Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cố lên nha con trai, đừng có ngủ gật nghe không? Mẹ không muốn giáo viên gọi điện để trách là con luôn làm xong sớm rồi ngủ gật đâu đấy." Không như các bậc phụ huynh khác mong muốn con mình làm tốt bài thi, bà Park chỉ mong con mình không làm quá nhanh rồi ngủ gục, kỳ nào bà cũng bị giáo viên gọi nhắc nhở.

"Vậy thời gian còn lại thì có thể làm gì ngoài ngủ đâu, trường cũng không cho ra khỏi phòng thi sớm mà, con cũng đâu còn cách nào khác." Anh ngồi ăn sáng chuẩn bị đi thi.

"Con có thể giống các bạn làm chầm chậm được không, làm từ từ thôi, để đỡ rảnh quá rồi gục xuống ngủ."

"Tay con không cho phép, nhìn đề thi là liền tự động viết xuống rồi." Park Jae-hyuk nhún vai.

"Thôi được rồi, đây là bùa may mắn tặng con." Bà Park đưa đến trước mặt anh một túi nho nhỏ màu xanh.

"Mẹ nghĩ con cần mấy cái này à?" Anh khinh thường liếc nhìn cái túi trên bàn.

"Đây là bé Kwang-hee cả đêm thức để làm cho con, sáng nay còn đến thật sớm đưa mẹ, thật uổng công nó làm mà còn bị con ghét bỏ, thôi để mẹ cho Ji-minie vậy" Bà Park đau khổ nói, mắt liếc con trai nhỏ ra hiệu phối hợp. Park Ji-min nhún vai, ai bảo nhóc đang cần máy chơi game đâu, định với tay lấy thì bị anh trai mình nhanh hơn lấy mất.

"Con là vì mẹ mất công giữ hộ mới nhận đấy, chứ không phải vì cậu ta mất công làm cho con nên nhận đâu đấy." Anh mặt không đổi sắc nói, nhưng là mẹ nên bà biết anh đang ngượng ngùng, nói dối là mắt không dám nhìn thẳng bà, thật đáng yêu quá mà.

"Được, coi như con vì mẹ đi" Bà Park mặc dù muốn trêu nhưng không đành, nên gật đầu phối hợp.

Một ngày âm u, không mưa cũng không nắng, trời cứ như vậy xám xịt, làm tâm trạng người ta cũng buồn phiền theo, học sinh đến trường mỗi người một tâm trạng, hôm nay bắt đầu trận chiến mang tên "thi học kỳ".

"Thi tốt nhé babe." Bae Young-jun vỗ vai cậu.

"Cậu cũng thế nhé, cố lên!" Cậu gật đầu, vì đã được Park Jae-hyuk dạy kèm một thời gian ngắn nên cậu đã nắm chắc kiến thức hơn trước.

Cầm đề thi mà cậu không khỏi kinh ngạc, đều là các dạng nội dung Park Jae-hyuk cho cậu ôn, thật thần kỳ.

Cậu cầm bút lên bắt đầu làm bài, lần đầu cậu được trải qua cảm giác này. Các môn sau cũng vậy, đều là các dạng bài anh đã cho làm đi làm lại, cậu trong lòng không khỏi càng ngày càng thán phục Park Jae-hyuk, thật quá thông minh.

"Cuối cùng cũng thi xong, thật nhẹ nhõm" Ryu Min-seok vươn vai nói, như đi đánh trận về vậy.

"Chúng ta đi quẩy đi, mấy hôm nay thật căng thẳng quá, phải xả stress thôi." Kim Hyuk-kyu cũng không tốt hơn Ryu Min-seok là mấy.

"Hai cậu đi đi, tớ có việc bận rồi, hẹn hôm khác nhé." Nói rồi Kim Kwang-hee chạy đi trước.

"Cậu ta làm sao vậy? Như là có hẹn với ai vậy, làm gì mà vội thế không biết?" Ryu Min-seok nhìn bóng dáng chạy thật nhanh kia mà quay sang hỏi cậu bạn thân.

"Ai biết được, không lẽ đang bí mật hẹn hò với ai mà dấu chúng ta? Cậu không thấy là lần thi này cậu ấy làm bài rất nhanh sao?"

"Cậu nói tôi mới để ý, là ai dạy kèm cậu ấy sao?"

Mặc kệ hai cậu bạn đang đoán đông đoán tây, Kim Kwang-hee chạy về nhà, lấy hộp quà mình đã chuẩn bị ra mang đến nhà Park Jae-hyuk, đây là quà cậu mua tặng anh để cảm ơn.

"Bé Kwang-hee đó à?" Bà Park ngạc nhiên nhìn thấy Kim Kwang-hee đứng cửa, tay cầm hộp quà.

"Cháu chào bác, Jae-hyuk cậu ấy... về chưa ạ?"

"Nó về rồi, đang trên phòng, nhưng mà..."

"Sao thế ạ?" Cậu thấy bà Park ngập ngừng thì tò mò hỏi.

"Không có gì đâu. Thôi con cứ lên phòng Jae-hyukie đi." Là có bánh bèo xuất hiện đó bé à. Bà cũng rất ngạc nhiên khi thấy con trai bà đưa bạn về nhà, là một cô gái xinh xắn, ăn mặc thời trang, mỗi tội ánh mắt nhìn con bà như muốn ăn thịt, nhìn là biết kiểu si tình.

Cốc cốc

"Mời vào"

"Jae-hyuk, cảm ơn cậu đã giúp tớ, tớ có mua...ah..." Kim Kwang-hee đi vào phòng nói một câu dài, nhưng thấy có người ngồi cạnh anh, là hoa hậu giảng đường, tên là Lee Eun-hye.

"Cần gì phiền phức vậy." Thấy cậu vào anh cũng hơi giật mình, hơn tuần nay cả hai bận rộn thi, anh hình như có chút... nhớ cậu. Nhưng chẳng hiểu sao lời nói ra khỏi miệng lại cứ lạnh lùng như vậy. Anh rất muốn hỏi cậu xem có làm được bài không.

"Tớ chỉ là...muốn cảm ơn cậu..." Kim Kwang-hee nói nhỏ, chẳng trách anh chẳng thèm để ý đến ai, ra là đã có người trong lòng, còn là hoa hậu giảng đường, vừa xinh đẹp, vừa học giỏi, cậu đúng là không có cửa tranh với cô ấy.

"Chào cậu, cậu là...?" Lee Eun-hye bỗng nhiên hỏi Kim Kwang-hee, cô thấy cậu quen quen, hình như có chút ấn tượng về cậu.

"À tớ là Kim Kwang-hee." Kim Kwang-hee vì mải suy nghĩ mà quên không chào hỏi người ta.

"À là cậu, người mà tỏ tình với Jae-hyuk rồi bị từ chối." Bảo sao nhìn quen, ra là tình địch của mình, hừ, nhìn cậu ta quá tầm thường, làm sao có cửa đấu với cô. Lee Eun-hye trong lòng âm thầm khinh thường Kim Kwang-hee.

"À chuyện đó, chỉ là trước đây thôi, tớ không còn thích cậu ấy nữa." Sợ làm hai người hiểu lầm rồi cãi nhau, cậu lòng đau nhói mà phủ nhận tình cảm của mình.

"Vậy sao, vậy thì tốt rồi." Xem ra người này cũng biết khó mà lui.

"À quà này nếu cậu không nhận thì tớ lấy lại vậy, tớ... tớ có việc nên đi đây, tạm biệt hai cậu nhé." Kim Kwang-hee nghĩ là mình sắp khóc đến nơi rồi, vội quay người rồi chạy xuống nhà, còn không quên đóng cửa.

"Cậu ta có cần vội vậy không" Lee Eun-hye nhìn thấy cậu vội vã chạy đi thì hả dạ lắm, bên cạnh Park Jae-hyuk chỉ có cô mà thôi.

"Cậu cũng về đi." Không hiểu sao, nhìn thấy cậu như vậy, nói là đã không còn thích mình, Park Jae-hyuk liền cảm thấy khó chịu, anh nghĩ mình cần yên tĩnh, suy nghĩ một chút.

"Cậu đuổi tớ sao?" Lee Eun-hye dùng vẻ mặt thương tâm nhìn anh.

"Đừng để tôi nói lần hai." Anh không thèm liếc cô, giọng còn lạnh hơn bình thường.

"Vậy hôm khác tớ lại đến nhé." Lee Eun-hye thấy thái độ của Park Jae-hyuk như vậy thì không dám chọc giận, đành đứng dậy rời khỏi phòng.

Bà Park có chút lo lắng đi đi lại lại dưới phòng khách, một lúc sau thấy Kim Kwang-hee chạy xuống, mắt đỏ ửng nói câu chào bà rồi đi luôn, bà liền thấy không ổn, không lẽ bị con trai bà và bánh bèo bắt nạt? Lúc sau liền thấy Lee Eun-hye đi xuống, mặt cũng không tốt là mấy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

____

Từ trước đến giờ cuộc sống của Park Jae-hyuk lúc nào cũng trôi qua một cách bình lặng, như được lập trình từ trước vậy. Đi học, về nhà, ăn cơm, chơi game và đi ngủ, trong cuộc sống anh không có cái gì gọi là học bài cả.

Cho đến ngày gặp được Kim Kwang-hee, thì liền đổi thành đi học, về nhà, chuẩn bị bài dạy, dạy cậu học, ăn cơm cùng cậu và trước khi đi ngủ còn kiểm tra bài của cậu, anh nghĩ là mình đã thay đổi quá nhiều so với trước kia rồi. Đã có nhiều cảm xúc hơn trước đây.

Tức giận.

Kìm nén tức giận khi cậu làm sai, anh không thể hiểu được một bài tập đơn giản như vậy mà cậu còn không hiểu, khi anh đã giảng đến mấy lần.

Khó chịu.

Khi anh thấy cậu và Bae Young-jun ở cùng một chỗ, vui vẻ cười đùa, anh liền thấy khó chịu, cậu rõ ràng trước mặt bao nhiêu người tỏ tình với anh, vậy mà bây giờ lại cùng người khác vui vẻ như vậy.

Vui.

Là khi nhìn cậu cùng cún con bên đường vui đùa, chỉ là nhìn cậu cười với nó cũng làm anh vui vẻ, anh cũng không hiểu sao lại vậy.

Đau.

Khi cậu mang hộp quà đến tặng anh, ánh mắt kia có bao nhiêu đau thương, khi nghe cậu đã không còn thích mình, anh chợt thấy tim mình quặn lại, rất khó tả, anh không hiểu nổi, vốn không thích phiền phức, nhưng có lẽ không có cậu bên cạnh làm phiền mỗi ngày anh mới thực sự thấy phiền lòng.

"Đã mấy ngày rồi không thấy Kwang-hee sang chơi nhỉ, bận gì sao?" Bà Park buồn rầu nói.

"Tôi nghe nói Kwang-hee bị ốm nặng." Ông Park ngồi đọc báo, không báo trước bỗng nói.

"Sao lại ốm ạ?" Park Jae-hyuk đột nhiên hỏi, mọi khi anh luôn im lặng ăn sáng.

"Làm sao ba biết được, hôm qua gặp chú Kim trên đường, thì chú ấy bảo Kwang-hee bị sốt cao, hình như cuối tuần trước dầm mưa thì phải." Ông cũng hơi kinh ngạc khi con mình hỏi vậy, nó rất ít khi quan tâm chuyện người khác.

"Là hôm Kwang-hee sang nhà mình đây mà, lúc về mắt nó còn đỏ hoe, thật không hiểu sao lại vậy nữa." Bà Park vu vơ nói.

Park Jae-hyuk không còn tâm trí nuốt cơm, đứng dậy đi lên phòng. Cậu bị sốt gần tuần nay, nên đây là lí do không đến nhà anh? Cũng không phải, bây giờ đã thi xong, cũng không có lí do gì mà đến đây. Nhưng anh cảm giác có chút... nhớ cậu và hơi trống vắng.

"Mẹ sẽ đi thăm Kwang-hee." Bà Park đi lên phòng anh nói.

"Mẹ nói với con làm gì ạ?"

"Con ở nhà trông nhà nhé, có thể mẹ sẽ ở lại tối mới về, chú Kim bận bịu nên mẹ sẽ sang chăm sóc Kwang-hee."

"Vậy bữa trưa với tối con ăn gì?"

"Con tự lo đi, con cũng lớn rồi mà."

"Con đi cùng, con không biết nấu cơm, ăn đồ ngoài quán cũng không ngon." Chính là vậy, anh là vì không biết nấu cơm, cũng không thể ăn thực phẩm rác rưởi, mà càng không nhịn đói, tuyệt đối không phải vì lo cho cậu. Anh mải suy nghĩ mà không để ý nụ cười khó hiểu của mẹ mình, con trai bà đã rơi vào lưới tình rồi, càng ngày càng biết nói dối.

Kim Kwang-hee nằm trên giường đắp chăn thật dày trong thời tiết hơn 30 độ, mặt cậu đỏ bừng, nằm thở mệt nhọc, lần trước do tâm trạng bất ổn, cậu liền buồn bã đi lang thang trên đường, tay vẫn còn cầm hộp quà tặng anh, rồi xui xẻo trời mưa thật to, mà cậu thì cứ thế dầm mưa, kết quả là bị sốt cao, cũng may mới thi xong, trường cho nghỉ mấy ngày chấm thi.

Cốc cốc

"Mời vào" Giọng cậu có chút khàn.

"Kwang-hee à, con ốm sao rồi?" Bà Park nhìn cậu nằm trên giường mà xót xa, mới mấy ngày không gặp đã gầy đi như vậy.

"Bác Park" Mắt cậu mơ hồ nhìn kĩ mới nhận ra bà Park.

"Khổ thân con quá, để ta đi nấu cháo cho con nha" Bà Park lại gần sờ trán cậu, nóng ran.

"Con ăn rồi ạ" Trước khi đi làm ba cậu đã nấu cháo cho cậu.

"Ăn thêm đi, nhìn mặt con quá xanh sao, Jae-hyukie lại đây ngồi trông Kwang-hee đi"

"Cậu thấy mệt lắm à?" Park Jae-hyuk hiếm khi mở lời quan tâm.

"Đã tốt hơn, cảm ơn cậu quan tâm tớ nhé." Cậu nói lời khách sáo với anh, làm anh bất giác khó chịu trong lòng, cậu chưa từng nói giọng điệu như vậy với anh.

Cả hai liền im lặng.

"Chuyện lần trước..." Sau một hồi im lặng, anh liền tìm chủ đề để nói.

"Tớ nói là thật, tớ sẽ cố gắng quên cậu... vậy nên là cậu cứ yên tâm, đừng nhắc lại chuyện cũ nữa." Tim cậu lại đau như có người cấu xé rồi.

"Cậu bớt nói nhảm, tôi có bảo thấy phiền khi cậu thích tôi à? Còn có cô gái kia là tự đi theo, bị mẹ tôi bắt gặp mới mời vào chơi, tôi ngay cả tên cô ta còn không nhớ, cậu bớt nói linh tinh đi, mau ăn uống cẩn thận rồi khoẻ lại đi" Anh bực mình nói một câu dài, nhìn khuôn mặt cậu ngơ ra liền thấy nguôi giận, sao lại có người sinh ra khuôn mặt lại ngốc nghếch như vậy chứ, đã ngốc mà vẫn đáng yêu được, thật khó hiểu.

"Là vậy sao... vậy cậu không ghét khi bị tớ làm phiền sao?" Kim Kwang-hee mất một lúc mới tiêu hoá hết được những lời Park Jae-hyuk nói, vẫn còn ngơ ngác.

"Tôi có nói là thấy cậu phiền chưa? Nhắm mắt ngủ đi, bực cả mình." Anh tiến lại gần sờ tay lên trán cậu, rất nóng. Cậu cả người nóng rực, tay anh chạm lên trán mát lạnh, làm cậu khẽ run một cái.

"Lạnh sao? Ngủ đi, tí dậy ăn cháo uống thuốc"

"Ừm" Như uống phải thuốc ngủ, cậu an tâm nhắm mắt lại. Cậu ấy và Lee Eun-hye không phải yêu nhau, còn có cậu ấy không ghét mình, vậy là mình sẽ có cơ hội sao? Nghĩ đến đây Kim Kwang-hee hơi mỉm cười nhẹ.

"Còn cười ngốc như vậy làm gì?" Park Jae-hyuk nhìn cậu dần chìm vào giấc ngủ, miệng còn khẽ cười, không kìm được liền đưa tay chạm lên đôi môi kia, rất mềm.

"Tôi cuối cùng cũng hiểu cảm giác này là gì, có lẽ tôi thích cậu rồi!" Tay anh rời khỏi môi cậu, vẫn còn lưu lại độ ấm trên tay, tim anh sẽ đập thình thịch, một cảm giác chưa bao giờ anh trừng trải qua. Rốt cuộc thì anh đã hiểu bao nhiêu cảm xúc anh đã trả qua gọi là gì, người này không biết từ lúc nào đã bước vào trái tim anh mất rồi. Anh cứ im lặng như vậy nhìn cậu ngủ, thầm tính toán chuyện tiếp theo nên làm gì.

End chap 5

Chắc là sắp hết ngược rùi đó :)) ko nỡ ngược bé Cồ nữa đâu 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro