Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Eun-hye được sinh ra trong một gia đình giàu có, bố mẹ thì chiều hết mực, cô cũng không phụ lòng bố mẹ mình, luôn suất sắc và tài giỏi. Xinh đẹp, giàu có, cũng không như các tiểu thư khác ăn chơi đua đòi, cô thông minh nên thành tích học tập rất tốt, lại càng được bố mẹ hãnh diện và yêu chiều hơn.

Cô luôn âm thầm khinh thường người khác, không để ai vào trong mắt, cô cũng không chơi thân với bất kì ai, vì cô nghĩ họ không xứng đáng được làm bạn với mình.

"Hôm nay tao được nhìn thấy tận mắt Park Jae-hyuk mày ạ, phải nói là cả thế giới như dừng lại vậy, người gì mà đẹp quá vậy không biết nữa." Cô bạn bên cạnh nói to, nhắm mắt lại hồi tưởng.

"Thật vậy sao? Tao mới chỉ nghe tin đồn, còn chưa thấy tận mắt đâu, cũng phải thôi, Park Jae-hyuk đâu thể dễ gặp như vậy"

Lee Eun-hye bị câu chuyện hai người hấp dẫn, Park Jae-hyuk là chàng trai được bao cô gái ngưỡng mộ, học giỏi, đẹp trai, lạnh lùng, rất biết cách gây thương nhớ cho người khác, cô nghĩ là bản thân đã tìm được người phù hợp với mình.

Cô đã cho người điều tra về anh, quả nhiên như mong đợi, à không còn hơn cả mong đợi của cô, cô quyết định tấn công anh, khiến anh say mê mình, cô muốn anh làm người yêu của mình. Cô tự cho rằng cô và anh chính là nam nữ chính trong những bộ phim truyền hình, sinh ra là dành cho nhau.

"Chào cậu, Park Jae-hyuk." Sau bao ngày tìm kiếm cơ hội thì hôm nay, cô cũng phục kích được, và gặp anh ở gần nhà của anh, cô giả vờ như vô tình gặp được anh.

Anh không thèm nhìn lấy một cái, bỏ mặc cô đứng đó bày ra bộ dáng mà cô cho là xinh đẹp nhất, đi thẳng về phía trước.

"A đợi đã, Park Jae-hyuk!" Cô vội chạy theo, và do quá vội thì bị đâm vào tấm lưng của anh, tuy hơi đau nhưng cô vẫn rất vui vẻ, lưng anh thật cứng và rộng, cô khẳng định cô có thể dựa dẫm được.

"Cậu muốn gì?" Anh rốt cuộc khó chịu, sao lại phiền như vậy.

"Tớ chỉ vô tình đi ngang qua, thấy cậu nên muốn chào hỏi thôi mà" Cô dùng vẻ mặt tủi thân nhìn anh.

"Vậy coi như đã chào hỏi xong, tạm biệt" Anh quay lưng bỏ đi, hôm nay thật xui xẻo.

"Từ từ đã, nếu đã vậy sao cậu không mời tớ vào nhà chơi, dù sao cũng gần nhà cậu" Cô cười nói nhìn anh.

"Jae-hyukie à, sao con lại đứng đây?" Bà Park định đi vứt rác, thấy cảnh tượng con trai mình đang đứng ở cổng, bên cạnh là cô gái khá xinh, nhưng khi thấy ánh mắt cô gái này nhìn con trai mình, bà đã biết người này đang có ý tán tỉnh con trai bà, trong lòng bà chỉ coi Kim Kwang-hee là con rể, làm sao có thể ưa nổi người khác, nhưng bà vẫn mỉm cười chào.

"Cháu là..."

"Cháu chào bác ạ, cháu là Lee Eun-hye, bạn gái của Park Jae-hyuk ạ"

"Cháu phải ăn nói cẩn thận, bạn là con gái chứ không phải bạn gái, nói thế nhỡ ai hiểu lầm thì khổ thân cháu lắm."

"À vâng.." Lee Eun-hye giật mình, hơi sợ hãi mà gật đầu.

"Đã đến rồi thì mời cháu vào nhà chơi" Bà theo phép lịch sự nói, ai ngờ Lee Eun-hye liền vui mừng nói cảm ơn rồi chạy vào. (Sau đó là cảnh Kim Kwang-hee đến tặng quà)

Từ lần gặp đó, Lee Eun-hye không có cơ hội gặp lại anh, sau đó biết tin anh thi vào trường A, liền không ngừng phấn đấu thi vào. Nhưng không ngờ khi lần nữa gặp lại, bên cạnh anh đã xuất hiện một người khác, lại không có gì ưu tú cả, bộ dạng bình thường, học lực bình thường, Lee Eun-hye nhìn người kia khinh thường, đúng là không có cửa đấu với cô.

"Anh mau điều tra một người tên là Kim Kwang-hee cho tôi" Cô nói với người kia xong thì cúp máy, trong lòng không ngừng tính toán.

Sau khi có thông tin của Kim Kwang-hee , Lee Eun-hye nhanh chóng đến gặp bố cậu, để xem cậu còn thời gian mà yên bình bên Park Jae-hyuk hay không.

"Ý cháu là Kwang-hee nhà chú và Jae-hyuk... yêu nhau sao?" Ông Kim kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt.

"Dạ vâng, chính mắt cháu thấy hai người hôn nhau đó ạ, nhìn rất thân mật, cháu đảm bảo hai bọn họ đang quen nhau." Lee Eun-hye cố thêm thắt để ông Kim tin mình.

"À..cháu hãy...cho chú một mình được không? Chú cần suy nghĩ đã." Ông Kim ôm đầu nói, vẻ mặt đau khổ cùng cực.

Lee Eun-hye đứng dậy cáo từ, cười khẽ, đúng là nhàm chán, thắng dễ dàng quá cũng chán, tiếp theo là cô sang nhà Park Jae-hyuk.

"Chị Park, đúng như dự đoán của chị, cô gái đó đến tìm em, và em cũng đã theo lời chị diễn cảnh người cha đau khổ khi biết con mình là đồng tính rồi." Khi bóng dáng của Lee Eun-hye biến mất, ông Kim gọi cho bà Park.

"Làm tốt lắm chú Kim, có lẽ bây giờ đến lượt tôi, may mà tôi cho người giám sát Kwang-hee." Bà sợ Kim Kwang-hee gặp nguy hiểm ở môi trường mới, bèn thuê thám tử giám sát cũng như bảo vệ cậu luôn.

"Con trai bác, đang yêu Kim Kwang-hee? Còn hôn nhau?" Bà Park vốn có mơ ước làm diễn viên, bây giờ mới có cơ hội thực hiện.

Đúng như dự đoán của cô, bà Park đang ngây ngốc ngồi đó, xem ra cái tên Kim Kwang-hee kia sắp xong đời rồi.

"Bác yên tâm, cháu sẽ lo liệu vụ này, Kim Kwang-hee sẽ im lặng mà rời khỏi Park Jae-hyuk của cháu thôi ạ"

"Ừ vậy nhờ cháu... ta thật không biết nên làm gì nữa." Bà đau khổ, mắt đỏ hoe cầm tay cô nói, giọng điệu vừa run rẩy vừa mệt mỏi.

"Bác cứ yên tâm ạ. Vậy cháu xin phép, cháu phải về trường đây ạ"

Sau khi cô rời khỏi, bà Park liền lấy máy ghi âm ra, gửi đoạn ghi âm đó cho con trai mình, với dòng chữ: "Con trai à, con rể yêu sắp bị mụ phù thuỷ bắt nạt, con nên cẩn thận".

Sau đó bà vui vẻ đi nấu cơm, còn suy nghĩ mai có nên đến thăm con trai và con rể hay không, bà muốn xem kịch vui quá.

Park Jae-hyuk và Kim Kwang-hee đã xuống trường được một thời gian, ngày nào cũng vui vẻ bên nhau, càng ngày anh càng thấy cậu đáng yêu, đã dần dần thân mật hơn trước.

"Jae-hyuk, cậu hôm nay muốn ăn gì?" Hôm nay cậu được về sớm hơn anh nên tự đi siêu thị một mình, ngày mai cũng là cuối tuần, muốn làm một bữa cơm thật ngon, sau đó cùng ngồi xem phim.

[Cậu nấu gì đều được] Park Jae-hyuk thì chỉ muốn ăn cậu, nhưng anh nào dám nói ra câu ấy, vẫn sợ cậu chưa đủ quen thuộc, thỉnh thoảng chỉ dám hôn môi, thật sự là anh bị bức bách quá mức rồi.

"Vậy hôm nay chúng ta ăn lẩu nhé, cậu học đi, tớ đi siêu thị đây" Cậu cúp máy rồi vui vẻ đi mua đồ ăn.

Anh cất điện thoại vào túi, nhưng lại có tin nhắn đến, là mẹ anh. Anh nghe đoạn ghi âm thì trong lòng không khỏi khó chịu, Kim Kwang-hee được anh nâng niu như vậy, chỉ sợ làm cậu đau, vậy mà có người dám tính kế với cậu, xem ra nghĩ anh là đồ ngốc.

"Jeong Ji-hoon, tôi nhờ cậu một chuyện." Anh gọi cho bạn của mình, tuy thân nhau nhưng người này ở thành phố khác nên ít khi gặp nhau.

[Sao vậy, lâu lâu mới gọi cho tôi, tưởng nhớ nhau nên gọi, ai ngờ là nhờ vả, thật đau lòng tôi quá] Jeong Ji-hoon khóc than, còn ra vẻ sụt sịt thương tâm.

"Bớt nói nhảm, cậu ngày nào cũng bận bịu đi đánh nhau với đòi nợ, tôi nào dám làm phiền" Jeong Ji-hoon là người bạn mà anh rất quý, tuy không phải loại học hành tử tế như anh, nhưng sống rất đẹp, cũng là đại ca của một bang hội nào đó, anh chỉ biết khá là có máu mặt.

[Được rồi, mau nói]

"Cậu có thể cho người điều tra một người tên Lee Eun-hye giúp tôi không?"

[Cậu từ khi nào lại đi làm mấy việc thừa thãi này? Không lẽ cậu... chấm cô ta?]

"Chấm cái đầu cậu, cô ta dám động vào người yêu của tôi, tôi đương nhiên phải xử lý cô ta rồi."

[Người yêu? Từ khi nào mà cậu có người yêu vậy?]

"Khi nào tôi sẽ giới thiệu sau, da mặt cậu ấy mỏng, hay ngại khi gặp người lạ" Giọng anh khi nhắc đến cậu liền dịu dàng hơn, miệng còn khẽ cười hạnh phúc.

[Chọc mù mắt tôi rồi, cậu thay đổi quá nhiều rồi Park Jae-hyuk à. Được rồi chuyện này tôi sẽ giúp cậu, động đến vợ của cậu như động đến vợ của tôi vậy] Jeong Ji-hoon ra vẻ chính nghĩa nói.

"Là vợ của mình tôi, sau chuyện này tôi sẽ mời cậu một bữa"

[Được, nhớ mang theo vợ nhà cậu, gửi cho tôi họ tên cô ta nhé]

"Cứ thế đi" Anh cúp máy.

Kim Kwang-hee đi siêu thị mua đồ về nấu lẩu, giỏ xe dần dần đầy đồ ăn, cậu mua luôn cho mấy ngày sau, còn suy nghĩ xem có phải mua gì nữa không, sau đó ra quầy tính tiền. Tay xách mấy túi đồ, cậu đi bộ về nhà, siêu thị chỉ cách chỗ cậu ở 5 phút thôi.

"Xin hỏi cậu là Kim Kwang-hee?" Có chiếc xe dừng lại bên cạnh cậu, một người đàn ông khá to cao đến trước mặt hỏi.

"Đúng vậy, anh là..."

"Tiểu thư chúng tôi muốn gặp cậu nói chuyện"

"Tiểu thư của anh là ai?" Park Jae-hyuk luôn dặn cậu không được đi theo người lạ.

"Chính là Lee Eun-hye tiểu thư, trước đây là bạn cấp 3 của cậu"

"À vậy mời anh dẫn đường" Là hoa hậu giảng đường Lee Eun-hye, cậu ấy cũng học ở thành phố này sao?

Cậu được đưa đến một ngôi nhà khá xa nội thành, phải mất hơn 30 phút mới đến nơi. Sau đó có hai người ra đón, còn người đưa cậu đến thì đi mất, cậu trong lòng không hiểu chuyện gì nhưng cũng không biết làm sao, bèn đi theo hai người kia.

"Kim Kwang-hee phải không?" Lee Eun-hye ngồi trên ghế, vắt chéo chân, mắt đang chăm chú nhìn điện thoại, thấy cậu vào thì cất điện thoại, ra hiệu cho hai người kia lui xuống, mời cậu ngồi xuống đối diện.

"Cậu tìm tớ có chuyện gì sao?" Kim Kwang-hee vừa ngồi xuống liền hỏi, cậu phải về sớm nấu cơm, Park Jae-hyuk về mà không thấy cậu sẽ lo lắng.

"Cậu và Park Jae-hyuk đang yêu nhau à?"

"Sao cậu biết?" Kim Kwang-hee có một chuyện luôn giữ trong lòng, đó là cậu rất tự ti khi ở bên cạnh Park Jae-hyuk. Cậu luôn nghĩ, mình kém cỏi như vậy, được ở bên cạnh là một may mắn lớn, nhưng luôn lo sợ chuyện này chuyện kia, cậu nghĩ mình không xứng với một người tài giỏi như anh. Cậu cũng rất ghen tị với Lee Eun-hye, xinh đẹp, tài giỏi lại giàu có, khi cô đứng cạnh anh thì đúng là rất đẹp đôi.

"Cậu nghĩ mình có xứng với anh ấy không? Cậu có nghĩ là mình đang ngáng đường anh ấy hay không?" Giọng nói cô cay nghiệt, nhìn cậu đang buồn bã như vậy thì cô rất khinh thường, một con người không có gì nổi bật lại còn quá ngốc nghếch.

"Tớ....tớ..."

"Cậu im đi, nhìn cậu tôi liền thấy phiền phức, cậu vừa bất tài, nhà lại không giàu, không có gì xứng đáng với Park Jae-hyuk cả. Tương lai Park Jae-hyuk sẽ kế thừa gia sản công ty nhà anh ấy, cậu nghĩ cậu có thể giúp gì được cho anh ấy sao? Tôi khuyên cậu nên biến mất khỏi tầm mắt anh ấy đi, đừng làm hỏng cuộc đời anh ấy như vậy, nếu cậu yêu anh ấy" Lee Eun-hye nói một hồi, thấy cậu im lặng, mặt cúi gằm xuống thì hả hê, xem ra đã nói đúng trọng điểm, làm cậu ta tự biết thân biết phận mà rời khỏi Park Jae-hyuk.

Cậu im lặng không nói gì, đúng vậy bản thân mình không phù hợp với anh, bây giờ thì không sao, nhưng sau này anh đi làm, sẽ cần một người vợ đảm đang và tài giỏi bên cạnh hỗ trợ, mà cậu thì không thể làm được như vậy.

"Cô câm miệng lại, cô thì biết gì mà nói, có phù hợp với tôi hay không cũng không tới lượt cô xen vào." Park Jae-hyuk bỗng nhiên đi vào, xuất hiện bên cạnh cậu, khẽ ôm cậu vỗ về, còn cậu thì ngây ngốc nhìn anh.

"Sao cậu..."

"Cậu không biết là tớ cài đặt định vị trong máy cậu sao?" Anh khẽ cười với cậu.

"Jae-hyuk à, cậu ta không xứng đáng với anh đâu, em..."

"Im đi, cậu ấy không xứng thì cũng không đến lượt cô, cái loại phụ nữ xấu xí như cô thì có cho tôi cũng không thèm nhìn. Cô nghe cho rõ, chúng tôi yêu nhau là tôi tỏ tình, cũng là tôi chủ động hôn, cũng bắt cậu ấy ở bên cạnh tôi. Là tôi yêu cậu ấy nhiều hơn, cho dù cậu ấy có muốn rời bỏ tôi cũng không cho phép" Anh lạnh lùng nói, đứng dậy kéo tay cậu bỏ đi, sau khi anh đi liền có một đám người đi vào.

"Xử lí cho đẹp tí" Anh khẽ vỗ vai người đi đầu trong mấy người kia, đây chính là đàn em của Jeong Ji-hoon.

Park Jae-hyuk sau khi nói chuyện với Jeong Ji-hoon liền buồn chán nghịch điện thoại, thấy thông báo cậu đi ra ngoại thành thì hơi lo lắng, vội liên lạc với Jeong Ji-hoon cho người đến địa chỉ mình gửi, sau đó anh bắt taxi đến đây, gặp cảnh tượng kia liền tức giận, bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu anh thấy mình tức giận nhiều như vậy.

"Sao cậu không nói gì?" Cả hai đã lên xe, nhưng cậu vẫn im lặng.

"Tớ nghĩ, Lee Eun-hye nói cũng có phần đúng"

"Cậu bị cô ta làm cho ngốc à? Không nghe những gì tớ vừa nói sao? Cậu không được nghĩ linh tinh, bây giờ cậu không được hối hận vì ở bên tớ, cậu xứng đáng được ở bên tớ, trên đời này chỉ có cậu xứng đáng mà thôi, Kim Kwang-hee." Anh hôn nhẹ lên môi cậu.

"Đừng như vậy... đang ở bên ngoài mà." Cậu ngại ngùng đẩy anh ra, phía trước là tài xế đang lái xe đó.

"Không sao, chỉ có như vậy tớ mới bình tĩnh lại, cậu không biết là lúc nãy tớ kìm nén muốn đánh cô ta như thế nào đâu. Khi nghĩ cậu gặp nguy hiểm, lòng tớ liền không yên, tim cũng rất đau" Anh đặt tay cậu lên ngực trái mình, nơi đó vẫn đang đập liên hồi.

"Tớ xin lỗi, đáng lẽ không nên đi theo người lạ" Cậu đỏ mặt rụt tay lại.

"Kwang-hee, chúng ta đã là người yêu, sao cậu lại không thích thân mật với tớ?" Anh hơi buồn khi cậu rụt tay lại, cậu luôn luôn tránh đi khi anh lại gần cậu.

"Không phải, chỉ là tớ... về nhà... có được không?" Cậu nói khẽ.

"C...cậu cho tớ...?" Lần đầu tiên anh bị nói lắp như vậy, thấy cậu gật đầu liền vui mừng ôm lấy cậu, khẽ thì thầm vào tai cậu, "Được, hôm nay phải phạt cậu vì không nghe lời"

Trong ngôi nhà kia, sau khi Park Jae-hyuk bỏ đi thì Lee Eun-hye bực mình ngồi đó, tính toán dùng phương án khác, có lẽ phải mạnh tay hơn. Có người đi vào cắt đứt suy nghĩ của cô.

"Xin chào người đẹp"

"Mấy anh là ai? Cút cho tôi!" Cô giận dữ nói.

"Chúng tôi đến tìm em nói chuyện, sao lại cút nhanh thế được, yên tâm bọn anh sẽ đối xử với em thật tốt"

Sau đó không biết có chuyện gì xảy ra với Lee Eun-hye, chỉ biết hôm sau Park Jae-hyuk nhận được điện thoại đã xử lí xong, đi kèm là bức ảnh Lee Eun-hye, khuôn mặt cô xấu xí thê thảm, chính là bị mấy người kia giả làm thành vụ lên giường với mấy người đàn ông, lúc đó cô bị chuốc thuốc, không biết bản thân đã làm gì, nhưng khi cô bị cho uống thuốc ngủ và ngủ trên giường, khắp nơi đã không ngừng truyền tay nhau bức ảnh kia, ai cũng không ngừng đỏ mặt và khinh thường cô. Có lẽ Lee Eun-hye sẽ không dám ra đường gặp ai.

Còn Kim Kwang-hee không biết chuyện đó, đang không ngừng lo lắng làm cơm tối, sau khi ăn xong cũng là lúc cậu bị ăn, nghe nói rất đau, cậu có chút sợ.

"Yên tâm, tớ sẽ nhẹ nhàng mà" Anh khẽ cười khi thấy cậu lo lắng như vậy, trong khi cậu nấu cơm thì anh lên mạng tìm hiểu chút để không làm cậu đau. Cuối cùng Park Jae-hyuk cũng được ăn thịt cáo ngoan xinh yêu rồi. Anh vừa hồi hộp vừa sung sướng nghĩ.

End chap 9

Rốt cuộc họ cũng thịt nhau rồi ahuhu chap sau có H nha 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro