Tập 12: Trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn mưa rào buổi chiều tắm mát ngôi biệt thự, từng giọt nước rơi trên mái nhà tạo thành giai điệu đơn điệu nhưng sâu lắng. Bungah ngồi dựa vào ghế sofa, đôi mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đã nhiều ngày chị chưa được thấy mặt trời, trời mưa liên miên như không bao giờ dứt. Tarn ở bên cạnh, đang đút cháo cho chị. Cả hai không nói gì nhiều, chỉ để những khoảnh khắc yên lặng lấp đầy căn phòng.

Nhưng rồi, sự yên lặng ấy bị phá vỡ bởi tiếng chuông cửa vang lên bất ngờ. Tarn thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh nhẹn đứng dậy đi mở cửa. Trái tim Bungah như muốn ngừng đập khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước cửa-Pana. Sự xuất hiện của chồng cũ chẳng khác nào một cơn bão sắp ập đến giữa lúc trời còn chưa kịp yên.

Pana bước vào với vẻ tự tin, khoác lên mình bộ vest đắt tiền, nụ cười nửa miệng đầy ngạo nghễ. Ông ta vẫn như xưa, chưa bao giờ thay đổi. "Lâu rồi không gặp ... vợ yêu của anh," ông nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tarn như thể muốn thách thức.

Bungah cố giữ vẻ bình tĩnh, đáp lại, giọng nói lộ ra sự căng thẳng. "Anh đến đây làm gì?"

Pana đưa mắt quan sát khắp căn nhà, ánh mắt dò xét. "Em sống tốt nhỉ," ông ta bình luận, giọng điệu lạnh lùng như một cái dao sắc. "Không ngờ em lại chuyển về căn biệt thự này."

"Tôi không cần sự lo lắng của anh, Pana," Bungah cười khẩy nói, cố giữ khoảng cách. "Tôi vẫn sống tốt mà không cần đến anh."

Tarn đứng bên cạnh, không nói gì nhưng đôi mắt như thể đăm đăm nhìn Pana. Cô cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, nhưng thay vì lùi bước, Tarn càng đứng vững, bảo vệ Bungah bằng tất cả sức mạnh tinh thần của mình. Pana không còn là người đàn ông quyền lực trước mặt cô. Hắn chỉ là một kẻ sắp phải đối diện với thất bại.

"Chẳng phải tôi đến đây vì em," Pana nói, nụ cười nhếch mép, "Mà là để gặp Yo. Con trai tôi đâu?"

Bungah hơi nhíu mày, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời, "Yo không có ở đây. Nó bận công việc."

Pana ngả người dựa vào ghế, ánh mắt chuyển từ Bungah sang Tarn, dò xét. "Chắc con bé con này là Tarn," ông ta lên tiếng, giọng điệu đầy mỉa mai. "Mới tí tuổi đầu đã làm trà xanh rồi. Tôi phải thừa nhận, em có sức quyến rũ và cũng có gu mặn đó. Mẹ của người yêu mà không kiêng nể. Giỏi, rất giỏi!"

Tarn không đáp lại, chỉ lặng lẽ quan sát người đàn ông trước mặt. Cô biết rõ trò chơi tâm lý mà Pana đang cố gắng áp đặt. Ông ta không đến đây để gặp Bungah, cũng không phải vì Yo. Đó là sự kiêu hãnh của một người đàn ông không chấp nhận thất bại. Nhưng Tarn không phải là người dễ bị đánh bại. Cô chỉ mỉm cười, không để lời nói của Pana tác động đến mình.

"Cảm ơn đã quá khen. Tôi cửa gì cũng không bằng năng lực nhân tình của anh được." Tarn đáp lại nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt lấp lánh sự thách thức. "Chúng tôi đang sống rất tốt. Và sẽ tiếp tục như vậy."

Pana nhướng mày, một chút ngạc nhiên hiện lên trong đôi mắt ông ta. Tarn không còn khúm núm như trước đây, còn đổi cách xưng hô ngang hàng với ông ấy. Nhưng nhanh chóng, ông lấy lại bình tĩnh, quay sang Bungah, như thể muốn xác định điều gì đó. "Tôi không nghĩ em dễ dàng quên quá khứ như vậy, Bungah."

Câu nói ấy như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim Bungah. Chị cảm nhận được những ký ức xưa cũ quay trở lại, như những bóng ma ám ảnh. Nhưng Tarn không để Pana có cơ hội đi sâu hơn. Cô bước lên một bước, đứng chắn giữa Bungah và Pana, đôi mắt không rời khỏi ông ta.

"Quá khứ đã qua," Tarn nói, giọng nói dứt khoát. "Chúng tôi không sống trong quá khứ, mà trong hiện tại. Và hiện tại của chúng tôi không cần anh."

Pana im lặng, ánh mắt đăm chiêu quan sát Tarn. Ông ta biết rằng trận chiến này không đơn giản. Nhưng người đàn ông như Pana không dễ dàng bỏ cuộc. "Tôi không ở đây để tranh cãi với em, Tarn."

"Vậy thì anh có thể đi được rồi đó," Bungah xen vào, giọng nói cứng rắn hơn trước.

Sự kiên quyết trong giọng nói của Bungah khiến Pana hơi ngạc nhiên, nhưng ông ta không biểu lộ ra ngoài. "Đuổi tôi?" ông ta nói, đứng dậy khỏi ghế, nhìn thẳng vào mắt Tarn. "Tarn à cô đã dám thách thức thì tôi đây sẽ nhận lời."

Ông ta rời đi, để lại một sự im lặng nặng nề trong căn phòng. Bungah thở dài, cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí tan biến dần. Chị quay sang Tarn, ánh mắt dịu lại. "Cảm ơn em."

Tarn mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay Bungah. "Cảm ơn em gì chứ, chị bây giờ là vợ của em, em không cho ai động đến chị đâu!"

Cuộc sống của Bungah và Tarn đã bắt đầu ổn định lại sau những ngày tháng giông bão. Nhưng sóng gió dường như chưa muốn buông tha họ khi Pana bất ngờ xuất hiện. Pana không trở lại vì tình yêu hay sự ân hận. Ông ta quay lại chỉ vì một lý do duy nhất: cái tôi của một người đàn ông không muốn thua kém trước bất kỳ ai, đặc biệt là một người phụ nữ như Tarn.

Tarn ngồi lặng lẽ bên giường của Bungah, nhẹ nhàng xoa bóp đôi bàn tay gầy guộc của chị. Ánh mắt cô chứa đầy sự lo lắng và yêu thương khi thấy Bungah vẫn còn yếu sau ca phẫu thuật tim. Tarn không muốn làm chị lo lắng, nhưng trong lòng cô lại ngổn ngang về sự trở lại của Pana. Cô biết đây sẽ là một thử thách khó khăn, không chỉ vì sự hiện diện của ông ta, mà còn vì quá khứ phức tạp giữa Pana và Bungah. Dù sao thì họ vẫn chưa ly hôn, Tarn nói đúng theo pháp luật là kẻ thứ ba xâm chiếm vào gia đình người ta.

Trong khi Tarn còn đang trầm tư, một tiếng gõ cửa vang lên. Cô đứng dậy, mở cửa và không bất ngờ khi thấy Pana đứng đó, với ánh mắt sắc bén. "Tôi có thể vào không?" Pana hỏi, giọng điệu bình thản nhưng chứa đựng sự khinh thường ngầm.

Tarn hơi nhướng mày, nhưng vẫn giữ sự lịch thiệp đúng mực và cũng biết nhún nhường ông ấy một chút. Cô tránh sang một bước cho ông ta vào phòng.

Pana bước vào, nhìn quanh căn phòng. Không gian ấm áp, giản dị đối lập hoàn toàn với căn nhà sang trọng mà ông ta và Bungah từng chung sống. Ông ta dừng lại ở phía đầu giường, nhìn xuống Bungah, nở một nụ cười nhạt. "Em trông khá hơn rồi đấy, Bungah."

Bungah hơi cựa mình, đôi mắt mở hé và nhìn thấy người đàn ông mà chị đã từng gọi là chồng. Trái tim chị nhói lên, nhưng không phải vì tình yêu, mà vì nỗi sợ hãi và cảm giác bị mắc kẹt trong quá khứ.

Pana nhìn Tarn, ánh mắt thách thức: "Tarn, tôi nghe nói cô chăm sóc Bungah rất chu đáo. Nhưng cô có nghĩ mình đủ sức để đối mặt với những điều sắp tới không? Một khi tôi quyết định đòi lại những gì thuộc về mình, tôi sẽ không từ bỏ đâu."

Tarn nhìn thẳng vào mắt Pana, không hề nao núng: "Những gì thuộc về anh? Bungah không phải là một món đồ để anh chiếm hữu hay trao đổi. Tôi sẽ không để anh làm tổn thương chị ấy thêm một lần nào nữa."

Pana bật cười, tiếng cười lạnh lùng và đầy mỉa mai: "Tarn, cô thật ngây thơ. Cô nghĩ rằng tình yêu là đủ để giữ Bungah bên mình sao? Cô có bao giờ nghĩ rằng Bungah và tôi vẫn còn là vợ chồng hợp pháp chưa?"

Câu nói của Pana như một lưỡi dao sắc nhọn cắt sâu vào tâm trí Tarn. Cô biết sự thật này từ lâu, nhưng nghe nó trực tiếp từ miệng Pana vẫn cứ như là một cú sốc. Tuy nhiên, Tarn không để lộ sự dao động trong mắt mình. Cô bước lên phía trước, đối diện trực tiếp với Pana: "Đúng, về mặt pháp lý thì anh và chị ấy vẫn là vợ chồng. Nhưng pháp lý không định nghĩa được tình cảm và sự tôn trọng giữa con người với nhau. Bungah là người tự do, và chị ấy sẽ quyết định cuộc đời mình."

Bungah dù còn đang mệt, cũng cố gắng ngồi dậy, nhìn vào mắt Pana: "Pana, tôi không muốn tranh cãi. Cuộc sống của tôi không còn liên quan đến anh nữa."

Pana nhìn chị với ánh mắt lạnh lùng, nhưng rồi ông ta chuyển ánh nhìn sang Tarn, đầy vẻ thách thức: "Vậy thì chúng ta sẽ xem, ai sẽ là người cuối cùng ở đây khi mọi thứ kết thúc."

Pana rời đi với vẻ tự tin ngạo mạn, để lại trong không gian một bầu không khí căng thẳng. Tarn ngồi xuống bên Bungah, nắm chặt lấy tay chị. Cô cảm nhận được sức mạnh tinh thần của Bungah, nhưng cũng hiểu rằng sức khỏe của chị vẫn là điểm yếu lớn nhất trong chuyện này và cả đối với cô. Cô biết rằng Pana sẽ không dừng lại ở đây. Ông ta sẽ dùng mọi cách để chia rẽ họ, và cô không thể để điều đó xảy ra.

Tarn nhẹ nhàng nói: "Chị có muốn em nói chuyện với luật sư về việc ly hôn không? Chúng ta cần giải quyết dứt điểm để Pana không thể lợi dụng điều này nữa."

Bungah lắc đầu, mỉm cười buồn bã: "Bây giờ chưa phải lúc thích hợp. Tôi không muốn Pana gây rắc rối thêm, đặc biệt là khi tôi chưa hoàn toàn hồi phục."

Tarn gật đầu, tôn trọng quyết định của Bungah. Dù vậy, trong lòng cô luôn canh cánh về tình trạng sức khỏe của chị. Những ngày tháng chăm sóc Bungah đã khiến cô trở nên nhạy cảm hơn với những thay đổi nhỏ nhất trong cơ thể của chị. Mỗi khi Bungah hơi yếu đi, trái tim Tarn lại đập loạn nhịp, lo lắng rằng điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.

Trong những tuần tiếp theo, Pana không ngừng xuất hiện, dù chỉ là để tạo áp lực lên Tarn và Bungah. Ông ta không quan tâm đến Bungah, nhưng lại vô cùng quan tâm đến việc Tarn có thể vượt qua ông ta hay không. Cuộc đối đầu giữa hai người ngày càng căng thẳng, nhưng Tarn không bao giờ để mình lùi bước. Cô hiểu rằng mình phải mạnh mẽ, không chỉ vì bản thân mà còn vì Bungah.

Trong một buổi chiều, khi Pana bất ngờ ghé thăm, Tarn quyết định không nhượng bộ thêm nữa. Cô kéo Pana ra khỏi phòng của Bungah và đứng đối diện với ông ta trong hành lang: "Pana, đây không phải là trò chơi. Tôi không biết anh muốn gì, nhưng tôi sẽ không để anh làm tổn thương Bungah."

Pana cười khẩy: "Cô thật sự nghĩ mình có thể chống lại tôi sao, Tarn? Cô là ai so với tôi? Tôi là chồng hợp pháp của Bungah, và nếu tôi muốn, tôi có thể khiến cuộc sống của cô trở nên vô cùng khó khăn."

Tarn không hề nao núng, cô nhìn thẳng vào mắt Pana, từng chữ từng lời rõ ràng và dứt khoát: "Có thể anh có tiền, có quyền, nhưng tôi có thứ mà anh không bao giờ có được - tình yêu và sự tôn trọng của Bungah. Điều đó không thể mua được bằng tiền hay quyền lực. Nếu anh muốn chiến đấu, tôi sẽ không lùi bước. Nhưng đừng nghĩ rằng anh có thể làm tổn thương Bungah mà không phải trả giá."

Pana lặng thinh trong vài giây, ánh mắt tối sầm lại. Tarn có thể thấy rằng những lời của mình đã đánh trúng điểm yếu của ông ta. Nhưng trước khi Pana kịp phản ứng, giọng nói yếu ớt của Bungah từ trong phòng vang lên: "Dừng lại đi, cả hai người."

Tarn quay lại, thấy Bungah đang cố gắng ngồi dậy, đôi mắt chị mệt mỏi nhưng đầy kiên định: "Tarn, Pana, tôi không muốn thấy hai người đấu đá nhau vì tôi. Pana, tôi biết anh không đến vì tình yêu hay sự quan tâm. Nhưng tôi yêu cầu anh hãy để tôi yên, đừng khiến cho mọi thứ trở nên tệ hơn."

Pana nhìn Bungah, rồi nhìn Tarn, ông ta nhận ra rằng, trong cuộc chiến này, mình đã thua. Nhưng ông ta sẽ không dễ dàng từ bỏ. "Được thôi, tôi sẽ đi. Nhưng chuyện này chưa kết thúc đâu."

Khi Pana rời đi, Bungah thở dài, nhìn Tarn với ánh mắt đầy lo lắng: "Tôi xin lỗi đã để em phải chịu đựng điều này."

Tarn mỉm cười dịu dàng, nắm lấy tay Bungah: "Chị không cần phải xin lỗi. Em mới phải là người nói xin lỗi mới đúng. Trước đây em không nghĩ mọi chuyện lại như thế này, cứ ngỡ ra đi để chị tìm lại khoảng trời của mình. Ai mà ngờ Pana là người như thế."

Bầu không khí trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở dài khe khẽ của Bungah vang lên đều đặn. Tarn bao bọc lấy bàn tay chị bằng đôi tay có phần to hơn của mình, truyền đi sự ấm áp và an ủi cho Bungah. Dù bề ngoài Tarn luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng cô là sự lo âu và bất an vì sự xuất hiện của Pana vào lúc này sợ rằng sẽ mang đến nhiều rắc rối cho Bungah, nhất là khi chị còn chưa hồi phục sau phẫu thuật tim vừa qua.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro