỹ, sao chỉ qua một đêm đã trở về Nhật Bản rồi? Anh đóng cửa lại, nhìn quanh phòng một lần, là nhà của mình ở Mỹ không sai, lại mở cửa nhìn trái nhìn phải, nhìn đường phố và cửa hàng, đây là Nhật Bản rồi, cũng không sai, chẳng lẽ người có vấn đề ở đây là anh? Không, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Mình đang nằm mơ sao, nhưng điều này chân thực quá rồi, hơn nữa năm giác quan của anh đều tồn tại. Thôi kệ đi, không cần nghĩ nhiều như vậy, quan trọng hơn là trước tiên phải tìm được đồ ngốc, với IQ kia của em ấy thì cũng không biết có xảy ra chuyện hay không.

Rukawa Kaede mang theo hai điện thoại di động đi ra khỏi nhà, hiện tại là giờ cao điểm buổi sáng, người đi đường qua lại với bộ dạng vội vàng. Rukawa Kaede cho rằng mình chỉ là một con ruồi không đầu trong đám đông, anh không biết gì cả, anh có chút sốt ruột, muốn gọi một người qua đường hỏi xem có gặp qua Sakuragi hay không, nhưng cho dù anh gọi to bao nhiêu lần, người qua đường nào cũng giống như không nghe thấy tiếp tục đi, Rukawa Kaede cố gắng nắm lấy cánh tay người qua đường, tiếc là không bắt được, tay anh đột nhiên xuyên qua cánh tay người qua đường, anh không thể chạm vào được đối phương, Rukawa Kaede sững sờ nhìn xuống hai tay mình, còn chưa hiểu được tình huống hiện tại của mình, thì có hai người đi về phía anh, anh không kịp tránh đi, người đối diện cũng đã xuyên qua anh, đơn giản như đi qua không khí vậy, đây là... Chuyện gì đang xảy ra, người khác không thể nhìn thấy chính mình? Còn đồ ngốc thì sao? Em ấy bây giờ như thế nào, là giống như những người đó, hay là... Giống như mình? Không kịp suy nghĩ kỹ, Rukawa Kaede đã chạy đi, bây giờ anh phải tìm được hắn càng sớm càng tốt.

Rukawa Kaede dừng lại và đi bộ, phân biệt trong đám đông, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia, trong nháy mắt, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, anh đã đi tìm 4 tiếng đồng hồ mà không hề hay biết, Rukawa Kaede đi theo đám người cũng không biết phải đi tới nơi nào, anh có chút mệt mỏi, định tìm chỗ nghỉ ngơi một lúc.

Rukawa Kaede tìm một cái ghế dài ngồi xuống, vừa nãy anh vội vàng tìm đồ ngốc, còn chưa kịp quan sát khung cảnh xung quanh. Nơi này hình như là phía nam của thành phố, đường phố trong ký ức dường như thu hẹp lại, một nhà hàng sushi trên phố đã đóng cửa? Dán một khẩu hiệu chuyển nhượng cửa hàng. Xe cộ qua lại không hề giảm đi, nhưng cầu vượt ban đầu được xây dựng ở ngã tư sao lại không thấy đâu nữa, anh nhớ rõ khi còn bé nghe ba mẹ nói qua, bởi vì gần Tokyo, giao dịch thương mại bên này khá nhiều, cho nên phương diện giao thông sẽ đông đúc, vì thế chính phủ đã mở rộng đường, xây dựng cầu vượt, phân chia khu vực. Nhưng cảnh tượng trước mắt này hoàn toàn không giống bộ dáng trong trí nhớ của anh, mà giống như hình ảnh được chiếu trên TV khi anh còn nhỏ.

Lúc này đã 12 giờ, bên đường có người cầm radio đang định nghe tin tức buổi trưa, theo một đoạn giai điệu quen thuộc vang lên, nữ phát thanh viên trước khi phát sóng tin tức nói một chút về ngày tháng và thời tiết hôm nay, Rukawa Kaede sau khi nghe rõ thời gian, không cẩn thận làm đổ chai nước trong tay.

Thì ra hôm nay từ lúc bước ra khỏi nhà, anh đã có một loại cảm giác xa lạ khó tả, bởi vì anh hoàn toàn không thuộc về không gian và thời gian này, lẽ ra anh phải sớm phát hiện ra rồi mới phải, từ khi đồ ngốc biến mất, mọi thứ đã thoát khỏi quỹ đạo vốn có. Nhưng nếu là như vậy, đáng ra đồ ngốc hẳn là ở cùng chỗ với anh mới đúng, nhưng vì sao sáng nay hắn lại biến mất vô cớ? Trong nhà không thiếu bất cứ thứ gì của hắn, hắn cũng không có khả năng tự ra ngoài mà không nói gì với anh, cho nên, vậy Sakuragi nên giải thích như thế nào? Bây giờ em ấy đang ở đâu?

Chờ đã, hôm nay là ngày 1 tháng 4 năm 1977, năm 1977, nền kinh tế Nhật Bản thịnh vượng nhất trong những năm 70, là năm sinh của anh, cũng là năm của đồ ngốc, và ngày 1 tháng 4 ... Đó là sinh nhật của đồ ngốc! Chẳng lẽ... Rukawa Kaede trong lòng đã có suy đoán, anh đứng dậy chạy tới bệnh viện trong thành phố, nếu suy đoán của anh là thật, vậy thì mọi chuyện được giải thích rõ ràng rồi.

Rukawa Kaede đi tới bệnh viện thành phố, tìm được khoa phụ sản, tiến vào phòng theo dõi trẻ sơ sinh, anh nhìn từng hàng một, cuối cùng cũng tìm được cái tên quen thuộc ở một góc. Anh cẩn thận dựa vào, kìm lại nhịp tim nhảy loạn xạ của mình, nhìn đứa bé đang ngủ say trong lồng ấp. Đứa bé vừa mới chào đời không lâu, làn da hồng hào, hai mắt nhắm nghiền, miệng khẽ mở, khuôn mặt đầy đặn, tay phải đặt trước ngực, ngực phập phồng, tươi tắn rực rỡ. Rukawa Kaede kiên định nhìn "hắn", giống như muốn "hắn" khắc sâu vào xương tủy, vào gen của anh. Rukawa Kaede vươn tay, phần mềm mại nhất trong lòng bàn tay áp lên thành lồng, như muốn xuyên qua lồng ấp chạm vào tay trái khép lại của đứa bé. Như cảm nhận được điều gì, tay trái của đứa bé chậm rãi mở ra, chạm vào thành lồng ấm áp, giống như tìm được cảm giác an toàn đã lâu không gặp, làm dịu cơ thể, không chút cố kỵ buông bỏ sự phòng bị với Rukawa Kaede. Rukawa Kaede thu tay về, đáy mắt hiện lên sự dịu dàng, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, tới gần, đặt môi ở lòng bàn tay, để lại một dấu ấn độc nhất. Phải lớn lên thật tốt, Rukawa Kaede cách lồng ấm sờ sờ đầu đứa bé, sau khi làm xong tất cả, thời gian không gian đình trệ, khoảng thời gian này cũng đã hết rồi, Rukawa Kaede nhìn qua đứa bé lần cuối, khuôn mặt mơ hồ trong ánh sáng.

Lần đầu hai anh nhìn thấy Sakuragi là vào ngày 1 tháng 4 năm 1987, điểm bắt đầu của thời gian này là tại nhà của Sakura, khi anh tỉnh dậy, căn phòng yên tĩnh, và con lắc trên tường dừng lại ở vị trí 10:30. Hình như chủ nhân ra ngoài làm việc, cậu chủ nhỏ cũng không có trong phòng, trên bàn ăn còn sót lại một miếng sandwich, cửa cũng không kỹ, giày dép vứt lung tung, giống phong cách sống của hắn.

Rukawa Kaede giúp Sakuragi sắp xếp lại giày, rồi cẩn thận đóng cửa lại, ra ngoài tìm bạn đời tương lai của anh. Ngôi nhà cho thuê này thuộc về khu phố cổ, ngôi nhà cũ kĩ, lối đi hẹp, dây điện quấn quanh, trên tường còn có những bức vẽ nguệch ngoạc lung tung lớn nhỏ. Rukawa Kaede đánh giá chung quanh, tuy rằng lúc trước nghe đồ ngốc nói qua về cuộc sống khi còn bé của hắn, nhưng dù sao tự mình trải qua cũng sẽ khác, đồ ngốc sẽ cố ý giấu diếm những thứ không tốt, nhưng ký ức sẽ không, nó sẽ nói rõ ràng cho anh biết tất cả về đồ ngốc.

Rukawa Kaede rẽ vào hẻm nhỏ, trong ngõ dường như đang xảy ra tranh chấp, mơ hồ có thể nghe thấy những từ ngữ xúc phạm như "không ai nuôi", "đồ con hoang", Rukawa Kaede vốn không muốn xen vào, nhưng hình như anh nhìn thấy một màu đỏ tươi sáng, màu sắc không phù hợp với con hẻm tối tăm này. Rukawa Kaede bước nhanh hơn, đến cuối ngõ nhỏ, nhìn thấy người anh đang nghĩ đến. Bạn nhỏ Sakuragi bị một đám trẻ con vây quanh ở giữa, đám trẻ kia có vẻ rất có ác cảm với Sakuragi, đầu tiên là chế giễu Sakuragi, một lúc sau đã bắt đầu động tay động chân, bạn nhỏ Sakuragi cho dù là đánh nhau lợi hại như thế nào cũng không địch lại được những đứa trẻ lớn tuổi, cơ thể to gấp đôi cậu, trên mặt, trên tay, trên đùi đều có vết thương lớn nhỏ, quần áo cũng bị rách, giày bị giẫm đạp một cái, bộ dạng chật vật như vậy, bạn nhỏ Sakuragi cũng không chịu cúi đầu nhận thua, cậu liều mạng chống lại nắm đấm của những người đó, thỉnh thoảng còn đấm một cái. Những người đó nhìn cậu còn sức lực ngoan cố kháng cự như vậy, nên cái đánh tiếp sau gần như dùng hết sức lực. Rukawa Kaede nắm chặt tay, anh không có cách giúp đồ ngốc, ngoại trừ đồ ngốc, anh không thể chạm vào bất cứ kẻ nào, đợi đã, tuy rằng người sống anh không thể chạm vào, nhưng hình như đồ vật thì có thể, Rukawa Kaede khom lưng, thử chạm vào sỏi đá trong ngõ nhỏ, xúc cảm lạnh lẽo thông qua đầu ngón tay truyền đến đại não của anh, trong nháy mắt, anh cầm lấy một viên sỏi ném mạnh ra ngoài, chính giữa hồng tâm.

"Oái, ai ném tao đấy!" Cậu bé bị đập trúng sờ sờ gáy mình, sờ ra một tay máu, cậu nhóc có chút sợ hãi và tức giận, mở to hai mắt nhìn về phía đồng bạn chung quanh mình.

Những cậu trai kia còn chưa thấy máu bao giờ, trong lúc đưa đẩy qua lại,không giải thích được, thì cậu bé thứ hai thứ ba đều bị sỏi đá ném trúng gáy, máu theo vết thương chảy xuống, bọn họ hoảng hốt, lúc này chạy tứ tung, miệng kêu có quỷ, tay chân khua loạn xạ, cuối cùng không biết là ai vấp phải ai, giống như domino, nặng nề ngã xuống đất, mãi không động đậy được.

Bạn nhỏ Sakuragi nhìn đám con trai giống như mất hồn kia, mặc dù cảm thấy có hơi kỳ lạ, nhưng phần nhiều không khỏi thấy vui vẻ, lúc trước đều là bọn họ đơn phương đánh đập, về nhà còn vì bọn họ mà bị ba mắng, cậu đã thấy khó chịu với bọn họ, nếu không phải bởi vì cậu chưa trưởng thành, nhất định phải mạnh tay cho tụi nó chịu khổ. Lúc nào người gây sự đều là bọn họ, cuối cùng lần này cũng phải chịu quả báo, bạn nhỏ Sakuragi còn chưa kịp nói lời cay độc với bọn họ, đã bị một cái ôm bất ngờ làm tim cậu loạn nhịp.

Cái ôm này rất ấm áp, có cảm giác rất an toàn, còn tràn đầy yêu thương, trong lúc thất thần làm cho Sakuragi có hơi chìm sâu vào đó, sau khi phục hồi tinh thần, bạn nhỏ Sakuragi cuống quít muốn đẩy người trong lòng ra, cậu đã mất đi ánh mặt trời quá lâu rồi, đừng cho cậu hy vọng, cậu chưa từng kỳ vọng vào nó.

Chủ nhân của vòng tay ấy rất khỏe, chút sức lực này của bạn nhỏ Sakuragi đối với anh chẳng là gì, Rukawa Kaede có chút đau lòng, giống như là có người bóp chặt trái tim anh, từng chút từng chút hút máu ra ngoài, anh luôn vì người này mà sinh ra một số cảm xúc cực đoan, cũng chỉ có thể là "hắn", Rukawa Kaede ổn định hô hấp của mình, chậm rãi buông Sakuragi ra, nhìn bé con mặt đầy sắc màu, trầm giọng nói: "Đồ ngốc, lần sau không được cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, đánh không lại còn không chạy đi!

Nghe anh nói như vậy, bạn nhỏ Sakuragi tức giận: "Ai... Ai nói tui không thể đánh bại chứ! " Cậu còn đắc ý ưỡn ưỡn bộ ngực nhỏ bé của mình, "Tui có thể đánh được mười người đám đó! "
"Ồ- vậy, ai vừa bị đánh đấy?" Rukawa Kaede trêu chọc.

"Đó là... Đó là hôm nay tui ăn không no, không phát huy thực lực thật của mình được!" Bạn nhỏ Sakuragi nói, thật kỳ lạ, người này cho cậu cảm giác rất thân thiết, vô thức muốn lại gần.

Rukawa Kaede nhớ tới cái bánh sandwich cắn một miếng bị bỏ lại trên bàn ăn và cuộc gặp mặt hôm nay, nhíu mày, hỏi: "Ngày nào em cũng ăn không đủ no sao, thôi quên đi..." Rukawa Kaede bế bạn nhỏ Sakuragi lên, định dẫn cậu ra ngoài ăn chút gì đó.

"Này! Thả tui xuống! Anh đưa tui đi đâu vậy? Bạn nhỏ Sakuragi hoảng hốt nói.

"Im lặng một chút." Rukawa Kaede vỗ vỗ mông bé con, "Đừng kêu nữa, anh dẫn em đi ăn đồ gì ngon. –

Ra khỏi khu phố cổ, tầm nhìn mở rộng, Rukawa Kaede dựa vào trí nhớ của mình, tìm được một cửa hàng sushi mà baa mẹ đã dẫn anh đến ăn khi còn bé, đối diện còn có cửa hàng ramen, hai cửa hàng hình như là của cặp vợ chồng, hương vị khỏi phải nói, đồ ngốc hẳn sẽ thích. Rukawa Kaede thả bé con xuống, chắc chắn anh không có cách vào cửa hàng giúp đồ ngốc gọi đồ ăn rồi, chỉ có đồ ngốc có thể nhìn thấy anh, những người khác cũng không thể, chỉ có thể đưa tiền cho đồ ngốc, để cậu tự gọi đồ.

"Em muốn ăn gì?" Rukawa Kaede hỏi.
"Ramen!" Đáp án như dự đoán, khẩu vị không hề thay đổi.

Rukawa Kaede móc túi ra, đem toàn bộ số tiền trên người mang theo nhét cho bạn nhỏ Sakuragi, "Em tự mua nhé."

"Đừng xem thường người khác! Anh... Anh không được như thế đâu." Bạn nhỏ Sakuragi nghi ngờ nhìn hắn.

"Anh nhìn em mua, để em không thành đứa ngốc." Rukawa Kaede vỗ vỗ lưng bạn nhỏ Sakuragi.

"Thôi được rồi." Bạn nhỏ Sakuragi có chút bất mãn với những lời anh nói, nhưng nể tình anh ta mời mình ăn mì ramen quyết định tha cho anh.

Lúc bạn nhỏ Sakuragi chạy đi gọi món, cảm giác choáng váng quen thuộc lại ập đến, Rukawa Kaede biết đã đến lúc, anh cố gắng thoát khỏi cảm giác đau đầu, sải bước tiến lên, nắm lấy cánh tay bạn nhỏ Sakuragi, có ngàn lời vạn ngữ muốn nói với đồ ngốc, nhưng lời nói đến bên miệng lại không nói được lời nào, cuối cùng nhìn bộ dáng ngơ ngác của đồ ngốc, nói ra lời chúc phúc chôn dưới đáy lòng: "Lớn lên thật tốt nhé, đồ ngốc, và... Chúc mừng sinh nhật." Ban đầu là muốn chờ cậu ăn mì và ước một điều, nhưng anh không thể làm được. Trước khi rời đi, anh mơ hồ nghe thấy bé con đang gọi anh, cố gắng giữ anh lại, nhưng vô ích, trước khi ánh sáng biến mất, Rukawa Kaede nhìn đốm sáng trước mặt, trong lòng thầm nghĩ, hẹn gặp em trong tương lai, đồ ngốc.

Địa điểm lần thứ ba quay về là trường cấp 2 Wakou, nơi đồ ngốc học cấp 2, lần này Rukawa Kaede khá may mắn, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là màu đỏ bắt mắt kia, nhưng tên này đang đưa thư tình cho một bạn nữ! A, khó chịu quá, tuy rằng biết tên này nhất định sẽ bị cô gái kia từ chối, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của đồ ngốc, đối với bộ dáng cười ngây ngô với cô gái kia thấy chua xót trong lòng, anh còn chưa nhận được thư tình của đồ ngốc bao giờ! Khi trở về nhất định phải để cho tên kia viết cho anh năm mươi bức thư, đọc cho anh nghe từng câu từng chứ một! Đáng ghét, thật đáng ghét! Nếu không phải đồ ngốc bây giờ còn nhỏ, anh rất muốn hôn cậu, sau đó tuyên bố chủ quyền. Bình tĩnh, bình tĩnh, nhìn thấy cô gái kia rõ ràng đã từ chối đồ ngốc, Rukawa Kaede thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Sakuragi không dễ chịu như vậy, sau khi bị từ chối vẻ mặt Sakuragi mất mát, vào tiết cũng không học, trốn ở trên sân thượng khóc.

Thật sự, không phải là một người phụ nữ thôi, quan trọng với em ấy vậy sao? Rukawa Kaede đi đến bên cạnh Sakuragi, rút bức thư tình Sakuragi nắm trong tay, khó chịu nói: "Đổi tên người em muốn tỏ tình đi."

Sakuragi nhìn tên dở hơi không biết từ đâu xuất hiện, khó hiểu nói: "Hả? Anh là ai? "

"Bạn đời tương lai của em." Rukawa Kaede vẻ mặt âm trầm.

"Hả?" Sakuragi khiếp sợ, suýt nữa không đứng vững được, cho tới bây giờ cậu chưa từng thấy qua người nào da mặt dày như vậy, tuy rằng thiên tài có rất nhiều người thích, nhưng cậu cũng không đến mức thích một người đàn ông chứ, tiêu chuẩn chọn vợ của cậu vẫn luôn là nữ mà, "Anh... Có phải đầu óc anh có vấn dề không! Làm sao thiên tài có thể thích con trai được! "

"Sao lại không có khả năng, em không thử làm sao biết được."

"Không thể nào! Anh cũng không phải con gái, cơ thể thì thô cứng, không mềm mại chút nào, làm sao tôi có thể thích anh! Đừng có lừa tôi! " Sakuragi cảm thấy mình bị xúc phạm, tức giận nói.

Rukawa Kaede cũng không có cách nào nói lý với cậu, mặc dù anh cũng không phải người nói đạo lý. Lợi dụng ưu thế chiều cao, Rukawa Kaede kéo Sakuragi qua, đặt lên mặt cậu một nụ hôn, đôi môi mềm mại kề sát hai má có chút nóng, xúc cảm triền miên chạm đến đầu tim Sakuragi, trêu chọc từng nhịp tim của cậu.

Sakuragi sững sờ vài giây, sau đó vội vàng đẩy người đàn ông trước mặt ra, ý thức được người đàn ông đã làm cái gì, tức giận đấm một cái nhưng bị người đàn ông cản lại, cậu nhìn về phía anh, trong ánh mắt trong veo của người đàn ông ấy chỉ có duy nhất bóng dáng cậu, giống như không thể chứa thêm được người khác. Cậu có chút nghi ngờ, với điều kiện của người đàn ông này, nhất định có rất nhiều người thích anh, mình có cái gì mới hấp dẫn anh ta được chứ, Sakuragi nghĩ không ra cũng không dám nghĩ, thật sự, vì sao để cho cậu phải phiền muộn vậy chứ, những người không thích cậu, cô gái cậu thích, và người trước mặt này cũng vậy, nhưng mà, người đàn ông này là người thân thiện với cậu nhất, trừ bỏ nụ hôn bất ngờ kia.

Rukawa Kaede nhìn Sakuragi trong chốc lát nhíu mày, lúc thì bĩu môi, lúc thì tự hỏi, có chút muốn cười, anh vươn tay sờ sờ đầu thiếu niên, trước khi ánh sáng mang cậu đi, trịnh trọng nói với thiếu niên: "Trước anh, em không được thuộc về bất cứ ai." Nhìn bộ dáng thiếu niên bởi vì anh biến mất mà bối rối, cuối cùng cũng có chút an ủi, coi như tên này có chút lương tâm.

Lần cuối cùng trở về là ở nhà anh và Sakuragi ở Nhật Bản, lúc anh tỉnh táo lại là tám giờ rưỡi tối, trong phòng tối đen như mực, không bật đèn, Rukawa Kaede mò mẫm bóng tối đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn lướt qua một vòng, trong phòng khách cũng không có người, phòng ăn bên kia hình như có chút ánh sáng yếu ớt, anh tìm theo hướng ánh sáng, nhìn thấy Sakuragi 18 tuổi.

Sakuragi một mình ngồi trên bàn ăn, hướng về phía chiếc bánh đặt ở chính giữa bàn ước, nến trên bánh được xếp thành số "18", cắm khắp xung quanh bánh, ánh nến nhu hòa chiếu lên mặt thiếu niên, tạo ra một vẻ đẹp hư ảo. Sinh nhật lần thứ 18 của Sakuragi, vì lý do huấn luyện gấp nên anh không thể trở về, vốn đã xin nghỉ phép về nước tổ chức sinh nhật cho cậu, không nghĩ tới kế hoạch lại thay đổi, anh nuốt lời, tuy rằng đồ ngốc tỏ ra bình tĩnh nói với anh không sao, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn thất vọng, anh không làm tốt vai trò bạn đời của đồ ngốc, trong thời gian hơn hai năm, gặp thì ít mà xa cậu thì nhiều, vì thời gian mỗi lần anh ở lại cũng không dài, còn chưa tâm sự đủ thì lại phải đi xa. Được rồi, ở khía cạnh này anh thật sự rất tệ, để cho đồ ngốc chờ lâu như vậy. Cuối cùng vẫn là Sakuragi chủ động dựa vào, tự đưa mình vào vòng tay của anh ở nước ngoài.

Rukawa Kaede lẳng lặng nhìn người con trai mình yêu, sau khi thiếu niên ước xong, ôm lấy cậu từ phía sau, "Em ước điều gì rồi?"

Sakuragi chạm vào nhiệt độ quen thuộc, trong giây lát mắt đỏ ựng: "Không nói cho anh biết. "

"Cũng đúng, nói ra sẽ không linh."

"Thật ra... Nó đã trở thành sự thật rồi" Sakuragi lau nước mắt chảy ra, "Đồ cáo ngu ngốc, em muốn anh tổ chức sinh nhật với em."

Rukawa Kaede có chút ngạc nhiên, anh cho rằng đồ ngốc ước sẽ trở thành cầu thủ bóng rổ số một Nhật Bản hoặc là nguyện vọng đánh bại anh, không nghĩ tới là cái này.

Sakuragi xoay người, lần đầu tiên chủ động hôn lên khóe miệng người yêu, đầu lưỡi đảo qua môi đối phương, Rukawa Kaede lấy lại tinh thần, cậu bị môi lưỡi anh quấn lấy, gợi lên sắc xuân đầy vườn, khi nụ hôn kết thúc, Rukawa Kaede nhìn Sakuragi ngửa đầu thở dốc, nhất thời có chút nóng mặt, anh dùng ngón cái lau cánh môi đối phương, nói một câu sinh nhật mừng sinh nhật muộn màng, tặng cho mỗi một bữa tiệc sinh nhật đồ ngốc mà anh vắng mặt trong 18 năm qua.

Con lắc vang lên không đúng lúc, nhắc nhở anh đến lúc phải quay về, cuối cùng Rukawa Kaede thì thầm bên tai Sakuragi 18 tuổi, và gửi em những lời tình đẹp nhất thế gian —— anh yêu em. Ánh sáng bám vào cơ thể anh, những đốm sáng cùng ánh nến và khuôn mặt ngây ngô của thiếu niên biến mất.

Reng reng reng – 7 giờ 30 phút sáng, Rukawa Kaede tỉnh lại từ trong giấc mơ, vươn tay tắt đồng hồ báo thức, dùng sức ôm chặt người trong ngực, khẽ hôn lên trán đối phương, Sakuragi mơ hồ đưa tay ra, bị đối phương kéo đến bên miệng hôn rồi cắn một cái, đại khái là Rukawa Kaede làm cho hắn có chút không kiên nhẫn, Sakuragi hai tay ôm mặt đối phương, vỗ miệng Rukawa Kaede, nói một câu: "Anh có thấy phiền không hả?" Rukawa Kaede vùi đầu vào vai Sakuragi, nói một câu: "Chào buổi sáng."

Sáng sớm, mặt trời vừa lên, hôm nay có thể kéo đồ ngốc đi chạy bộ buổi sáng, chơi bóng, đi siêu thị, ăn cơm, đi dạo phố, chơi game. Còn rất nhiều rất nhiều thời gian thuộc về bọn họ, thời gian của quá khứ được lấp đầy bởi tương lai, cuối cùng chúng ta cũng không cần phải xa nhau nữa. Đông rồi hạ đến, họ sẽ nắm tay nhau đi qua tất thảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro