Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi môi Park Jae-hyuk lượn lờ bên ngoài, liếm rồi mút hai cánh môi màu hồng nhạt của Kim Kwang-hee, từ từ thâm nhập vào bên trong, càn quấy bên trong.

Kim Kwang-hee không có chút kinh nghiệm tình trường nào, hôn cũng là lần đầu, nên là cậu không biết phải làm thế nào, vì quá lo lắng nên cậu còn không thở, dẫn tới tình trạng khó thở, phát hiện ra điều đó, Park Jae-hyuk thả Kim Kwang-hee ra, trả lại oxy cho Kim Kwang-hee.

"Cậu đây là..." Là hôn tớ sao? Kim Kwang-hee rất muốn hỏi, sao lại hôn cậu, nhưng cậu không biết mở lời như nào.

"Thế cậu nghĩ khi một người hôn người khác là để làm gì?"

"Nhưng cậu đâu có thích tớ, đừng làm như vậy nữa. Muốn tớ không làm phiền hay yêu cậu nữa thì nên rõ ràng đi, chúng ta đừng dây dưa mập mờ như này nữa được không?" Nếu không thích tớ thì đừng làm cho tớ có hi vọng như vậy, xin đừng làm tổn thương tớ có được không. Trong lòng Kim Kwang-hee khó chịu nghĩ thầm.

"Cậu lại đang nghĩ cái gì? Tôi hôn cậu là vì thích cậu, cậu nghĩ tôi là loại người gì hả?" Người này quá ngốc, thật không hiểu sao mình lại có thể thích cậu ấy cho được.

"Hả? Th....ích tớ sao?" Cậu không nghe nhầm chứ, cậu ấy nói thích mình?

"Nghe cho rõ, tôi... có lẽ... à mà không! Tôi thích cậu!" Nói rồi Park Jae-hyuk nhìn thẳng vào mắt Kim Kwang-hee. Đôi mắt chân thành, không hề gian dối.

"Vậy... cậu... tớ..."

"Còn thế nào, cậu bây giờ là của tôi, cho nên cậu không được quá thân mật với ai khác. Cậu đã cướp đi nụ hôn đầu của tôi rồi, chịu trách nhiệm đi!" Park Jae-hyuk cũng không biết là bản thân mình lại bá đạo và quá mức chiếm hữu như vậy, anh chỉ biết là anh không thích Kim Kwang-hee gần gũi với ai ngoài anh.

"Đâu thể nào như thế được?" Bạn bè cậu thì phải làm sao? Mà rõ ràng là Park Jae-hyuk chủ động hôn cậu mà, sao có thể nói là cậu cướp nụ hôn đầu của Park Jae-hyuk được, hơn nữa đây cũng là nụ hôn đầu của cậu.

"Chỉ trong mức độ tôi cho phép, có thể thân với Ryu Min-seok và Kim Hyuk-kyu, còn lại thì đều phải xin phép. " Giọng Park Jae-hyuk tuy lạnh lùng vậy thôi chứ rất lo sợ cậu không thích, dù sao anh mới thổ lộ mà lại cấm cậu quá nhiều thứ, nghĩ một lúc Park Jae-hyuk lại nói thêm: "Bù lại nếu cậu không thích tôi làm gì có thể nói, tôi sẽ xem xét."

Park Jae-hyuk nghĩ là đã xác định ở bên nhau thì phải tìm hiểu kĩ càng, tránh cãi nhau vì những chuyện vớ vẩn.

"Cậu với bạn Lee Eun-hye..." Rốt cuộc là quá khó để nói ra, cậu không thể như Park Jae-hyuk đặt ra yêu cầu một cách tự nhiên.

"Tôi với cô ta không có gì, bây giờ đi học xa có khi còn không gặp lại, cậu ghen à?" Miệng Park Jae-hyuk khẽ nhếch lên khi phát hiện ra người này ghen.

"Làm gì có..." Cậu đỏ mặt quay đi, bị bắt tại trận thế này quá mức ngại ngùng rồi.

"Cậu đừng có làm mấy hành động như vậy, tôi không chịu nổi đâu." Mặt đỏ, còn có cái dáng vẻ ngượng ngùng kia, thật sự là chỉ muốn bọc người này lại đem đi dấu. Như con cáo nhỏ bị hắt hủi, đang tủi thân và trưng ra bộ mặt cầu người khác an ủi vậy.

Vậy là hai người đứng ở góc ấy chim chuột với nhau, rồi dắt tay nhau về, mặc kệ hội trường đang sôi động.

Từ ngày Park Jae-hyuk thổ lộ tình cảm, cả hai cứ như vậy mà quen nhau, đến nay đã được gần một tháng rồi, Kim Kwang-hee vẫn còn thấy không tin nổi là mình và crush đã yêu nhau.

Cả hai trước mặt người khác vẫn không thể hiện tình cảm, trước mặt phụ huynh thì càng không, lén lút yêu nhau. Không phải là muốn dấu, mà vì Park Jae-hyuk muốn chờ thêm một thời gian nữa mới công khai, tiếc là người tính không bằng trời tính.

Khi Park Jae-hyuk và Kim Kwang-hee đang ôm nhau trong phòng, bà Park đã bắt gặp ngay tại trận.

"Vậy con và Kwang-hee đang quen nhau sao?" Bà Park vui mừng nhìn cảnh hai đứa dắt tay nhau vào nhà, bảo sao lần đó từ trường về, con trai bà sắc mặt rất tốt.

"Vâng, bọn con đang quen nhau. Con muốn khi lên trường đại học thì sẽ ở chung."

"Sao cơ?"

"Bọn con học gần nhau, nên sẽ thuê nhà ở chung luôn"

"Con có cần giữ kĩ vậy không, Kwang-hee cũng không chạy mất được"

"Ai mà biết được, không để ý cái là mất như chơi, con nghĩ tốt nhất là nên giữ lại bên mình để quản lí cho dễ, ở gần cậu ấy con mới yên tâm được."

"Thế hai đứa đến bước nào rồi?" Bà Park nói ra tò mò trong lòng, vẻ mặt mong chờ nhìn con trai, rồi lại nhìn Kwang-hee đang ngượng ngùng bên cạnh.

"Cậu ấy dễ ngại, mới chỉ hôn mấy lần." Park Jae-hyuk cũng không thèm ngượng ngùng, khai thật.

"Thế nào? Có cảm giác gì?"

"Chuyện riêng của con mẹ hỏi làm gì, mẹ nói chuyện với chú Kim đi nhé, bọn con cũng sắp phải nhập học rồi." Park Jae-hyuk nói rồi mời bà Park ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, cậu vẫn đang trong tình trạng ngây ngốc sau cuộc nói chuyện của anh và mẹ.

"Mẹ cậu, bác ấy quá mức thẳng tính và thoải mái." Kim Kwang-hee sau một hồi ngơ ngác mới nói.

"Kệ bà ấy đi, vậy chúng ta nên bàn về chuyện tìm chỗ ở đi, rồi còn sắm đồ này nọ nữa." Nghe Park Jae-hyuk nói xong, cậu cảm giác như đang chuẩn bị đi kết hôn vậy.

"Sau này cậu sẽ không được tự do, cậu có khó chịu không? Nói trước là tôi sẽ giữ rất kĩ đấy, tôi hơi chiếm hữu." Park Jae-hyuk hỏi Kim Kwang-hee, cậu luôn im lặng làm anh không biết được cậu đang nghĩ gì.

"Tớ thích cậu đã mấy năm, cho đến giờ vẫn chưa thể tin chúng ta đang hẹn hò nữa. Chuyện cậu có tình cảm với tớ đã là một may mắn lắm rồi, vậy nên cứ làm theo ý cậu đi, tớ...sẽ không có ý kiến gì cả." Kim Kwang-hee vẫn luôn đứng từ xa nhìn anh, thầm để ý anh, bây giờ được đi bên cạnh, được anh quan tâm, làm cậu vẫn chưa thể nào quen được, cảm giác không chân thực.

"Từ từ sẽ quen thôi. Hơn nữa cậu đừng quá đề cao tôi như vậy, chúng ta đều bình đẳng, đừng tự hạ thấp bản thân mình như thế." Park Jae-hyuk đặt tay cậu lên ngực mình.

"Cậu thấy nó đập rất nhanh không? Tôi cũng như cậu, sẽ hồi hộp khi bên cậu, tim sẽ không theo ý tôi mà đập thật nhanh, tình cảm này chính tôi còn không tin nổi, vậy nên cậu hãy từ từ cảm nhận tình cảm này là được, cậu có hiểu không?" Anh là lần đầu để ý đến cảm xúc của người khác đến như vậy. Park Jae-hyuk không thích Kim Kwang-hee cứ quá đề cao mình, mà lại hạ thấp bản thân như vậy.

"Cậu hãy hôn tớ đi! Tớ muốn hôn." Kim Kwang-hee cảm động nhìn anh, tiến lại gần rồi dâng đôi môi mình đến. Đôi môi anh đào căng mọng, thơm mềm đang chu lại mời gọi anh hôn lên. Lần đầu tiên Kim Kwang-hee chủ động như vậy, mặc dù mặt vẫn hơi hồng lên, mắt thì nhắm tịt lại để dấu đi sự ngượng ngùng.

"Cậu sẽ phải hối hận vì dám câu dẫn tối."

Park Jae-hyuk hôn lên môi cậu, mút đôi môi kia thật mạnh, thật sự là anh chưa từng nghĩ, mình lại yêu thích một ai đó đến vậy, tâm trí anh luôn bị hình ảnh cậu thở dốc sau khi bị anh hôn, anh chỉ muốn hôn cậu thật nhiều, dùng tư thế chiếm hữu giữ bản thân Kim Kwang-hee dưới thân mình, thoả thích hôn liếm.

"Hé miệng ra đi." Park Jae-hyuk nói khẽ giữa nụ hôn, giọng đã trầm hơn bình thường vì ám mùi dục vọng, Kim Kwang-hee nghe vậy thì khẽ hé miệng, anh liền đưa lưỡi vào, hai chiếc lưỡi cuốn vào nhau không ngừng tạo ra tiếng chụt chụt, cậu không dám mở mắt, chỉ biết nhắm mắt vào và cảm nhận, cậu chưa từng hôn nên chỉ biết mặc anh chủ động, thỉnh thoảng rụt rè mút lại một cái.

Lần này Park Jae-hyuk không kìm nén được, không chỉ hôn môi, anh còn hôn lên mắt, mũi, đi dần xuống cổ cậu, cắn nhẹ lên cần cồ trắng nõn kia, mút thật mạnh rồi để lại dấu ấn của mình. Cậu khẽ run khi anh làm vậy, quá ngượng ngùng. Anh tiến phía tai cậu, liếm quanh vành tai, cậu có thể cảm thấy được tai mình đang ướt át.

"Cậu có thích khi tôi làm vậy không Kwang-hee?" Anh thì thầm, giọng thật trầm, anh chỉ muốn ăn cậu, nhưng bây giờ chưa phải lúc, phải để cậu quen dần dần, nếu không cáo xinh sẽ sợ hãi mất.

"Tớ..." Kim Kwang-hee không dám nói, chỉ khẽ gật đầu.

"Cậu đừng đáng yêu như vậy, tôi sẽ càng yêu cậu hơn, đừng câu dẫn tôi." Park Jae-hyuk cố kìm chế lại thú tính nổi lên trong lòng. Sẽ không nhịn nổi mất.

Anh mạnh bạo hôn lên môi cậu, mút mát thật mạnh, liếm láp không ngừng, đôi môi cậu dần sưng đỏ, lần này cậu đáp lại anh, học anh đã từng làm với mình, liếm lên đôi môi anh.

"Hừ, cậu..." Park Jae-hyuk tách ra, không kịp để cậu nói gì, lại liếm lên cổ cậu, tay kéo áo cậu lên, xoa nắn đầu ti đang cương cứng, đúng lúc đang chìm đắm trong tình ái, thì có tiếng mở cửa.

"A, ta định gọi hai đứa xuống ăn cơm, xem ra đang bận rồi, cứ tiếp tục đi ha." Bà thật hối hận khi không cầm theo điện thoại, khung cảnh kia quá mức đẹp đẽ.

"Cậu đói chưa?" Park Jae-hyuk cũng vì thế mà kìm nén được ngọn lửa đang bùng cháy, kéo áo cậu xuống rồi ngồi bên cạnh.

"Hơi đói thật." Giọng cậu hơi nhỏ, mặt vẫn còn đỏ ửng.

"Vậy chúng ta xuống ăn cơm, cậu xuống trước đi, tôi đi nhà vệ sinh chút đã." Park Jae-hyuk nói rồi đứng dậy, cậu mới để ý đũng quần anh phồng lên, đỏ mặt đứng dậy đi xuống phòng ăn.

End chap 7

Park Jae-hyuk sắp hoá sói rồi hihi có con cáo nào đó sắp bị thịt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro