Tập 9: Cầu vồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra. Bác sĩ bước ra ngoài, gương mặt ông mệt mỏi nhưng không giấu được nét hy vọng. "Ca phẫu thuật đã thành công," ông nói, giọng đầy nhẹ nhõm. "Bungah đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng cô ấy vẫn cần được theo dõi và thời gian để hồi phục."

Nghe những lời ấy, Tarn cảm thấy như một gánh nặng khổng lồ vừa được nhấc khỏi vai mình. Cô òa khóc trên vai Yo, những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm và biết ơn.

Ngày Bungah tỉnh dậy sau cơn mê dài, Tarn là người đầu tiên chị nhìn thấy. Đôi mắt Bungah mờ đi vì yếu ớt, nhưng khi nhìn thấy Tarn, chị nở một nụ cười yếu ớt nhưng đầy hạnh phúc. "Tarn..."

Tarn nắm chặt tay Bungah, giọng cô nghẹn ngào vì xúc động. "Em đây. Cảm ơn chị đã không từ bỏ, đã chiến đấu vì em, vì chúng ta."

Bungah mỉm cười, mắt chị lấp lánh niềm hạnh phúc khi thấy nụ cười Tarn trên môi sau bao ngày tháng. Chị thật không ngờ mình mạnh mẽ hơn chị nghĩ, cuối cùng chị đã thực hiện được lời hứa với Tarn rồi.

Tuy Bungah vẫn còn yếu sau ca phẫu thuật. Những cơn đau nhẹ vẫn kéo đến, nhưng với chị, chúng không còn đáng sợ như trước nữa. Tarn không rời Bungah nửa bước. Cô đảm bảo rằng mọi thứ Bungah cần đều ở ngay bên cạnh, từ thuốc men đến những cử chỉ nhỏ nhặt nhất.

Một buổi sáng, khi ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, Bungah khẽ nhíu mày vì cơn đau thoáng qua. Tarn nhanh chóng nhận ra, cô bước đến bên giường, nhẹ nhàng hỏi: "Chị có đau nhiều không? Em lấy thuốc cho chị nhé?"

Bungah lắc đầu, mỉm cười yếu ớt. "Không sao đâu, em. Chỉ là đau chút xíu thôi. Em đừng lo."

Dù vậy, Tarn vẫn ngồi xuống bên cạnh, tay cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Bungah, đôi mắt cô đầy sự lo lắng. "Lo, chắc chắn em không thể không lo nên thay vì nói em đừng lo, chị hãy gọi em mỗi khi chị đau, hay bất cứ lúc nào chị cần, được không?"

Bungah nhìn Tarn, trong lòng chị tràn ngập sự cảm kích. Trước đây, chị luôn nghĩ rằng việc giấu Tarn sẽ giúp cô không phải lo lắng, nhưng giờ đây, Bungah hiểu rằng sự hiện diện của Tarn chính là sức mạnh lớn nhất của chị cho nên đành để cô lo một chút cho thoả mãn mong muốn của Tarn vậy.

Những ngày kế tiếp, thuốc điều trị khiến chị thường xuyên mệt mỏi và đôi khi có những cơn nóng nảy bất chợt. Có lần, Tarn vừa bưng đến một bát cháo nóng, nhưng Bungah chẳng buồn nhìn đến. Chị cau mày, giọng nói pha chút cáu kỉnh: "Em có thể để đó, tôi không muốn ăn bây giờ."

Tarn không lấy làm phiền, cô nhẹ nhàng để bát cháo xuống, cúi xuống và chỉnh lại gối cho Bungah. "Không sao mà, chị muốn nghỉ ngơi thì cứ nghỉ đi. Lúc nào chị muốn ăn, em sẽ hâm nóng lại cho chị."

Bungah biết mình vừa quá lời, nhưng trong lúc mệt mỏi ấy, chị không thể ngăn được sự bực bội trỗi dậy. Đôi khi, những lời nói vô tình lại trở thành lưỡi dao sắc bén, nhưng Tarn vẫn luôn điềm tĩnh, kiên nhẫn, và không bao giờ tỏ ra khó chịu. Cô chỉ lặng lẽ lùi lại, cho Bungah không gian để bình tĩnh.

Tarn biết rằng sự hồi phục không chỉ là quá trình vật lý mà còn là cuộc chiến tâm lý, đặc biệt khi Bungah phải đối mặt với những tác dụng phụ của thuốc. Vì vậy, Tarn tìm mọi cách để giúp chị thư giãn và quên đi những cơn đau. Cô thường kể những câu chuyện hài hước, hoặc nhắc lại những kỷ niệm vui vẻ mà họ đã trải qua. Có lúc, Tarn giả vờ làm những trò ngớ ngẩn, chỉ để nhìn thấy Bungah cười, dù chỉ là một nụ cười mỏng manh.

Một lần, Bungah đang ngồi dựa vào giường, đôi mắt khép hờ. Tarn bước vào, cầm theo một cuốn sách, cô ngồi xuống cạnh giường và bắt đầu đọc. Nhưng Tarn không đọc nghiêm túc, cô thay đổi giọng nói, từ trầm đến cao, lúc thì nghịch ngợm, lúc thì nghiêm nghị, khiến Bungah bật cười.

"Em đúng là ngốc mà, Tarn. Tôi không biết em lại có khiếu hài hước như vậy đâu," Bungah mỉm cười, cảm thấy tâm trạng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Tarn cũng cười, đôi mắt sáng lên trong niềm vui. "Chỉ cần thấy chị cười, em ngốc đến đâu cũng được. Miễn là chị vui."

Sự kiên nhẫn và yêu thương của Tarn không chỉ giúp Bungah hồi phục nhanh hơn mà còn khiến chị cảm nhận sâu sắc hơn về tình yêu mà họ chia sẻ. Bungah bắt đầu nhận ra rằng chính Tarn là nguồn động viên lớn nhất trong cuộc đời chị. Những giây phút yếu lòng, những cơn đau hay những lần nóng nảy đều tan biến khi Tarn nhẹ nhàng ở bên cạnh.

Một buổi chiều muộn, khi cả hai cùng ngồi trên ban công, ngắm hoàng hôn dần buông xuống, Bungah khẽ nói: "Tarn, tôi thật may mắn khi có em bên cạnh."

Tarn khẽ siết chặt tay Bungah, giọng cô đầy sự chân thành: "Không, là em mới phải cảm ơn chị. Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tìm được một người yêu em như chị. Em sẽ không bao giờ bỏ rơi chị đâu, dù có chuyện gì xảy ra."

Những lời nói của Tarn không chỉ làm Bungah cảm động, mà còn khắc sâu trong lòng chị. Qua thời gian, Bungah nhận thấy sự trưởng thành rõ rệt của Tarn. Từ một cô gái có phần ngây ngô, Tarn đã trở thành một người phụ nữ biết trân trọng, biết yêu thương đúng cách. Chính sự trưởng thành đó khiến Bungah càng yêu Tarn hơn, một tình yêu không chỉ dựa trên đam mê mà còn trên sự tin tưởng và lòng biết ơn sâu sắc.

Dù trong quá trình hồi phục, Bungah không tránh khỏi những lúc khó chịu, nhưng Tarn luôn biết cách giúp chị cảm thấy dễ chịu hơn. Mỗi khi Bungah cảm thấy bức bối hoặc buồn bực, Tarn sẽ nhẹ nhàng trò chuyện, cùng chị xem những bộ phim hài mà họ cùng yêu thích, hoặc đơn giản là ngồi lặng im bên cạnh, để Bungah cảm nhận được rằng mình không bao giờ cô đơn.

Có lần, sau một ngày dài đầy mệt mỏi, Bungah bất giác nổi nóng vô cớ. Chị nhìn Tarn, giọng không giấu nổi sự căng thẳng: "Em không cần phải lúc nào cũng ở đây, làm phiền em suốt ngày như vậy tôi cảm thấy không thoải mái."

Tarn im lặng trong giây lát, rồi khẽ cười. Cô bước đến, cúi xuống hôn nhẹ lên trán Bungah, rồi nói bằng giọng nhẹ nhàng: "Em không cảm thấy phiền đâu. Được chăm sóc chị là điều mà em muốn làm. Chị có thể thấy khó chịu, nhưng em sẽ luôn ở đây, cho đến khi chị cảm thấy tốt hơn."

Bungah cau mày hỏi ngược "Cho đến khi tôi thấy tốt hơn sao?" Giọng chị đầy khó chịu.

Tarn nghe tới đó bỗng thấy một luồng khí băng giá chạy dọc sống lưng, nhưng cảm xúc trong Tarn lúc này lại là sợ lời nói mình làm chị nghĩ lung tung. Cô nảy số nhanh hết mức và cẩn thận chọn ra lời chân thành nhất. "Ý của em là cho đến khi chị thấy tốt hơn, và có sức để đánh đuổi em đi thì em cũng vẫn ở đây!"

Những lời nói của Tarn như một liều thuốc an thần với Bungah khiến chị bất giác mỉm cười ngay lập tức. Chị nhận ra mình không cần phải che giấu sự yếu đuối trước Tarn, và sự hiện diện của cô là nguồn an ủi lớn nhất. Tarn luôn biết cách xoa dịu những nỗi lo âu, khơi gợi niềm vui và mang lại cho Bungah cảm giác an toàn.

Từ ngày đó, Bungah dần dần hồi phục. Những cơn đau không còn thường xuyên hành hạ chị, cơ thể chị cũng dần lấy lại sức sống. Tarn lúc nào cũng bên cạnh, tận tụy chăm sóc từ bữa ăn đến giấc ngủ. Cô không chỉ lo cho Bungah từ những điều nhỏ nhặt nhất mà còn làm hết sức mình để khiến chị luôn vui vẻ và thoải mái.

Tarn bắt đầu một thói quen mới: mỗi sáng khi Bungah tỉnh dậy, cô đã chuẩn bị sẵn một bình hoa tươi đặt trên bàn cạnh giường. Mỗi ngày một loại hoa khác nhau, với ý nghĩa khác nhau. Một hôm là hoa hướng dương với lời nhắn nhủ về sự kiên cường, một hôm khác lại là hoa cẩm chướng với thông điệp về tình yêu không bao giờ phai nhạt. Mỗi lần nhìn thấy những đóa hoa tươi thắm, Bungah không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, cảm nhận được sự quan tâm và tình yêu vô bờ bến mà Tarn dành cho mình.

Cảm giác biết ơn và trân trọng trong lòng Tarn càng lúc càng lớn dần khi cô chứng kiến Bungah ngày một khởi sắc. Cô nhận ra rằng tình yêu không chỉ là những lời hứa hẹn ngọt ngào hay những khoảnh khắc lãng mạn. Tình yêu thực sự là sự kiên trì, nhẫn nại, là sẵn sàng hy sinh vì người mình yêu dù có phải đối mặt với bất cứ điều gì. Và hơn cả, tình yêu là biết trân trọng từng giây phút bên nhau, dù là những khoảnh khắc bình dị nhất.

Bungah, tuy là người được chăm sóc, nhưng cũng hiểu rõ rằng Tarn đang trưởng thành qua từng thử thách. Tarn không còn là cô gái trẻ bồng bột, dễ bị cảm xúc cuốn đi như trước. Thay vào đó, Bungah thấy ở Tarn một sự chín chắn, một tấm lòng bao dung và yêu thương vô hạn. Cô không chỉ chăm sóc Bungah với trách nhiệm của một người yêu, mà còn với tấm lòng của một người bạn đồng hành, một người hiểu rõ nỗi đau và sẵn sàng chia sẻ nó với chị.

Những bữa ăn, Tarn đều chuẩn bị những món ăn Bungah thích nhất, không quên thêm vào đó những lời nhắn nhủ yêu thương như một lời nhắc nhở rằng cô luôn ở bên chị. Những lần tập thể dục nhẹ nhàng của Bungah, Tarn đều cùng chị bước đi từng bước, vừa để chị có thêm động lực, vừa để chính cô cảm nhận được niềm hạnh phúc khi nhìn thấy Bungah ngày càng khỏe mạnh.

Mỗi đêm, trước khi đi ngủ, Tarn thường nhẹ nhàng ôm Bungah vào lòng, lắng nghe nhịp tim của chị như để chắc chắn rằng Bungah vẫn ở đó, vẫn là người phụ nữ cô yêu thương nhất trên đời. Bungah cũng hiểu được những lo lắng và sợ hãi còn vương lại trong lòng Tarn, chị luôn đáp lại bằng sự dịu dàng và yêu thương. Hai người như hai mảnh ghép hoàn hảo, bù đắp cho nhau, làm cho nhau mạnh mẽ hơn mỗi ngày.

Tarn không chỉ chăm sóc Bungah về thể xác mà còn cố gắng mang đến cho chị niềm vui, niềm hạnh phúc trong từng khoảnh khắc. Cô thường tổ chức những buổi tối lãng mạn nhỏ ngay trong phòng ngủ, với ánh nến lung linh và những bản nhạc mà Bungah yêu thích. Họ cùng nhau chia sẻ những câu chuyện cũ, những kỷ niệm vui buồn và cả những ước mơ chưa thực hiện. Mỗi tối như vậy đều là một kỷ niệm đẹp, làm cho tình yêu giữa họ càng thêm sâu đậm.

Tarn chăm sóc Bungah từng chút một, từ những điều nhỏ nhặt nhất như chọn loại trà giúp chị dễ chịu, cho đến những lúc cùng chị đọc sách, kể cho chị nghe về những câu chuyện thú vị mà Tarn học được trong ngày. Tarn không chỉ đơn thuần là chăm sóc Bungah về thể chất, mà còn giúp chị tìm lại niềm vui trong cuộc sống, cô vẫn không quên trước đây Bungah từng bị trầm cảm nặng. Mỗi sáng khi Bungah thức dậy, Tarn đã sẵn sàng với một nụ cười dịu dàng và một tách trà ấm, khởi đầu ngày mới đầy năng lượng.

Có những đêm khi Bungah không ngủ được vì tác dụng phụ của thuốc, Tarn sẽ ngồi bên cạnh, nắm lấy tay chị, khẽ xoa dịu bằng những lời thì thầm yêu thương. Trong những khoảnh khắc như vậy, Bungah nhận ra rằng, dù cơ thể có yếu, nhưng trái tim chị vẫn tràn đầy tình yêu mãnh liệt và biết ơn vì có Tarn bên cạnh. Những ngày tháng trôi qua, Bungah dần hồi phục, và mỗi khi nhìn vào Tarn, chị không khỏi xúc động trước sự kiên định và tình yêu mà Tarn dành cho mình.

Những tia nắng ấm áp của buổi sáng đầu tiên sau một cơn mưa lớn len lỏi qua những tán cây trong khu vườn nhỏ của biệt thự Bungah, mang theo hơi thở của sự sống và hy vọng. Trái ngược với thời tiết u ám của những ngày qua, hôm nay bầu trời trong xanh như được gột rửa, phản chiếu ánh sáng rực rỡ của mặt trời. Trong không gian ngập tràn sinh khí đó, có một sự yên bình, một niềm vui lặng lẽ đang nảy nở bên trong căn phòng nơi Bungah đang dần hồi phục.

Những ngày qua, Tarn đã trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc từ lo lắng, đau khổ đến hy vọng. Cô dành từng giây phút bên cạnh Bungah, chăm sóc chị với tất cả tình yêu và sự tận tụy. Những dấu vết của cơn bão trong lòng Tarn giờ đây đã dịu lại, thay vào đó là niềm vui sướng khi nhìn thấy Bungah dần khỏe lại từng ngày. Tuy nhiên, hơn tất cả, điều mà Tarn trân trọng nhất chính là tình yêu đã được tôi luyện và bền chặt hơn sau những thử thách này.

Sáng hôm ấy, Bungah từ từ mở mắt, cảm nhận được ánh nắng dịu dàng chạm vào khuôn mặt mình. Chị khẽ cử động, nhận ra rằng Tarn vẫn đang nắm tay mình chặt chẽ, như sợ rằng chỉ cần buông lỏng một chút, Bungah sẽ lại rời xa cô. Nhìn gương mặt Tarn đang say ngủ bên cạnh, những nếp nhăn lo âu còn vương lại trên trán cô, Bungah cảm thấy tim mình trào dâng niềm xúc động.

"Tarn," Bungah nhẹ nhàng gọi, giọng khàn khàn nhưng tràn đầy sự yêu thương. Tarn lập tức tỉnh giấc, đôi mắt long lanh nhìn Bungah, như thể còn đang mơ hồ giữa cơn ác mộng và thực tại lấp lánh mong manh, Tarn không dám tin vào điều vừa nghe thấy.

"Chị Bungah! Chị đã tỉnh rồi!" Tarn mừng rỡ nắm chặt tay chị hơn, đôi mắt long lanh những giọt nước mắt hạnh phúc. "Em cứ sợ rằng... sợ rằng..." Giọng cô nghẹn lại, không dám nói tiếp nỗi sợ hãi từng ám ảnh mình.

Bungah khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng xoa dịu Tarn. "Đừng sợ nữa. Tôi vẫn ở đây, bên em." Những lời nói của Bungah như một liều thuốc an thần đối với Tarn, xóa tan những mảng tối trong lòng cô.

Bungah khẽ tựa đầu vào vai Tarn, cảm nhận hơi ấm từ cô lan tỏa, như một sự bảo vệ vô hình. "Tarn, quãng thời gian qua," Bungah lên tiếng, giọng chị trầm ấm nhưng cũng đầy suy tư. "Tôi biết rằng tôi đã làm em lo lắng, làm em đau khổ. Nhưng tôi cũng nhận ra rằng, tình yêu của em dành cho tôi lớn đến nhường nào. Tôi thực sự cảm ơn em vì đã ở bên tôi, vì đã không bỏ rơi tôi dù có chuyện gì xảy ra."

Tarn quay sang, nhìn sâu vào đôi mắt Bungah, đôi mắt mà cô yêu thương biết bao. "Chị đừng nói như thế, Bungah. Em mới là người phải cảm ơn chị. Cảm ơn chị vì đã cho em cơ hội được chăm sóc chị, được yêu chị. Những ngày qua, em đã học được rất nhiều điều, không chỉ về tình yêu mà còn về chính bản thân mình. Em hiểu rằng, yêu một người không chỉ là đón nhận những niềm vui mà còn là chấp nhận cả những nỗi đau và khó khăn. Em đã trưởng thành hơn nhờ tình yêu này, và em không bao giờ muốn mất nó."

Bungah mỉm cười, cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết. "Tarn, em đã làm cho tôi nhận ra rằng cuộc sống này còn rất nhiều điều đáng trân trọng. Chính em đã mang lại cho tôi niềm tin, niềm hy vọng vào tương lai. Tôi hứa với em, tôi sẽ cố gắng hết sức để hồi phục, để chúng ta có thể cùng nhau bước tiếp trên con đường này, với tất cả tình yêu và sự trân trọng mà chúng ta dành cho nhau."

Tarn nắm lấy tay Bungah, siết nhẹ như một lời cam kết, một lời hứa ngầm rằng cô sẽ không bao giờ buông tay chị. Khoảnh khắc ấy như được bảo chứng dưới ánh hoàng hôn vàng rực, là khoảnh khắc của sự đoàn kết, của tình yêu và sự trân trọng lẫn nhau. Điềm tĩnh, vững chãi hơn rất nhiều. Tarn giờ đây là người phụ nữ trưởng thành, hiểu rõ giá trị của tình yêu và sự trân trọng. Trong mắt Bungah, cô gái này đã không đơn giản chỉ là một người yêu đối với chị nữa mà vị trí của Tarn xứng đáng nhiều hơn như thế.

Dưới ánh bình minh rực rỡ, lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày tháng, hai bờ môi mềm mại ấm áp gặp lại nhau một cách nồng nàn, sâu sắc và mãnh liệt. Tarn nhớ đôi môi Bungah ngay cả khi cô chẳng hề rời xa chị suốt thời gian vừa qua nhưng bệnh của chị khiến cô chẳng dám tơ tưởng dù chỉ là môi chạm môi, giờ đây khi đã chạm được đến nó lần nữa, nỗi nhớ ấy dấy lên, hiện hữu rõ rệt đến nỗi nước mắt Tarn trào ra lúc nào không hay. Bungah nhận thấy vị mặn trên đầu lưỡi, chị dừng lại nhìn cô. "Em sao vậy?" Giọng chị lo lắng.

Tarn lắc đầu, khịt mũi cố ngăn dòng nước mắt cứ tuôn ra của mình nhưng càng làm vậy cô càng không thể kiểm soát được chúng. Tarn xúc động không nói nên lời, chỉ có thể nói những gì đang diễn ra trong đầu. "Em... em nhớ chị." Sau câu nói ấy là một cơn càng quét của cảm xúc, Tarn nức nở, khóc tu hu như một đứa trẻ trước sự ngạc nhiên của Bungah cho đến khi chị dần hiểu ra rồi vừa cười vừa thương Tarn không gì tả nỗi.

----

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro