Tập 23 - Ngủ ngon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Bungah và Tarn vẫn còn đang ôm nhau đầy hạnh phúc, cửa phòng bệnh bỗng khẽ mở ra. Một cô y tá trẻ bước vào, cười nhẹ, cúi đầu chào hai người. "Xin chào, tôi là Sasi, y tá mới. Tôi sẽ thay băng cho cô Bungah."

Tarn lập tức đứng dậy, đôi mắt đầy nghi ngại nhìn cô y tá trẻ trung. "Chào cô Sasi. Cô có kinh nghiệm thay băng không?" Tarn hỏi thẳng.

Y tá Sasi hơi lúng túng trước sự lo ngại của Tarn, nhưng vẫn mỉm cười thân thiện và giữ thái độ chuyên nghiệp. "Dạ, tôi mới được chuyển sang phụ trách tầng này, nhưng đã làm ở bệnh viện đây hơn hai năm rồi. Xin cô yên tâm, tôi đã được huấn luyện kỹ lưỡng."

Tarn vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, tự nhiên cứ có cảm giác bất an thấp thoáng trong lòng, nhưng Bungah khẽ nắm tay cô, trấn an. "Không sao đâu Tarn. Chị ấy là y tá chuyên nghiệp mà. Em đừng lo quá."

Sasi bắt đầu tiến lại gần giường, cẩn thận tháo băng cũ ra để kiểm tra vết mổ. Nhưng khi cô gắp băng gạc gỡ ra, Bungah nhăn mặt vì đau, một tiếng rên nhẹ thoát ra từ môi chị. Tarn lập tức sững lại, tim cô như ngừng đập.

"Cẩn thận!" Tarn bật ra một tiếng kêu, giọng cô cao hơn thường ngày. "Chị đang làm gì vậy? Chị làm cô ấy đau!"

Sasi hơi chững lại, hơi bất ngờ vì phản ứng của Tarn. "Tôi xin lỗi, nhưng cô ấy sẽ không đau lâu đâu, tôi phải thay băng nhanh chóng để tránh nhiễm trùng," cô y tá giải thích, cố gắng giữ giọng điệu điềm tĩnh.

Tarn bước tới gần giường hơn, đôi mắt cô nhìn Sasi vô cùng khó chịu. "Nếu cô không thể làm nhẹ nhàng hơn, tôi nghĩ cô nên để người khác làm," Tarn nói, cố gắng kiểm soát cảm xúc nhưng giọng cô vẫn đầy bức xúc.

Bungah khẽ cười, mặc dù mặt chị còn hơi nhăn vì đau. "Tarn, em bình tĩnh lại đi. Tôi không sao đâu. Đây chỉ là một chút khó chịu thôi mà."

Nhưng Tarn không thể giữ bình tĩnh. Cô nhìn chằm chằm vào Sasi, đôi mắt cô có chút giận dữ. "Chị biết chị ấy vừa mới trải qua ca phẫu thuật lớn không? Chị phải cẩn thận hơn chứ!" Tarn nói, giọng run lên.

Sasi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cô cũng cảm thấy áp lực trước phản ứng của Tarn. "Dạ, tôi hiểu, tôi sẽ cẩn thận hơn," cô nói nhỏ, rồi quay lại tiếp tục công việc của mình. Nhưng Tarn vẫn đứng ngay bên cạnh, theo dõi từng động tác của y tá, mắt cô không rời khỏi bàn tay Sasi đang làm việc.

Khi Sasi thay băng xong, cô mỉm cười nhẹ với Bungah. "Đã xong rồi, cô sẽ cảm thấy tốt hơn sau vài phút. Tôi xin phép ra ngoài, nếu có gì cần cứ gọi tôi nhé."

Bungah gật đầu cảm ơn. Nhưng khi Sasi rời đi, Tarn vẫn còn đứng đó, đôi mắt cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại. "Em nghĩ cô ấy cần phải học cách làm việc nhẹ nhàng hơn," cô lẩm bẩm, giọng vẫn còn khó khăn.

Bungah nhìn Tarn với ánh mắt dịu dàng. Chị hiểu Tarn đã trải qua rất nhiều áp lực, nên sự việc này chỉ khiến cô thêm căng thẳng. "Tarn, em không cần phải lo lắng quá đâu. Tôi thực sự ổn mà."

Tarn quay lại nhìn Bungah, đôi mắt cô rưng rưng. "Nhưng em không thể chịu được khi thấy chị bị đau. Em muốn mọi thứ phải đều an toàn cho chị."

Bungah nhẹ nhàng kéo Tarn lại gần, ôm cô vào lòng. "Tôi biết em yêu tôi nhiều đến mức nào. Nhưng không phải lúc nào em cũng có thể ở đây để bảo vệ tôi."

Tarn cúi đầu, giọng cô nhỏ lại. "Em ..."

Bungah khẽ nâng cằm Tarn lên, nhìn sâu vào mắt cô. "Tôi sẽ không đi đâu cả, Tarn."

Tarn gật đầu, cảm nhận sự dịu dàng và kiên định trong ánh mắt Bungah.

"Em sẽ sửa đổi," Tarn thì thầm, khẽ đặt môi lên trán chị. "Nhưng em không thể ngừng yêu chị và lo cho chị được."

Bungah mỉm cười, ôm chặt Tarn hơn. "Gì chứ?! Tôi không muốn em ngừng yêu tôi đâu. Tôi chỉ muốn em biết rằng tôi sẽ luôn ở đây, với em. Cho nên hãy thoải mái hơn, dễ dàng hơn với chính mình, được không?"

Không khí trong phòng vẫn còn hơi căng thẳng. Bungah nhìn Tarn, cảm nhận được sự bất an vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt cô. Để làm dịu bạn nhỏ, Bungah nảy ra ý tưởng muốn thay đổi không gian, khiến cả hai có thể thư giãn hơn.

"Em có muốn ra ngoài với tôi không?" Bungah khẽ nói, mắt chị ánh lên sự hứng thú. "Tôi đang muốn đi dạo một chút, cứ mãi nằm trong phòng tôi thấy ngột ngạt quá."

Tarn ngạc nhiên nhìn Bungah, đôi mắt cô mở to. "Chị muốn ra ngoài ư? Nhưng sức khỏe của chị... em sợ..."

Bungah khẽ cười, đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc Tarn. "Tôi sẽ không làm gì quá sức đâu. Chỉ là đi dạo chút thôi, hít thở không khí trong lành cũng tốt mà."

Tarn suy nghĩ một lúc, rồi khẽ gật đầu. "Được, nếu chị muốn. Nhưng chị phải hứa với em rằng chị sẽ không gắng sức quá."

Bungah cười lớn. "Tôi hứa mà! Bây giờ, em giúp tôi chuẩn bị nhé?"

Tarn vui vẻ đứng dậy, tìm áo khoác cho Bungah và một chiếc khăn nhẹ để quàng cổ. Cô dịu dàng khoác áo cho chị, cẩn thận để không chạm vào vết thương. Khi đã sẵn sàng, cả hai cùng ra ngoài, bước đi chậm rãi qua hành lang bệnh viện.

Khi ra đến vườn, họ chậm rãi đi dưới những tán cây, cảm nhận hương thơm của hoa và gió mát lướt qua. Bungah khẽ hít thở sâu, mắt chị sáng lên với niềm vui của sự tự do này. Tarn đi bên cạnh, giữ lấy tay chị, luôn dõi mắt nhìn để đảm bảo rằng Bungah vẫn ổn.

"Thật tuyệt khi được ra ngoài thế này," Bungah khẽ nói, đôi mắt chị không rời khỏi những chiếc lá lung linh dưới ánh mặt trời. "Tôi sắp quên mất cảm giác được hít thở không khí ngoài trời rồi."

Tarn mỉm cười, siết chặt tay Bungah. "Em cũng vậy. Em chỉ muốn chúng ta có thể dành thêm nhiều thời gian cùng nhau, ở những nơi mà chúng ta đều yêu thích."

Cả hai cùng dừng lại bên một chiếc ghế đá, nơi mà ánh mặt trời chiếu rọi qua kẽ lá, tạo nên những vệt sáng lung linh. Bungah ngồi xuống, vẫn nắm chặt tay Tarn. Chị cười nhẹ, rồi khẽ tựa đầu lên vai Tarn, đôi mắt khép lại. "Tôi rất thích khoảnh khắc này. Chỉ muốn chúng ta cứ mãi như thế này thôi."

Tarn khẽ gật đầu, giọng cô nhỏ nhẹ, tràn đầy yêu thương. "Em cũng vậy."

Khi họ quay trở lại phòng bệnh, Bungah cảm thấy một cơn đau nhẹ thoáng qua có lẽ là do vừa vận động, nhưng chị cố giấu đi, không muốn Tarn lo lắng. Tuy nhiên, Tarn, với sự nhạy cảm của mình, đã ngay lập tức nhận ra.

"Chị có đau không, Bungah?" Tarn hỏi, giọng cô hối hả.

Bungah cười, cố gắng trấn an cô. "Không sao đâu, chỉ là một chút thôi. Tôi vẫn ổn mà."

Tarn không tin, cô cúi xuống, khẽ đặt tay lên vết thương của Bungah, như để cảm nhận cơn đau mà chị phải chịu đựng. "Em biết chị không muốn em lo lắng, nhưng em không muốn chị phải chịu đựng một mình như thế này."

Bungah nhẹ nhàng nắm tay Tarn, kéo cô lại gần hơn. "Ai nói tôi chịu đựng một mình? Tôi có em, và em chính là sức mạnh của tôi. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, không có gì tôi không vượt qua được. Chẳng phải tôi vẫn ở đây với em sau ngần ấy khó khăn sao hả!"

Tarn mỉm cười, rồi cô khẽ hôn lên trán Bungah, cảm nhận hơi ấm từ chị. "Cảm ơn chị vì đã luôn kiên trì như vậy."

Tarn đã gọi sẵn một bữa tối nhẹ nhàng từ nhà bếp bệnh viện, nhưng cô muốn tạo ra không khí đặc biệt hơn cho Bungah. Trên chiếc bàn nhỏ trong phòng, Tarn bày ra hai phần ăn đơn giản nhưng đầy đủ dưỡng chất: súp gà nấu với rau củ, một ít bánh mì nướng giòn và một đĩa trái cây tươi mát.

Bungah nhìn bàn ăn, cười nhẹ. "Em chuẩn bị chu đáo quá. Lúc nào cũng vậy."

Tarn khẽ cúi đầu, hơi đỏ mặt vì ngượng, cô rất thích cảm giác được nghe Bungah khen, nhiều khi lại còn thấy đó như là một điểm cộng ghi được với chị. "Em chỉ muốn chắc chắn rằng chị ăn đủ chất và thấy ngon miệng. Chị còn yếu, cần phải nạp năng lượng nhiều hơn."

Bungah khẽ mỉm cười, ánh mắt chị đầy yêu thương nhìn Tarn. "Cảm ơn em. Tôi biết em luôn lo lắng cho tôi. Và em đã làm tôi rất thích đấy. Nào, ngồi xuống đây với tôi."

Tarn nhanh chóng ngồi xuống cạnh Bungah. Cô cẩn thận múc một muỗng súp, thổi nhẹ cho nguội bớt rồi đưa đến trước mặt chị. "Chị nếm thử xem, súp có vừa miệng không."

Bungah bật cười. "Em lại chăm tôi như một đứa trẻ vậy." Nhưng chị vẫn ngoan ngoãn nhận lấy muỗng súp từ tay Tarn, cảm nhận hương vị thơm ngon lan tỏa khắp miệng. "Ngon nhưng vẫn không bằng em làm."

Tarn mỉm cười, thật mát lòng mát dạ, được chị khen khiến Tarn nở bung lỗ mũi.

Bungah nhìn Tarn, cảm giác như trái tim chị đập nhanh hơn. Chị khẽ nắm lấy tay Tarn, giữ chặt. "Tarn, thật ra tôi không cần thức ăn ngon hay điều gì khác. Chỉ cần có em bên cạnh, tôi đã thấy đủ đầy và hạnh phúc rồi."

Tarn cảm động, đôi mắt cô rưng rưng nước. "Chị đừng nói như vậy... em sẽ khóc mất."

Bungah khẽ cúi đầu, hôn lên tay Tarn. "Tôi rất vui vì có em. Em là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi."

Tarn cúi đầu, hơi ngượng ngùng nhưng rất hạnh phúc. Cô tiếp tục chăm chút từng miếng ăn cho Bungah, cảm nhận tình yêu và sự gần gũi giữa hai người. Bữa tối trôi qua trong không khí đầm ấm, tràn đầy yêu thương. Cả hai cùng cười nói, kể cho nhau nghe những câu chuyện nhỏ nhặt, những kỷ niệm đẹp đã qua.

Sau khi kết thúc bữa tối ấm áp, Bungah tựa vào vai Tarn, đôi mắt chị khẽ nhắm lại, nhưng hơi thở vẫn chưa thật sự thư thái. Tarn khẽ vuốt tóc Bungah, cảm nhận được sự căng thẳng vẫn còn đọng lại trên đôi vai chị.

"Chị Bungah, khuya rồi đó, nên ngủ thôi," Tarn khẽ nói, giọng cô nhẹ nhàng như một lời thì thầm dịu dàng. "Chị đã mệt cả ngày rồi, cần phải nghỉ ngơi để có sức khỏe tốt hơn."

Bungah mở mắt, nhìn Tarn với ánh mắt đầy mệt mỏi. Giọng nũng nịu như em bé. "Tôi không ngủ được..."

Tarn cười nhẹ, đặt tay lên má Bungah, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng của chị. "Để em giúp chị ngủ, được không? Chỉ cần nhắm mắt lại và nghe giọng em thôi."

Bungah khẽ gật đầu, đôi mắt chị nhắm lại một cách từ tốn. Tarn bắt đầu ngân nga một giai điệu nhẹ nhàng, một bài hát mà cô từng nghe Bungah thích. Giọng cô êm ái, như một làn gió mát dịu tràn qua căn phòng, mang lại cảm giác an lành và thư thái.

Bungah cảm nhận hơi thở của mình dần đều lại, nhịp tim chị chậm lại, lắng nghe từng âm điệu ngọt ngào từ giọng hát của Tarn. Chị biết Tarn luôn biết cách làm chị cảm thấy bình yên, và lần này cũng không phải ngoại lệ.

Tarn ngừng hát, nhưng tay cô vẫn không ngừng vuốt ve tóc Bungah. "Chị hãy để mình thư giãn, đừng nghĩ ngợi gì cả, chỉ cần cảm nhận hơi thở của em và biết rằng em luôn ở bên chị, không rời xa."

Bungah khẽ mỉm cười, đôi môi chị thoáng giãn ra. "Em thật biết cách làm tôi thấy yên lòng," chị nói nhỏ, giọng như tiếng gió thoảng.

Tarn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Bungah, rồi khẽ thì thầm, "Vì em yêu chị. Em muốn chị có giấc ngủ ngon, để chúng ta có thể cùng nhau thức dậy vào ngày mai với thật nhiều năng lượng."

Bungah khẽ thở dài, nhưng đó là một tiếng thở dài nhẹ nhõm! Chị cảm thấy mắt mình dần nặng trĩu, và trong vòng tay của Tarn, chị thấy mình được bảo vệ, yêu thương.

"Tôi sẽ ngủ... vì em," Bungah nói nhỏ, đôi mắt dần khép lại.

Tarn mỉm cười, ôm nhẹ lấy Bungah trong lòng. "Chị ngủ đi. Em sẽ ở đây, giữ chị trong giấc ngủ bình yên."

Tarn cảm nhận nhịp thở của Bungah dần đều lại, đôi mắt chị khép chặt như một đứa trẻ đang chìm vào giấc ngủ. Cô khẽ vuốt ve tóc chị, cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy Bungah cuối cùng cũng có thể thư giãn. Tarn ở bên cạnh Bungah, chú tâm lắng nghe hơi thở đều đặn của chị trong đêm yên tĩnh.

Ánh đèn mờ ảo từ hành lang bệnh viện hắt vào phòng, tạo nên những bóng sáng mờ nhạt nhảy múa trên tường. Mọi thứ xung quanh như dần chìm vào tĩnh lặng, nhưng trái tim Tarn vẫn đập mạnh mẽ.

Dù đã dỗ Bungah ngủ, nhưng chính Tarn lại không thể chợp mắt. Cô vẫn cảm thấy lo lắng cho chị, sợ rằng cơn đau bất chợt nào đó sẽ đánh thức Bungah giữa đêm khuya. Nhìn Bungah, Tarn không khỏi tự trách mình. "Lẽ ra em không nên để chị trải qua những đau đớn này," cô nghĩ thầm. "Em đã bỏ đi quá lâu, để chị một mình đối diện với bao nỗi đau, bao áp lực... Và giờ em chỉ mong chị tha thứ, chỉ mong chị hiểu rằng em sẽ không bao giờ rời xa chị nữa."

Tarn khẽ chạm vào mái tóc mềm mại của Bungah, cảm nhận hơi thở đều đặn từ chị. Cô nhẹ nhàng nâng tay trái Bungah lên, hôn nhẹ trên cổ tay ấy, bất chợt hình ảnh ngày xưa hiện về trong tâm trí. Cô nhớ tới cảnh chị đến tìm cô rồi dùng dao đòi tự vẫn vậy mà cuối cùng cô cũng đành để lại chị mà đi, lòng Tarn như kim châm lửa đốt. "Chị đã phải chịu đựng quá nhiều rồi," cô tự nhủ. "Em sẽ làm mọi thứ để chị không bao giờ phải một mình nữa."

Những ký ức về lần đầu gặp Bungah cũng bất chợt ùa về khiến khoé môi Tarn cong lên cùng nụ cười tủm tỉm. "Chị có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?" Tarn thì thầm trong bóng tối, dù biết chị không thể nghe thấy. "Chị đã nhìn em như thể em chỉ là một cô bé không có gia đình, không có nơi nương tựa. Nhưng chị không biết rằng chính từ lúc đó, chị đã là mái nhà mà em muốn tìm đến."

Tarn mỉm cười nhớ lại những cuộc trò chuyện vụng về, những cái nhìn lén đầy bối rối. Cô nhận ra mình đã thay đổi như thế nào từ khi yêu Bungah — từ một cô gái thiếu tự tin, trở thành một người sẵn sàng chiến đấu vì tình yêu của mình.

Cô khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận trái tim mình dồn dập đập mạnh trong lồng ngực. "Em đã tìm thấy gia đình của mình rồi, Bungah. Và gia đình ấy chính là chị."

Tarn khẽ nhích tới đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Bungah, như để đảm bảo rằng chị vẫn ở đây, vẫn an toàn trong vòng tay cô. "Em sẽ không bao giờ để chị một mình nữa," Tarn thầm thì với lời hứa.

Cô ngả đầu xuống bên cạnh chị, vòng tay ôm nhẹ lấy Bungah, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp từ người cô yêu. Trái tim cô như tan chảy khi nghĩ về tất cả những gì mà họ đã vượt qua cùng nhau. Từng khoảnh khắc, từng giây phút, tất cả đều là những kỷ niệm mà cô sẽ luôn ghi nhớ.

Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm tràn ngập ánh sao. Tarn ngước nhìn lên, khẽ cười. "Chị, chúng ta vẫn còn nhiều điều phải làm, nhiều giấc mơ phải thực hiện. Và em sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm xưa lần nào nữa."

Tarn cảm nhận được nhịp thở của Bungah, đôi mắt chị khẽ lay động dưới hàng mi. Cô biết chị đang say trong giấc ngủ, nhưng cô vẫn tiếp tục thì thầm, như đang gửi gắm tất cả những tâm tư, những mong ước thầm kín nhất của mình vào bóng đêm yên tĩnh.

"Em sẽ không bao giờ để chị phải chịu đau đớn một mình nữa, Bungah. Em hứa đấy."

Tarn khẽ siết chặt vòng tay, như để bảo vệ Bungah khỏi tất cả những gì có thể làm tổn thương chị. Cô ngả đầu lên gối, đôi mắt dần nhắm lại, nhưng trong lòng vẫn đầy những cảm xúc mạnh mẽ. Tarn tự nhủ rằng dù cho đêm nay có dài bao nhiêu, dù cho tương lai còn nhiều thử thách đến thế nào, cô vẫn sẽ luôn ở bên Bungah.

"Em sẽ luôn ở đây... Mãi mãi," Tarn thầm nhủ trước khi chìm vào giấc ngủ, tay vẫn nắm chặt lấy tay người phụ nữ cô yêu thương nhất.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro